Khi Tịch Hạc còn trẻ tuổi rất mê xe, mặc dù bây giờ cũng thỉnh thoảng đến trường đua đua xe để thư giãn, nhưng bà cũng không nghĩ rằng kỹ năng của mình đã bị mai một.
Ở địa điểm quen thuộc Tịch Hạc càng không sợ hãi, Tịch Hạc không chút sợ hãi tăng tốc, trên vẻ mặt hiện ra một chút cuồng nhiệt, khóe miệng nhếch lên đôi mắt sáng ngời, đó rõ ràng là dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
Lúc này trái tim của Nghiêm Thanh Viên bị kích động đập nhanh thình thịch, cậu mới nhận ra rằng hiểu biết của mình về mẹ quá ít, không biết khi mẹ lái xe vậy mà điên cuồng đến thế.
"Đừng nhanh quá." Cố Hãn Hải rốt cuộc lên tiếng.
"Có người khiêu chiến tôi, làm sao tôi có thể không ứng chiến đây?" Tịch Hạc nhìn chiếc xe cũng tăng tốc giống bà, cười nói, "Không thành vấn đề, xem rốt cuộc là ai có thể đứng đầu đây."
Nghiêm Thanh Viên thực sự chưa từng chứng kiến trận chiến này, không thể không nói cậu vô cùng hoang mang đối với cảnh vật nhanh chóng lướt qua như bay này.
"Nhưng mẹ ơi, chiếc xe này không phải là xe đua phải không?" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên hỏi.
Tịch Hạc hơi sửng sốt, tựa như lúc này mới phát hiện ra vấn đề này, nhưng chỉ trong chớp mắt hoảng hốt này, chiếc xe màu đen đã vượt qua xe của họ.
Tịch Hạc nghiến răng: "Họ cũng không phải xe đua mà."
Tịch Hạc theo bản năng muốn tăng tốc, nhưng phát hiện trên con đường không quá hẹp đối phương lại có thể dễ dàng tìm được góc cua chặn bà vượt qua, mỗi một nơi có thể vượt qua đều bị chặn chặt, Tịch Hạc dần dần bị đối phương chặn xe đến tức giận, đồng thời cũng âm thầm kinh hãi.
Không phải tuyến đường nào cũng có thể bị chặn, nhưng đường lái xe của đối phương lại hoàn toàn không có chút sai lệch hay sai sót nào, chặn đứng mọi khả năng tiến lên trên con đường mà bà có thể vượt qua.
Sau đó...
"Chết tiệt." Tịch Hạc nhịn không được chửi thề một tiếng, sau đó bắt đầu chậm rãi giảm tốc độ.
Khi chiếc xe phía trước nhìn thấy Tịch Hạc giảm tốc độ, đối phương cũng chậm rãi giảm tốc độ, sau đó hai chiếc xe cùng nhau dừng lại ở ven đường.
Tịch Hạc gõ ngón tay vào vô lăng, bà đã bình tĩnh lại, nhìn vào chiếc xe, không có biển số xe, chiếc xe này hẳn là chỉ lái trong khu biệt thự, nhưng giá cả và đẳng cấp của chiếc xe này thực sự đắc đỏ, nên phải cân nhắc có phải là người của nhà chính hay không.
Nếu phải, vậy thì không thể bởi vì một chuyện nhỏ không quan trọng như vậy mà náo loạn.
Tịch Hạc hít sâu một hơi, quay đầu lại muốn dặn dò Nghiêm Thanh Viên một ít việc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Nghiêm Thanh Viên thì hơi sửng sốt.
Trước giờ tiểu thiếu gia không có bất kỳ kinh nghiệm đua xe nào, mỗi lần nhìn thấy Tịch Hạc cố gắng vượt lên rồi lại bị ép quay về, cậu đều cảm thấy rằng mình và Tịch Hạc rất có thể sẽ gặp tai nạn xe ở một góc cua không biết tên nào đó.
Lúc này nhìn thầy Tịch Hạc ngừng lại, Nghiêm Thanh Viên mới thả lỏng, cả người xụi lơ ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt.
Tịch Hạc có chút kinh ngạc: "Viên Viên?"
"Xin lỗi, mẹ, con không sao." Nghiêm Thanh Viên che đầu lại, "Chỉ là hơi bị kích thích thôi ạ."
Cố Hãn Hải đứng dậy xuống xe kéo Nghiêm Thanh Viên từ ghế phụ xuống, dang tay ôm Nghiêm Thanh Viên, khi ra khỏi xe được hít thở không khí trong lành, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy mình đã sống lại..
Tịch Hạc từ ghế lái đi xuống, nhìn Nghiêm Thanh Viên lúc này đang hơi tựa vào cánh tay Cố Hãn Hải nghỉ ngơi, vẻ mặt có chút quỷ dị.
Lúc này một người bước ra từ chiếc xe dừng trước mặt họ.
Trời đã tối, trong bóng tối không nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đó, nhưng có thể từ dáng người mà nhìn ra là một người đàn ông tuổi còn trẻ cao lớn, đối phương ăn mặc rất giản dị, dáng người có phần tương tự Cố Hãn Hải, nhưng tư thế đi đứng thì khác, y trông tùy ý tự nhiên hơn.
Người kia tiến lên hai bước, bước vào phạm vi chiếu rọi của ánh đèn gần bọn họ, nhưng vô thức đưa tay ra chặn nguồn sáng một chút, khiến người ta nhìn không rõ mặt y.
"Thưa bà." Người đàn ông chủ động bắt chuyện với bọn họ, mà lúc này nghe được giọng nói Tịch Hạc và Nghiêm Thanh Viên đồng thời chú ý vào người đàn ông kia, "Nếu như muốn đua xe thì đến lúc đó phải báo cáo cho nhà chính, nhất định sẽ phong tỏa đường đua trước, hiện tại nếu có người cũng sử dụng thì có thể sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, vì lý do an toàn, tốt hơn hết là không nên đua trong tình huống này."
Nguyên văn là 女士 (Bà, phu nhân, nữ sĩ) mình không biết edit cái nào nghe hay hơn nữa ಥ‿ಥ
Giọng nói của người ấy cực kỳ dễ nghe, tựa như suối trong núi chảy róc rách, nghe vào khiến tâm trạng người ta bình thản ổn định.
"Xin lỗi, là tôi suy xét không chu toàn, cũng may có ngài kịp thời ngăn lại, cho nên mới không xảy ra chuyện lớn." Tịch Hạc cong khóe môi, không còn buông lỏng như trước mà ngược lại, tư thế đứng ưu nhã cùng với nụ cười trên môi, tư thế của một quý bà khéo léo.
"Kỹ thuật lái xe của quý bà rất tốt, ổn định trôi chảy, quả thực không dễ xảy ra sự cố, hơn nữa mỗi khi có cơ hội vượt qua quý bà đều có thể phản ứng nhanh chóng, có thể thấy được là cao thủ, có điều cũng phải quan tâm một chút hành khách của ngài có thể chịu được hay không, thiếu niên ngồi trên ghế lái phụ của ngài, lúc ấy đã lộ ra vẻ mặt không thoải mái."
Mỗi lời nói của người đàn ông đều kèm theo một nụ cười nhẹ, lời nói rõ ràng có thể giáo dục người khác nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên lộp bộp một tiếng, vừa rồi lúc đi ngang qua cậu có cảm giác bị ngấp nghé chẳng lẽ đều là sự thật, cũng không phải ảo giác ảo giác của cậu sao?
觊觎: ngấp nghé; hy vọng đạt được; hy vọng thu được; hy vọng có được; ham muốn (cái không đáng được).
"Xin lỗi, là vấn đề của tôi." Bình thường Tịch Hạc rất hiếm khi lễ phép với người khác như vậy, Cố Hãn Hải chú ý tới vẻ mặt Tịch Hạc, lúc nhìn về phía người đàn ông, trong lòng hiểu được điều gì đó.
"Em không sao chứ?" Người đàn ông đứng ngoài ánh đèn không nhìn rõ mặt nói với Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên không trả lời ngay, mà là chớp mắt, sau đó nửa tin nửa ngờ hỏi: "Anh là...!Anh suối nước nóng ạ?"
将信将疑 (Tương tín tương nghi): Vừa tin tưởng vừa hoài nghi.
Miêu tả tâm lí không dám tin tưởng hoàn toàn,nửa tin nửa ngờ, bán tín bán nghi, vừa tin vừa ngờ.
Người đàn ông dường như có chút kinh ngạc, cong khóe miệng nở nụ cười: "Không ngờ bạn nhỏ Viên Viên còn nhớ rõ anh đấy à?"
"Đương nhiên nhớ rõ." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên như được bơm máu đầy sống lại, hai mắt sáng lấp lánh, tiến lên hai bước bước vào trong ánh đèn: "Anh suối nước nóng!"
Đối phương nở nụ cười, cực kỳ dịu dàng, loại dịu dàng đó cũng không phải chỉ thể hiện bên ngoài, mà thấm tận xương tủy, tựa như có thể toàn tâm toàn ý thể hiện sự dịu dàng dành cho người khác.
"Năm ngoái bạn nhỏ Viên Viên không đến, anh còn tưởng rằng bạn nhỏ Viên Viên giận anh." Người đàn ông nói.
"Vì sao em phải giận anh?" Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn không hiểu nguyên nhân.
"Bạn nhỏ Viên Viên không nhớ sao?" Người đàn ông có chút mất mát thở dài, "Anh còn tưởng rằng là vì bạn nhỏ Viên Viên rất để ý lời anh nói."
"Nói gì ạ?" Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn sững sờ, không hiểu nguyên nhân, năm ngoái cậu không đến thuần túy là bởi vì giận dỗi với người nhà mà, còn lý do gì khác nữa đâu?
Người đàn ông khẽ cười nói: "Thôi, chuyện đã qua thì cứ để nó qua, lần này bạn nhỏ Viên Viên là tới chơi phải không?"
"Đúng ạ." Nghiêm Thanh Viên cười nói, "Lần này em còn dẫn theo Cố Hãn Hải cùng tới chơi, hi vọng chơi vui vẻ."
"Là như vậy à." Người đàn ông nhẹ giọng mỉm cười, tiếng cười trầm ấm mê hoặc người khác, y hơi xoay người, giống như đang chuẩn bị rời đi, "Hy vọng em có thể chơi thật vui."
"Anh cũng vậy ạ."
Người đàn ông gật đầu với Tịch Hạc và Cố Hãn Hải ra hiệu rời đi, sau đó quay lại xe rồi rời đi.
Tịch Hạc vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn đèn hậu chiếc xe rời đi, rồi mới nhìn Nghiêm Thanh Viên lúc này đã lấy lại tinh thần: "Nghiêm Thanh Viên, con quen biết y từ khi nào?"
"Anh suối nước nóng ấy ạ?" Nghiêm Thanh Viên suy nghĩ một hồi, "Có lẽ khoảng - năm nhỉ?"
"Bình thường con đều cùng y nói chuyện sao?" Vẻ mặt Tịch Hạc rất quỷ dị.
"Vâng ạ."
"Con quen biết y sao?"
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu: "Không quen biết, con thường trực tiếp gọi là anh suối nước nóng, anh ấy cũng không nói cho con biết, anh ấy cũng không biết tên của con, con chỉ nói với anh ấy tên con là Viên Viên."
"Vậy sao?" Vẻ mặt Tịch Hạc có chút ngưng trọng, "Bình thường con có nói gì với y không?"
"Nói gì ạ?" Cậu và anh suối nước nóng có thể nói gì đây?
Còn không phải là nói về nơi nào tương đối chơi vui, nơi nào tương đối vắng vẻ, nơi nào có phong cảnh đẹp như quả trứng phục sinh, mọi người xung quanh có chuyện gì thú vị, bà tám một ít chuyện mà thôi.
"..." Tịch Hạc nhìn vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên, xác nhận cậu thật sự không biết gì, trầm tư một lát rồi nói, "Đi thôi."
Cố Hãn Hải trước sau vẫn đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, khi người đàn ông kia xuất hiện Cố Hãn Hải theo bản năng cảm thấy nguy hiểm mà hắn trước giờ chưa từng cảm nhận được.
Đó là sự đề phòng hoàn toàn xuất phát từ bản năng, rõ ràng y không nói một lời, nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được người đàn ông kia hơi nâng mắt liếc nhìn hắn một cái, cũng không phải rất rõ ràng, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là nhìn hắn một cách chăm chú.
Lần này Nghiêm Thanh Viên không ngồi ghế phụ, mà là ngồi ghế sau cùng với Cố Hãn Hải, Tịch Hạc cũng không nói gì.
Vốn dĩ là một cuộc đi chơi vui vẻ, nhưng sau khi người đàn ông bất ngờ xuất hiện kia lại khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Nghiêm Thanh Viên cũng không phải không cảm nhận được, hoặc là nói cậu cảm nhận rất rõ ràng, thái độ của mẹ dường như có chút thay đổi.
Từ sau khi anh trai suối nước nóng xuất hiện.
Nghiêm Thanh Viên suy ngẫm một chút về quá trình cùng anh suối nước nóng chơi đùa, cho suy nghĩ kỹ càng, Nghiêm Thanh Viên cũng không tìm thấy bất kỳ chỗ nào có thể chú ý, đối với anh trai ở suối nước nóng mà nói cậu hẳn cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi.
Nếu anh suối nước nóng là gia chủ hoặc người có liên quan đến gia chủ, y hẳn là sẽ không lộ ra tin tức gì không thể tiết lộ cho đối phương, dù sao cậu cũng không phải là một kẻ hỗn láo, cùng lắm chỉ là con nhà giàu ăn uống vui chơi, đối với việc biết chuyện trong nhà thì thật sự không nhiều lắm.
Mà cậu và anh suối nước nóng thường chỉ là thỉnh thoảng gặp nhau, hẳn là quen biết gật đầu tiêu chuẩn.
Nhưng anh suối nước nóng có thể chỉ dẫn mẹ vài lời, còn có thể nói về nhà chính, hơn nữa còn nói đúng về chuyện năm ngoái cậu không đến, từ mọi góc độ rất có khả năng anh suối nước nóng là gia chủ, huống chi vẻ mặt hiện tại của mẹ cũng là sự nghiêm túc hiếm thấy.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy kinh sợ, cậu thật sự không nghĩ đến còn có chuyện này.
"Mẹ ơi, người kia, có phải là gia chủ không ạ?" Cuối cùng Nghiêm Thanh Viên nhịn không được hỏi ra nghi ngờ trong lòng khi đứng trước khách sạn suối nước nóng.
"Nói cái gì mà gia chủ, nói vậy khiến chúng ta giống như một xã hội vậy, chỉ là cổ đông lớn của hội đồng quản trị cao nhất hiện nay mà thôi." Tịch Hạc dường như đã trở lại trạng thái ban đầu, tựa như bà không quan tâm lắm đến người kia.
Nhưng trong lòng Nghiêm Thanh Viên lộp bộp một tiếng, đây không phải có nghĩa là gia chủ sao?
"Con, con chưa từng nói với anh ấy chuyện trong nhà." Nghiêm Thanh Viên ngay lập tức thanh minh cho mình.
Tịch Hạc cầm tấm biển phòng thay đồ tùy ý đưa cho Nghiêm Thanh Viên, điệu bộ không sao cả, bà cười khẽ, "Con sợ cái gì? Cũng đâu phải chuyện gì không thể nói, những điều con có thể biết cũng không quan trọng đối với chúng ta."
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên ợ một cái, bỗng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Nhưng nếu biết quan hệ giữa con và gia chủ chỉ là chút sâu xa này, vậy cũng không cần quá lo lắng, hẳn là chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng."
Tịch Hạc nói xong, xoay xoay chùm chìa khóa trong tay: "Bọn con mau thay quần áo đi."
Tịch Hạc mang một đôi dép thoải mái bước đi từng bước, nhưng vẻ mặt lại không nhẹ nhàng như giọng điệu.
Quả thực bây giờ xem ra quan hệ của Nghiêm Thanh Viên và gia chủ thật sự không quan trọng chỉ là có duyên gặp mặt vài lần mà thôi, đáng sợ là chỉ sợ không ai biết gia chủ rốt cuộc đang nghĩ gì.
Con trai nhỏ của bà đáng yêu như vậy, đến con sói xám lớn xấu xa như Cố Hãn Hải cũng không nhịn được.
Lỡ như lại bị hồ ly bắt đi mất thì phải làm sao đây.
Tịch Hạc thở dài, bà thật sự rất phiền não, sao ai cũng thích bắt con trai nhỏ nhà bà cắn một miếng thế.
Nghiêm Thanh Viên quen đường quen nẻo nắm tay Cố Hãn Hải đến nhà tắm hỗn hợp, đứng ở cửa chần chừ hồi lâu.
Nhưng mà...
Cậu đột nhiên nhận ra một vấn đề rất quan trọng.
Tắm hỗn hợp chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp lắm nhỉ? Những người phụ nữ như mẹ cũng đã đủ để hấp dẫn người khác, chưa kể những người phụ nữ thường đến ngâm suối nước nóng ở đây không phải kiểu người có thể mặc đồ bơi.
Các nữ minh tinh người sau còn quyến rũ mê người hơn người trước.
风情万种 (Phong tình vạn chủng): Sức quyến rũ mê người, mỗi một cái nhấc tay, mỗi một cái ánh nhìn, mỗi một nụ cười trong vô thức lại có thể toát ra hàng vạn phong thái khiến lòng người say mê.
Hơn nữa còn mặc gợi cảm như vậy.
Cố Hãn Hải có thể chống đỡ được không?
Nghiêm Thanh Viên chần chừ, cậu nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu, đột nhiên không dám xác định.
Cho đến bây giờ Cố Hãn Hải chưa từng có bạn trai hoặc bạn gái, hơn nữa ở trong sách dường như cũng không miêu tả cảnh yêu đương, hắn chắc là...! Vô tính?
无性恋 (Vô tính luyến): Không bị hấp dẫn hay ít quan tâm đến hoạt động tình dục.
Vô tính đi tắm hỗn hợp, hẳn là không sao nhỉ?
Nghiêm Thanh Viên chỉ thiếu chút nữa là viết hết những rối rắm và nghi ngờ viết hết trên mặt.
Cố Hãn Hải an tĩnh nhìn Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn đảo quanh tại chỗ, cũng không thúc giục, chờ tiểu thiếu gia tự mình hồi phục, nhưng nụ cười trên khóe miệng đã biểu đạt tâm tư trong lòng, như thể hiện mình đang xem kịch vui.
"Hay là chúng ta đi bên nam đi, lát nữa nói với mẹ." Nhưng nói xong lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ kỹ lại, Cố Hãn Hải dường như có cảm giác với cậu, cậu là đàn ông, Cố Hãn Hải có cảm giác đối với đàn ông, đi nhà tắm bên nam cũng rất kỳ.
Nghiêm Thanh Viên rối rắm đến mức sắc mặt quỷ dị.
Cố Hãn Hải nhìn, tâm trạng không vui sinh ra lúc đầu khi Nghiêm Thanh Viên muốn đi tắm hỗn hợp cũng vì vậy mà tan biến.
Không phải chỉ có mình hắn đang lo lắng.
Nghiêm Thanh Viên cũng đang lo lắng.
"Sao lại đứng đây?" Lúc này Tịch Hạc đi đến, bà vẫn đẹp như vậy, trên người quấn khăn trắng màu trắng, Tịch Hạc cũng không tính là gầy yếu, dáng người bà rất đẹp, trông càng khỏe mạng hơn.
Tịch Hạc đánh giá Cố Hãn Hải một chút, híp đôi mắt, tuy rằng từ quần áo trên người có thể nhìn ra dáng người Cố Hãn Hải, tay chân dài, cổ cũng rất đẹp, không có cơ bắp gợi cảm của đàn ông, mà là những đường cong cơ bắp mỏng nổi trên cơ thể lại có thể thể hiện ra độ cong rất đẹp.
Cố Hãn Hải là một người đàn ông toát ra sự quyến rũ và sự khỏe mạnh nam tính ở mọi nơi, không hề thua kém Nghiêm Kỳ Thúy ở thời kỳ đỉnh cao, điều này khiến Tịch Hạc phải nheo mắt.
Cố Hãn Hải vẫn luôn là nhìn chăm chú Nghiêm Thanh Viên, tuy rằng ánh mắt bình tĩnh nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy hắn nhìn rất chuyên chú.
"Mẹ, quả nhiên con vẫn nên đi bên nam." Nghiêm Thanh Viên theo bản năng muốn lâm trận bỏ chạy, lời còn chưa nói xong đã bị Tịch Hạc kéo lỗ tai cậu dẫn đi vào trong, hai mắt Nghiêm Thanh Viên giấu diếm bước vào bãi tắm hỗn hợp.
Toàn bộ bãi tắm hỗn hợp rất lớn, khắp nơi đều có đủ loại tạo cảnh dùng để phân chia khu vực, đồng thời cũng có thể bảo đảm sự riêng tư nhất định, có các khu tắm suối nước nóng khác nhau, nhìn tổng thể vô cùng thoải mái nhưng người lại không có lắm.
造景: Sự trang hoàng, sự tạo cảnh.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên đến một nơi như vậy, mở to mắt ra để xem.
Cho đến khi nhìn thấy phụ nữ, bờ vai tròn trịa trắng như sữa và khuôn mặt không chân thật của người phụ nữ khiến Nghiêm Thanh Viên ngay lập tức có cảm giác như mình đang ở trong một bồn tắm hỗn hợp.
"Đẹp không?" Tịch Hạc cười nắm lấy tay Nghiêm Thanh Viên, dẫn cậu đi tới một nơi có nhiều phụ nữ hơn, ghé sát vào tay Nghiêm Thanh Viên nói, "Nhìn thấy bên đó không? Năm đó là một ngôi sao nhỏ tuổi, bây giờ tài nguyên không tốt, nhưng vẻ đẹp vẫn còn đó, Viên Viên à."
"Gì...!Gì ạ?" Nghiêm Thanh Viên nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, lắp bắp nói không nên lời, đó thực sự là nữ chính trên TV mà cậu rất thích năm đó, mở to đôi mắt vô cùng khiếp sợ.
亭亭玉立: Duyên dáng yêu kiều; thanh mảnh (dáng người con gái đẹp).
Khi cô gái nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, trong mắt hiện lên vài phần nghi ngờ, nói mấy câu với người xung quanh nhưng dường như không thu được tin tức hữu ích nào, nhưng sau khi nhìn thấy Tịch Hạc bên cạnh cậu thì trong mắt trở nên sáng rực rỡ, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào với bọn họ.
Nghiêm Thanh Viên nhìn mà không hiểu, nhưng Tịch Hạc chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu, những người này chỉ sợ không biết thân phận của Nghiêm Thanh Viên, nhưng sau khi nhìn thấy Tịch Hạc nháy mắt đã biết Nghiêm Thanh Viên chính là đối tượng có thể nịnh bợ.
"Nếu Viên Viên thích, mang theo bên người chơi cũng khá tốt." Tịch Hạc như vô tình lại như cố ý liếc nhìn Cố Hãn Hải, cười nói.
Nghiêm Thanh Viên nhíu mày, đối phương đúng là nữ thần thời còn nhỏ, nhưng mà...
"Mẹ à." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp cuối cùng chỉ nói ra một câu, "Bây giờ con vẫn đang yêu đương."
Tịch Hạc khẽ cười: "Được, mẹ chỉ là muốn cho Viên Viên biết một chuyện."
"Gì cơ ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Người Nghiêm gia tuy rằng không đến mức muốn làm gì thì làm đó, nhưng ít nhất thật sự muốn làm gì đó, tuyệt đối không phải không có cách." Tịch Hạc cũng không định dạy hư Nghiêm Thanh Viên, nhưng nhìn Nghiêm Thanh Viên làm gì cũng mang người ta theo thì cứ cảm thấy đau lòng.
Cũng không biết vì sao Nghiêm Thanh Viên một chút cũng không kế thừa hứng thú của anh cả anh hai cậu, một chút cũng không tự đại.
唯我独尊 (Duy ngã độc tôn): Mình là duy nhất, tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
Trong trí tưởng tượng của Tịch Hạc thật ra cũng nghĩ tới nếu Nghiêm Thanh Viên là một hoàng đế nhỏ tùy hứng tác oai tác oái, dáng vẻ đó cũng rất đáng yêu, quả nhiên con cái nhà mình cho dù là dáng vẻ thế nào cũng tốt hết.
作威作福 (Tác uy tác phúc): tác oai tác phúc, làm mưa làm gió, làm hùm làm hổ, làm trời làm đất.
Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ nắm lấy tay Cố Hãn Hải: "Không sao, con cũng không muốn làm gì."
Tịch Hạc chậc lưỡi một cái, thực sự không hiểu vì sao Nghiêm Thanh Viên lại bị tên này ăn chết, hơn nữa nhìn dáng vẻ này vẫn là Nghiêm Thanh Viên tự mình đưa mình ra.
Lúc này các cô gái đang ở với nhau dường như như vô tình lại như cố ý nhìn chăm chú bên này, ánh mắt kia rõ ràng đến mức đến Nghiêm Thanh Viên cũng phát hiện, khi Nghiêm Thanh Viên muốn nhìn sang để xác định xem đối phương có nhìn mình hay không, phát hiện bị Cố Hãn Hải chặn lại.
Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn Cố Hãn Hải, không xác định được Cố Hãn Hải là cố ý hay là vô tình.
"Sao vậy?"Cố Hãn Hải cúi đầu dò hỏi.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: "Cảm giác không đeo găng tay có phải tốt hơn không?"
Cố Hãn Hải sửng sờ một lú, theo bản năng muốn đưa tay ra sau lưng, nhưng lại bị Nghiêm Thanh Viên nắm lấy, trốn cái gì chứ? Nghiêm Thanh Viên nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo không thể phục hồi và những vết chai mỏng trên bàn tay Cố Hãn Hải, nhòn nhọn, rất thô ráp.
Cố Hãn Hải cảm thấy có chút ngứa, muốn thu tay về, lại được dây dưa đan mười ngón tay với Nghiêm Thanh Viên.
Trong khoảnh khắc ấy trái tim Cố Hãn Hải ngừng đập.
___
::..