Trên đời này người Nghiêm Thanh Viên toàn thân toàn tâm nguyện ý tin tưởng chỉ có hai người, một là Cố Hãn Hải, làm vai chính của thế giới này, hắn muốn hại người, trốn không thoát, hắn muốn bảo vệ ai, người đó tất nhiên sẽ không sao, Cố Hãn Hải trong mắt Nghiêm Thanh Viên có thể so với sự tồn tại của thần thánh.
Người thứ hai chính là Nghiêm Trạch Thanh.
Ở trong sách Nghiêm Trạch Thanh là người cuối cùng từ bỏ cậu, hơn nữa nếu không phải vì chính cậu cứ tự tìm đường chết thì Nghiêm Trạch Thanh cũng sẽ không hoàn toàn hết hy vọng, Nghiêm Thanh Viên biết bản thân không thông minh, nhưng bao nhiêu lần tìm đường chết như vậy Nghiêm Trạch Thanh đã giúp cậu không ít.
Tình cảm này, Nghiêm Thanh Viên rất tin tưởng.
"Anh hai ơi."
"Hửm?"
"Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoan nghe lời anh hai, chỉ nghe anh hai, anh hai nói gì đều đúng."
"Phải không?" Nghiêm Trạch Thanh nửa tin nửa ngờ nhìn Nghiêm Thanh Viên một cái, tựa như căn bản không tin lời cậu nói.
"Đúng vậy." Nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng không vì bị Nghiêm Trạch Thanh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mà thẹn quá hóa giận, cậu là nghiêm túc mà, vô cùng nghiêm túc.
Nghiêm Trạch Thanh cười khẽ một tiếng, y nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên liền biết, đứa nhỏ này có lẽ là không thể giải thích được lại xảy ra cảm thương gì rồi.
"Đêm nay về nhà?"
"Không ạ, em muốn đến một nơi một mình, hôm nay anh hai cứ thả em ở chỗ nào cũng được."
"Không được." Nghiêm Trạch Thanh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Quá lạnh, không được."
Nghiêm Thanh Viên ló đầu ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm u đầy một thế giới bông tuyết lạnh băng, mùa đông đã đến, thời tiết hôm nay dường như sẽ có tuyết rơi.
Tiểu thiếu gia được bọc trong một chiếc áo khoác bằng bông ấm áp, bởi vì bên trong xe mở máy sưởi nên lúc này cổ áo hơi mở rộng lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh.
"Hôm nay em đội mũ, đeo khăn quàng cổ và găng tay." Nghiêm Thanh Viên lấy đồ từ trong cái cặp to của mình, hơn nữa đeo vào đầy đủ cho mình, "Tuyệt đối sẽ không có việc gì."
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày.
"Hôm nay cuối tuần, em muốn ra ngoài chơi một lát, em đã lâu không ra ngoài chơi rồi." Nghiêm Thanh Viên mang găng tay lên, găng tay mềm mụp.
Nghiêm Trạch Thanh thở dài, từ lúc Nghiêm Thanh Viên bắt đầu náo loạn độc lập đến sau này thời gian bọn họ ở chung thật là càng ngày càng ít, hơn nữa...!Cũng càng ngày càng trở nên hoang dã hơn, suốt ngày ở trong căn nhà thuê chật hẹp kia không biết có cái gì tốt, có thể tốt hơn trong nhà sao?
"Anh biết rồi." Nhưng bây giờ Nghiêm Trạch Thanh căn bản không cự tuyệt Nghiêm Thanh Viên được, nếu nói Nghiêm Thanh Viên đã từng tùy hứng làm y đau đầu, bây giờ lại ngoan ngoãn nhưng lại làm y đau đầu không cách nào cự tuyệt, y cảm thấy mình đã quá quen Nghiêm Thanh Viên rồi, nhưng lại không tìm ra Nghiêm Thanh Viên có chỗ nào không ngoan.
Đứa nhỏ này quả thật giống như đã học được cách đối phó hắn vậy, Nghiêm Trạch Thanh hơi nheo mắt lại, là ảo giác của hắn phải không?
"Dừng ở nơi nào?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Cửa hàng bách hóa ạ."
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày: "Thỉnh thoảng đi xem điều chỉnh tâm trạng một chút là được, đồ quá rẻ tiền tóm lại là có vấn đề ở khắp nơi."
"Được." Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn gật đầu.
"Buổi tối em về nhà không?"
"Về ạ."
Nghe Nghiêm Thanh Viên sẽ về nhà, vẻ mặt Nghiêm Trạch Thanh lúc này mới tốt lên một chút, nói tiếp: "Buổi tối anh tới đón em?"
"Em bảo Diêm Đàm đưa về."
Từ sau khi Diêm Đàm bị Nghiêm Thanh Viên bắt được trên cơ bản chính là phát triển từ vệ sĩ đến bảo mẫu, Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nhớ đến trước kia lúc Diêm Đàm báo cáo công việc cho y, lúc cậu mua thức ăn bắt đầu làm cơm, tức khắc có chút dở khóc dở cười.
Nghiêm Thanh Viên thực sự có khả năng khiến bầu không khí của những người nghiêm túc trở nên kỳ lạ.
Nghiêm Thanh Viên xuống xe, nhìn theo chiếc xe Nghiêm Trạch Thanh rời đi, quay đầu lại liền nhìn thấy Diêm Đàm ở phía sau cậu, bọn họ đã sớm liên lạc qua Wechat, thoáng cái Diêm Đàm đã đi theo phía sau Nghiêm Thanh Viên.
"Có chuyện gì sao, tiểu thiếu gia?" Diêm Đàm hỏi, có trời mới biết anh ấy đã có bao nhiêu thói quen bị Nghiêm Thanh Viên sai tới sai lui.
"Đi dạo phố với em."
Vẻ mặt Diêm Đàm không đổi, nhưng trong lòng lại thở dài, anh ấy biết ngay là không có việc gì lớn mà.
"Đi dạo phố thì có thể, nhưng tiểu thiếu gia có thể đừng bảo tôi ăn không." Diêm Đàm đi dạo phố với Nghiêm Thanh Viên cũng không phải mới một hai lần, mà Nghiêm Thanh Viên mỗi lần đều không thể thiếu quá trình ăn, mà trong quá trình này Diêm Đàm bị đút ăn vô số lần, có trời mới biết lúc Nghiêm Trạch Thanh chú ý thấy anh béo lên đã nhíu mày rồi.
"Hả?" Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, "Mùa đông đến rồi, phải tích trữ mỡ qua mùa đông."
Diêm Đàm giật giật khóe miệng: "Thật sự không thể béo nữa, muốn duy trì dáng người rất khó khăn."
"Nhưng anh luôn theo em mà, bây giờ là mùa đông, lúc em ở trong nhà chưa chắc anh đã ở trong nhà, vậy không lạnh sao? Ăn no mới có sức lực chống đỡ rét lạnh." Nghiêm Thanh Viên rất tự nhiên dẫn Diêm Đàm đi bên đường mua một ly trà sữa, "Cái này cho anh, ôm ấm áp lắm."
Găng tay da màu đen của Diêm Đàm và màu trà sữa tương phản nhau, vô cùng không hài hòa, Diêm Đàm tuyệt vọng thở dài một hơi, anh ấy tuân theo nguyên tắc không lãng phí lương thực, và nhất định sẽ ăn hết những gì mình lấy được.
"Diêm Đàm à." Nghiêm Thanh Viên trên tay cũng cầm một ly trà sữa.
"Làm sao vậy, tiểu thiếu gia?" Diêm Đàm đi chậm một bước đi theo phía sau bên trái Nghiêm Thanh Viên dọc theo con đường, tự nhiên hỏi chuyện.
"Anh đi từ chức đi."
Diêm Đàm dừng bước chân, nhìn tiểu thiếu đang chú ý anh ấy cũng dừng lại, lúc này tiểu thiếu gia cầm một ly trà sữa nóng hầm hập quay đầu lại, trên gương mặt trắng nõn non nớt là đôi mắt trong veo như ngọc lưu li, quần áo bằng bông màu trắng và khăn quàng cổ màu vàng nhạt bao bọc thiếu niên trong sự mềm mại, vô cùng đáng yêu.
Lúc này trong con ngươi của tiểu thiếu gia phản chiếu bóng dáng Diêm Đàm, trong nháy mắt vậy mà có cảm giác bị tiểu thiếu gia nhìn chăm chú.
"Làm sao vậy, tiểu thiếu gia?" Diêm Đàm hỏi, "Là công tác của tôi có sơ suất làm ngài không thoải mái sao?"
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, lại quay đầu đi, hơi kéo góc áo Diêm Đàm: "Anh không cần lo lắng, anh rất xuất sắc, không có làm sai bất cứ việc gì."
"Vậy vì sao muốn cho tôi từ chức?" Diêm Đàm không hiểu nguyên nhân.
Tay Nghiêm Thanh Viên lúc này đã từ trong găng tay lấy ra, đôi bàn tay trắng nõn cầm ly trà sữa, nhìn một cái vậy mà có cảm giác như không phân biệt được nam nữ, tay tiểu thiếu gia nhà mình rất đẹp, giống như bàn tay dành cho người đánh đàn.
"Em...!Không cần anh lắm." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói, "Không phải nói Diêm Đàm anh thế nào, ý em là em cảm thấy em không cần vệ sĩ, không chỉ là Diêm Đàm, còn có những người vệ sĩ khác cũng vậy, cho nên mọi người vẫn luôn đi theo em không có ý nghĩa gì cả."
"Vệ sĩ tồn tại là để phòng ngừa lỡ như, chúng ta không cần phát huy tác dụng là tốt nhất, nhưng không thể không đề phòng." Diêm Đàm nói.
Nghiêm Thanh Viên đương nhiên biết, nhưng cậu cũng biết bản thân sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, dù sao ở trong sách một lần cũng chưa từng viết.
Cậu đã tự lập thành công rồi, như vậy cũng nên bắt đầu nhổ đi người vệ sĩ vẫn luôn bên cạnh cậu khiến cậu an tâm này.
Diêm Đàm là một trưởng bối biết rất nhiều và vô cùng đáng tin cậy, luôn chăm sóc cậu rất nhiều ngoài công việc.
"Diêm Đàm, em không cần anh những lời này là sai rồi, không đúng, em thu hồi." Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ nói, "Em không dùng đến anh, anh cũng không cần em, em rất thích Diêm Đàm, anh làm việc rất tinh tế, cho dù hỏi cái gì đều có thể trả lời em, có thể làm được rất nhiều việc em không làm được, lại còn rất chăm sóc em."
Diêm Đàm không trả lời, trà sữa trong tay tản ra mùi hương thơm ngọt nhàn nhạt, độ ấm xuyên qua găng tay của anh ấy tiến vào lòng bàn tay của anh ấy, làm ấm áp dòng máu đang lưu chuyển trực tiếp chảy vào tim.
Tiểu thiếu gia lấy thành thật làm tiêu chuẩn không giỏi nói dối, bản thân tính cách có gì nói đó khiến người ta dễ mến, nếu là ngày thường, Diêm Đàm có thể lộ ra nụ cười tươi bất đắc dĩ, thậm chí quá đáng trêu chọc tiểu thiếu gia một chút, nhưng lần này thì không.
Tuyết rơi rồi.
Diêm Đàm nhìn thấy lông mi Nghiêm Thanh Viên hơi run rẩy, làm bông tuyết trên lông mi cũng run theo rớt xuống, lại hòa tan trên má tiểu thiếu gia, rơi xuống một giọt nước.
"Nếu như nói em vẫn còn nhỏ, ngày ngày chạy ở bên ngoài là không được, nhưng em đã mười sáu rồi, Cố Hãn Hải đã có chứng minh thư của mình có thể đi làm kiếm tiền rồi, em đã là một người trưởng thành rồi, con nhà người ta, không có mười sáu tuổi còn phải mang theo vệ sĩ bên cạnh."
"Tiểu thiếu gia, hoàn cảnh gia đình mỗi người đều khác nhau, sẽ mơ ước gia cảnh của tiểu thiếu gia mà ra tay với tiểu thiếu gia sẽ không ít người."
"Vậy Diêm Đàm, anh ở với em lâu như vậy, có từng xuất hiện chưa?"
"Đây chẳng qua là vấn đề xác suất, một khi gặp phải chính là một trăm phần trăm, mà tác dụng của chúng tôi chính là đem xác suất này hạ xuống không phần trăm." Diêm Đàm cũng không biết bản thân vì sao nói nhiều như vậy, nhưng bản năng anh ấy không thể chấp nhận hiện thực mình vậy mà bị Nghiêm Thanh Viên sa thải.
"Diêm Đàm." Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu, biết nếu không rõ ràng hơn một chút, đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, "Em không cần mọi người bảo vệ, em cũng không muốn các anh đi theo em, em một mình là được rồi, em cảm thấy các anh luôn đi theo em, rất cản trở."
Nghiêm Thanh Viên nói những lời này, biết mình rất quá đáng, nhưng đây cũng là sự thật.
Cậu không cần vệ sĩ bảo vệ, cậu không phải người của Nghiêm gia, vẫn luôn ỷ lại vào cảm giác có người bên cạnh, cậu chưa bao giờ ở một mình, làm bất cứ việc gì đều có cảm giác yên ổn, cậu muốn bây giờ bắt đầu vứt bỏ.
"Tiểu thiếu gia." Diêm Đàm cảm thấy không thể hiểu được, không hiểu vì sao Nghiêm Thanh Viên đột ngột cự tuyệt bọn họ đi theo, "Chúng tôi bảo vệ tiểu thiếu gia là xuất phát từ yêu cầu công việc, lấy tiền làm việc, bảo vệ tốt an toàn mạng sống của tiểu thiếu gia là chức nghiệp hằng ngày của chúng tôi."
"Nói như vậy, anh xác định giữa chúng ta chỉ là quan hệ công việc đúng không?" Nghiêm Thanh Viên nói rồi lộ ra một nụ cười tươi có chút bất đắc dĩ nhưng lại an tâm rất nhiều, "Thật tốt quá."
"Tốt cái gì?" Diêm Đàm nhìn Nghiêm Thanh Viên trong lòng không hiểu sao thắt chặt, nụ cười này vẫn đáng yêu, nhưng anh ấy lại có dự cảm không tốt lắm.
"Em còn lo lắng Diêm Đàm các anh bởi vì đối với em có tình cảm nên luyến tiếc, nếu chỉ là quan hệ công việc vậy em để anh hai hủy hợp đồng với các anh là được đúng không?"
Ngực Diêm Đàm không hiểu sao độ nhiên đau đớn, há miệng thở dốc muốn nói chút gì đó.
"Ngay từ đầu em nghĩ dù sao cũng là lão khách hàng lâu như vậy, đột nhiên bị sa thải sẽ rất luyến tiếc, nhưng nếu chỉ vì nguyên nhân này, thật ra rất dễ làm, về chuyện này em sẽ chủ động nhắc đến với anh hai, sẽ cố hết sức tranh thủ cho các anh một ít tiền đầy đủ, sau đó để anh hai đề cử các anh đi làm việc dưới trướng cho những người khác."
Diêm Đàm không cách nào dùng lời để giải thích cảm giác kỳ lạ trong ngực mình, rất khó chịu, nhưng lại không có tư cách để nói những lời không cần thiết.
"Nhị thiếu gia sẽ không đồng ý." Nếu đồng ý thì ngay từ đầu sẽ không dùng nhiều tiền để thuê bọn họ.
"Anh ấy sẽ đồng ý." Nghiêm Thanh Viên nhếch khóe miệng, Nghiêm Trạch Thanh đã có một khoảng thời gian rất dài không từ chối yêu cầu của cậu, "Nếu là trước đây có thể sẽ không, nhưng bây giờ em rất ngoan."
Diêm Đàm khẽ nhíu mày, anh ấy cũng không cho rằng ngoan là một lời khen.
"Nếu không...!Bây giờ anh có nhiều tiền tiết kiệm không ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Làm sao vậy?" Anh ấy độc thân một mình phiêu bạc khắp nơi, bởi vì phải mọi lúc theo dõi mọi hành động của tiểu thiếu gia nên không có cơ hội tiêu tiền.
"Anh vẫn luôn đi theo em lâu như vậy, cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, chi bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian, dù sao anh cũng phải có cuộc sống của mình mới được, nói chuyện yêu đương gì đó chăng?" Nghiêm Thanh Viên nói bỗng có chút tò mò nếu Diêm Đàm yêu đương sẽ là bộ dạng thế nào, tiếp tục nói, "Sau đó chờ một năm rưỡi đến hai năm, có lẽ sẽ có công việc tương đối tốt tìm anh."
Theo cậu thì Diêm Đàm rất tốt, người ta đều nói những cái tốt sẽ không cho người ngoài, vậy chi bằng chờ đến lúc Cố Hãn Hải trở về sau đó để anh ấy trở thành vệ sĩ của Cố Hãn Hải, dù sao bây giờ hai người kia ngoài ý muốn ở chung khá tốt, tương lai Cố Hãn Hải trở lại Nghiêm gia cũng có thể có người lập tức có thể dùng được.
Đối với Diêm Đàm cũng rất tốt, trên đời này không có gì tốt hơn là làm việc cho Cố Hãn Hải.
"Tiểu thiếu gia, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì." Nghiêm Thanh Viên nói làm anh ấy không khỏi nghĩ nhiều, thật giống như...
Giống như đã biết có chuyện gì sắp xảy ra cho nên đang dặn dò mọi chuyện hơn nữa chuẩn bị sẵn, loại cảm giác này làm anh ấy nhớ đến những người bạn đã cùng đồng hành đi làm nhiệm vụ biết rõ nhiệm vụ có tỉ lệ tử vong cực cao nên chuẩn bị trước.
"Em có thể nghĩ gì chứ." Nghiêm Thanh Viên cười khẽ hỏi ngược lại.
Diêm Đàm nói không nên lời, anh ấy khẽ mím môi, khóe miệng cong xuống, trên gương mặt quá bình thường kia hiếm thấy hiện ra vài tia buồn rầu.
"Được rồi, em đang suy nghĩ bây giờ có thể mua táo đẹp được hay không." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên đổi đề tài.
"Quả táo?" Diêm Đàm hỏi.
"Em đặc biệt đi ra ngoài mua táo, ngày mai là đêm giáng sinh, ngày kia là lễ giáng sinh, tặng táo không phải thường thức sao?" Nghiêm Thanh Viên nói, cho nên mục tiêu của cậu căn bản không phải cửa hàng bách hóa, mà là chợ nông sản bên cạnh cửa hàng bách hóa.
平安夜: Đêm bình an là đêm giáng sinh.
Giải thích thêm: Ở bên Trung Quốc lễ giáng sinh người ta tặng táo đỏ.
Táo ở trung quốc đọc là 苹果 (Ping guǒ) đồng âm với đêm bình an 平安夜 (Píngān guǒ) nên tặng táo thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.
"Nếu muốn tặng quà, trực tiếp đi mua táo thành phẩm không được sao?" Diêm Đàm nhíu mày.
"Trong cửa hàng bày những quả táo bao bì tinh xảo thật ra cũng là do chợ nông sản chọn ra, gói một cái bao bì sẽ phải mất mười mấy hai mươi tệ, sao hắn không đi cướp luôn đi?" Nghiêm Thanh Viên bĩu môi.
Diêm Đàm suýt chút bị sặc trà sữa mà chết, mặc dù biết sinh hoạt ở Cố gia làm thay đổi quan niệm tiêu tiền của tiểu thiếu gia Nghiêm gia không ít, nhưng nếu bị đại thiếu gia nhị thiếu gia biết tiểu thiếu gia trở thành quỷ nhỏ hẹp hòi thì sẽ có vẻ mặt gì đây?
"Vậy trực tiếp mua táo hả?" Diêm Đàm hỏi, đề tài vừa rồi lướt qua, Diêm Đàm cũng đang tự hỏi Nghiêm Thanh Viên có thể là do nhất thời tùy hứng hay không, chuẩn bị quan sát một khoảng thời gian.
"Đúng vậy, hôm nay chỉ sợ người muốn mua không ít, anh cũng giúp em chọn một chút nha, muốn tròn, đẹp mắt, hồng trung bình một chút, sau đó lát nữa chúng ta đi cửa hàng bách hóa mua giấy đóng gói, em vì đóng gói cái này còn học riêng cách đóng gói luôn á."
"Được." Diêm Đàm đáp.
"Cà chua này trông rốt tuyệt, chắc là cà chua cao cấp lắm, giá này thật sự rất đắt, không thích hợp để xào rau, có thể trộn ăn, nhưng Cố Hãn Hải và dì đều không thích rau trộn cà chua."
Diêm Đàm: "..."
Nghiêm Thanh Viên lại nhìn về phía quầy hàng khác bên kia: "Thịt bên này so với bên kia rẻ hơn một chút, nhưng tủ lạnh còn rất nhiều thịt, mua nữa thì không có chỗ để, đáng tiếc quá."
Diêm Đàm: "..."
"Mùa đông vậy mà có khổ qua, quào, mặc dù mình không thích nhưng Cố Hãn Hải thích, cậu ấy thích khổ qua chiên trứng."
Diêm Đàm đứng cách đó không xa, nhìn bóng dáng tiểu thiếu gia nhà mình, tâm trạng rất phức tạp.
Trước kia vẫn đi theo tiểu thiếu gia cùng nhau thảo luận bởi vậy không chú ý lắm, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện tiểu thiếu gia thay đổi nhiều quá, tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân lây dính hơi thở phố phường, mặc dù cậu đứng ở nơi đó cũng đã cùng người xung quanh phân ra giới hạn.
十指不沾阳春水: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mắt.
Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không ngó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.
Chợ nông sản không sạch sẽ, khắp nơi đều là rau dưa và mùi bùn đất, trước quầy hàng giá rẻ được không ít người vây quanh, mà tiểu thiếu gia cũng tò mò xem thử, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách với những người xung quanh.
Đây cũng không phải một người giỏi sinh hoạt, lại cố tình học cách sống qua những lần vấp ngã.
Tâm trạng Diêm Đàm rất phức tạp, lúc trước, cuộc sống của Nghiêm Thanh Viên với bản thân không cách nào tiếp cận, cho đến khi một lần ngoài ý muốn kia.
Từ lúc đó Nghiêm Thanh Viên bắt đầu thay đổi rất nhanh, quá trình này Diêm Đàm có một loại ảo giác như đang nhìn con trai mình lớn lên.
Tiểu thiếu gia vẫn đáng yêu như vậy, lại không còn ngây thơ không hỏi thế sự nữa, trong mắt cậu có thể nhìn nhiều thứ, cũng dần dần có thể chấp nhận dơ bẩn, bắt đầu xây dựng tường phòng ngự, từng chút từng chút tiến bộ.
Nhưng hóa ra từng chút một này, vậy mà lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
Sau khi Nghiêm Thanh Viên về đến nhà, đem những quả táo đã chọn lựa tốt nhất từng bước rửa sạch, lau khô toàn bộ hơn nữa cẩn thận xem mặt trên có chỗ nào không ổn hay không, nhưng công việc của cậu và Diêm Đàm không phải làm vô ích.
Nghiêm Thanh Viên phân loại táo, sau đó mở cặp tìm được giấy đóng gói bên trong, mỗi một tò giấy đóng gói đều khác nhau, Nghiêm Thanh Viên từng bước dùng tay đem quả táo bọc lại.
Đáng tiếc ba mẹ không ở đây, cậu quyết định chụp ảnh chia sẻ cho ba mẹ.
Đêm giáng sinh, lễ giáng sinh.
Lúc mười hai giờ, Nghiêm Thanh Viên lén ước nguyện, lễ giáng sinh đếm ngược thứ hai của cậu ở Nghiêm gia phải vui vẻ.
Mong rằng cậu có thể trải qua giáng sinh đếm ngược cuối cùng.
Ý em Nghiêm là lần này là lễ giáng sinh thứ hai đếm ngược (mười sáu tuổi), còn một cái lễ giáng sinh cuối cùng năm mười bảy, vì năm mười tám tuổi thân phận bị phát hiện rồi nên nghĩ là sẽ không còn được giáng sinh nữa.
——
"Đêm giáng sinh vui vẻ nha."
"Giáng sinh vui vẻ."
Thứ hai các bạn trong lớp nhao nhao tỏ vẻ chúc mừng đối phương, nhưng cũng không dùng quả táo để tặng nhau, mà là cùng nhau thương lượng đêm giáng sinh muốn đi nơi nào, Nghiêm Thanh Viên nhìn hai quả táo trong cặp của mình, chớp chớp đôi mắt.
Màu xanh biển muốn cho Cố Hãn Hải.
Màu hồng nhạt muốn cho Tư Tuyết Ngữ.
Cho Tư Tuyết Ngữ còn có một cái hộp nho nhỏ, là quà giáng sinh, Nghiêm Thanh Viên có chút tâm cơ nho nhỏ, bên trong chính là son môi cậu tự mình đi làm kiếm tiền mua, tốn hơn ba trăm tệ.
Bởi vì cậu muốn vào lễ giáng sinh, mang Cố Hãn Hải đi.
Đi Nghiêm gia!
Nhưng như thế này có nghĩa là Tư Tuyết Ngữ cần phải tự mình làm gì đó, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại ích kỷ muốn đem thời gian Giáng Sinh này toàn bộ lưu lại cho Nghiêm gia.
Cho nên vụng trộm nổi lên tâm tư nhỏ, hy vọng dùng một thỏi son để bồi tội.
Cậu và Tư Tuyết Ngữ đã chung sống hòa bình trong một thời gian dài, cho đến một hôm Nghiêm Thanh Viên giữa lúc vô thức nghe được Cố Hãn Hải và Tư Tuyết Ngữ đối thoại, âm thanh Cố Hãn Hải rất thấp, tựa như lẩm bẩm gì đó với Tư Tuyết Ngữ, sau đó Tư Tuyết Ngữ sẽ bình tĩnh hơn bình thường một chút.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ, có phải đối với Tư Tuyết Ngữ mà nói Cố Hãn Hải là một liều thuốc an thần hay không, cho nên ở trong sách Tư Tuyết Ngữ dốc hết toàn lực không chịu buông tha quyền nuôi nấng Cố Hãn Hải.
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên cũng nghĩ đến cho dù Cố Hãn Hải quay về Nghiêm gia vẫn có thể duy trì liên lạc với Tư Tuyết Ngữ, nhưng từ trong sách mà xem, Cố Hãn Hải dường như thật sự không có tình cảm gì với Tư Tuyết Ngữ.
Nghiêm Thanh Viên thở dài thật sâu: "Có cách nào để Cố Hãn Hải đưa phương thức liên lạc của Tư Tuyết Ngữ cho mình không, có quy trình gì đó không?"
Làm thế nào mới có thể khiến Tư Tuyết Ngữ lập an ổn đây.
Phép thuật?
Nghiêm Thanh Viên nhớ rõ lúc đó Cố Hãn Hải và Tư Tuyết Ngữ nói chuyện, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, làm người bất giác phát lạnh trong lòng.
"Làm sao vậy?"
Lúc Nghiêm Thanh Viên đang ngồi ngây ngốc, bên tai Nghiêm Thanh Viên đột nhiên xuất hiện âm thanh quen thuộc đến mức trong mơ cũng nghe được, Nghiêm Thanh Viên lập tức ngẩng đầu.
Cố Hãn Hải vừa mới đến lớp, cả người còn kèm theo khí lạnh nhàn nhạt, mái tóc màu đen hơi dài, trên mái tóc dài lấm tấm những giọt tuyết rơi đang tan, lúc này hắn hơi rũ mắt, đưa lưng về phía ánh mặt trời mùa đông chiếu vào từ cửa sổ, làm dáng vẻ thiếu niên rất đẹp trai dưới bóng tối thêm một màu đen huyền bí.
Lông mi của hắn rất dài, lúc này rũ xuống che một nửa, trong ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, chỉ là người bên cạnh không ai chú ý phát hiện ra thôi.
Nghiêm Thanh Viên nâng đầu nhìn Cố Hãn Hải, là ảo giác của cậu sao? Gần mấy tháng, hình như Cố Hãn Hải lại cao thêm.
Ngay từ đầu gầy yếu cũng vì được Nghiêm Thanh Viên mỗi ngày đút no mà béo lên không ít, nhưng cố tình lại là loại phát triển cơ bắp, toàn thân Cố Hãn Hải phát ra khí chất lạnh thấu xương càng giống như hắn là hạc trong bầy gà, không ít cô gái đều sẽ lén nhìn qua, mặc kệ là vì ngoại hình, hay là vì thiên phú cao lúc trước, Cố Hãn Hải đều sẽ trở thành nhân vật nổi danh trong lớp thậm chí là trong trường học.
Đây là tất nhiên rồi, Nghiêm Thanh Viên đương nhiên biết, Cố Hãn Hải cho dù ở nơi nào đều có thể trở thành tiêu điểm.
Mà Nghiêm Thanh Viên vẫn duy trì hình tượng tiểu thiếu gia không thân quen với người xung quanh, không gần gũi, khó hiểu quái gỡ, Cố Hãn Hải chưa từng bảo Nghiêm Thanh Viên thay đổi, cũng không làm cho Nghiêm Thanh Viên cảm thấy cô đơn.
Nhưng người có tâm sẽ phát hiện, tất cả mọi việc Cố Hãn Hải đều sẽ chăm sóc Nghiêm Thanh Viên, phảng phất như Nghiêm Thanh Viên mới là người được tài trợ.
Ngón tay Cố Hãn Hải nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Nghiêm Thanh Viên, hắn vẫn mang theo găng tay, cất giấu bên trong bàn tay nhiều vết thương, lúc này găng tay chạm vào khóe mắt Nghiêm Thanh Viên, dừng lại một chút: "Hôm qua ngủ không ngon?"
"Không có mà? Tôi cảm thấy tôi ngủ ngon lắm." Nghiêm Thanh Viên cầm ngón tay Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải không né tránh, ngược lại hơi nâng tay lên theo tư thế nắm lấy của Nghiêm Thanh Viên rời đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, lại nữa rồi, Cố Hãn Hải đặc biệt thích sở thích ở lúc mọi người không nhìn thấy sẽ làm vài động tác nhỏ, thật không hiểu cái người này vì sao thích trò chơi kỳ lạ này.
Bất đắc dĩ thở dài, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nắm lấy ngón tay Cố Hãn Hải, sau đó là bao bì màu xanh nước biển giống như biển rộng, thứ tròn trịa được đặt trong lòng bàn tay Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải: "?"
"Đêm giáng sinh vui vẻ nha, Cố Hãn Hải!" Tiểu thiếu gia lộ ra nụ cười thoải mái, có thể nhìn thấy răng nanh nhòn nhọn.
___
::..