Nửa giờ sau, Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên cuối cùng cũng cùng nhau ra khỏi phòng và đi xuống lầu.
Tần Cầm đang chờ ở phòng khách tầng một. Vừa thấy Tần Cầm, Ôn Miểu Miểu lập tức dừng chân, đầu cúi xuống, đôi lông mi hơi ướt cũng run rẩy theo.
Ôn Miểu Miểu cảm thấy bây giờ thật sự rất khó để đối mặt với Tần Cầm a a a a!
Một mặt, từ nhỏ Ôn Miểu Miểu luôn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn và tuân thủ quy tắc. Khi còn đi học, trừ những tình huống đặc biệt, cậu chưa bao giờ đi trễ hay về sớm, luôn tuân thủ nghiêm ngặt các nội quy. Vì vậy, cậu hiếm khi gặp tình huống như hôm nay, khi đến trễ nửa giờ so với thời gian tập hợp quy định.
Vì vậy, bây giờ khi đối mặt với Tần Cầm, Ôn Miểu Miểu cảm thấy giống như đang đối diện với cô giáo chủ nhiệm thời còn đi học, chẳng biết làm sao mà đối phó, mặc dù Tần Cầm xinh đẹp hơn cô chủ nhiệm rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là một phần. Phần khác mới thực sự khiến Ôn Miểu Miểu cảm thấy khó xử!
Nửa giờ trước, Ôn Miểu Miểu đã bị Tịch Mộ Yên tạm thời đánh dấu dựa vào cửa.
Ngay trước khi răng nanh của Tịch Mộ Yên đâm vào da cổ Ôn Miểu Miểu, cậu hoàn toàn không nghĩ rằng Tịch Mộ Yên sẽ cố tình ôm mình tới cạnh cửa để đánh dấu!
Quả nhiên, Tịch Mộ Yên vẫn là quá hư hỏng!
Chưa kể, dù cách cửa không nhìn thấy nhưng Tần Cầm cũng là một Alpha. Mặc dù Tần Cầm là nữ nhưng cấp bậc tin tức tố của cô cũng không thấp, nên cô có thính giác và khứu giác rất nhạy bén...
Ngoài việc không thể nhìn thấy qua cánh cửa, Ôn Miểu Miểu cảm giác lúc đó mình như trong suốt trước mặt Tần Cầm!
Thực sự là căng thẳng đến mức muốn nổ tung, cảm giác xấu hổ đến mức không chịu nổi!
Nhưng vấn đề là họ vẫn cách nhau bởi một cánh cửa, chưa hẳn đã bị lộ hoàn toàn trước mặt người khác.
Cảm giác này, biết rõ có người ngoài ở gần nhưng lại giống như đang lén lút đánh dấu sau lưng người khác...
Ôn Miểu Miểu chợt nghĩ đến và không kìm được cảm giác hồi hộp, ánh mắt lén lút liếc qua một cái và vô thức liếm môi.
Mặc dù cảm thấy rất xấu hổ nhưng không thể phủ nhận rằng cảm giác như đang lén lút yêu đương này phá vỡ mọi giới hạn, thực sự mang lại một sự kích thích khác thường...
Với Ôn Miểu Miểu, người từ nhỏ đã quen ngoan ngoãn và tuân thủ quy tắc thì những hành vi "không ngoan" ngẫu nhiên như vậy, thực ra trong lòng cậu lại rất thích.
"Miểu Miểu." giọng nói chứa ý cười của Tịch Mộ Yên đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Ôn Miểu Miểu, có ý trêu ghẹo: "Em lại đang nghĩ cái gì mà thú vị thế?"
Ôn Miểu Miểu giật mình tỉnh lại.
"Không... không có gì." Ôn Miểu Miểu giống như bị ai đó chọc đúng tâm tư, vội vàng lắc đầu phủ nhận liên tục: "Không nghĩ gì cả!"
Điều mà cậu vừa nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể nói cho Tịch Mộ Yên nghe được! Thật sự xấu hổ chết người mà!
Nhưng ngay sau đó, Tịch Mộ Yên như thể có khả năng đọc được suy nghĩ, ghé sát tai Ôn Miểu Miểu, giọng cười thấp vang lên: "Miểu Miểu, đừng có nghĩ lại chuyện đó. Nếu em cứ nhớ đến nữa, có khi anh sẽ tiếp tục "làm" chuyện hồi nãy đấy."
Không ngờ lại bị Tịch Mộ Yên đoán trúng một cách dễ dàng, Ôn Miểu Miểu sững sờ, mặt đỏ bừng như ngọn lửa.
Vì quá ngạc nhiên và bối rối, một lúc lâu sau Ôn Miểu Miểu mới không kịp hiểu được logic của lời nói, bất giác hỏi: "Vì... vì sao?"
Cậu nhớ lại... nhớ lại việc bị đánh dấu tạm thời thì có liên quan gì đến chuyện Tịch Mộ Yên tiếp tục "làm" cơ chứ?
Giờ phút này, lông mi của Ôn Miểu Miểu vẫn còn ướt do nước mắt chảy ra trong lúc bị đánh dấu trước đó, đuôi mắt phiếm đỏ nhạt. Cặp mắt trong veo, long lanh như ngọc đen ấy giờ nhìn như phủ một lớp sương mờ khiến ai nhìn vào cũng thấy thương tiếc.
Tịch Mộ Yên khẽ nuốt, bản năng Alpha trong hắn lại trỗi dậy, không kìm được. Hắn cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đáng yêu ấy rồi khàn giọng cười nói: "Anh sẽ tiếp tục, để thỏa mãn em."
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Cuối cùng cũng hiểu ra Tịch Mộ Yên đang nói gì, Ôn Miểu Miểu xấu hổ đến mức muốn che kín tai lại!
Tịch Mộ Yên, Tịch Mộ Yên thật sự khác xưa quá rồi hu hu hu!
Sao hắn có thể nói mấy lời nghiêm túc với một giọng đùa cợt như vậy, lại còn ngay trước mặt Tần Cầm nữa, thật quá xấu hổ a a a a!
"CP "Khói sóng mù mịt"." Tần Cầm cuối cùng không thể kìm nén được nữa, cô mở miệng, giọng điệu bất mãn: "Hai người đến trễ nửa giờ đã đành, lại còn đứng đây thì thầm à?!"
Vừa bị Tần Cầm điểm danh, Ôn Miểu Miểu lập tức đứng thẳng người, định mở miệng xin lỗi: "Xin..."
"Chậc." nhưng cậu chưa kịp nói thêm từ nào, đã bị Tịch Mộ Yên ngắt lời. Hắn nhướng mày, giọng nói bình thản: "Chúng tôi không đến trễ vô cớ đâu. Tôi đang trong kỳ mẫn cảm, cần sự trợ giúp của CP tôi để giảm bớt một chút. Đây chẳng phải là lý do chính đáng sao?"
Thật là một lý do chính đáng!
Bình thản, đường hoàng.
Tần Cầm nghẹn lời một lúc, định bỏ qua nhưng rồi nhớ đến những gì cô nghe nửa giờ trước qua cánh cửa, cô không khỏi tức giận, buông một câu dỗi: "Mẫn cảm kỳ thì sao? Thầy Hàn đã đưa thuốc cho cậu rồi mà."
Nhưng Tịch Mộ Yên cười khẽ như thể vừa nghe chuyện gì đó buồn cười, chậm rãi nói: "Chị Tần cũng là Alpha, chắc chị có thể hiểu cho tôi."
Uống thuốc sao có thể bằng việc được đánh dấu tạm thời bởi Omega của mình chứ?
Tần Cầm lườm một cái rõ to, thầm nghĩ ai mà hiểu được mấy sinh vật Alpha như các người, nhưng nhìn Ôn Miểu Miểu đã đỏ bừng mặt như một quả cà chua, cô quyết định không tiếp tục chủ đề này. Thay vào đó, cô lạnh lùng nói: "May mắn là nhiệm vụ hôm nay mỗi cặp CP phải tách ra nên việc các người đến trễ nửa giờ cũng không ảnh hưởng đến tiến độ chung. Nhưng dù sao đến trễ vẫn là đến trễ, các người phải chịu phạt."
Cô dừng lại một chút, không cho Tịch Mộ Yên cơ hội cãi lại rồi lập tức nói tiếp: "Tuy nhiên, xét thấy các người vẫn còn một phần thưởng chưa thực hiện thì lần này sẽ triệt tiêu luôn cả thưởng và phạt. Không bị phạt, nhưng cũng không nhận thưởng."
Ôn Miểu Miểu chậm hơn hai giây mới nhận ra rằng khi Tần Cầm nói "chưa thực hiện phần thưởng," ý cô là bữa tối dưới ánh nến!
Trước đây, khi bọn họ giành hạng nhất trong cuộc thi làm bánh quy, Tần Cầm đã nói rằng ban tổ chức chương trình sẽ thưởng cho họ nhưng cô cũng bảo là chưa thực hiện ngay.
Nhưng ai mà ngờ được, phần thưởng ấy chưa kịp thực hiện thì đã không còn cơ hội nữa...
Ôn Miểu Miểu tính tình hiền lành, từ nhỏ đã không có nhiều ham muốn thắng thua nên thật ra cậu không quá quan trọng phần thưởng đó.
Chỉ là nghĩ đến việc có thể đã mất đi cơ hội ăn tối dưới ánh nến cùng Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu không khỏi cảm thấy buồn.
Mặc dù hiện tại mối quan hệ giữa cậu và Tịch Mộ Yên dường như đang dần trở lại như xưa, thân thiết hơn nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn không dám chắc về tình cảm của Tịch Mộ Yên.
Lỡ như đây là lần duy nhất cậu có cơ hội ăn tối dưới ánh nến cùng Tịch Mộ Yên, thì... thì phải làm sao đây?
Nghĩ đến khả năng đó, đôi mày nhỏ xinh của Ôn Miểu Miểu nhíu lại, đôi tai nhỏ cụp xuống, trông thật đáng thương.
Bộ dáng ấy của cậu đập vào mắt Tịch Mộ Yên khiến Tịch Mộ Yên gần như không kìm được nụ cười nơi khóe môi.
Hạt giống đã chôn sâu trong lòng suốt bảy năm, đến khoảnh khắc này, Tịch Mộ Yên cuối cùng đã nghe thấy tín hiệu của nó đang sắp nở hoa kết trái.
"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên bất ngờ đến gần, hạ giọng hỏi: "Thật sự muốn cùng anh ăn tối dưới ánh nến vậy sao?"
Rõ ràng đáp án của Ôn Miểu Miểu đã hiện rõ trên mặt nhưng vào giây phút hỏi câu đó, Tịch Mộ Yên vẫn theo bản năng ngừng thở.
Thật giống như...
Như thể câu hỏi ấy không chỉ đơn giản là về một bữa tối dưới ánh nến.
Nó giống như một sự dò hỏi mơ hồ, mong muốn được xác nhận tình cảm.
Nghe Tịch Mộ Yên hỏi vậy, trong tích tắc, Ôn Miểu Miểu cảm thấy lo lắng vì bị chạm vào bí mật của mình. Theo bản năng, cậu định nói dối, muốn phủ nhận.
Bởi vì dù Ôn Miểu Miểu có ngây ngô, chậm chạp đến đâu, cậu cũng hiểu rằng—
Bữa tối dưới ánh nến là biểu tượng của tình yêu.
Thừa nhận muốn ăn tối cùng Tịch Mộ Yên, gần như là thừa nhận rằng cậu thích Tịch Mộ Yên.
Ôn Miểu Miểu đã giữ bí mật này rất lâu, cậu từng nghĩ rằng bí mật ấy sẽ không bao giờ lộ ra.
Nhưng...
Nhưng từ ngày gặp lại Tịch Mộ Yên, từng khung cảnh cứ thế hiện lên trong đầu Ôn Miểu Miểu. Thêm vào đó, việc vừa mới bị Tịch Mộ Yên tạm thời đánh dấu khiến hai người như có một sợi dây liên kết vô hình, làm Ôn Miểu Miểu càng cảm nhận rõ cảm xúc của Tịch Mộ Yên lúc này.
Vì thế, Ôn Miểu Miểu có thể cảm nhận được rằng vào giây phút này, Tịch Mộ Yên đang rất căng thẳng.
Ôn Miểu Miểu không kìm được, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Tịch Mộ Yên một cái.
Cuối cùng... Cuối cùng thì cậu cũng đã nói thật, dù là bảy năm trước hay bảy năm sau, Ôn Miểu Miểu vẫn chưa từng thấy Tịch Mộ Yên căng thẳng như vậy.
Trong mắt Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên luôn rất giỏi giang, bình tĩnh, như thể không có gì là hắn không biết, không làm được.
Nhưng...
Nhưng hiện tại, Tịch Mộ Yên lại căng thẳng chỉ vì đang chờ đợi một câu trả lời tưởng như chẳng mấy quan trọng từ cậu.
Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không dám nghĩ đến những gì có thể ẩn chứa sau cảm xúc căng thẳng ấy của Tịch Mộ Yên.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, Ôn Miểu Miểu đã cảm thấy trái tim mình rung động không ngừng.
Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận được một sự can đảm vô tận từ sự căng thẳng của Tịch Mộ Yên khiến cậu không muốn trốn tránh nữa, không muốn đoán mò nữa, mà muốn thẳng thắn và an ủi Tịch Mộ Yên.
Ôn Miểu Miểu im lặng rất lâu, Tịch Mộ Yên cũng không hề vội thúc giục. Đôi mắt hắn chăm chú dõi theo hàng lông mi dài của Ôn Miểu Miểu, suy tư mà mờ ảo.
Lông mi của Ôn Miểu Miểu thật đẹp, đặc biệt là trong ánh nắng dịu dàng rung rinh, trông giống như một cánh bướm bay ra từ lòng ngực Tịch Mộ Yên rồi nhẹ nhàng đậu lên hàng mi của Ôn Miểu Miểu, khẽ chạm vào mi mắt cậu.
Giống như một lời yêu không lời.
Dưới ánh nhìn kiên định của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu cuối cùng không kìm nén được cảm xúc trong lòng, cố gắng lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Tịch Mộ Yên, không trốn tránh.
Sau đó, đôi mắt tròn xoe của cậu hơi cong cong, đôi môi mềm mại khẽ mở, cuối cùng thốt ra câu trả lời, giọng nói dường như vô tình pha chút nũng nịu: "Đúng vậy, Miểu Miểu muốn... muốn ăn tối dưới ánh nến với anh, chờ ghi hình xong chương trình, anh đưa Miểu Miểu đi nhé, được không?"
*Tác giả có lời muốn nói:
Miểu Miểu của chúng ta cuối cùng đã dũng cảm một lần! 【Mẹ già xúc động quá】 Mau đến khen Miểu Miểu đi nào hắc hắc hắc ~
Tần Cầm đang chờ ở phòng khách tầng một. Vừa thấy Tần Cầm, Ôn Miểu Miểu lập tức dừng chân, đầu cúi xuống, đôi lông mi hơi ướt cũng run rẩy theo.
Ôn Miểu Miểu cảm thấy bây giờ thật sự rất khó để đối mặt với Tần Cầm a a a a!
Một mặt, từ nhỏ Ôn Miểu Miểu luôn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn và tuân thủ quy tắc. Khi còn đi học, trừ những tình huống đặc biệt, cậu chưa bao giờ đi trễ hay về sớm, luôn tuân thủ nghiêm ngặt các nội quy. Vì vậy, cậu hiếm khi gặp tình huống như hôm nay, khi đến trễ nửa giờ so với thời gian tập hợp quy định.
Vì vậy, bây giờ khi đối mặt với Tần Cầm, Ôn Miểu Miểu cảm thấy giống như đang đối diện với cô giáo chủ nhiệm thời còn đi học, chẳng biết làm sao mà đối phó, mặc dù Tần Cầm xinh đẹp hơn cô chủ nhiệm rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là một phần. Phần khác mới thực sự khiến Ôn Miểu Miểu cảm thấy khó xử!
Nửa giờ trước, Ôn Miểu Miểu đã bị Tịch Mộ Yên tạm thời đánh dấu dựa vào cửa.
Ngay trước khi răng nanh của Tịch Mộ Yên đâm vào da cổ Ôn Miểu Miểu, cậu hoàn toàn không nghĩ rằng Tịch Mộ Yên sẽ cố tình ôm mình tới cạnh cửa để đánh dấu!
Quả nhiên, Tịch Mộ Yên vẫn là quá hư hỏng!
Chưa kể, dù cách cửa không nhìn thấy nhưng Tần Cầm cũng là một Alpha. Mặc dù Tần Cầm là nữ nhưng cấp bậc tin tức tố của cô cũng không thấp, nên cô có thính giác và khứu giác rất nhạy bén...
Ngoài việc không thể nhìn thấy qua cánh cửa, Ôn Miểu Miểu cảm giác lúc đó mình như trong suốt trước mặt Tần Cầm!
Thực sự là căng thẳng đến mức muốn nổ tung, cảm giác xấu hổ đến mức không chịu nổi!
Nhưng vấn đề là họ vẫn cách nhau bởi một cánh cửa, chưa hẳn đã bị lộ hoàn toàn trước mặt người khác.
Cảm giác này, biết rõ có người ngoài ở gần nhưng lại giống như đang lén lút đánh dấu sau lưng người khác...
Ôn Miểu Miểu chợt nghĩ đến và không kìm được cảm giác hồi hộp, ánh mắt lén lút liếc qua một cái và vô thức liếm môi.
Mặc dù cảm thấy rất xấu hổ nhưng không thể phủ nhận rằng cảm giác như đang lén lút yêu đương này phá vỡ mọi giới hạn, thực sự mang lại một sự kích thích khác thường...
Với Ôn Miểu Miểu, người từ nhỏ đã quen ngoan ngoãn và tuân thủ quy tắc thì những hành vi "không ngoan" ngẫu nhiên như vậy, thực ra trong lòng cậu lại rất thích.
"Miểu Miểu." giọng nói chứa ý cười của Tịch Mộ Yên đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Ôn Miểu Miểu, có ý trêu ghẹo: "Em lại đang nghĩ cái gì mà thú vị thế?"
Ôn Miểu Miểu giật mình tỉnh lại.
"Không... không có gì." Ôn Miểu Miểu giống như bị ai đó chọc đúng tâm tư, vội vàng lắc đầu phủ nhận liên tục: "Không nghĩ gì cả!"
Điều mà cậu vừa nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể nói cho Tịch Mộ Yên nghe được! Thật sự xấu hổ chết người mà!
Nhưng ngay sau đó, Tịch Mộ Yên như thể có khả năng đọc được suy nghĩ, ghé sát tai Ôn Miểu Miểu, giọng cười thấp vang lên: "Miểu Miểu, đừng có nghĩ lại chuyện đó. Nếu em cứ nhớ đến nữa, có khi anh sẽ tiếp tục "làm" chuyện hồi nãy đấy."
Không ngờ lại bị Tịch Mộ Yên đoán trúng một cách dễ dàng, Ôn Miểu Miểu sững sờ, mặt đỏ bừng như ngọn lửa.
Vì quá ngạc nhiên và bối rối, một lúc lâu sau Ôn Miểu Miểu mới không kịp hiểu được logic của lời nói, bất giác hỏi: "Vì... vì sao?"
Cậu nhớ lại... nhớ lại việc bị đánh dấu tạm thời thì có liên quan gì đến chuyện Tịch Mộ Yên tiếp tục "làm" cơ chứ?
Giờ phút này, lông mi của Ôn Miểu Miểu vẫn còn ướt do nước mắt chảy ra trong lúc bị đánh dấu trước đó, đuôi mắt phiếm đỏ nhạt. Cặp mắt trong veo, long lanh như ngọc đen ấy giờ nhìn như phủ một lớp sương mờ khiến ai nhìn vào cũng thấy thương tiếc.
Tịch Mộ Yên khẽ nuốt, bản năng Alpha trong hắn lại trỗi dậy, không kìm được. Hắn cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đáng yêu ấy rồi khàn giọng cười nói: "Anh sẽ tiếp tục, để thỏa mãn em."
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Cuối cùng cũng hiểu ra Tịch Mộ Yên đang nói gì, Ôn Miểu Miểu xấu hổ đến mức muốn che kín tai lại!
Tịch Mộ Yên, Tịch Mộ Yên thật sự khác xưa quá rồi hu hu hu!
Sao hắn có thể nói mấy lời nghiêm túc với một giọng đùa cợt như vậy, lại còn ngay trước mặt Tần Cầm nữa, thật quá xấu hổ a a a a!
"CP "Khói sóng mù mịt"." Tần Cầm cuối cùng không thể kìm nén được nữa, cô mở miệng, giọng điệu bất mãn: "Hai người đến trễ nửa giờ đã đành, lại còn đứng đây thì thầm à?!"
Vừa bị Tần Cầm điểm danh, Ôn Miểu Miểu lập tức đứng thẳng người, định mở miệng xin lỗi: "Xin..."
"Chậc." nhưng cậu chưa kịp nói thêm từ nào, đã bị Tịch Mộ Yên ngắt lời. Hắn nhướng mày, giọng nói bình thản: "Chúng tôi không đến trễ vô cớ đâu. Tôi đang trong kỳ mẫn cảm, cần sự trợ giúp của CP tôi để giảm bớt một chút. Đây chẳng phải là lý do chính đáng sao?"
Thật là một lý do chính đáng!
Bình thản, đường hoàng.
Tần Cầm nghẹn lời một lúc, định bỏ qua nhưng rồi nhớ đến những gì cô nghe nửa giờ trước qua cánh cửa, cô không khỏi tức giận, buông một câu dỗi: "Mẫn cảm kỳ thì sao? Thầy Hàn đã đưa thuốc cho cậu rồi mà."
Nhưng Tịch Mộ Yên cười khẽ như thể vừa nghe chuyện gì đó buồn cười, chậm rãi nói: "Chị Tần cũng là Alpha, chắc chị có thể hiểu cho tôi."
Uống thuốc sao có thể bằng việc được đánh dấu tạm thời bởi Omega của mình chứ?
Tần Cầm lườm một cái rõ to, thầm nghĩ ai mà hiểu được mấy sinh vật Alpha như các người, nhưng nhìn Ôn Miểu Miểu đã đỏ bừng mặt như một quả cà chua, cô quyết định không tiếp tục chủ đề này. Thay vào đó, cô lạnh lùng nói: "May mắn là nhiệm vụ hôm nay mỗi cặp CP phải tách ra nên việc các người đến trễ nửa giờ cũng không ảnh hưởng đến tiến độ chung. Nhưng dù sao đến trễ vẫn là đến trễ, các người phải chịu phạt."
Cô dừng lại một chút, không cho Tịch Mộ Yên cơ hội cãi lại rồi lập tức nói tiếp: "Tuy nhiên, xét thấy các người vẫn còn một phần thưởng chưa thực hiện thì lần này sẽ triệt tiêu luôn cả thưởng và phạt. Không bị phạt, nhưng cũng không nhận thưởng."
Ôn Miểu Miểu chậm hơn hai giây mới nhận ra rằng khi Tần Cầm nói "chưa thực hiện phần thưởng," ý cô là bữa tối dưới ánh nến!
Trước đây, khi bọn họ giành hạng nhất trong cuộc thi làm bánh quy, Tần Cầm đã nói rằng ban tổ chức chương trình sẽ thưởng cho họ nhưng cô cũng bảo là chưa thực hiện ngay.
Nhưng ai mà ngờ được, phần thưởng ấy chưa kịp thực hiện thì đã không còn cơ hội nữa...
Ôn Miểu Miểu tính tình hiền lành, từ nhỏ đã không có nhiều ham muốn thắng thua nên thật ra cậu không quá quan trọng phần thưởng đó.
Chỉ là nghĩ đến việc có thể đã mất đi cơ hội ăn tối dưới ánh nến cùng Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu không khỏi cảm thấy buồn.
Mặc dù hiện tại mối quan hệ giữa cậu và Tịch Mộ Yên dường như đang dần trở lại như xưa, thân thiết hơn nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn không dám chắc về tình cảm của Tịch Mộ Yên.
Lỡ như đây là lần duy nhất cậu có cơ hội ăn tối dưới ánh nến cùng Tịch Mộ Yên, thì... thì phải làm sao đây?
Nghĩ đến khả năng đó, đôi mày nhỏ xinh của Ôn Miểu Miểu nhíu lại, đôi tai nhỏ cụp xuống, trông thật đáng thương.
Bộ dáng ấy của cậu đập vào mắt Tịch Mộ Yên khiến Tịch Mộ Yên gần như không kìm được nụ cười nơi khóe môi.
Hạt giống đã chôn sâu trong lòng suốt bảy năm, đến khoảnh khắc này, Tịch Mộ Yên cuối cùng đã nghe thấy tín hiệu của nó đang sắp nở hoa kết trái.
"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên bất ngờ đến gần, hạ giọng hỏi: "Thật sự muốn cùng anh ăn tối dưới ánh nến vậy sao?"
Rõ ràng đáp án của Ôn Miểu Miểu đã hiện rõ trên mặt nhưng vào giây phút hỏi câu đó, Tịch Mộ Yên vẫn theo bản năng ngừng thở.
Thật giống như...
Như thể câu hỏi ấy không chỉ đơn giản là về một bữa tối dưới ánh nến.
Nó giống như một sự dò hỏi mơ hồ, mong muốn được xác nhận tình cảm.
Nghe Tịch Mộ Yên hỏi vậy, trong tích tắc, Ôn Miểu Miểu cảm thấy lo lắng vì bị chạm vào bí mật của mình. Theo bản năng, cậu định nói dối, muốn phủ nhận.
Bởi vì dù Ôn Miểu Miểu có ngây ngô, chậm chạp đến đâu, cậu cũng hiểu rằng—
Bữa tối dưới ánh nến là biểu tượng của tình yêu.
Thừa nhận muốn ăn tối cùng Tịch Mộ Yên, gần như là thừa nhận rằng cậu thích Tịch Mộ Yên.
Ôn Miểu Miểu đã giữ bí mật này rất lâu, cậu từng nghĩ rằng bí mật ấy sẽ không bao giờ lộ ra.
Nhưng...
Nhưng từ ngày gặp lại Tịch Mộ Yên, từng khung cảnh cứ thế hiện lên trong đầu Ôn Miểu Miểu. Thêm vào đó, việc vừa mới bị Tịch Mộ Yên tạm thời đánh dấu khiến hai người như có một sợi dây liên kết vô hình, làm Ôn Miểu Miểu càng cảm nhận rõ cảm xúc của Tịch Mộ Yên lúc này.
Vì thế, Ôn Miểu Miểu có thể cảm nhận được rằng vào giây phút này, Tịch Mộ Yên đang rất căng thẳng.
Ôn Miểu Miểu không kìm được, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Tịch Mộ Yên một cái.
Cuối cùng... Cuối cùng thì cậu cũng đã nói thật, dù là bảy năm trước hay bảy năm sau, Ôn Miểu Miểu vẫn chưa từng thấy Tịch Mộ Yên căng thẳng như vậy.
Trong mắt Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên luôn rất giỏi giang, bình tĩnh, như thể không có gì là hắn không biết, không làm được.
Nhưng...
Nhưng hiện tại, Tịch Mộ Yên lại căng thẳng chỉ vì đang chờ đợi một câu trả lời tưởng như chẳng mấy quan trọng từ cậu.
Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không dám nghĩ đến những gì có thể ẩn chứa sau cảm xúc căng thẳng ấy của Tịch Mộ Yên.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, Ôn Miểu Miểu đã cảm thấy trái tim mình rung động không ngừng.
Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận được một sự can đảm vô tận từ sự căng thẳng của Tịch Mộ Yên khiến cậu không muốn trốn tránh nữa, không muốn đoán mò nữa, mà muốn thẳng thắn và an ủi Tịch Mộ Yên.
Ôn Miểu Miểu im lặng rất lâu, Tịch Mộ Yên cũng không hề vội thúc giục. Đôi mắt hắn chăm chú dõi theo hàng lông mi dài của Ôn Miểu Miểu, suy tư mà mờ ảo.
Lông mi của Ôn Miểu Miểu thật đẹp, đặc biệt là trong ánh nắng dịu dàng rung rinh, trông giống như một cánh bướm bay ra từ lòng ngực Tịch Mộ Yên rồi nhẹ nhàng đậu lên hàng mi của Ôn Miểu Miểu, khẽ chạm vào mi mắt cậu.
Giống như một lời yêu không lời.
Dưới ánh nhìn kiên định của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu cuối cùng không kìm nén được cảm xúc trong lòng, cố gắng lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Tịch Mộ Yên, không trốn tránh.
Sau đó, đôi mắt tròn xoe của cậu hơi cong cong, đôi môi mềm mại khẽ mở, cuối cùng thốt ra câu trả lời, giọng nói dường như vô tình pha chút nũng nịu: "Đúng vậy, Miểu Miểu muốn... muốn ăn tối dưới ánh nến với anh, chờ ghi hình xong chương trình, anh đưa Miểu Miểu đi nhé, được không?"
*Tác giả có lời muốn nói:
Miểu Miểu của chúng ta cuối cùng đã dũng cảm một lần! 【Mẹ già xúc động quá】 Mau đến khen Miểu Miểu đi nào hắc hắc hắc ~