"Đến nhà cậu?" Cố Hãn Hải thưởng thức giấy đóng gói màu xanh biển trong tay, bên trong hơn phân nửa đều là những quả táo màu đỏ được giấy gói màu xanh biển phản chiếu hiện ra một chút màu đen.
"Đúng vậy, hôm nay đêm giáng sinh, ngày mai lễ giáng sinh, cho nên tối nay đến nhà tôi đi, ngày mai còn có thể cùng dì đón lễ giáng sinh.
" Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế nhà trường, nói chuyện với Cố Hãn Hải.
Lễ giáng sinh sao? Cố Hãn Hải đương nhiên biết ngày lễ này, bạn học ở cấp hai đã gửi không ít tin nhắn nói có muốn cùng nhau dứt khoát tổ chức một buổi tụ hội cấp hai đêm giáng sinh không.
Nhưng Cố Hãn Hải từ chối, lý do rất đơn giản, hắn muốn đi làm.
"Được.
"
Cố Hãn Hải trả lời Nghiêm Thanh Viên.
"Hả? Cố Hãn Hải cậu muốn đến Nghiêm gia sao? Tôi còn định mời cậu đến nhà của tôi đây này?" Đột nhiên có người vươn tay vỗ bả vai Cố Hãn Hải, trêu chọc nói.
"Lão già nhà tôi cũng muốn gặp Cố Hãn Hải, nói nhiều lần rồi, ổng cũng khá tò mò, vốn dĩ định để tôi tổ chức một bữa tiệc ở nhà đấy, không có Cố Hãn Hải bầu không khí sẽ kém đi rất nhiều.
"
Nghiêm Thanh Viên sắc mặt không đổi quay cơ thể lại, mặc dù cậu đã bắt đầu nói chuyện với Cố Hãn Hải ở trong trường học, nhưng lại vẫn cứ không giao lưu với bất kì ai nữa.
Cố Hãn Hải giống như trong sách, trên cơ bản sẽ không khiến người ta chán ghét, hắn làm cái gì đều sẽ hấp dẫn người bên cạnh, vả lại!
Thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng có thể nghĩ thông suốt lý do tất cả mọi người hy vọng gần gũi Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải thật sự là một người vô cùng ưu tú, hơn nữa không có của cải gì phức tạp, những việc của Cố gia hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết, chỉ cần Cố Hãn Hải mở miệng bọn họ đương nhiên có thể bán một ân tình cho Cố Hãn Hải.
Một người ở phương diện nào cũng xuất sắc, đương nhiên là đối tượng mà tất cả những người cần nhân tài đều khát vọng mời đến, thật ra bây giờ còn chưa rõ ràng, thật sự cạnh tranh là sau khi Cố Hãn Hải trưởng thành.
Sau khi trưởng thành Cố Hãn Hải càng tỏa sáng rực rỡ, lúc đó không phải đối tượng để mời chào mà là tranh nhau nịnh bợ, một người của Nghiêm gia có thân phận địa vị hiển hách, đặc biệt là sau khi được gia chủ Nghiêm gia coi trọng có thể trở thành người thừa kế Nghiêm gia đời kế tiếp.
Một tương lai tươi sáng.
Nhưng một đời này, hết thảy mọi thứ nơi này đều không có duyên với cậu.
Thật ra cũng không có gì là không tốt cả, Nghiêm Thanh Viên cũng biết giới hạn của mình, ở trong sách bản thân ngu ngốc đến mức nào đều bày ra vô cùng rõ, một đời này cậu sẽ không giẫm lại lên vết xe đổ nữa.
Mà những người này!
Nghiêm Thanh Viên ngước mắt, nhìn về phía những người bên cạnh Cố Hãn Hải, đó là điều cậu không khao khát, cũng không muốn tham dự vào thế giới đó.
Cố Hãn Hải vô thức nghe người khác nói chuyện, nhưng trên thực tế đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên ngay từ đầu đã chủ động trở nên phai nhạt trong đề tài này, hơn nữa tùy ý dựa vào một bên bình tĩnh giống như đang nhìn hình ảnh TV đối diện không hề có cảm xúc, đôi mắt sáng ngời mỗi lần nhìn về phía hắn giờ đây lại bị phủ một lớp lụa, nhìn không rõ ràng.
"Tôi chỉ đi Nghiêm gia.
" Cố Hãn Hải nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Thanh Viên, chậm rãi mở miệng, hắn vừa nói, tất cả mọi người xung quanh tự nhiên an tĩnh.
Người tài trợ cho hắn, là Nghiêm gia, là Nghiêm Thanh Viên của Nghiêm gia, hắn ăn cơm của Nghiêm gia, Nghiêm gia cho hắn phúc lợi, như vậy hắn chính là sủng vật của Nghiêm gia, sủng vật nhất định phải có lòng trung thành tuyệt đối với chủ nhân.
Nghiêm Thanh Viên hơi mở to đôi mắt, sau đó mím môi, nằm lên mặt bàn, vùi hai má vào bên trong khuỷu tay, khóe miệng bất giác gợi lên ý cười.
Bảo sao mọi người đều thích Cố Hãn Hải, cậu cũng thích mà.
"Tuyết lại rơi rồi.
" Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm lúc tan học, quần áo bằng bông màu trắng bọc cậu tròn vo, khác xa với bạn học xung quanh vì đẹp mà đẹp mà mặc rất ít.
Có điều trên cơ bản mọi người đều lên xe, thời gian ngây ngẩn ở bên ngoài rất ít, tự nhiên cũng không cần quần áo dày như vậy.
Ngón tay mảnh khảnh của Nghiêm Thanh Viên hơi khép cổ áo mình lại.
Nghiêm Thanh Viên sẽ không để bản thân có cơ hội bị cảm sinh bệnh, cậu bị bệnh chắc chắn sẽ làm người nhà của cậu sốt ruột, cậu không thể làm người trong nhà lo lắng.
Ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Hãn Hải bên cạnh cao hơn cậu rất nhiều, Cố Hãn Hải đã gần hơn với cân nặng và dáng người của người bình thường đang đứng ở đó, lông vũ màu đen trong tuyết phát ra khí thế không thể tiếp cận, Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao có một loại ảo giác mình đã dưỡng ra một đứa trẻ ưu tú.
"Về trước một chuyến không?" Trong tay Nghiêm Thanh Viên còn mang theo một cái túi nho nhỏ, bên trong đặt quả táo và son môi của Tư Tuyết Ngữ, "Đưa cho dì một chút quà, sau đó nói rõ ràng tình huống, cậu muốn xin nghỉ ở chỗ làm việc sao?"
"Ừm.
" Cố Hãn Hải rũ mắt gửi tin nhắn, sau khi buông điện thoại xuống quay đầu lại, lại bị một màn trước mắt làm kinh ngạc.
Tiểu thiếu gia mặc đồ trắng mặc dù mặc vừa dày vừa nặng cũng có thể hiện ra vẻ đẹp đẽ quý giá, hai má cậu được khăn quàng cổ vàng sữa bao bọc, lộ ra đôi mắt to luôn người người ta mê mẩn, lúc này tiểu thiếu gia đang đội mũ, ngón tay tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khiến chúng hơi đỏ, rất đáng yêu.
Cố Hãn Hải như bị ma xui quỷ khiến vươn tay ra, dùng tay của mình bao bọc lấy ngón tay Nghiêm Thanh Viên, lúc nhét vào lòng bàn tay cũng không phải rất lạnh lẽo, nhưng mảnh khảnh, nhỏ yếu, vóc dáng tiểu thiếu gia dường như không cao lắm, không giống với những chàng trai đang ở tuổi phát triển khác, tựa như cậu vẫn luôn duy trì vẻ trẻ con nhỏ bé như vậy khiến người ta đau lòng không chịu nổi.
"Không lạnh lắm.
" Nghiêm Thanh Viên giật ngón tay, tay lại bị Cố Hãn Hải dẫn dắt, bỏ vào trong túi áo lông vũ màu đen.
Lông vũ dán lên nhiệt độ cơ thể ấm áp của Cố Hãn Hải, ấm áp, như đặt vào trong quần áo một cái máy sưởi.
"Nhiệt độ cơ thể của cậu cao quá.
" Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể Cố Hãn Hải rõ ràng chỉ ấm một tay cậu, nhưng toàn thân không hiểu sao đều ấm áp, "Rõ ràng ăn cơm còn ít hơn tôi.
"
Một học kỳ bảo dưỡng, lượng cơm Cố Hãn Hải ăn từ một chén thành hai chén, Nghiêm Thanh Viên cũng đem công lao này tính lên người mình.
Cố Hãn Hải không nói gì, nhưng khẽ di chuyển tay trong túi, để ngoài túi có thể rót vào một làn gió mát nhẹ, sau khi Nghiêm Thanh Viên thích ứng với nhiệt độ ấm áp lại một lần nữa cầm lấy, để Nghiêm Thanh Viên có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của hắn.
Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao cảm thấy có chút đỏ mặt, bất giác dùng tay còn lại kéo khăn quàng cổ lại, che đi hai má đỏ bừng của mình.
Hôm nay Tư Tuyết Ngữ không trở về.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nhìn Cố Hãn Hải gọi điện cho Tư Tuyết Ngữ, thật lâu sau Tư Tuyết Ngữ mới nghe điện thoại.
Cô nói hôm nay mình có buổi họp công ty muộn mới về, lúc cúp điện thoại Cố Hãn Hải không có biểu cảm gì, dường như cũng không để ý chuyện của Tư Tuyết Ngữ lắm.
Trong khoảng thời gian này Nghiêm Thanh Viên cũng loáng thoáng nhận ra rằng điều mà Tư Tuyết Ngữ quan tâm dường như chỉ có liệu Cố Hãn Hải có ở một nơi mà cô có thể tìm thấy bất cứ lúc nào hay không, mà Tư Tuyết Ngữ chưa bao giờ kiềm chế hành vi của mình.
Không về nhà cũng không gọi cho Cố Hãn Hải.
Ở bên ngoài ăn rồi, cũng không bao giờ để ý có phải Nghiêm Thanh Viên đã chuẩn bị đồ ăn cho cô hay không, muốn làm gì thì làm.
Nghiêm Thanh Viên đã viết một tờ giấy ghi chú cho món quà của Tư Tuyết Ngữ và dán nó lên chiếc túi, xe của Diêm Đàm đã chờ sẵn, nhưng Nghiêm Thanh Viên quay lại lại thấy Cố Hãn Hải vẫn đang cầm quả táo kia trên tay.
"Hay là cái này để ở nhà đi, cậu muốn mang theo sao?"
"Ừm.
" Cố Hãn Hải một tay nghịch quả táo, rõ ràng không có hứng thú nghịch, nhưng trông rất hăng hái.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải, mặc dù Cố Hãn Hải không nói gì thêm, nhưng! Sao cậu cứ cảm thấy Cố Hãn Hải giống như rất thích quả táo này.
Cố Hãn Hải thích ăn táo sao?
Nhưng có vẻ như không thích mà?
Nghiêm Thanh Viên rơi vào trầm tư.
Cố Hãn Hải cũng không phải lần đầu tiên đến nhà Nghiêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế cũng chỉ từng tới một lần, tới gặp Nghiêm Trạch Thủy, ký hợp đồng tài trợ, và rồi cuối cùng đến phòng Nghiêm Thanh Viên, gần như chỉ có nhiêu đây.
Mà lần này, đây là lần đầu tiên Cố Hãn Hải đến Nghiêm gia với tư cách là một vị khách chân chính.
Lần trước lúc Cố Hãn Hải đến Hứa Tam Tối vừa vặn có việc ra ngoài, chưa gặp Cố Hãn Hải, vóc dáng cao như vậy Hứa Tam Tối còn tưởng rằng là khách trong nhà, nhưng cẩn thận nhìn lại lại có thể nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt vẫn còn nét thiếu niên, phán đoán tuổi Cố Hãn Hải không lớn.
Nhưng mà!
Trong lòng Hứa Tam Tối hơi chấn kinh, thiếu niên này, thật sự quá giống lão gia thời còn trẻ tuổi, giống đến mức sẽ cho rằng có thể đây là con riêng hay không.
"Tiểu thiếu gia, Cố thiếu gia.
" Hứa Tam Tối áp xuống khiếp sợ trong lòng, "Xin hỏi có cần thay thường phục không?"
"Cháu có nhờ chú Hứa hỗ trợ chuẩn bị một bộ quần áo tương đối lớn một chút.
"
"Đúng vậy, đã chuẩn bị xong, để ở trong phòng tiểu thiếu gia.
" Hứa Tam Tối cung kính nói.
"Chúng ta đi thay đồ trước đi.
" Nghiêm Thanh Viên vừa nói xong liền móc lấy ngón tay Cố Hãn Hải.
Hứa Tam Tối nhìn bóng dáng Cố Hãn Hải, trong lòng rất khiếp sợ, cho dù nhìn từ góc độ nào, đều không cách nào xem nhẹ cảm giác quen thuộc ấy.
"Chú Hứa.
" Lúc Hứa Tam Tối đang nhìn chăm chú vào Cố Hãn Hải, Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hứa Tam Tối, y mặc áo len cổ chữ V màu đen thoải mái, chất liệu cao cấp lúc này trên cổ lại mang theo một chiếc vòng cổ màu đen, phía trên buộc một chiếc chuông màu vàng nhỏ nhắn.
Hứa Tam Tối nhìn thoáng qua cái là biết đây tất nhiên là tác phẩm của tiểu thiếu gia.
Cười mỉm nói: "Nhị thiếu gia.
"
"Mũ giáng sinh của chú đâu?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Vì vừa mới giúp việc ở nhà bếp, phòng ngừa mũ bị dơ nên tạm thời lấy xuống.
" Hứa Tam Tối nói, "Bây giờ chú lập tức đi lấy đội lên.
"
Nghiêm Trạch Thanh gật đầu, tùy ý đùa nghịch chiếc chuông nhỏ buộc trên cổ, mặc dù rất kỳ cục, nhưng thỉnh thoảng chơi hóa trang với Nghiêm Thanh Viên như vậy cũng không ảnh hưởng toàn cục, cũng khá tốt.
"Anh cũng muốn chuông nhỏ.
" Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên ló cái đầu từ bên cạnh ra, anh vươn tay túm lấy sừng tuần lộc trên đầu lúc này, sừng tuần lộc xinh xắn đáng yêu không có chút khí phách, "Không biết Viên Viên mặc gì nhỉ?"
Nghiêm Trạch Thanh không trả lời, tiện tay khảy chiếc chuông trên cổ, y không biết, nhưng y rất mong chờ.
Lúc Cố Hãn Hải vào phòng ngủ của Nghiêm Thanh Viên, phát hiện toàn bộ phòng ngủ đã hoàn toàn khác với phòng ngủ mình nhìn thấy trước đó, lúc trước khắp nơi đều tràn ngập phong cách kỳ cục hơn nữa bày hết thảy những đồ vật Nghiêm Thanh Viên cho là đẹp, bây giờ toàn bộ lại biến mất không tung tích.
Toàn bộ phòng ngủ đã bị sửa sang lại, phong cách thống nhất, màu sắc chủ thể thiên về xám trắng, thiết kế theo phong cách rất hiện đại, nhìn rất thoải mái, Cố Hãn Hải cũng thích tông màu như vậy, nhưng lại không thích loại cảm giác này.
Hiện tại phòng ngủ của Nghiêm Thanh Viên nhìn qua so với một nơi dùng để thư giãn thoải mái càng giống như phòng thương mại dùng để trưng bày, khắp nơi đều không nhìn thấy vật phẩm tràn ngập hơi thở sinh hoạt nào, hết thảy vật trang trí nhìn có vẻ rất thoải mái nhưng lại trống rỗng, căn phòng nhìn qua không có kỷ niệm và linh hồn nào.
"Lúc trước tôi nói muốn sửa căn phòng này lại, đương nhiên là thật.
" Nghiêm Thanh Viên đột nhơn dang tay ra, rất tự hào thiết kế phòng mới của mình, "Tôi không biết cậu thích dạng như thế nào, nên giao cho anh hai thiết kế, anh hai làm, còn để lại cho tôi rất nhiều chỗ để đặt đồ trang trí, nhưng vô dụng, nơi này sau này có thể cho cậu đặt những thứ cậu thích.
"
Trên mặt đất vẫn trải một lớp thảm, nhưng trong trí nhớ của Cố Hãn Hải có thể cảm nhận được tấm thảm mềm mại tỏa ra hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt như Nghiêm Thanh Viên, nhưng hiện tại thảm lại trơn nhẵn, mất đi cảm giác như giẫm lên mây, tất cả mọi thứ ở đây! Bị xóa sạch dấu vết tồn tại của Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải bất giác nhăn mày lại: "Đây là phòng của cậu, vì sao phải băn khoăn về tôi.
"
"Bởi vì cậu chia sẻ phòng ngủ của cậu với tôi, cho nên tôi cũng muốn chia sẻ phòng ngủ của tôi cho cậu.
" Nghiêm Thanh Viên vừa nói vừa dang hai tay, giống như đứa trẻ muốn được gia trưởng khen ngợi, "Chẳng lẽ cậu không thích nơi này sao?"
Câu trả lời không chê vào đâu được, nhưng lại không thể khiến Cố Hãn Hải thoát khỏi cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực.
"Tôi biết cậu thích trang trí màu sắc lãnh đạm như vậy, tôi đã đặc biệt quan sát rồi.
" Không phải hỏi trực tiếp, mà là quan sát, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn nhìn Cố Hãn Hải, sau khi quen biết Cố Hãn Hải thì căn phòng này đã là lần thứ hai sửa rồi.
Cố Hãn Hải nhíu mày: "Cậu thì sao?"
"Tôi làm sao hả?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Căn phòng này, cậu thích chỗ nào?"
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, đột nhiên nhìn về phía sau, quay đầu lại chém đinh chặt sắt nói: "Thích!"
Ánh mắt Cố Hãn Hải lập lòe một chút, không nói ra những lời còn lại.
Đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, thứ cậu thích vô cùng nhiều, bởi vì đẹp, bởi vì độc đáo, thậm chí vì quá xấu, cậu đối với tình cảm thích của mình chưa bao giờ keo kiệt, mặc dù cậu có ý tưởng về thiết kế phòng, nhưng hiện tại phòng thật sự rất đẹp, rõ ràng nhìn qua phong cách lãnh đạm nhưng rất nhiều khía cạnh được thiết kế rất tinh xảo, có chút kinh hỉ khi thấy một số thiết kế tỉ mỉ tinh xảo.
Cậu cũng không có bất cứ chỗ nào bất mãn, ngược lại cảm thấy rất tuyệt.
"Quần áo này, cậu mặc đi.
" Nghiêm Thanh Viên cầm quần áo đưa cho Cố Hãn Hải, "Vải này sờ thoải mái lắm, không hổ là chú Hứa chuẩn bị.
"
Cố Hãn Hải cúi đầu nhìn quần áo, quần áo này thiết kế có chút kỳ lạ, là thiết kế màu vàng sữa, quần áo trông cũng rất mềm mại, cầm vào rất thoải mái.
"Mặc thử xem?"
Quần áo của Cố Hãn Hải rất ít khi có màu sáng, không chỉ là vì cá tính và sở thích, mà còn vì màu tối sẽ dễ dàng giặt rửa và bảo quản hơn, không dễ đổi màu, đối với quần áo màu sáng sẽ chỉ khiến hắn nghĩ đến dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên sau khi mặc vào.
"Không thích hả?" Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong hỏi.
"Không có.
" Cố Hãn Hải nghĩ rồi nghĩ, ở trước mặt Nghiêm Thanh Viên cởi đồng phục học sinh, áo trong.
Bọn họ chung sống đã lâu, đều đã rất quen thuộc nhau, không hề kiêng dè nhau, nhưng lần này động tác của Cố Hãn Hải lại không lưu loát trôi chảy như vậy.
Đại khái là bởi vì ở hoàn cảnh xa lạ, cũng có lẽ là vì!
Bởi vì muốn phù hợp với chủ đề trong phòng, lúc này trải khăn trải giường màu xám đen, mà Nghiêm Thanh Viên lúc này cứ như vậy ngồi trên giường, giường mềm mại có vài vết bị hằn đè xuống.
Làn da Nghiêm Thanh Viên cực kỳ trắng, vào mùa đông càng là trắng đến sắp phát sáng, lúc này cậu đang ngồi trên khăn trải giường màu đen, làm nổi bật sự đối lập mãnh liệt khiến Cố Hãn Hải không cách nào dời tầm mắt đi được.
Mà Nghiêm Thanh Viên thì trực tiếp ở trên giường, lột bỏ quần áo của mình.
Trước mắt Cố Hãn Hải trắng bệch, cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên trắng nõn như sắp phát sáng này rõ ràng đã nhìn rất nhiều lần trong căn phòng chật hẹp kia, nhưng lần này lại phá lệ mê hoặc lòng người.
Cố Hãn Hải hơi dời ánh mắt, hắn biết tâm tư của mình, cũng biết vì sao Nghiêm Thanh Viên không hề đề phòng hắn như vậy, trong lúc này hắn hít sâu mấy hơi, áp xuống ngọn lửa khó hiểu bắt đầu thiêu đốt hắn.
Nhưng lý trí là lý trí, nhưng con tim lại không ngừng thúc đẩy hắn nhìn Nghiêm Thanh Viên, lúc này Nghiêm Thanh Viên đưa lưng về phía hắn, vươn tay lấy một bộ quần áo khác đang đặt bên cạnh, phối màu đỏ trắng, sau đó!
Trơ mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên buộc một cái bụng giả căng tròn lên trước bụng.
Cố Hãn Hải: "! "
Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Cố Hãn Hải, vô cùng tự hào lật người trên giường đứng trước mặt Cố Hãn Hải: "Sờ sờ hông?"
Một tay Cố Hãn Hải cầm quần áo, một tay khác như bị ma xui quỷ khiến vươn tay về phía tiếp giáp cái bụng giả và làn da của Nghiêm Thanh Viên.
Làn da quá mềm mịn của tiểu thiếu gia còn thoải mái hơn cả cái bụng giả tạo ra cảm giác tốt nhất, mang theo độ ấm nhàn nhạt khiến Cố Hãn Hải lưu luyến mê mẩn.
"Vì sao muốn lót bụng?" Cố Hãn Hải không biết mình đã rút tay ra khỏi sự mềm mại và ấm áp đó như thế nào, chỉ biết tay mình sau khi buông ra đặt bên người bất giác đang run rẩy, đè nén suy nghĩ không thể diễn tả được trong lòng, Cố Hãn Hải cố gắng chuyển đề tài khác.
"Không phải ông già Noel luôn muốn bụng bự sao?" Nghiêm Thanh Viên một tay chống nạnh một tay vỗ lên cái bụng, phát ra tiếng bộp bộp, "Tôi nhất định phải làm cho nó phù hợp với thực tế!"
Nguyên văn là 啪啪的声音 á, bên wikisach thì để là âm thanh bạch bạch nhưng mà nếu như để bạch bạch thì nghe chẳng khác nào! Tiếng ấy cả!
Cố Hãn Hải thật sự dở khóc dở cười, xoay người sang chỗ khác định mặc quần áo, lại đột nhiên bị Nghiêm Thanh Viên đánh lén từ phía sau.
Bờ ngực ấm áp và cái bụng giả lạnh lẽo của tiểu thiếu gia áp sát vào lưng Cố Hãn Hải, trong nháy mắt Cố Hãn Hải thậm chí cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
"Có phải cảm giác rất kỳ lạ không? Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ quá ha ha ha ngực nóng hầm hập, cái bụng lạnh lạnh, Cố Hãn Hải cậu thật nóng quá há há há há!" Nghiêm Thanh Viên cảm thấy cái bụng giả rất thú vị, ngay từ đầu cậu nhờ Hứa Tam Tối chuẩn bị chỉ là một cái gối giống như vậy, cậu thật sự không ngờ Hứa Tam Tối sẽ làm cái bụng giả.
Cố Hãn Hải cảm thấy tự chủ của bản thân căng chặt, vươn tay cầm cánh tay Nghiêm Thanh Viên, mềm mại tinh tế ấm áp truyền vào lòng bàn tay, Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy chính mình không nên nghĩ đến phương diện không tốt kia, hiện tại dục vọng hoàn toàn mất kiểm soát.
"Mau đi mặc quần áo, mùa đông dễ bị cảm.
" Cố Hãn Hải nghe thấy giọng nói của mình khàn hơn so với thường ngày, hơi mím môi không chịu nói nhiều, sợ bị Nghiêm Thanh Viên nhìn ra.
"Không cảm được đâu, độ ấm trong nhà đều điều chỉnh rồi, có điều nhiệt độ cơ thể cậu cao quá, không phải phát sốt đó chứ?"
Cố Hãn Hải cảm giác được Nghiêm Thanh Viên từ sau lưng mình bò xuống, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở xong, liền nhìn thấy tiểu thiếu gia của Nghiêm gia vòng tới phía trước mặt mình, đứng trên giường dùng hai tay nâng đầu hắn lên, hơi cong lưng cúi đầu cách hắn càng ngày càng gần.
Lúc này Cố Hãn Hải đã nếm được tư vị không suy nghĩ được gì.
Trơ mắt nhìn tiểu thiếu gia nhắm mắt lại gần sát hắn, Cố Hãn Hải cũng muốn nhắm hai mắt, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy luyến tiếc.
Sau đó Cố Hãn Hải nghe được giọng nói khô cằn của mình: "Phát sốt sao?"
"Không cảm giác được.
" Nghiêm Thanh Viên lùi đầu về, mắt trông mong nói.
"Vậy vì sao muốn làm như vậy?"
"Tôi xem TV đều làm như vậy.
"
Cố Hãn Hải bất đắc dĩ thở dài: "Nhanh mặc quần áo của cậu vào, cái bụng giả nhìn kỳ lạ quá.
"
"Tôi đã dần cảm giác cái bụng ấm áp lên rồi!" Nghiêm Thanh Viên vui vẻ vỗ bụng giả mềm mềm, cảm giác này, thật tốt!
Cố Hãn Hải quả thực dở khóc dở cười.
Nghiêm Thanh Viên mặc đồ ông già Noel, phương thức cắt may theo kiểu truyền thống, nhìn vô cùng giống lễ hội, nhưng rốt cuộc Nghiêm Thanh Viên không thể so với dáng người đàn ông trưởng thành, nhìn giống như một chú lùn với cái bụng tròn nhỏ hơn vài cỡ, còn rất trịnh trọng treo râu trắng trên cằm, không treo trên môi là vì để được ăn cơm ngon lành.
Khi Nghiêm Thanh Viên làm xong mọi thứ, cậu quay đầu lại, nhìn thấy hai tay lúc này của Cố Hãn Hải đang cầm một đống ruy băng không biết nên làm cái gì.
Cố Hãn Hải rất ít khi mặc màu sáng, cho nên giờ phút này Nghiêm Thanh Viên nhìn đến ngây người, mặc dù hết lần này đến lần khác bị giá trị nhan sắc của Cố Hãn Hải làm cho khiếp sợ, nhưng vẫn sẽ bị kinh diễm bởi vẻ đẹp này.
"Tôi sẽ dùng ruy băng rực rỡ này.
" Nghiêm Thanh Viên đi lên hai bước lấy dải ruy băng rực rỡ trong tay hắn, "Hôm nay cho cậu làm nhân vật quà nha!"
Cố Hãn Hải đẹp trai là quà Nghiêm Thanh Viên chuẩn bị cho Nghiêm gia!
Mặc dù biết ý định này cùng lắm là tự mình thỏa mãn mình, nhưng lúc này Nghiêm Thanh Viên lại rất hưởng thụ cảm giác như bây giờ, ngoại trừ ngăn cách, ngoại trừ bí mật, trải qua một lễ giáng sinh vui vẻ.
Nghiêm Thanh Viên dùng ruy băng rực rỡ trói lại những nơi có thể trói của Cố Hãn Hải.
"Tôi có cảm giác như đang đóng gói quà ấy.
" Nghiêm Thanh Viên thắt nơ con bướm.
"Quà cho ai?" Cố Hãn Hải rất ngoan ngoan đưa tay, tùy ý Nghiêm Thanh Viên thắt nơ.
"Ừm, cho Nghiêm Nghiêm!" Nghiêm Thanh Viên sau khi nói xong nở nụ cười tươi.
Cố Hãn Hải hơi nhíu mày, cậu đang chỉ ai?
"Em muốn đưa tôi cho người khác sao?" Cố Hãn Hải đột nhiên kéo dây nơ ra.
"Đừng mà, tôi rất vất vả mới thắt đẹp được đó.
" Nghiêm Thanh Viên lập tức ngăn cản.
"Vậy em muốn đưa tôi cho ai?" Thật ra bản thân Cố Hãn Hải cũng không có nhiều ý định truy hỏi vấn đề này, nhưng không hiểu sao trực giác lại nói cho hắn biết đáp án này có lẽ rất quan trọng.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, không hiểu vì sao Cố Hãn Hải vẫn luôn rất trầm ổn lại nhất quyết tìm kiếm một câu trả lời đối với một vấn đề không cần thiết như vậy.
"Quà tặng của ông già Noel cho những đứa trẻ ngoan ngoãn đều là bảo vật, Cố Hãn Hải là bảo vật của mọi người!" Nghiêm Thanh Viên cài một chiếc ghim được thiết kế độc đáo sáng lấp lánh lên ngực Cố Hãn Hải, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ghim, "Là kim cương.
"
Ánh mắt Cố Hãn Hải hơi trầm xuống, cúi đầu có thể nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, nhưng thiếu niên nhỏ bé hơn hắn chỉ cần rũ hai mắt xuống, thì hắn không thể tiếp tục nhìn lén thần sắc trong đôi mắt này nữa.
"Nếu em đem tôi cho người khác, tôi sẽ rất thương tâm.
" Cố Hãn Hải như bị ma xui quỷ khiến nói một câu.
"Không thể đâu.
" Nghiêm Thanh Viên ngược lại cười, ý nghĩ này của Cố Hãn Hải thật sự không thực tế chút nào, "Trên đời này không có ai có gan đem cậu chiếm làm của riêng đâu!"
Nói xong Nghiêm Thanh Viên kéo Cố Hãn Hải ra cửa, Cố Hãn Hải có thể nhìn thấy ngón tay đan vào nhau của hai người bọn họ, rõ ràng giống như in dấu vào nhau không thể tách rời, nhưng dường như tất cả những mối liên hệ này như một sợi tơ nhện dính vào nhau vậy, lung tung rối loạn, không cách nào khôi phục lại nguyên hình.
___
::.
.