Biết rõ rằng "CP tương lai" chỉ là nói về mối quan hệ sắp tới của họ trong chương trình truyền hình nhưng khi năm chữ này thoát ra từ môi Tịch Mộ Yên, nó lại mang theo một cảm giác không thể diễn tả rõ ràng.
Tôn Thượng rời đi một cách dứt khoát, để lại Ôn Miểu Miểu một mình trong trạng thái bối rối đến đỏ mặt.
Cánh cửa phòng bị đóng lại mạnh mẽ, Tịch Mộ Yên ngồi xuống ghế sofa gần Ôn Miểu Miểu nhất, ung dung quan sát cậu Omega nhỏ vẫn đang đứng thẳng, nhịn cười trêu chọc: "Miểu Miểu, em định biểu diễn tư thế vũ đạo cho anh xem sao?"
Nghe Tịch Mộ Yên nói, Ôn Miểu Miểu giữ nguyên tư thế "vũ đạo" ấy, sững sờ trong hai giây rồi mới chợt tỉnh lại. Cậu vội vàng ngồi xuống ghế sofa nhưng vẫn ngồi rất ngay ngắn, vai lưng thẳng tắp, hai tay đặt gọn gàng trên đầu gối, giống như dáng ngồi của các em nhỏ trong nhà trẻ.
Tuy nhiên, với vóc dáng quá ưu tú của Ôn Miểu Miểu, dáng ngồi này trên người cậu không hề buồn cười mà ngược lại còn có vẻ đẹp thanh tú.
Ôn Miểu Miểu cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ Yên một cái nhưng chỉ một cái liếc mắt, cậu lại vội cúi đầu, nhỏ giọng nói thêm: "Em chỉ không ngờ... không ngờ thầy Tịch cũng sẽ đến vào thời gian này."
"Vậy sao?" Tịch Mộ Yên bật cười, giọng nói tự nhiên: "Anh tưởng rằng khi anh hỏi em tối qua, em sẽ đoán ra."
Ôn Miểu Miểu biết Tịch Mộ Yên đang nói về việc hỏi cậu khi nào sẽ ký hợp đồng tối qua nhưng cậu mím môi không đáp, trong lòng thầm nghĩ làm sao cậu dám lớn gan đoán theo hướng đó? Đoán như vậy chẳng phải là quá tự mình đa tình sao!
Thấy Ôn Miểu Miểu không nói gì, khuôn mặt nhỏ trắng hồng của cậu lại ửng đỏ, Tịch Mộ Yên cảm thấy bản tính nghịch ngợm của một Alpha trong người mình bắt đầu trỗi dậy, hắn cố tình hỏi: "Miểu Miểu, chẳng phải em muốn nói lời cảm ơn anh sao? Giờ thấy anh rồi, sao em không nói gì?"
Khi Tịch Mộ Yên nhắc nhở, Ôn Miểu Miểu mới nhớ ra rằng Tịch Mộ Yên đã nhắn cho cậu, bảo nếu muốn cảm ơn thì hãy nói trực tiếp khi gặp mặt.
Dù rằng việc nói chuyện với Tịch Mộ Yên thực sự khiến cậu vô cùng xấu hổ, dù rằng cậu hoàn toàn không thể kiềm chế được trái tim đập loạn khi thấy hắn nhưng lời cảm ơn thì vẫn phải nói. Vì vậy, Ôn Miểu Miểu cố gắng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tịch Mộ Yên, nhỏ giọng nhưng rất nghiêm túc nói: "Thầy Tịch, hai ngày nay em thực sự vô cùng biết ơn thầy."
Không biết có phải cảm thấy có từ nào đó khiến hắn không vừa ý hay không, Tịch Mộ Yên vô thức nắm chặt tay lại nhưng chỉ trong chớp mắt nên Ôn Miểu Miểu không nhận ra. Giây tiếp theo, hắn đột nhiên ngồi thẳng lên, cúi người về phía trước, đến gần Ôn Miểu Miểu hơn, nhìn chằm chằm vào đôi tai ửng đỏ của cậu. Tịch Mộ Yên cười khẽ, trêu đùa hỏi: "Miểu Miểu, nếu em cảm ơn anh nhiều như vậy, anh có thể yêu cầu một món quà cảm ơn không?"
Ôn Miểu Miểu không hề do dự gật đầu. Cậu thật sự hy vọng Tịch Mộ Yên có thể yêu cầu một món quà cảm ơn, như vậy cậu sẽ bớt đi phần nào lo lắng.
Có lẽ cảm thấy chỉ gật đầu thôi thì chưa đủ để thể hiện lòng thành của mình, Ôn Miểu Miểu hiếm khi chủ động, cậu thử thăm dò hỏi: "Thầy Tịch, thầy... thầy muốn gì ạ?"
Bản tính nghịch ngợm của Alpha lại trỗi dậy một cách mãnh liệt. Càng thấy Ôn Miểu Miểu ngoan ngoãn, Tịch Mộ Yên càng muốn chọc cậu. Vì vậy, khi nghe Ôn Miểu Miểu hỏi, khóe môi hắn cong lên cười, cố tình hạ giọng thấp hỏi lại: "Bất kể anh muốn gì, Miểu Miểu cũng đồng ý cho anh sao?"
Rõ ràng, đây chỉ là câu nói đùa, Tịch Mộ Yên nói ra chỉ để thỏa mãn cái miệng nghịch ngợm của mình và ngay sau khi nói xong, hắn đã định xin lỗi vì chỉ đùa thôi. Nhưng chưa kịp mở miệng, Ôn Miểu Miểu đã gật đầu lần nữa. Giọng cậu còn nhỏ hơn trước, âm điệu mềm mại nhưng lại đầy kiên định, giống như đang hứa hẹn một cách nghiêm túc: "Đương nhiên! Thầy Tịch muốn gì, chỉ cần em có thể, em nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm được!"
Điều này khiến Tịch Mộ Yên sững sờ.
Khi nói những lời này, Ôn Miểu Miểu từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào hắn.
Tịch Mộ Yên có thể cảm nhận được rằng Ôn Miểu Miểu thực sự muốn tránh né ánh nhìn của mình nhưng cậu lại cố gắng kiềm chế, vì vậy Tịch Mộ Yên có thể thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt trong sáng như trái nho tím của Ôn Miểu Miểu. Đôi mắt trong trẻo dưới ánh nắng trông càng sáng ngời hơn.
Bên trong đôi mắt đó chứa đầy hình ảnh của hắn, chỉ có hắn.
Ánh mắt chuyên chú ấy phối hợp với giọng nói mềm mại nhưng kiên định như vậy, có thể coi là một lời hứa chân thành. Tịch Mộ Yên không biết liệu có ai có thể chống lại sự quyến rũ này hay không nhưng ít nhất hắn thì hoàn toàn không thể.
Sau một lúc lâu, Tịch Mộ Yên nhắm mắt lại, đầu lưỡi lướt qua răng nanh, khó khăn lắm mới áp chế được bản năng của Alpha, hắn ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế sofa để giữ khoảng cách an toàn với Ôn Miểu Miểu. Cuối cùng, hắn cất tiếng, cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng vui đùa: "Miểu Miểu, em nhớ kỹ lời hứa này nhé. Sau này, có thể anh sẽ thật sự tìm em để thực hiện đấy. Nhưng lần này thì không cần, em chỉ cần trả lời anh hai câu hỏi, coi như là quà cảm ơn, được không?"
Ôn Miểu Miểu ngẩn người, thầm nghĩ rằng "Trả lời hai câu hỏi" có thể xem là tạ lễ gì chứ, nhưng khi Tịch Mộ Yên dịu dàng hỏi: "Được không?", cậu lại không sao từ chối được.
Sau khi đạt được thỏa thuận, Tịch Mộ Yên trầm giọng hỏi câu đầu tiên: "Miểu Miểu, em không thích Tống Thời Hâm, đúng không?"
Hoàn toàn không ngờ rằng Tịch Mộ Yên sẽ hỏi câu này, Ôn Miểu Miểu sững sờ trong chốc lát, sau đó cái đầu nhỏ của cậu như trống rỗng, nhanh chóng đáp: "Không thích!"
Sau một ngày ngắn ngủi hôm qua, cảm giác của Ôn Miểu Miểu về Tống Thời Hâm đã chuyển từ không ưa đến chán ghét, làm sao có thể nói là thích được?
Tịch Mộ Yên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi hỏi câu thứ hai: "Vậy Miểu Miểu, hiện tại em có thích ai không?"
Khi hỏi câu này, yết hầu của Tịch Mộ Yên hơi chuyển động, hơi thở cũng dường như cứng lại.
Rõ ràng, Tịch Mộ Yên đang rất lo lắng.
Nếu nói ra điều này, những người thường xuyên ở bên cạnh hắn như người quản lý Thi Nhu và trợ lý Hà Viên chắc chắn sẽ không tin. Lần đầu tiên đứng trước đạo diễn danh tiếng, lần đầu tiên nhận danh hiệu ảnh đế và phát biểu cảm nghĩ trên sân khấu, Tịch Mộ Yên luôn giữ bình tĩnh. Nhưng giờ đây, hắn lại lo lắng đến nỗi không thở nổi chỉ vì đang chờ đợi câu trả lời rõ ràng của một Omega nhỏ bé về việc "Có thích ai không?", giống như đang chờ đợi phán quyết.
Nhưng Ôn Miểu Miểu không nhận ra phản ứng của Tịch Mộ Yên, bởi vì câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Cậu không thể đối diện với Tịch Mộ Yên nữa, sợ rằng ánh mắt sẽ tiết lộ hết mọi bí mật. Đồng thời, cậu không thể ngăn mình tự hỏi: Tịch Mộ Yên tại sao lại hỏi như vậy? Có phải mình đã thể hiện quá rõ ràng? Nếu Tịch Mộ Yên đã biết, liệu anh ấy còn muốn cùng mình tiến xa hơn không...?
Càng suy nghĩ, tim của Ôn Miểu Miểu càng đập mạnh, từng nhịp đập như vang dội trong màng nhĩ của cậu. Tay chân cũng trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng, cậu chỉ biết lắc đầu, sau một lúc lâu, cậu gần như ép ra từ yết hầu một câu nhỏ nhẹ: "Không có, em chưa thích ai cả."
Giọng nói phát ra, ngay cả Ôn Miểu Miểu cũng cảm thấy thiếu tự tin nhưng cậu không biết rằng câu trả lời này nghe vào tai Tịch Mộ Yên lại được hiểu thành ba chữ khác--- Có thể theo đuổi.
Tịch Mộ Yên một lần nữa thở đều và bình tĩnh, đôi mắt hắn lại thoáng cười: "Miểu Miểu, món quà này anh nhận được rồi, rất hài lòng."
Nguy cơ đã được giải quyết, Ôn Miểu Miểu vẫn còn trong trạng thái mơ màng, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng về câu "Rất hài lòng" của Tịch Mộ Yên. Chưa kịp suy nghĩ sâu xa, cửa phòng nghỉ đã bị gõ, giọng Tôn Thượng vang lên: "Thầy Tịch, Miểu Miểu, tôi có thể vào không? Trợ lý của tổng giám đốc nói tổng giám đốc đã đến rồi."
Ôn Miểu Miểu đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng đứng dậy từ ghế sofa, theo bản năng bước về phía cửa nhưng đi được hai bước, cậu lại dừng lại, không khỏi quay đầu nhìn Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên cũng đã đứng dậy và đi tới.
Khi đến bên cạnh Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên bất ngờ lên tiếng, như thể sợ người ngoài cửa nghe thấy, giọng hắn hạ thấp: "Miểu Miểu, anh có thể hỏi em một câu nữa không?"
Vì câu hỏi trước đó, Ôn Miểu Miểu hiện tại thật sự sợ bị Tịch Mộ Yên hỏi thêm gì nữa, nhưng cậu lại không có cách nào từ chối, vì vậy đành lắp bắp gật đầu: "Anh... Anh hỏi đi."
"Đừng lo lắng." Tịch Mộ Yên cười khẽ, ánh mắt hắn hướng xuống cổ Ôn Miểu Miểu, đáy mắt thoáng hiện dục vọng và sự nguy hiểm, hắn cố ý kéo dài giọng, trong giọng nói lộ ra chút hài hước: "Anh chỉ muốn hỏi một điều, Miểu Miểu, hình như em đang đeo miếng dán tuyến thể hình chú gấu ba lê, đúng không?"
Nghe rõ câu hỏi của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu sững sờ trong một giây, sau đó mặt cậu đỏ bừng lên, nhanh chóng đưa tay che cổ mình, cúi đầu từ chối trả lời câu hỏi rõ ràng này.
Ôn Miểu Miểu thực sự muốn chết đứng vì xấu hổ và giận dữ. Người lớn như cậu mà lại dùng miếng dán tuyến thể hình hoạt hình, còn bị Tịch Mộ Yên phát hiện, chắc chắn anh ấy sẽ cười mình ấu trĩ!
Nhưng khi ý nghĩ này vừa nảy ra, bên tai cậu lại vang lên tiếng cười nhẹ của Tịch Mộ Yên rồi sau đó là một lời khen chân thành, chỉ đơn giản có ba chữ: "Rất đáng yêu."
Ôn Miểu Miểu: "!"
Tịch Mộ Yên vừa nói xong ba chữ đó thì đi trước về phía cửa và mở cửa. Thậm chí cả Tôn Thượng, người không mấy thân thiết với Tịch Mộ Yên, cũng cảm nhận được sự hân hoan từ khí tức của hắn. Rõ ràng, tâm trạng của Tịch đại ảnh đế lúc này đang rất vui vẻ.
Còn Ôn Miểu Miểu thì sao...
Cả người Ôn Miểu Miểu đỏ như một quả táo chín mọng. Hai người đi ra khỏi phòng, một trước một sau, đừng nói đến đám paparazzi và phóng viên giải trí sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả Tôn Thượng cũng không thể ngăn mình khỏi suy nghĩ lung tung!
Trợ lý tổng giám đốc dẫn ba người đến văn phòng tổng giám đốc. Sau khi chào hỏi nhau, họ bắt đầu ký hợp đồng. Đây là lần đầu tiên Ôn Miểu Miểu ký một hợp đồng dạng thông cáo như vậy, nhưng với quy trình chính quy và nghiêm ngặt của truyền hình Thú Quả, cùng với sự có mặt của Tịch Mộ Yên và Tôn Thượng, mọi việc diễn ra rất thuận lợi.
Sau khi ký xong hợp đồng, tổng giám đốc truyền hình Thú Quả mỉm cười nói với Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên: "Hợp tác vui vẻ! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn bài đăng công bố trên Weibo, hai vị nhớ phối hợp chia sẻ và tương tác khi về nhà nhé."
Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đều gật đầu đồng ý. Khi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, ba người cùng nhau đi về phía thang máy.
Tịch Mộ Yên không nói chuyện với Ôn Miểu Miểu mà lấy điện thoại ra và không biết nhắn tin với ai. Ôn Miểu Miểu để ý thấy hắn vẫn luôn mỉm cười.
Nhìn vài giây, cảm giác nóng bừng trên má của Ôn Miểu Miểu dần tan biến. Cậu nghĩ rằng Tịch Mộ Yên thực ra thường xuyên cười như vậy, không phải chỉ đối với mình.
Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện, ba người đã vào trong thang máy và điện thoại trong túi của Ôn Miểu Miểu rung lên hai lần — là thông báo đặc biệt từ Weibo.
Tài khoản Weibo chính thức của Ôn Miểu Miểu thuộc quyền quản lý của công ty, không có thông báo đặc biệt, vậy nên chỉ còn lại tài khoản phụ với thông báo đặc biệt duy nhất...
Trong lòng dâng lên một dự cảm mơ hồ, mặc kệ việc Tịch Mộ Yên đang đứng ngay bên cạnh, Ôn Miểu Miểu nhanh chóng lấy điện thoại ra và lén mở Weibo.
Ngay lập tức, thông báo đặc biệt duy nhất hiển thị hai bài đăng mới ——
Tịch Mộ Yên, người không thường hay tham gia vào các chủ đề nóng hoặc quảng bá bản thân, lần này lại phá lệ liên tiếp, không chỉ tham gia vào các chủ đề nóng mà còn tự mình quảng bá:
Đầu tiên, Tịch Mộ Yên chia sẻ lại bài viết của một tài khoản marketing từ hôm qua với nội dung về "Tình bạn giữa hai Alpha Tống Thời Hâm và Tịch Mộ Yên là đỉnh cao yyds" với một câu đáp lại lạnh lùng: "Không thân."
*yyds: mãi mãi là thầnSau đó, hắn chia sẻ bài viết của truyền hình Thú Quả vừa mới công bố cặp đôi mới trong chương trình là hắn và Ôn Miểu Miểu, kèm theo dòng chữ nhiệt tình: "Rất mong đợi!" 【hoa hồng.jpg】
Ngay sau khi Tịch Mộ Yên đăng hai bài viết này, chỉ trong một phút, phần bình luận đã bùng nổ.
Còn Ôn Miểu Miểu, đứng ngay trước mặt Tịch Mộ Yên, cảm thấy như cả người mình nổ tung thành một bông pháo hoa nhỏ.
*Tác giả:
Tiểu Tịch, chọc vợ vui đến vậy sao?
Miểu Miểu đáng yêu như vậy, có thể chọc mãi không?
Tôn Thượng rời đi một cách dứt khoát, để lại Ôn Miểu Miểu một mình trong trạng thái bối rối đến đỏ mặt.
Cánh cửa phòng bị đóng lại mạnh mẽ, Tịch Mộ Yên ngồi xuống ghế sofa gần Ôn Miểu Miểu nhất, ung dung quan sát cậu Omega nhỏ vẫn đang đứng thẳng, nhịn cười trêu chọc: "Miểu Miểu, em định biểu diễn tư thế vũ đạo cho anh xem sao?"
Nghe Tịch Mộ Yên nói, Ôn Miểu Miểu giữ nguyên tư thế "vũ đạo" ấy, sững sờ trong hai giây rồi mới chợt tỉnh lại. Cậu vội vàng ngồi xuống ghế sofa nhưng vẫn ngồi rất ngay ngắn, vai lưng thẳng tắp, hai tay đặt gọn gàng trên đầu gối, giống như dáng ngồi của các em nhỏ trong nhà trẻ.
Tuy nhiên, với vóc dáng quá ưu tú của Ôn Miểu Miểu, dáng ngồi này trên người cậu không hề buồn cười mà ngược lại còn có vẻ đẹp thanh tú.
Ôn Miểu Miểu cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ Yên một cái nhưng chỉ một cái liếc mắt, cậu lại vội cúi đầu, nhỏ giọng nói thêm: "Em chỉ không ngờ... không ngờ thầy Tịch cũng sẽ đến vào thời gian này."
"Vậy sao?" Tịch Mộ Yên bật cười, giọng nói tự nhiên: "Anh tưởng rằng khi anh hỏi em tối qua, em sẽ đoán ra."
Ôn Miểu Miểu biết Tịch Mộ Yên đang nói về việc hỏi cậu khi nào sẽ ký hợp đồng tối qua nhưng cậu mím môi không đáp, trong lòng thầm nghĩ làm sao cậu dám lớn gan đoán theo hướng đó? Đoán như vậy chẳng phải là quá tự mình đa tình sao!
Thấy Ôn Miểu Miểu không nói gì, khuôn mặt nhỏ trắng hồng của cậu lại ửng đỏ, Tịch Mộ Yên cảm thấy bản tính nghịch ngợm của một Alpha trong người mình bắt đầu trỗi dậy, hắn cố tình hỏi: "Miểu Miểu, chẳng phải em muốn nói lời cảm ơn anh sao? Giờ thấy anh rồi, sao em không nói gì?"
Khi Tịch Mộ Yên nhắc nhở, Ôn Miểu Miểu mới nhớ ra rằng Tịch Mộ Yên đã nhắn cho cậu, bảo nếu muốn cảm ơn thì hãy nói trực tiếp khi gặp mặt.
Dù rằng việc nói chuyện với Tịch Mộ Yên thực sự khiến cậu vô cùng xấu hổ, dù rằng cậu hoàn toàn không thể kiềm chế được trái tim đập loạn khi thấy hắn nhưng lời cảm ơn thì vẫn phải nói. Vì vậy, Ôn Miểu Miểu cố gắng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tịch Mộ Yên, nhỏ giọng nhưng rất nghiêm túc nói: "Thầy Tịch, hai ngày nay em thực sự vô cùng biết ơn thầy."
Không biết có phải cảm thấy có từ nào đó khiến hắn không vừa ý hay không, Tịch Mộ Yên vô thức nắm chặt tay lại nhưng chỉ trong chớp mắt nên Ôn Miểu Miểu không nhận ra. Giây tiếp theo, hắn đột nhiên ngồi thẳng lên, cúi người về phía trước, đến gần Ôn Miểu Miểu hơn, nhìn chằm chằm vào đôi tai ửng đỏ của cậu. Tịch Mộ Yên cười khẽ, trêu đùa hỏi: "Miểu Miểu, nếu em cảm ơn anh nhiều như vậy, anh có thể yêu cầu một món quà cảm ơn không?"
Ôn Miểu Miểu không hề do dự gật đầu. Cậu thật sự hy vọng Tịch Mộ Yên có thể yêu cầu một món quà cảm ơn, như vậy cậu sẽ bớt đi phần nào lo lắng.
Có lẽ cảm thấy chỉ gật đầu thôi thì chưa đủ để thể hiện lòng thành của mình, Ôn Miểu Miểu hiếm khi chủ động, cậu thử thăm dò hỏi: "Thầy Tịch, thầy... thầy muốn gì ạ?"
Bản tính nghịch ngợm của Alpha lại trỗi dậy một cách mãnh liệt. Càng thấy Ôn Miểu Miểu ngoan ngoãn, Tịch Mộ Yên càng muốn chọc cậu. Vì vậy, khi nghe Ôn Miểu Miểu hỏi, khóe môi hắn cong lên cười, cố tình hạ giọng thấp hỏi lại: "Bất kể anh muốn gì, Miểu Miểu cũng đồng ý cho anh sao?"
Rõ ràng, đây chỉ là câu nói đùa, Tịch Mộ Yên nói ra chỉ để thỏa mãn cái miệng nghịch ngợm của mình và ngay sau khi nói xong, hắn đã định xin lỗi vì chỉ đùa thôi. Nhưng chưa kịp mở miệng, Ôn Miểu Miểu đã gật đầu lần nữa. Giọng cậu còn nhỏ hơn trước, âm điệu mềm mại nhưng lại đầy kiên định, giống như đang hứa hẹn một cách nghiêm túc: "Đương nhiên! Thầy Tịch muốn gì, chỉ cần em có thể, em nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm được!"
Điều này khiến Tịch Mộ Yên sững sờ.
Khi nói những lời này, Ôn Miểu Miểu từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào hắn.
Tịch Mộ Yên có thể cảm nhận được rằng Ôn Miểu Miểu thực sự muốn tránh né ánh nhìn của mình nhưng cậu lại cố gắng kiềm chế, vì vậy Tịch Mộ Yên có thể thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt trong sáng như trái nho tím của Ôn Miểu Miểu. Đôi mắt trong trẻo dưới ánh nắng trông càng sáng ngời hơn.
Bên trong đôi mắt đó chứa đầy hình ảnh của hắn, chỉ có hắn.
Ánh mắt chuyên chú ấy phối hợp với giọng nói mềm mại nhưng kiên định như vậy, có thể coi là một lời hứa chân thành. Tịch Mộ Yên không biết liệu có ai có thể chống lại sự quyến rũ này hay không nhưng ít nhất hắn thì hoàn toàn không thể.
Sau một lúc lâu, Tịch Mộ Yên nhắm mắt lại, đầu lưỡi lướt qua răng nanh, khó khăn lắm mới áp chế được bản năng của Alpha, hắn ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế sofa để giữ khoảng cách an toàn với Ôn Miểu Miểu. Cuối cùng, hắn cất tiếng, cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng vui đùa: "Miểu Miểu, em nhớ kỹ lời hứa này nhé. Sau này, có thể anh sẽ thật sự tìm em để thực hiện đấy. Nhưng lần này thì không cần, em chỉ cần trả lời anh hai câu hỏi, coi như là quà cảm ơn, được không?"
Ôn Miểu Miểu ngẩn người, thầm nghĩ rằng "Trả lời hai câu hỏi" có thể xem là tạ lễ gì chứ, nhưng khi Tịch Mộ Yên dịu dàng hỏi: "Được không?", cậu lại không sao từ chối được.
Sau khi đạt được thỏa thuận, Tịch Mộ Yên trầm giọng hỏi câu đầu tiên: "Miểu Miểu, em không thích Tống Thời Hâm, đúng không?"
Hoàn toàn không ngờ rằng Tịch Mộ Yên sẽ hỏi câu này, Ôn Miểu Miểu sững sờ trong chốc lát, sau đó cái đầu nhỏ của cậu như trống rỗng, nhanh chóng đáp: "Không thích!"
Sau một ngày ngắn ngủi hôm qua, cảm giác của Ôn Miểu Miểu về Tống Thời Hâm đã chuyển từ không ưa đến chán ghét, làm sao có thể nói là thích được?
Tịch Mộ Yên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi hỏi câu thứ hai: "Vậy Miểu Miểu, hiện tại em có thích ai không?"
Khi hỏi câu này, yết hầu của Tịch Mộ Yên hơi chuyển động, hơi thở cũng dường như cứng lại.
Rõ ràng, Tịch Mộ Yên đang rất lo lắng.
Nếu nói ra điều này, những người thường xuyên ở bên cạnh hắn như người quản lý Thi Nhu và trợ lý Hà Viên chắc chắn sẽ không tin. Lần đầu tiên đứng trước đạo diễn danh tiếng, lần đầu tiên nhận danh hiệu ảnh đế và phát biểu cảm nghĩ trên sân khấu, Tịch Mộ Yên luôn giữ bình tĩnh. Nhưng giờ đây, hắn lại lo lắng đến nỗi không thở nổi chỉ vì đang chờ đợi câu trả lời rõ ràng của một Omega nhỏ bé về việc "Có thích ai không?", giống như đang chờ đợi phán quyết.
Nhưng Ôn Miểu Miểu không nhận ra phản ứng của Tịch Mộ Yên, bởi vì câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Cậu không thể đối diện với Tịch Mộ Yên nữa, sợ rằng ánh mắt sẽ tiết lộ hết mọi bí mật. Đồng thời, cậu không thể ngăn mình tự hỏi: Tịch Mộ Yên tại sao lại hỏi như vậy? Có phải mình đã thể hiện quá rõ ràng? Nếu Tịch Mộ Yên đã biết, liệu anh ấy còn muốn cùng mình tiến xa hơn không...?
Càng suy nghĩ, tim của Ôn Miểu Miểu càng đập mạnh, từng nhịp đập như vang dội trong màng nhĩ của cậu. Tay chân cũng trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng, cậu chỉ biết lắc đầu, sau một lúc lâu, cậu gần như ép ra từ yết hầu một câu nhỏ nhẹ: "Không có, em chưa thích ai cả."
Giọng nói phát ra, ngay cả Ôn Miểu Miểu cũng cảm thấy thiếu tự tin nhưng cậu không biết rằng câu trả lời này nghe vào tai Tịch Mộ Yên lại được hiểu thành ba chữ khác--- Có thể theo đuổi.
Tịch Mộ Yên một lần nữa thở đều và bình tĩnh, đôi mắt hắn lại thoáng cười: "Miểu Miểu, món quà này anh nhận được rồi, rất hài lòng."
Nguy cơ đã được giải quyết, Ôn Miểu Miểu vẫn còn trong trạng thái mơ màng, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng về câu "Rất hài lòng" của Tịch Mộ Yên. Chưa kịp suy nghĩ sâu xa, cửa phòng nghỉ đã bị gõ, giọng Tôn Thượng vang lên: "Thầy Tịch, Miểu Miểu, tôi có thể vào không? Trợ lý của tổng giám đốc nói tổng giám đốc đã đến rồi."
Ôn Miểu Miểu đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng đứng dậy từ ghế sofa, theo bản năng bước về phía cửa nhưng đi được hai bước, cậu lại dừng lại, không khỏi quay đầu nhìn Tịch Mộ Yên.
Tịch Mộ Yên cũng đã đứng dậy và đi tới.
Khi đến bên cạnh Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên bất ngờ lên tiếng, như thể sợ người ngoài cửa nghe thấy, giọng hắn hạ thấp: "Miểu Miểu, anh có thể hỏi em một câu nữa không?"
Vì câu hỏi trước đó, Ôn Miểu Miểu hiện tại thật sự sợ bị Tịch Mộ Yên hỏi thêm gì nữa, nhưng cậu lại không có cách nào từ chối, vì vậy đành lắp bắp gật đầu: "Anh... Anh hỏi đi."
"Đừng lo lắng." Tịch Mộ Yên cười khẽ, ánh mắt hắn hướng xuống cổ Ôn Miểu Miểu, đáy mắt thoáng hiện dục vọng và sự nguy hiểm, hắn cố ý kéo dài giọng, trong giọng nói lộ ra chút hài hước: "Anh chỉ muốn hỏi một điều, Miểu Miểu, hình như em đang đeo miếng dán tuyến thể hình chú gấu ba lê, đúng không?"
Nghe rõ câu hỏi của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu sững sờ trong một giây, sau đó mặt cậu đỏ bừng lên, nhanh chóng đưa tay che cổ mình, cúi đầu từ chối trả lời câu hỏi rõ ràng này.
Ôn Miểu Miểu thực sự muốn chết đứng vì xấu hổ và giận dữ. Người lớn như cậu mà lại dùng miếng dán tuyến thể hình hoạt hình, còn bị Tịch Mộ Yên phát hiện, chắc chắn anh ấy sẽ cười mình ấu trĩ!
Nhưng khi ý nghĩ này vừa nảy ra, bên tai cậu lại vang lên tiếng cười nhẹ của Tịch Mộ Yên rồi sau đó là một lời khen chân thành, chỉ đơn giản có ba chữ: "Rất đáng yêu."
Ôn Miểu Miểu: "!"
Tịch Mộ Yên vừa nói xong ba chữ đó thì đi trước về phía cửa và mở cửa. Thậm chí cả Tôn Thượng, người không mấy thân thiết với Tịch Mộ Yên, cũng cảm nhận được sự hân hoan từ khí tức của hắn. Rõ ràng, tâm trạng của Tịch đại ảnh đế lúc này đang rất vui vẻ.
Còn Ôn Miểu Miểu thì sao...
Cả người Ôn Miểu Miểu đỏ như một quả táo chín mọng. Hai người đi ra khỏi phòng, một trước một sau, đừng nói đến đám paparazzi và phóng viên giải trí sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả Tôn Thượng cũng không thể ngăn mình khỏi suy nghĩ lung tung!
Trợ lý tổng giám đốc dẫn ba người đến văn phòng tổng giám đốc. Sau khi chào hỏi nhau, họ bắt đầu ký hợp đồng. Đây là lần đầu tiên Ôn Miểu Miểu ký một hợp đồng dạng thông cáo như vậy, nhưng với quy trình chính quy và nghiêm ngặt của truyền hình Thú Quả, cùng với sự có mặt của Tịch Mộ Yên và Tôn Thượng, mọi việc diễn ra rất thuận lợi.
Sau khi ký xong hợp đồng, tổng giám đốc truyền hình Thú Quả mỉm cười nói với Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên: "Hợp tác vui vẻ! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn bài đăng công bố trên Weibo, hai vị nhớ phối hợp chia sẻ và tương tác khi về nhà nhé."
Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đều gật đầu đồng ý. Khi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, ba người cùng nhau đi về phía thang máy.
Tịch Mộ Yên không nói chuyện với Ôn Miểu Miểu mà lấy điện thoại ra và không biết nhắn tin với ai. Ôn Miểu Miểu để ý thấy hắn vẫn luôn mỉm cười.
Nhìn vài giây, cảm giác nóng bừng trên má của Ôn Miểu Miểu dần tan biến. Cậu nghĩ rằng Tịch Mộ Yên thực ra thường xuyên cười như vậy, không phải chỉ đối với mình.
Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện, ba người đã vào trong thang máy và điện thoại trong túi của Ôn Miểu Miểu rung lên hai lần — là thông báo đặc biệt từ Weibo.
Tài khoản Weibo chính thức của Ôn Miểu Miểu thuộc quyền quản lý của công ty, không có thông báo đặc biệt, vậy nên chỉ còn lại tài khoản phụ với thông báo đặc biệt duy nhất...
Trong lòng dâng lên một dự cảm mơ hồ, mặc kệ việc Tịch Mộ Yên đang đứng ngay bên cạnh, Ôn Miểu Miểu nhanh chóng lấy điện thoại ra và lén mở Weibo.
Ngay lập tức, thông báo đặc biệt duy nhất hiển thị hai bài đăng mới ——
Tịch Mộ Yên, người không thường hay tham gia vào các chủ đề nóng hoặc quảng bá bản thân, lần này lại phá lệ liên tiếp, không chỉ tham gia vào các chủ đề nóng mà còn tự mình quảng bá:
Đầu tiên, Tịch Mộ Yên chia sẻ lại bài viết của một tài khoản marketing từ hôm qua với nội dung về "Tình bạn giữa hai Alpha Tống Thời Hâm và Tịch Mộ Yên là đỉnh cao yyds" với một câu đáp lại lạnh lùng: "Không thân."
*yyds: mãi mãi là thầnSau đó, hắn chia sẻ bài viết của truyền hình Thú Quả vừa mới công bố cặp đôi mới trong chương trình là hắn và Ôn Miểu Miểu, kèm theo dòng chữ nhiệt tình: "Rất mong đợi!" 【hoa hồng.jpg】
Ngay sau khi Tịch Mộ Yên đăng hai bài viết này, chỉ trong một phút, phần bình luận đã bùng nổ.
Còn Ôn Miểu Miểu, đứng ngay trước mặt Tịch Mộ Yên, cảm thấy như cả người mình nổ tung thành một bông pháo hoa nhỏ.
*Tác giả:
Tiểu Tịch, chọc vợ vui đến vậy sao?
Miểu Miểu đáng yêu như vậy, có thể chọc mãi không?