Phòng phát sóng trực tiếp của Thú Quả thật sự bùng nổ —
【??? Tôi vừa nghe thấy gì thế??? Câu nói trêu chọc vừa rồi thực sự là từ miệng của anh Tịch, người luôn lịch thiệp, thốt ra sao?! 】
【Anh Tịch ơi, nếu anh bị bắt cóc thì chớp mắt báo hiệu đi!!! 】
【 Thú Quả lật xe thật rồi, còn bảo không có kịch bản hả? Ha ha tôi tin đó 】
【? Bạn phía trên chắc chưa xem Weibo của Tịch ảnh đế hiện giờ rồi nhỉ? 】
【 Gì cơ, hôn đến mức khóc? Tôi không tin, trừ khi lại thân một lần nữa! 】
【 Tôi cũng không tin! Mau hôn luôn bây giờ đi cho tôi xem! 】
【 Có gì mà tôi, một VIP quý giá, không thể xem sao?! 】
【 Ha ha ha ha chẳng ai để ý xem Miểu Miểu đang làm gì à! Là đang ngượng ngùng phải không, đáng yêu quá đi! 】
【 Bảo bối Miểu Miểu hôn nhẹ một cái đã khóc? Tôi còn tưởng đã bị đánh dấu rồi! [báo động nguy hiểm] 】
【 Miểu Miểu ngồi xổm trên đất, làm bộ giống như bé nấm nhỏ à ha ha ha, dễ thương quá! 】
【 Tôi mặc kệ, tối nay tôi nhất định phải bắt cóc Miểu Miểu! Có ai tham gia cùng không! 】
【 Tôi đây! Bao tải hồng nhạt đã chuẩn bị sẵn sàng! 】
【 Lập đoàn bắt cóc Miểu Miểu nào! 】
......
Phòng phát sóng trực tiếp ngập tràn bình luận tới tấp, Tần Cầm không hổ danh là người dẫn chương trình hàng đầu, cô rất hiểu khách mời quan tâm điều gì.
Ví dụ như ngay bây giờ, Tần Cầm liếc nhìn qua dòng bình luận rồi ngẩng đầu cười trêu Tịch Mộ Yên: "Thầy Tịch, cậu có biết không? Hiện giờ cả nước không còn chú ý đến câu nói vừa rồi của cậu nữa đâu mà họ đang lên kế hoạch tổ chức thành nhóm để bắt cóc Miểu Miểu đấy ha ha ha ha!"
Quả nhiên, khi Tần Cầm vừa dứt lời, sắc mặt của Tịch Mộ Yên lập tức tối sầm thêm tám phần.
Nhưng còn chưa kịp để Tịch Mộ Yên lên tiếng, Tần Cầm lại đọc thêm vài bình luận rồi cố tình hỏi Ôn Miểu Miểu: "Miểu Miểu, các fan đều đang hỏi cậu thích màu bao tải nào đấy?"
Cô ấy nhấn thật nhẹ hai chữ "bao tải", nghe cứ như đang hỏi về màu sắc yêu thích của Ôn Miểu Miểu.
Quả nhiên, Ôn Miểu Miểu mắc bẫy.
Cậu chớp mắt lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Tần Cầm. Cậu không hiểu tại sao mọi người đột nhiên lại quan tâm đến màu sắc mà cậu thích. Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Ôn Miểu Miểu chớp chớp, đầy vẻ bối rối nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Tôi thích m..."
Nhưng khi cậu định nói "màu tím" và vừa phát âm được chữ "m", bỗng nhiên có một bàn tay to ấm áp che lên môi cậu —
Tịch Mộ Yên ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn che khuất camera...
"Miểu Miểu." bàn tay của Tịch Mộ Yên vẫn khẽ chạm vào môi của Ôn Miểu Miểu, hắn cúi đầu xuống, giọng trầm nói: "Họ đang hỏi em thích màu bao tải nào, vì họ chuẩn bị tổ chức thành nhóm để bắt cóc em. Em có muốn bị bắt cóc không?"
Đôi mắt tròn xoe như quả nho tím của Ôn Miểu Miểu mở to trong chớp mắt, cái đầu nhỏ của cậu lắc liên tục như trống bỏi.
Mặc dù cậu biết đó là sự yêu mến của fan dành cho mình nhưng cậu vẫn không muốn bị bắt cóc đâu!
Tuy nhiên...
Ôn Miểu Miểu mải lắc đầu mà không để ý rằng môi cậu đã gần như dán vào lòng bàn tay của Tịch Mộ Yên. Và với mỗi lần cậu lắc đầu, môi của cậu lại vô tình chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Từng đợt sóng cảm giác dâng trào.
Tịch Mộ Yên đột ngột rút tay lại.
Phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ lần nữa —
【Trời ơi! Tịch ảnh đế đúng là kiểu Alpha như thế này sao! Chiếm hữu dữ dội thật tuyệt vời! 】
【 Anh Tịch giờ trông hệt như con hổ canh giữ, sợ con của mình bị trộm đi ấy】
【 Người trên sai rồi! Rõ ràng là sợ vợ mình bị trộm đi mà!】
【 Miểu Miểu lắc đầu giống như cái trống bỏi, đáng yêu quá, Miểu Miểu đừng lo, fan sẽ không làm điều gì xấu với em đâu! 】
【 Chẳng ai chú ý đến ánh mắt của Tịch ảnh đế thay đổi sao!!! Nhìn kìa, chắc chắn Miểu Miểu vừa cọ vào tay anh ấy mà khiến anh ấy "nổi lửa" đấy! 】
【 Đúng thế + đếm số! Lúc nãy thoáng qua màn hình còn thấy Tịch ảnh đế vê vê ngón tay nữa! Chắc chắn là do cảm giác bị kích thích! 】
【? "Nổi lửa"? Kích thích thế nào, dùng cái gì kích thích, cọ nữa đi cho tôi xem nào! 】
【 Bạn phía trên ơi, đây là phòng phát sóng trực tiếp chứ không phải nơi không người đâu, cả nước đang xem đấy! 】
......
Làn đạn dần dần trở nên hỗn loạn, Tần Cầm cũng không để ý nữa.
Ôn Miểu Miểu cũng không biết làn đạn đã bắt đầu biến thành như tàu lượn siêu tốc và cậu cũng không nhận ra phản ứng bất thường của Tịch Mộ Yên. Cậu vẫn cứ suy nghĩ về câu hỏi mà Tịch Mộ Yên vừa hỏi:
"Em có muốn bị bắt cóc không?"
Thật ra, Ôn Miểu Miểu biết đó chỉ là lời nói đùa của các fan, không ai sẽ thực sự làm điều đó, và Tịch Mộ Yên cũng không hề có ý đó.
Nhưng có lẽ vì họ vừa mới thổ lộ tình cảm với nhau, một phần trái tim của Ôn Miểu Miểu vẫn còn chìm đắm trong cảm giác rằng Tịch Mộ Yên luôn tìm kiếm mình và cả hai đã bỏ lỡ nhau trong một khoảng thời gian dài đầy tiếc nuối. Giây phút này, Ôn Miểu Miểu thực sự cảm thấy rằng cậu không muốn rời khỏi Tịch Mộ Yên dù chỉ một giây.
Sau một chút do dự, Ôn Miểu Miểu quyết định dũng cảm túm nhẹ vạt áo của Tịch Mộ Yên, sau đó nhón chân lên, ghé sát tai hắn và thì thầm nhỏ nhẹ: "Anh... anh Tịch, em không để người khác bắt cóc em đâu, em... em sẽ ở lại bên cạnh anh, không đi đâu cả!"
Hơi thở của Tịch Mộ Yên bỗng chốc cứng lại.
Một lúc sau, hắn đột nhiên cúi mắt, yết hầu hơi chuyển động rồi nghiêng đầu, nói bằng giọng trầm thấp đầy ẩn ý: "Miểu Miểu, nhớ kỹ lời em nói nhé."
Ở lại bên cạnh anh, không đi đâu cả.
Ôn Miểu Miểu ngây thơ gật đầu, hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tịch Mộ Yên mà chỉ đơn giản đáp: "Được."
Sự chiếm hữu mãnh liệt theo bản năng của Alpha cuối cùng cũng tạm thời được thỏa mãn. Tịch Mộ Yên trông có vẻ thoải mái hơn nhiều so với lúc trước, khóe môi hắn còn hiện lên một nụ cười nhẹ.
Điều này ngay lập tức thổi bùng cơn sóng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, với đủ loại phản ứng. Có người cảm thấy sự dễ thương của Miểu Miểu, có người bị mê hoặc bởi nụ cười của Tịch Mộ Yên nhưng đa phần mọi người đều tò mò không biết Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đã nói gì với nhau trong lời thì thầm vừa rồi.
Tần Cầm dứt khoát thay mặt khán giả tò mò hỏi họ.
Nhưng không nhận được câu trả lời.
Ôn Miểu Miểu tất nhiên rất ngượng ngùng để nói ra, còn Tịch Mộ Yên thì cố ý không trả lời, chỉ nở một nụ cười rõ ràng đầy thâm ý.
Cũng may Tần Cầm không truy hỏi thêm, bởi vì phần đánh giá món bánh quy do ba đội làm vẫn chưa hoàn thành và chuyên gia đánh giá đã chờ sẵn bên ngoài.
Tuy nhiên, thật ra phần đánh giá lần này có sự hiện diện của chuyên gia hay không cũng không quá quan trọng...
Bởi vì điều đó quá rõ ràng.
Ai cũng có thể nhìn ra rằng trong ba đĩa bánh quy, bánh của Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên là ngon nhất. Từ hình thức, hương vị cho đến mùi thơm đều tuyệt vời. Còn bánh của Hạ Tuyên Như và Lăng Lam thì chỉ ở mức trung bình, có thể ăn được. Còn của Hàn Ngôn và Kỳ Dã, đó thực sự là một thảm họa ẩm thực...
Làn đạn lại bùng nổ, các fan đều cười nói vui vẻ, náo nhiệt.
Nhưng khi đến lượt Ôn Miểu Miểu, phong cách lại trở nên đặc biệt hơn —
【 Miểu Miểu mà còn biết làm bánh quy nữa! Đây đúng là một Omega tuyệt thế hiền lành rồi! 】
【 Vợ tôi! Vợ tôi! Tôi cũng muốn ăn bánh quy do Miểu Miểu làm! 】
【 Ôi ôi ôi, vợ Miểu Miểu thật ngọt ngào, tôi muốn bắt cóc cậu ấy về rồi làm bánh quy với cậu ấy suốt! 】
【 Bạn phía trước ơi, nỗi khổ của bạn rơi đầy trên mặt tôi rồi! Nhưng mà, thầm nói là... tôi cũng muốn thế... 】
【 Tôi cũng muốn + số căn cước! Bắt cóc Miểu Miểu rồi ấn cậu ấy lên bàn bếp làm món ăn như thế này như thế kia! 】
......
Tần Cầm nhìn thấy làn đạn đang trở nên rối loạn và cô cũng không biết phải làm thế nào. Cô muốn tiếp tục kích thích Tịch Mộ Yên nhưng chỉ nói ngắn gọn: "Thầy Tịch, các fan vẫn đang muốn "bắt cóc" Miểu Miểu đấy."
Tuy nhiên, lần này Tịch Mộ Yên không có phản ứng mạnh mẽ như trước. Hắn chỉ cười nhạt và đáp: "Không thể nào."
Chưa kịp để Tần Cầm nói thêm, Tịch Mộ Yên bỗng nhiên nhìn thẳng vào camera như thể đang nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp.
Hắn đầu tiên mỉm cười nhẹ rồi thong thả nói: "Các bạn không tò mò Miểu Miểu và tôi vừa nói gì sao? Em ấy ngượng ngùng nói rằng em ấy không muốn bị bắt cóc, chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi."
Mọi người trong làn đạn:???
Tần Cầm:???
Ôn Miểu Miểu:???
Dù lời của Tịch Mộ Yên có vẻ không sai, nhưng cụm từ "chỉ cần tôi" nghe thật kỳ lạ và khiến người ta cảm thấy hơi ngượng ngùng. Đặc biệt là khi hắn nói với giọng trầm thấp đặc trưng của Alpha, làm Ôn Miểu Miểu cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Tai cậu đỏ ửng và ngón chân nhỏ cũng không tự chủ cuộn lại.
Đáng chú ý là bên cạnh cậu còn có một Alpha không hề kiềm chế —
Tịch Mộ Yên dường như không hề nhận ra sự náo loạn trong phòng phát sóng trực tiếp. Hắn quay đầu nhìn về phía Ôn Miểu Miểu, lông mày hơi nhướng lên và hỏi bằng giọng cười mỉm: "Miểu Miểu, em có thực sự nói như vậy không?"
Ôn Miểu Miểu cảm thấy rất xấu hổ và không thể sửa đổi điều gì trên sóng trực tiếp. Cậu chỉ có thể gật đầu, tai đỏ rực.
Làn đạn trong phòng phát sóng trở nên hỗn loạn đến mức Tần Cầm không thể chịu nổi nữa. Cô phải lớn tiếng: "Thầy Tịch, có thể đừng khiến mọi chuyện giống như một màn kịch rối rắm nữa không? Tôi muốn công bố kết quả đánh giá!"
Tịch Mộ Yên lúc này mới từ bỏ việc tạo thêm sự chú ý và lại tỏ ra thân thiện với Tần Cầm, cười xin lỗi.
Tần Cầm không bị lừa, chỉ lườm Tịch Mộ Yên một cái và tiếp tục nói: "Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành. Đội đứng đầu là "Khói sóng mù mịt" nhận được phần thưởng là một bữa tối dưới ánh nến cho hai người."
Ôn Miểu Miểu kinh ngạc mở to mắt và Tịch Mộ Yên cũng nhướng mày.
Nhưng trước khi Tịch Mộ Yên có thể mở miệng, Tần Cầm nhanh chóng bổ sung: "Lưu ý, đây không phải là phần thưởng cho hôm nay mà sẽ được thông báo thời gian cụ thể sau."
Sau khi không cho Tịch Mộ Yên có cơ hội phản đối, Tần Cầm tiếp tục: "Về phần đội đứng thứ ba là "Cao ngất ở dã", trừng phạt thực ra không quá khó, cũng liên quan đến việc ăn uống. Đó là yêu cầu các bạn phải chuẩn bị bữa tối cho sáu người tối nay. Có vấn đề gì không?"
Kỳ Dã lập tức cười và xua tay: "Không thành vấn đề, nấu ăn có gì khó? Chỉ cần mọi người dám ăn, tôi nhất định sẽ dám làm!"
Mọi người: "......"
Sau một lúc lâu, Lăng Lam rốt cuộc lên tiếng thay mặt cả đội: "Tôi nói này, cô xác định là đang trừng phạt bọn họ chứ không phải trừng phạt chúng tôi sao?!"
Ai muốn ăn món ăn kém chất lượng chứ!
Tần Cầm dừng lại một chút, giơ tay chỉ về phía bên ngoài cửa sổ và nói: "Do thời tiết thay đổi và trời đang mưa nên ban tổ chức đã quyết định tạm thời hoãn nhiệm vụ thứ hai. Những nhiệm vụ còn lại sẽ được thực hiện tại khu nhà dân. Các bạn không cần lo lắng về hành lý, công ty đã cử người chuyển hành lý của các bạn đến trước rồi."
Sau khi nghe xong Tần Cầm nói, Ôn Miểu Miểu theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận thấy rằng trời đã chuyển từ sáng sủa thành nhiều mây đen.
Xe đợi sẵn bên ngoài, từ cửa ra đến xe chỉ khoảng năm bước nhưng ngay cả khoảng cách ngắn như vậy, Tịch Mộ Yên vẫn không ngừng đưa tay ôm Ôn Miểu Miểu, tránh để cậu bị mưa ướt.
Khi mọi người đã ổn định trong xe, Ôn Miểu Miểu nhìn thấy áo sơ mi của Tịch Mộ Yên đã bị ướt và tối màu hơn. Cậu không khỏi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh Tịch. Nhưng khi chúng ta xuống xe, không cần phải che mưa cho em nữa. Gần lắm, em... em không kiêu kỳ đâu."
Tịch Mộ Yên hơi dừng lại, không trả lời bằng "Được" hay "Không được", chỉ trầm giọng nói: "Anh biết Miểu Miểu rất kiên cường nhưng anh chỉ là mong Miểu Miểu có thể hơi yếu đuối một chút trước mặt anh. Có thể không?"
Ôn Miểu Miểu hơi bất ngờ, lòng ngực cảm thấy áy náy và ấm áp. Cậu cảm thấy Tịch Mộ Yên thực sự đang nỗ lực để tìm lại hình ảnh của mình bảy năm trước và muốn bù đắp cho khoảng thời gian họ không gặp nhau.
Ôn Miểu Miểu không thể từ chối, chỉ có thể đỏ mặt và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trước đó, từ việc bộc bạch với Tịch Mộ Yên, đến việc bị Tần Cầm kêu ra ngoài rồi đến việc xuất hiện trực tiếp trên sóng truyền hình, tất cả cảm xúc và suy nghĩ của Ôn Miểu Miểu đều bị xâm chiếm.
Khi mọi thứ yên tĩnh lại, Ôn Miểu Miểu mới nhận ra rằng khi cậu không kìm được nước mắt trong phòng, Tịch Mộ Yên đã...ký ức và cảm xúc dần hồi phục, Ôn Miểu Miểu suýt nữa đã phải nhảy lên vì ngạc nhiên!
Cậu không thể tưởng tượng nổi tại sao Tịch Mộ Yên lại hành xử như vậy. Có lẽ là để an ủi? Nhưng... bảy năm trước, khi cậu khóc, Tịch Mộ Yên cũng chưa từng ôm cậu như vậy để trấn an.
Ôn Miểu Miểu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình. Cậu lo lắng rằng Tịch Mộ Yên có thể chỉ đang sử dụng phương pháp đó trong tình huống khẩn cấp để ngăn cậu khóc nên không muốn nghĩ quá nhiều về điều đó. Cậu cảm thấy chỉ cần tận hưởng những dư vị còn lại là đủ rồi.
Nghĩ vậy, Ôn Miểu Miểu không thể không tự lén lút, đưa tay lên và nhẹ nhàng sờ vào mí mắt, như đang bắt chước cách Tịch Mộ Yên đã nhẹ nhàng vuốt ve cảm xúc của cậu.
Cậu cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, giống như có hàng trăm con thỏ nhảy trong lồng ngực, mí mắt cũng cảm thấy nóng rát. Sau hai giây, Ôn Miểu Miểu không thể kìm chế được, lại một lần nữa đưa tay lên nhẹ nhàng sờ soạng.
Tuy nhiên, ngay khi cậu còn chưa kịp buông tay, Tần Cầm bỗng nhiên lên tiếng, lo lắng hỏi: "Miểu Miểu, sao vậy? Đôi mắt có khó chịu không?"
Ôn Miểu Miểu bị giật mình, mi mắt rung lên như sợ bị bắt quả tang, cậu nhanh chóng rút tay lại, che giấu phía sau và cúi đầu nhỏ giọng trả lời: "Không... không có gì, chỉ là mí mắt hơi ngứa."
Ôn Miểu Miểu không nhận ra rằng hành động của mình khi sờ mí mắt đã hoàn toàn lọt vào mắt Tịch Mộ Yên và vẻ mặt của cậu rất ngây thơ và dễ thương, còn lộ ra vẻ tinh nghịch.
Tịch Mộ Yên không thể kìm chế được và thở dài, sau đó bỗng dưng mở cúc áo sơ mi trên cùng hai cái. Hành động này giúp hắn cảm thấy hơi thở dễ chịu hơn.
Tuy nhiên, hành động của Tịch Mộ Yên không thể qua mắt Tần Cầm. Cô lập tức hỏi: "Thầy Tịch, sao vậy? Trong xe nóng quá à?"
Nghe thấy câu hỏi của Tần Cầm, tài xế định chỉnh điều hòa thấp thêm chút. Nhưng trước khi làm điều đó, tài xe nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tịch Mộ Yên từ phía sau xe. Giọng nói đó có vẻ hơi lạ lùng, mặc dù vẫn giữ nguyên phong thái điềm tĩnh nhưng lại truyền tải một ý nghĩa khác:
"Cảm ơn sự quan tâm nhưng tôi không cảm thấy nóng, chỉ là trong lòng có chút ngứa."
Tài xế: "?"
Tần Cầm: "?"
Những người xem trực tiếp: "???"
Ôn Miểu Miểu: "???"
Ôi không! Tại sao Tịch Mộ Yên lại nói nhiều điều kỳ lạ như vậy hôm nay chứ?
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch ngày càng không thể che giấu cảm xúc của mình! 【không phải】
【??? Tôi vừa nghe thấy gì thế??? Câu nói trêu chọc vừa rồi thực sự là từ miệng của anh Tịch, người luôn lịch thiệp, thốt ra sao?! 】
【Anh Tịch ơi, nếu anh bị bắt cóc thì chớp mắt báo hiệu đi!!! 】
【 Thú Quả lật xe thật rồi, còn bảo không có kịch bản hả? Ha ha tôi tin đó 】
【? Bạn phía trên chắc chưa xem Weibo của Tịch ảnh đế hiện giờ rồi nhỉ? 】
【 Gì cơ, hôn đến mức khóc? Tôi không tin, trừ khi lại thân một lần nữa! 】
【 Tôi cũng không tin! Mau hôn luôn bây giờ đi cho tôi xem! 】
【 Có gì mà tôi, một VIP quý giá, không thể xem sao?! 】
【 Ha ha ha ha chẳng ai để ý xem Miểu Miểu đang làm gì à! Là đang ngượng ngùng phải không, đáng yêu quá đi! 】
【 Bảo bối Miểu Miểu hôn nhẹ một cái đã khóc? Tôi còn tưởng đã bị đánh dấu rồi! [báo động nguy hiểm] 】
【 Miểu Miểu ngồi xổm trên đất, làm bộ giống như bé nấm nhỏ à ha ha ha, dễ thương quá! 】
【 Tôi mặc kệ, tối nay tôi nhất định phải bắt cóc Miểu Miểu! Có ai tham gia cùng không! 】
【 Tôi đây! Bao tải hồng nhạt đã chuẩn bị sẵn sàng! 】
【 Lập đoàn bắt cóc Miểu Miểu nào! 】
......
Phòng phát sóng trực tiếp ngập tràn bình luận tới tấp, Tần Cầm không hổ danh là người dẫn chương trình hàng đầu, cô rất hiểu khách mời quan tâm điều gì.
Ví dụ như ngay bây giờ, Tần Cầm liếc nhìn qua dòng bình luận rồi ngẩng đầu cười trêu Tịch Mộ Yên: "Thầy Tịch, cậu có biết không? Hiện giờ cả nước không còn chú ý đến câu nói vừa rồi của cậu nữa đâu mà họ đang lên kế hoạch tổ chức thành nhóm để bắt cóc Miểu Miểu đấy ha ha ha ha!"
Quả nhiên, khi Tần Cầm vừa dứt lời, sắc mặt của Tịch Mộ Yên lập tức tối sầm thêm tám phần.
Nhưng còn chưa kịp để Tịch Mộ Yên lên tiếng, Tần Cầm lại đọc thêm vài bình luận rồi cố tình hỏi Ôn Miểu Miểu: "Miểu Miểu, các fan đều đang hỏi cậu thích màu bao tải nào đấy?"
Cô ấy nhấn thật nhẹ hai chữ "bao tải", nghe cứ như đang hỏi về màu sắc yêu thích của Ôn Miểu Miểu.
Quả nhiên, Ôn Miểu Miểu mắc bẫy.
Cậu chớp mắt lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Tần Cầm. Cậu không hiểu tại sao mọi người đột nhiên lại quan tâm đến màu sắc mà cậu thích. Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Ôn Miểu Miểu chớp chớp, đầy vẻ bối rối nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Tôi thích m..."
Nhưng khi cậu định nói "màu tím" và vừa phát âm được chữ "m", bỗng nhiên có một bàn tay to ấm áp che lên môi cậu —
Tịch Mộ Yên ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn che khuất camera...
"Miểu Miểu." bàn tay của Tịch Mộ Yên vẫn khẽ chạm vào môi của Ôn Miểu Miểu, hắn cúi đầu xuống, giọng trầm nói: "Họ đang hỏi em thích màu bao tải nào, vì họ chuẩn bị tổ chức thành nhóm để bắt cóc em. Em có muốn bị bắt cóc không?"
Đôi mắt tròn xoe như quả nho tím của Ôn Miểu Miểu mở to trong chớp mắt, cái đầu nhỏ của cậu lắc liên tục như trống bỏi.
Mặc dù cậu biết đó là sự yêu mến của fan dành cho mình nhưng cậu vẫn không muốn bị bắt cóc đâu!
Tuy nhiên...
Ôn Miểu Miểu mải lắc đầu mà không để ý rằng môi cậu đã gần như dán vào lòng bàn tay của Tịch Mộ Yên. Và với mỗi lần cậu lắc đầu, môi của cậu lại vô tình chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
Từng đợt sóng cảm giác dâng trào.
Tịch Mộ Yên đột ngột rút tay lại.
Phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ lần nữa —
【Trời ơi! Tịch ảnh đế đúng là kiểu Alpha như thế này sao! Chiếm hữu dữ dội thật tuyệt vời! 】
【 Anh Tịch giờ trông hệt như con hổ canh giữ, sợ con của mình bị trộm đi ấy】
【 Người trên sai rồi! Rõ ràng là sợ vợ mình bị trộm đi mà!】
【 Miểu Miểu lắc đầu giống như cái trống bỏi, đáng yêu quá, Miểu Miểu đừng lo, fan sẽ không làm điều gì xấu với em đâu! 】
【 Chẳng ai chú ý đến ánh mắt của Tịch ảnh đế thay đổi sao!!! Nhìn kìa, chắc chắn Miểu Miểu vừa cọ vào tay anh ấy mà khiến anh ấy "nổi lửa" đấy! 】
【 Đúng thế + đếm số! Lúc nãy thoáng qua màn hình còn thấy Tịch ảnh đế vê vê ngón tay nữa! Chắc chắn là do cảm giác bị kích thích! 】
【? "Nổi lửa"? Kích thích thế nào, dùng cái gì kích thích, cọ nữa đi cho tôi xem nào! 】
【 Bạn phía trên ơi, đây là phòng phát sóng trực tiếp chứ không phải nơi không người đâu, cả nước đang xem đấy! 】
......
Làn đạn dần dần trở nên hỗn loạn, Tần Cầm cũng không để ý nữa.
Ôn Miểu Miểu cũng không biết làn đạn đã bắt đầu biến thành như tàu lượn siêu tốc và cậu cũng không nhận ra phản ứng bất thường của Tịch Mộ Yên. Cậu vẫn cứ suy nghĩ về câu hỏi mà Tịch Mộ Yên vừa hỏi:
"Em có muốn bị bắt cóc không?"
Thật ra, Ôn Miểu Miểu biết đó chỉ là lời nói đùa của các fan, không ai sẽ thực sự làm điều đó, và Tịch Mộ Yên cũng không hề có ý đó.
Nhưng có lẽ vì họ vừa mới thổ lộ tình cảm với nhau, một phần trái tim của Ôn Miểu Miểu vẫn còn chìm đắm trong cảm giác rằng Tịch Mộ Yên luôn tìm kiếm mình và cả hai đã bỏ lỡ nhau trong một khoảng thời gian dài đầy tiếc nuối. Giây phút này, Ôn Miểu Miểu thực sự cảm thấy rằng cậu không muốn rời khỏi Tịch Mộ Yên dù chỉ một giây.
Sau một chút do dự, Ôn Miểu Miểu quyết định dũng cảm túm nhẹ vạt áo của Tịch Mộ Yên, sau đó nhón chân lên, ghé sát tai hắn và thì thầm nhỏ nhẹ: "Anh... anh Tịch, em không để người khác bắt cóc em đâu, em... em sẽ ở lại bên cạnh anh, không đi đâu cả!"
Hơi thở của Tịch Mộ Yên bỗng chốc cứng lại.
Một lúc sau, hắn đột nhiên cúi mắt, yết hầu hơi chuyển động rồi nghiêng đầu, nói bằng giọng trầm thấp đầy ẩn ý: "Miểu Miểu, nhớ kỹ lời em nói nhé."
Ở lại bên cạnh anh, không đi đâu cả.
Ôn Miểu Miểu ngây thơ gật đầu, hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tịch Mộ Yên mà chỉ đơn giản đáp: "Được."
Sự chiếm hữu mãnh liệt theo bản năng của Alpha cuối cùng cũng tạm thời được thỏa mãn. Tịch Mộ Yên trông có vẻ thoải mái hơn nhiều so với lúc trước, khóe môi hắn còn hiện lên một nụ cười nhẹ.
Điều này ngay lập tức thổi bùng cơn sóng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, với đủ loại phản ứng. Có người cảm thấy sự dễ thương của Miểu Miểu, có người bị mê hoặc bởi nụ cười của Tịch Mộ Yên nhưng đa phần mọi người đều tò mò không biết Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đã nói gì với nhau trong lời thì thầm vừa rồi.
Tần Cầm dứt khoát thay mặt khán giả tò mò hỏi họ.
Nhưng không nhận được câu trả lời.
Ôn Miểu Miểu tất nhiên rất ngượng ngùng để nói ra, còn Tịch Mộ Yên thì cố ý không trả lời, chỉ nở một nụ cười rõ ràng đầy thâm ý.
Cũng may Tần Cầm không truy hỏi thêm, bởi vì phần đánh giá món bánh quy do ba đội làm vẫn chưa hoàn thành và chuyên gia đánh giá đã chờ sẵn bên ngoài.
Tuy nhiên, thật ra phần đánh giá lần này có sự hiện diện của chuyên gia hay không cũng không quá quan trọng...
Bởi vì điều đó quá rõ ràng.
Ai cũng có thể nhìn ra rằng trong ba đĩa bánh quy, bánh của Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên là ngon nhất. Từ hình thức, hương vị cho đến mùi thơm đều tuyệt vời. Còn bánh của Hạ Tuyên Như và Lăng Lam thì chỉ ở mức trung bình, có thể ăn được. Còn của Hàn Ngôn và Kỳ Dã, đó thực sự là một thảm họa ẩm thực...
Làn đạn lại bùng nổ, các fan đều cười nói vui vẻ, náo nhiệt.
Nhưng khi đến lượt Ôn Miểu Miểu, phong cách lại trở nên đặc biệt hơn —
【 Miểu Miểu mà còn biết làm bánh quy nữa! Đây đúng là một Omega tuyệt thế hiền lành rồi! 】
【 Vợ tôi! Vợ tôi! Tôi cũng muốn ăn bánh quy do Miểu Miểu làm! 】
【 Ôi ôi ôi, vợ Miểu Miểu thật ngọt ngào, tôi muốn bắt cóc cậu ấy về rồi làm bánh quy với cậu ấy suốt! 】
【 Bạn phía trước ơi, nỗi khổ của bạn rơi đầy trên mặt tôi rồi! Nhưng mà, thầm nói là... tôi cũng muốn thế... 】
【 Tôi cũng muốn + số căn cước! Bắt cóc Miểu Miểu rồi ấn cậu ấy lên bàn bếp làm món ăn như thế này như thế kia! 】
......
Tần Cầm nhìn thấy làn đạn đang trở nên rối loạn và cô cũng không biết phải làm thế nào. Cô muốn tiếp tục kích thích Tịch Mộ Yên nhưng chỉ nói ngắn gọn: "Thầy Tịch, các fan vẫn đang muốn "bắt cóc" Miểu Miểu đấy."
Tuy nhiên, lần này Tịch Mộ Yên không có phản ứng mạnh mẽ như trước. Hắn chỉ cười nhạt và đáp: "Không thể nào."
Chưa kịp để Tần Cầm nói thêm, Tịch Mộ Yên bỗng nhiên nhìn thẳng vào camera như thể đang nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp.
Hắn đầu tiên mỉm cười nhẹ rồi thong thả nói: "Các bạn không tò mò Miểu Miểu và tôi vừa nói gì sao? Em ấy ngượng ngùng nói rằng em ấy không muốn bị bắt cóc, chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi."
Mọi người trong làn đạn:???
Tần Cầm:???
Ôn Miểu Miểu:???
Dù lời của Tịch Mộ Yên có vẻ không sai, nhưng cụm từ "chỉ cần tôi" nghe thật kỳ lạ và khiến người ta cảm thấy hơi ngượng ngùng. Đặc biệt là khi hắn nói với giọng trầm thấp đặc trưng của Alpha, làm Ôn Miểu Miểu cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Tai cậu đỏ ửng và ngón chân nhỏ cũng không tự chủ cuộn lại.
Đáng chú ý là bên cạnh cậu còn có một Alpha không hề kiềm chế —
Tịch Mộ Yên dường như không hề nhận ra sự náo loạn trong phòng phát sóng trực tiếp. Hắn quay đầu nhìn về phía Ôn Miểu Miểu, lông mày hơi nhướng lên và hỏi bằng giọng cười mỉm: "Miểu Miểu, em có thực sự nói như vậy không?"
Ôn Miểu Miểu cảm thấy rất xấu hổ và không thể sửa đổi điều gì trên sóng trực tiếp. Cậu chỉ có thể gật đầu, tai đỏ rực.
Làn đạn trong phòng phát sóng trở nên hỗn loạn đến mức Tần Cầm không thể chịu nổi nữa. Cô phải lớn tiếng: "Thầy Tịch, có thể đừng khiến mọi chuyện giống như một màn kịch rối rắm nữa không? Tôi muốn công bố kết quả đánh giá!"
Tịch Mộ Yên lúc này mới từ bỏ việc tạo thêm sự chú ý và lại tỏ ra thân thiện với Tần Cầm, cười xin lỗi.
Tần Cầm không bị lừa, chỉ lườm Tịch Mộ Yên một cái và tiếp tục nói: "Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành. Đội đứng đầu là "Khói sóng mù mịt" nhận được phần thưởng là một bữa tối dưới ánh nến cho hai người."
Ôn Miểu Miểu kinh ngạc mở to mắt và Tịch Mộ Yên cũng nhướng mày.
Nhưng trước khi Tịch Mộ Yên có thể mở miệng, Tần Cầm nhanh chóng bổ sung: "Lưu ý, đây không phải là phần thưởng cho hôm nay mà sẽ được thông báo thời gian cụ thể sau."
Sau khi không cho Tịch Mộ Yên có cơ hội phản đối, Tần Cầm tiếp tục: "Về phần đội đứng thứ ba là "Cao ngất ở dã", trừng phạt thực ra không quá khó, cũng liên quan đến việc ăn uống. Đó là yêu cầu các bạn phải chuẩn bị bữa tối cho sáu người tối nay. Có vấn đề gì không?"
Kỳ Dã lập tức cười và xua tay: "Không thành vấn đề, nấu ăn có gì khó? Chỉ cần mọi người dám ăn, tôi nhất định sẽ dám làm!"
Mọi người: "......"
Sau một lúc lâu, Lăng Lam rốt cuộc lên tiếng thay mặt cả đội: "Tôi nói này, cô xác định là đang trừng phạt bọn họ chứ không phải trừng phạt chúng tôi sao?!"
Ai muốn ăn món ăn kém chất lượng chứ!
Tần Cầm dừng lại một chút, giơ tay chỉ về phía bên ngoài cửa sổ và nói: "Do thời tiết thay đổi và trời đang mưa nên ban tổ chức đã quyết định tạm thời hoãn nhiệm vụ thứ hai. Những nhiệm vụ còn lại sẽ được thực hiện tại khu nhà dân. Các bạn không cần lo lắng về hành lý, công ty đã cử người chuyển hành lý của các bạn đến trước rồi."
Sau khi nghe xong Tần Cầm nói, Ôn Miểu Miểu theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận thấy rằng trời đã chuyển từ sáng sủa thành nhiều mây đen.
Xe đợi sẵn bên ngoài, từ cửa ra đến xe chỉ khoảng năm bước nhưng ngay cả khoảng cách ngắn như vậy, Tịch Mộ Yên vẫn không ngừng đưa tay ôm Ôn Miểu Miểu, tránh để cậu bị mưa ướt.
Khi mọi người đã ổn định trong xe, Ôn Miểu Miểu nhìn thấy áo sơ mi của Tịch Mộ Yên đã bị ướt và tối màu hơn. Cậu không khỏi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh Tịch. Nhưng khi chúng ta xuống xe, không cần phải che mưa cho em nữa. Gần lắm, em... em không kiêu kỳ đâu."
Tịch Mộ Yên hơi dừng lại, không trả lời bằng "Được" hay "Không được", chỉ trầm giọng nói: "Anh biết Miểu Miểu rất kiên cường nhưng anh chỉ là mong Miểu Miểu có thể hơi yếu đuối một chút trước mặt anh. Có thể không?"
Ôn Miểu Miểu hơi bất ngờ, lòng ngực cảm thấy áy náy và ấm áp. Cậu cảm thấy Tịch Mộ Yên thực sự đang nỗ lực để tìm lại hình ảnh của mình bảy năm trước và muốn bù đắp cho khoảng thời gian họ không gặp nhau.
Ôn Miểu Miểu không thể từ chối, chỉ có thể đỏ mặt và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trước đó, từ việc bộc bạch với Tịch Mộ Yên, đến việc bị Tần Cầm kêu ra ngoài rồi đến việc xuất hiện trực tiếp trên sóng truyền hình, tất cả cảm xúc và suy nghĩ của Ôn Miểu Miểu đều bị xâm chiếm.
Khi mọi thứ yên tĩnh lại, Ôn Miểu Miểu mới nhận ra rằng khi cậu không kìm được nước mắt trong phòng, Tịch Mộ Yên đã...ký ức và cảm xúc dần hồi phục, Ôn Miểu Miểu suýt nữa đã phải nhảy lên vì ngạc nhiên!
Cậu không thể tưởng tượng nổi tại sao Tịch Mộ Yên lại hành xử như vậy. Có lẽ là để an ủi? Nhưng... bảy năm trước, khi cậu khóc, Tịch Mộ Yên cũng chưa từng ôm cậu như vậy để trấn an.
Ôn Miểu Miểu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình. Cậu lo lắng rằng Tịch Mộ Yên có thể chỉ đang sử dụng phương pháp đó trong tình huống khẩn cấp để ngăn cậu khóc nên không muốn nghĩ quá nhiều về điều đó. Cậu cảm thấy chỉ cần tận hưởng những dư vị còn lại là đủ rồi.
Nghĩ vậy, Ôn Miểu Miểu không thể không tự lén lút, đưa tay lên và nhẹ nhàng sờ vào mí mắt, như đang bắt chước cách Tịch Mộ Yên đã nhẹ nhàng vuốt ve cảm xúc của cậu.
Cậu cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, giống như có hàng trăm con thỏ nhảy trong lồng ngực, mí mắt cũng cảm thấy nóng rát. Sau hai giây, Ôn Miểu Miểu không thể kìm chế được, lại một lần nữa đưa tay lên nhẹ nhàng sờ soạng.
Tuy nhiên, ngay khi cậu còn chưa kịp buông tay, Tần Cầm bỗng nhiên lên tiếng, lo lắng hỏi: "Miểu Miểu, sao vậy? Đôi mắt có khó chịu không?"
Ôn Miểu Miểu bị giật mình, mi mắt rung lên như sợ bị bắt quả tang, cậu nhanh chóng rút tay lại, che giấu phía sau và cúi đầu nhỏ giọng trả lời: "Không... không có gì, chỉ là mí mắt hơi ngứa."
Ôn Miểu Miểu không nhận ra rằng hành động của mình khi sờ mí mắt đã hoàn toàn lọt vào mắt Tịch Mộ Yên và vẻ mặt của cậu rất ngây thơ và dễ thương, còn lộ ra vẻ tinh nghịch.
Tịch Mộ Yên không thể kìm chế được và thở dài, sau đó bỗng dưng mở cúc áo sơ mi trên cùng hai cái. Hành động này giúp hắn cảm thấy hơi thở dễ chịu hơn.
Tuy nhiên, hành động của Tịch Mộ Yên không thể qua mắt Tần Cầm. Cô lập tức hỏi: "Thầy Tịch, sao vậy? Trong xe nóng quá à?"
Nghe thấy câu hỏi của Tần Cầm, tài xế định chỉnh điều hòa thấp thêm chút. Nhưng trước khi làm điều đó, tài xe nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tịch Mộ Yên từ phía sau xe. Giọng nói đó có vẻ hơi lạ lùng, mặc dù vẫn giữ nguyên phong thái điềm tĩnh nhưng lại truyền tải một ý nghĩa khác:
"Cảm ơn sự quan tâm nhưng tôi không cảm thấy nóng, chỉ là trong lòng có chút ngứa."
Tài xế: "?"
Tần Cầm: "?"
Những người xem trực tiếp: "???"
Ôn Miểu Miểu: "???"
Ôi không! Tại sao Tịch Mộ Yên lại nói nhiều điều kỳ lạ như vậy hôm nay chứ?
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịch ngày càng không thể che giấu cảm xúc của mình! 【không phải】