Trong hoàn cảnh tối đen rất dễ nảy sinh sự ái muội, dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên bị khiếp sợ đôi mắt đỏ hoe khiến Cố Hãn Hải vô lý liên tưởng đến ánh mắt bối rối và hoang mang của thiếu niên sau nụ hôn, dưới âm thanh tràn đầy hoảng sợ như vậy thế mà Cố Hãn Hải cảm thấy trong lồng ngực mình có vài phần tâm tư khác thường.
Muốn làm chút gì đó.
Muốn bắt nạt em ấy.
Nhân tố xấu xa lần lượt xuất hiện, Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy có lẽ mình bị sắc đẹp của Nghiêm Thanh Viên mê hoặc đến không biết trời nam đất bắc, thậm chí đến ý nghĩ rõ ràng cũng có lúc hỗn loạn, ký hiệu vốn đã nhớ kỹ suýt chút nữa bị một màn này đánh tan.
Cố Hãn Hải yên lặng hít mấy ngụm khí lạnh, dùng một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc Nghiêm Thanh Viên: "Nếu như sợ, nhắm mắt lại đi cùng tôi."
"Ừm." Nghiêm Thanh Viên lên tiếng, không để ý ánh mắt ghen tị từ xung quanh.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bước chân của Cố Hãn Hải...!Dường như trở nên nhanh hơn.
Bởi vì sợ hãi gắt gao nhắm mắt lại, lại không ngờ Cố Hãn Hải dẫn cậu đi nhanh như vậy, cậu nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của những người đi cùng ở phía sau càng ngày càng cách xa hai người họ, có chút khó hiểu, mở mắt ra nhìn Cố Hãn Hải, nhưng lại gặp mô hình giả lúc này bị phân thây trong lồng sắt bên cạnh, suýt chút nữa ngất xỉu.
Nhưng cuối cùng cũng tiến vào một lối đi tối đen, Cố Hãn Hải ngẩng đầu nhìn xung quanh, dường như đang kiểm tra cái gì đó.
"Không...! Không đi nữa hả?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang mở mắt ra, sau lưng cậu dựa vào vách tường, còn tối đen như mực, khi không nhìn thấy gì mở to mắt ra ngược lại có cảm giác an toàn, Nghiêm Thanh Viên nắm nhiệt độ gần trong gang tấc, nhẹ giọng hỏi, "Mọi người đâu? Không theo kịp sao?"
"Chúng ta đã tới cửa mật thất tiếp theo." Giọng nói của Cố Hãn Hải trong bóng tối vô cùng bình tĩnh, Nghiêm Thanh Viên có cảm giác ngón tay của đối phường dường như đang muốn chạm vào mình, Nghiêm Thanh Viên trực tiếp nắm tay Cố Hãn Hải.
"Bây giờ chúng ta đang đợi họ sao?" Nếu đi vào mật thất trước có thể sẽ phá hủy tư liệu, liệu, ảnh hưởng đến người tiếp theo tiến vào giải mã, cho nên cần phải vào cùng nhau.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến họ hàng bình thường trông vô cùng ổn định cũng sẽ lộ ra vẻ mặt kinh hoàng như thế dưới hoàn cảnh như vậy, ngược lại cảm thấy khác với bình thường, kéo gần khoảng cách khá nhiều.
Cố Hãn Hải hỏi: "Mặt em ở đâu?"
"Đừng nói những lời đáng sợ như vậy mà." Nghiêm Thanh Viên vươn tay, đem tay Cố Hãn Hải dán lên má của mình, "Ở đây này, sao thế cậu?"
Nghiêm Thanh Viên nhận thấy Cố Hãn Hải đã tháo găng tay xuống, bàn tay ấm áp đang áp lên má cậu, trong bóng tối cho dù Nghiêm Thanh Viên có mở to mắt cũng không thể nhìn thấy đối phương.
Nhưng trong bóng tối thế này tất cả các giác quan đều được phóng đại vô hạn, trong thế giới tối đen Nghiêm Thanh Viên đã giao toàn bộ từ thân đến tâm cho Cố Hãn Hải để hắn dẫn dắt, trên má truyền đến một chút cảm giác thô ráp khiến Nghiêm Thanh Viên bất giác dựa vào, bởi vì nhiệt độ của đối phương, và sự dịu dàng của đối phương.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy ngón tay của Cố Hãn Hải chạm vào bờ môi của mình, ái muội lưu luyến, bóng tối phóng đại vô tận tính cách và cảm xúc của mỗi người, Nghiêm Thanh Viên tạm thời quên đi nỗi sợ hãi, nhịp tim không ngừng đập nhanh hơn.
"Cố Hãn Hải ơi?" Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc phát ra âm thanh, chỉ cảm thấy không khí có chút sền sệt, Nghiêm Thanh Viên lại phát hiện khi cậu vừa mở miệng ra, ngón tay của Cố Hãn Hải không biết là vô tình hay cố ý chạm vào răng của cậu, chạm vào đầu lưỡi của cậu.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên bị buộc phải mở miệng ra ngây ngốc không biết nên phản ứng thế nào thì Cố Hãn Hải đã rút ngón tay ra, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hơi thở ấm áp đã phả vào mặt, lúc không cách nào chống cự, cậu bị Cố Hãn Hải hôn.
Nghiêm Thanh Viên khiếp sợ trợn to hai mắt, lại không biết nên phản ứng như thế nào, không biết có nên đáp lại hay không, chỉ có thể tùy ý đối phương càn quét bừa bãi trong miệng mình.
Tất cả những suy nghĩ phức tạp trong đầu giờ phút này đều bị nụ hôn của Cố Hãn Hải vắt kiệt, chỉ còn lại không thể tưởng tượng nổi và hoang mang.
Trong trí nhớ của cậu Cố Hãn Hải luôn luôn lý trí bình tĩnh, cho dù là trong sách hắn vẫn luôn hoàn hảo như một món đồ chơi sẽ không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng, càng đừng nói ở hoàn cảnh như vậy còn làm ra chuyện như vậy.
Đây là Cố Hãn Hải cậu hoàn toàn không quen thuộc, ở một nơi tối đen không biết là nơi nào, Cố Hãn Hải hoàn toàn lộ ra một mặt vội vàng của mình.
Rõ ràng trong sách hắn không tiếp nhận bất kỳ tình cảm nào của người khác, nhưng giờ đây Nghiêm Thanh Viên lại có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt từ trên người đối phương mãnh liệt mà đến, thậm chí không cách nào khống chế được.
Cậu bị đè lên tường, không cách nào phản kháng, muốn thế nào cũng được.
Mà Nghiêm Thanh Viên lại không hiểu sao không muốn phản kháng.
Trong thế giới tối đen xa lạ này, cậu cũng muốn nuông chiều cảm tính của mình để chấp nhận một nụ hôn mà cậu không ghét hoặc thậm chí thích.
Tình cảm của thiếu niên luôn nồng nàn, dù có kìm nén thế nào cũng sẽ có lúc bùng nổ, Nghiêm Thanh Viên cũng không biết vì sao giờ đây cảm xúc của bản thân rất kích động, kích động đến mức bất giác rơi nước mắt.
Rõ ràng là rất vui sướng, còn rất thích nụ hôn này, nhưng vì sao cậu lại muốn khóc như vậy.
Cố Hãn Hải cảm nhận được đôi má ướt át của tiểu thiếu gia mà mình đang nâng trong tay, động tác hơi dừng lại, lý trí trở về, dường như muốn rút lui.
Tuy nhiên lần này Nghiêm Thanh Viên chủ động ôm vai đối phương không cho hắn rút lui, lại một lần nữa tiểu thiếu gia hiếm thấy chủ động làm theo nhưng lại dập phải cằm của hắn, nghe thấy tiểu thiếu gia rên lên đau đớn.
Cố Hãn Hải cười.
Cho dù là trong bóng tối hắn cũng sẽ biết vị trí của tiểu thiếu gia, hắn chính là hiểu rõ tiểu thiếu gia như lòng bàn tay.
Trước khi Nghiêm Thanh Viên còn chưa hoàn toàn phai nhạt tình cảm mãnh liệt, Cố Hãn Hải tiếp tục làm sâu thêm nụ hôn không cầm lòng được.
Khi giọng nói của những người đi cùng từ cách đó không xa truyền đến, hai người mới lặng lẽ tách ra, hai tai Nghiêm Thanh Viên lúc này đã ửng hồng, nếu không phải bởi vì thật sự không có ánh sáng, chỉ sợ cậu nhất định sẽ bị xấu hổ.
Tuy rằng Cố Hãn Hải không nhìn thấy gì, nhưng trong đầu hắn đã phác họa ra dáng vẻ tiểu thiếu gia bị khi dễ thê thảm đáng thương, môi nhất định hơi sưng lên, trong mắt tràn ngập hơi nước, cả người toát ra vẻ ngoan ngoãn, cổ áo hơi hé mở lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, trên ấy còn lưu lại dấu ấn do chính hắn cố ý xấu xa để lại.
Nghiêm Thanh Viên dựa vào tường không nói lời nào, mãi đến khi có người mò mẫn đi tới đụng phải Cố Hãn Hải sau đó phát ra một tiếng kêu kinh hãi, giọng nói lạnh lùng của Cố Hãn Hải mới miễn cưỡng truyền đến: "Là tôi."
"Cái gì? Là Cố Hãn Hải à, sao các cậu lại chạy nhanh thế, để lại chúng tôi ở phía sau sợ chết mất." Người kia nghe được giọng nói của Cố Hãn Hải mới thở phào nhẹ nhõm, "Tôi mới phát hiện cậu ở đây thật sự rất có cảm giác an toàn."
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy Cố Hãn Hải kéo cậu, đặt tay cậu lên eo Cố Hãn Hải như cậu vẫn ôm trước đó, tiếp đó cậu nhận ra Cố Hãn Hải dường như đeo găng tay một lần nữa.
"Người đã tới đủ chưa? Phía trước là phòng giải mã."
Vài người đếm số, sau khi xác nhận số lượng Cố Hãn Hải mở cánh cửa đã đóng chặt, một cảnh mới lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy bên trong căn phòng đỏ như máu, tất cả mọi người đều thảm thiết kêu lên, nhưng người rõ ràng mỗi lần hét to nhất là Nghiêm Thanh Viên lúc này lại an tĩnh ôm eo Cố Hãn Hải, thậm chí không ngẩng đầu lên, giống như cực kỳ sợ hãi nép sâu vào ngực Cố Hãn Hải.
Nhưng Cố Hãn Hải biết, tiểu thiếu gia đây là ngượng ngùng.
Lúc này tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên thật sự vô cùng phức tạp, mục đích chính mà cậu đưa Cố Hãn Hải đến đây là muốn thiết lập mối quan hệ tốt với Nghiêm Y, hơn nữa dạng giải trí như này rất dễ thu hút mối quan hệ giữa mọi người, cũng có thể khiến Cố Hãn Hải có thể nhận được sự đánh giá cao hơn để trở thành chỗ dựa trong tương lai của hắn.
Một màn lần này thật sự khiến cho tâm trạng cậu vô cùng phức tạp.
Cố Hãn Hải luôn có thể tìm đủ mọi cách, đủ loại điều kiện để quyến rũ cậu, cậu thật sự không còn lựa chọn nào khác, không có bất kỳ lực phản kháng nào.
Mỗi lần đều sẽ càng thích hắn hơn một chút, không biết làm thế nào để thoát ra.
Hơn nữa...
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên có chút mất mát.
Cậu cố gắng như vậy muốn Cố Hãn Hải và Nghiêm Y có mối quan hệ tốt hơn, không chỉ vì thân phận gia chủ của Nghiêm Y, mà còn bởi vì...
Ở trong sách, Nghiêm Y là người đàn ông từng có ái muội trong khoảng thời gian dài với Cố Hãn Hải.
Mặc dù tuổi tác của họ chênh lệch rất lớn, mặc dù thân phận của họ cũng là trở ngại, nhưng với tư cách là người hướng dẫn tình cảm của Cố Hãn Hải, Nghiêm Y là nhân vật không thể thiếu.
Thân phận của họ đã định là không thể ở bên nhau, trong tương lai đường ai nấy đi cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Nghiêm Thanh Viên đang tự hỏi liệu có thể trong tương lai, Cố Hãn Hải vứt bỏ thân phân gia chủ để theo đuổi cuộc sống của mình hay không, thật ra cũng là theo bước chân của Nghiêm Y.
Nghiêm Thanh Viên cũng biết mình nghĩ như vậy có thể hơi kỳ lạ, dù sao Cố Hãn Hải cũng không phải là người có thể bị ảnh hưởng bởi người khác.
Thế nhưng có lẽ là do quá quan tâm, cho nên càng suy nghĩ nhiều hơn.
Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao lại nổi lên tính tình tiểu thiếu gia, hung dữ véo vào phần thịt mềm trên eo Cố Hãn Hải, lúc này Cố Hãn Hải cúi đầu.
Tuy rằng không hiểu vì sao tiểu thiếu gia lại đột nhiên tức giận, nhưng cho dù tiểu thiếu gia tức giận thì cũng là vì hắn, điều này cũng sẽ khiến Cố Hãn Hải cảm thấy thỏa mãn.
Nghiêm Y không phải Boss cuối, nhưng Nghiêm Thanh Viên chưa bao giờ nghĩ rằng người cuối cùng gặp Nghiêm Y không phải là Cố Hãn Hải mà là chính cậu.
Vì sao cậu và Cố Hãn Hải lại tách ra trên đường.
Bản thân Nghiêm Thanh Viên cũng không nhớ nổi.
Hình như khi ấy cậu càng nghĩ càng cảm thấy Cố Hãn Hải thật sự quá đáng, lại có chút sợ hãi nơi đó có thể sẽ có người giám sát hay không, nghĩ nhiều thì bất giác buông tay ra, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này đột nhiên có một NPC đến trực tiếp kéo cậu đi tới một lối đi khác, Cố Hãn Hải không kịp đuổi theo.
Bởi vì Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn đi theo Cố Hãn Hải nên đã sớm mất đi cảm giác phương hướng, bấy giờ đang cuộn tròn mình trong một góc của một nơi rộng lớn trông giống như kho lạnh nhỏ giọng khóc.
Nghiêm Thanh Viên chỉ cần ở một mình trong nhà ma sẽ trở thành dáng vẻ như bấy giờ, đi cũng không đi được, chỉ biết dừng lại ở một chỗ, mỗi lần Nghiêm Trạch Thủy đều phải dẫn cậu ra ngoài.
Cậu căn bản không thích nhà ma, nói muốn tới trên thực tế cũng chỉ là vì Cố Hãn Hải mà thôi.
Những người bạn đi cùng bị bắt đi ra ngoài như thế nào đây, lúc này Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy đầu óc đều đang co rút đau đớn, dưới ánh đèn lờ mờ của kho lạnh, rõ ràng không mở điều hòa nhưng Nghiêm Thanh Viên lại cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát, như thể toàn thân sắp bị đóng băng.
Lúc này đột nhiên từ cửa chính kho lạnh truyền đến tiếng mở cửa rất rõ ràng, cửa sắt rỉ sét kia từng chút một bị mở ra, Nghiêm Thanh Viên lập tức bịt miệng lại, thật sự luống cuống giống như lữ khách lánh nạn chạy trốn đi nhầm vào nhà ma.
Lúc này xiềng xích và búa ở trên mặt đất phát ra tiếng kéo lê, lướt qua mặt đất, xẹt qua trước mặt Nghiêm Thanh Viên, mà bóng lưng cao lớn kia đang đứng trên một cái bàn ở giữa.
Người đàn ông cao lớn với những vết thương được khâu lại vươn tay và rút ra một thứ mềm nhũn từ trong đó, dưới ánh đèn lờ mờ Nghiêm Thanh Viên nhìn rõ thứ trên đó suýt chút nữa bị dọa ra tiếng.
Vừa rồi cậu không chú ý lắm, không nhận ra tất cả thịt treo trên đó vậy mà là thi thể!
Đủ loại thứ điên cuồng lướt qua tâm trí Nghiêm Thanh Viên, nhưng cậu lại không thể nhớ chính xác mình đang nghĩ gì.
Thi thể bị đặt trên bàn vặn vẹo, người đàn ông giơ cao búa sắt trong tay mạnh bạo nên xuống vũng thịt kia, âm thanh xương cốt đứt gãy và thi thể run rẩy, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mình gần như đã trở thành khối thịt lúc này không thể không bị khống chế trên bàn.
Cuối cùng Nghiêm Thanh Viên không nhịn được phát ra tiếng khóc, người đàn ông không ngừng đập nát xương cốt thi thể quay đầu lại, nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên.
Đây hẳn là một trận rượt đuổi, Nghiêm Thanh Viên biết rất rõ, đương nhiên cậu biết những điều này vì cậu đã chơi trong ngôi nhà ma vài lần.
Nhưng lúc này đừng nói là rượt đuổi, hai chân cậu đứng lên còn không nổi, chỉ có thể nhìn người kia không ngừng bước tới đây.
Nhưng không thể nhúc nhích chút nào.
Người kia vẫn luôn đứng trước bàn lưỡng lự, lúc này trên cây búa của y đã nhuốm đầy máu, để lại dấu vết trên mặt đất, nhưng Nghiêm Thanh Viên dù thế nào cũng không chịu đi ra ngoài.
Tên đồ tể kia thật sự quá cao, không cách nào cúi xuống bắt cậu, Nghiêm Thanh Viên có chết cũng không chịu ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn thế mà cứ cứng đờ như vậy.
"Đừng dọa em sợ mà..." Thật lâu sau giọng nói nơm nớp lo sợ của Nghiêm Thanh Viên mới truyền đến, tiếng khóc tuyệt vọng đến suýt chút nữa ngã quỵ, "Anh suối nước nóng ơi, cầu xin anh đừng dọa em sợ mà."
Toàn bộ không gian như thể đã nhấn nút tạm dừng, mọi thứ đều an tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở của Nghiêm Thanh Viên vô cùng rõ ràng.
Một lúc sau Nghiêm Thanh Viên nghe thấy tiếng thở dài của Nghiêm Y, sau đó một giọng nói dịu dàng quen thuộc truyền đến: "Bạn nhỏ Viên Viên à, em như vậy thì không thể tiếp tục cốt truyện được đâu."
"Em biết." Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào nói, "Lúc này hẳn là có quỷ ở trên mặt đất đuổi em ra ngoài, nếu không cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, không cách nào thúc đẩy nội dung kịch bản."
Nghiêm Y nghĩ: "Ngay từ đầu anh đã nghĩ chuẩn bị một con Boss, cho nên mới không thiết kế những tiểu quỷ khác, xem ra vẫn là cần chút gì đó."
"Hoặc...!Có lẽ có thể thử dùng động vật nhỏ, không, không được, động vật sẽ không dễ khống chế, dưới tình huống như vậy rất dễ đả thương người, quả nhiên vẫn là NPC mới tốt."
Lúc này Nghiêm Y cười lớn: "Đều sợ như vậy rồi, bạn nhỏ Viên Viên còn cùng anh thảo luận chuyện thiết kế ý tưởng, xem ra còn chưa sợ lắm."
"Em rất sợ, thật sự rất sợ, sợ đến mức bây giờ hai chân em cũng không có cách nào đứng lên nổi, chỉ là nghe thấy giọng nói của anh suối nước nóng, giờ em mới miễn cưỡng có thể an tâm nói chuyện."
"Phải không?" Nghiêm Y thở dài, "Quần áo của anh thật sự dày nặng quá, hơn nữa bởi vì thiết lập không thể khom lưng, thắt lưng quần áo vô cùng cứng rắn, cho nên anh không cách nào kéo em ra, em muốn tự mình ra ngoài không?"
"Không...!Không muốn." Nghiêm Thanh Viên nơm nớp lo sợ nói.
"Sao vậy?" Nghiêm Y nói, "Anh sẽ không dọa em nữa, bạn nhỏ Viên Viên đã rất nỗ lực rồi."
"Em không dám đi ra ngoài, em sợ lắm."
Nghiêm Y đột nhiên cười, cười vui vẻ lại bất đắc dĩ, rõ ràng nghe rất bình tĩnh, nhưng nghe thấy giọng nói của y vẫn sẽ sợ hãi sao?
"Bạn nhỏ Viên Viên nếu đã sợ hãi như vậy thì vì sao nhất định phải đến chơi, thật ra có thể từ chối."
Nghiêm Thanh Viên mím môi: "Lý do của em không thể nói cho anh."
"Vậy sao? Vậy thật là đáng tiếc quá." Nghiêm Y cười nói, "Có điều qua một lát nữa bạn đi cùng của em hẳn là cũng sẽ đi qua nơi này, có thể chờ một chút."
"Ưm." Nghiêm Thanh Viên ủy khuất kèm theo tiếng khóc.
Nghiêm Y nghĩ có nên nói chuyện nhiều với Nghiêm Thanh Viên hay không để giảm bớt cảm giác sợ hãi của Nghiêm Thanh Viên, lại không ngờ Nghiêm Thanh Viên nói trước: "Thật ra em cũng muốn xem nhà ma do anh suối nước nóng thiết kế."
"Cho dù sợ như vậy?" Nghiêm Y cười dịu dàng.
"Vâng ạ, bởi vì tất cả trò chơi anh suối nước nóng thiết kế đều chơi rất vui." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói, "Nhưng em cảm thấy, hiện tại cái này không cách nào đứng đầu thế giới được."
"Vì sao?" Nghiêm Y hỏi.
"Quả thật mỗi một cảnh tượng đều rất chân thật, nhưng trên thực tế có chút thiếu ý tưởng mới mẻ, hơn nữa truy đuổi và giải mã là điều cần thiết cho mỗi một ngôi nhà ma, nhưng thật sự muốn nổi tiếng cần có đặc sắc của riêng mình, hoặc là làm cho tất cả mọi người không thể qua cửa, sợ hãi đến buông tha, không chỉ là tinh thần, thể xác cũng có thể nhấn mạnh, chẳng hạn như việc sử dụng lồng giam, và một số chứng sợ hãi tương đối phổ biến..."
Nghiêm Thanh Viên chỉ muốn nói nhiều hơn để bầu không khí không quá ngột ngạt, như vậy chính cậu cũng có thể an tâm rất nhiều, cho nên mới liên miên nói nhiều, thật ra cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Những gì cậu nói đều là các loại ý kiến và đề xuất mà cậu dày công nghiên cứu vào đêm qua để cung cấp tư liệu cho Cố Hãn Hải, dưới đầu óc mê man, Nghiêm Thanh Viên đã nói không lựa lời, nghĩ cái gì nói cái đó.
Tâm trạng Nghiêm Y có chút phức tạp, tuy không thể nói rằng mọi đề xuất đều hữu ích, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rằng Nghiêm Thanh Viên rất quan tâm đến nhà ma mà y thiết kế, không giống như trò chơi bình thường, mặc dù Nghiêm Thanh Viên rất sợ nhưng vẫn thiệt tình thật lòng đắm chìm vào trò chơi.
Giọng điệu Nghiêm Y mềm mỏng có chút xúc động: "Cảm ơn em, bạn nhỏ Viên Viên à."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Vì sao anh muốn nói cảm ơn với em?"
"Bởi vì, đây không phải là sở thích sẽ được người khác ủng hộ." Nghiêm Y khe khẽ thở dài, nửa người dựa vào trên bàn, quần áo của y quá dày, rất nặng, rất ghìm, đi lại khó khăn, sẽ đổ mồ hôi, nhưng y thật sự rất thích, "Không phải trước khi vào Viên Viên hỏi anh về chuyện hứng thú sao?"
"Vâng ạ." Nghiêm Y vẫn cuộn tròn mình dưới gầm bàn, chậm rãi đáp.
"Thật ra anh, cũng không biết nên trả lời em như thế nào mới tốt nữa." Nghiêm Y cũng không biết hôm nay chính mình bị làm sao nữa, vì sao lại cùng một thiếu niên mười sáu tuổi bộc lộ sự yếu đuối mà y chưa từng thể hiện với người khác, "Sở thích của anh, chưa bao giờ được ai ủng hộ cả, bởi vì đây chẳng qua chỉ là sở thích mà thôi, mà anh có được...!Tài năng không thuộc về sở thích của anh."
天赋 (Thiên phú): Thiên bẩm, thiên phú, trời cho (Tài năng trời cho).
"Tài năng ạ?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang hỏi.
"Đúng." Nghiêm Y khẽ cười nói, "Mọi người mong chờ không phải sở thích của anh, mà là tài năng của anh."
___
::..