Hạnh phúc nhất là, ít nhất trong cuộc đời này, người đàn ông tôi yêu nhất, thật sự yêu tôi.
Đau chính là, việc đời luôn luôn thay đổi, chúng tôi cứ thế lướt qua nhau.
“Đừng đi”. Đường Tống cúi đầu khẩn khoản. “Tần khinh, đừng rời khỏi anh”.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nuốt nước mắt và đau khổ trở ngược vào tim – Nếu như mặc cho quá khứ che kín hai mắt, làm sao có thể nhìn thấy phong cảnh đây?
Hít thật sâu vào, sau đó tôi mở miệng, thanh âm bình tĩnh trong veo. “Đường Tống, em phải đi, hơn nữa còn là đi một mình. Không phải em không tin anh, cũng không phải không tha thứ cho anh, mục đích em ra đi chỉ là muốn tìm lại chính mình. Gần một năm qua đi, em vẫn luôn suy nghĩ. Trước đây, khi sống cùng với anh em đã không còn là chính mình, có thể nói, từ lúc yêu anh, em đã không còn là chính mình. Em tự ti, em ẩn nhẫn, em trầm mặc, em xem anh là tất cả cuộc đời của em. Anh là người quan trọng nhất, là duy nhất, cuộc sống của em giống như chỉ vì anh mà sống, từ khi bắt đầu yêu anh, em đã không còn tự do. Em yêu anh tám năm, nhốt mình tám năm, đến cuối cùng nhìn lại, mình từ từ biến thành một người cố chấp, mềm yếu, đáng thương, luôn không có cảm giác an toàn. Em yêu anh rất nhiều, nhưng cuộc đời vốn không hoàn hảo. Rời khỏi anh, tránh xa anh, cũng không phải không còn tình cảm với anh, mà là muốn tìm lại mình một cách trọn vẹn nhất, em muốn trở thành duy nhất trong lòng của người mình yêu, anh có thể hiểu không?”
“Sự xuất hiện của anh, làm em cảm thấy cản trở vậy sao?” Tròng mắt Đường Tống tối lại.
“Đúng vậy, anh không giúp được gì cho em, bất cứ ai cũng không thể giúp được em, đoạn đường này chỉ có một mình em đi”. Tôi nói.
“Sự lo lắng trong lòng em, đã không còn là vấn đề tình cảm giữa chúng ta nữa rồi”. Đường Tống tổng kết.
“Thật ra thì, cho tới nay em không nghĩ vấn đề giữa chúng ta xuất phát từ tình cảm, mà là chính em”.
Trước đây tôi chậm một bước để Phạm Vận tiếp cận Đường Tống, cho nên, cũng không thể trách tạo hóa trêu người, chỉ nên trách tôi quá mức nhút nhát.
Cũng không thể trách Đường Tống sau khi kết hôn vẫn lạnh lùng đối với tôi, chỉ trách tôi quá mức trầm mặc.
Cho nên, cũng không thể trách Đường Tống chưa cho tôi đầy đủ cảm giác an toàn, chỉ trách tôi quá không tự tin.
Tôi không hối hận khi hiểu ra đạo lý này, thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí, chúng tôi phải trả một cái giá thật cao mới có thể hiểu ra chân lý của cuộc sống này.
Đối với tương lai, tôi không biết gì cả, nhưng cũng không mờ mịt. Bởi vì tôi đã tìm được chính mình, cho nên hành động việc làm đều có khuynh hướng cảm xúc, không còn nông nổi nữa. Tôi tin tưởng có một ngày, tôi sẽ hiểu mình đến cuối cùng là muốn cái gì.
Mà bây giờ, cái tôi muốn làm, chính là muốn tìm lại chính mình.
Tôi cũng từ từ hiểu được đạo lý này, mấy tháng nay ở cùng Đường Tống, tôi đã hiểu rõ hơn về hắn, còn nhiều hơn hiểu rõ mình, cũng hiểu rõ tình cảm giữa chúng tôi hơn. Sau khi cùng hắn nói chuyện phân tích, tôi càng hiểu ra, vấn đề của tôi, không phải Phạm Vận, không phải Đường Tống, mà là tôi.
“Anh có thể hiểu em sao?” Tôi hỏi Đường Tống, “Anh có thể hiểu tại sao em phải đi một mình chưa?”
Đường Tống nhìn tôi, ngũ quan hiền hậu, đáy tròng mắt là một mảnh dịu dàng. “Tần Khinh, anh không hiểu lắm, nhưng anh sẽ đợi”.
“Đừng chờ em, có lẽ ở trên đường, em sẽ gặp một ai đó thích hợp với em, sẽ đồng ý gả cho hắn, cho nên anh đừng chờ em”. Tôi nói.
Đường Tống mỉm cười, mang theo tư thái kiên định. “Chờ đợi hay không chờ đợi, không phải anh, hay em có quyền quyết định, chỉ có thể do chỗ này quyết định”.
Hắn chỉ vào trái tim của mình, nhẹ giọng nói, “Anh sẽ không đi, chỉ ở chỗ này, đợi em”.
Học kỳ vừa kết thúc, tôi liền dọn dẹp mọi thứ rời đi, ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấp áp, tôi đi tới chân núi, quay đầu nhìn lại thấy bên trong căn phòng nhỏ một bóng dáng cao lớn màu trắng – Đường Tống giống như một thân cây, đong đưa qua lại.
Tôi thu anh mắt của mình, xoay người, rời đi.
Tôi không biết mình có trở lại hay không, điều duy nhất có thể xác định, tương lai mình chắc chắn sẽ có những quyết định tốt hơn.
Tôi lên đường đi Tây Tạng, nghe nói nơi đó bầu trời còn tinh khiết hơn so với ánh mắt trẻ con.
Mới tới cao nguyên, phản ứng của thân thể tôi không được tốt, không có ra ngoài chụp ảnh như trước, ở trong nhà trọ nằm chừng mấy ngày, thiếu chút nữa chết đi. Thật vất vả mới thích nghi được với môi trường mới, kết quả có người tìm tới – lần này không có gì mờ ám, người tới chính là Duy Nhất.
“Có phải các người gắn máy theo dõi trên người tớ hả?” Tôi hỏi. “Sao ai cũng có thể tùy tiện tìm được tớ thế này?”
“Muốn tìm thấy cậu không nhất thiết phải sử dụng công nghệ cao của máy theo dõi đâu?” Gần một năm không thấy, Duy Nhất vẫn như cũ là một người chuyên châm chọc người khác.
“Tìm tớ có chuyện gì?” Tôi hỏi.
Duy Nhất hung tợn khạc ra mấy chữ. “Nhớ cậu”. Sau đó ôm tôi, khóc như ai lấy mất châu báo.
“Dừng, dừng, dừng ngay, tới vẫn bình an vô sự? Đừng làm cho tớ có cảm giác như mình bị uất ức lắm vậy”. Tôi vội vàng khuyên nhủ.
“Tớ không khóc vì cậu, tớ khóc là vì hai ta chúng ta đã bỏ phí tuổi thanh xuân của mình”. Một năm không thấy, Duy Nhất trở thành văn sĩ rồi.
Chỉ là một hai năm trôi qua, hai chúng tôi một người thành mẹ, một người ly dị chồng, tôi còn nhớ trước đây không lâu chúng tôi vẫn còn là thiếu nữ thanh xuân kia mà, thời gian trôi qua, thật là tàn nhẫn.
Thân thể Duy Nhất giống như tôi, cao nguyên thật không thích hợp với chúng tôi, chúng tôi vừa mới gặp nhau cô liền ngã bệnh, tôi vội vàng chạy trước chạy sau bưng trà dâng nước cho cô. Mặc dù đang mang bệnh, nhưng Duy Nhất vẫn không thay đổi, tận dụng triệt để, nói chuyện không ngừng.
“Anh tớ đi đế đô rồi, đoán chừng không trở lại, đều là cậu gây ra”.
“Dạ dạ dạ, tớ tội đáng chết vạn lần”.
“Đúng rồi, Hòa Nhất cũng rời đi, đoán chừng chờ cậu sinh đứa thứ hai thì mới sẽ trở về”.
“Ừ, chắc phải đợi đến năm 2022”.
“Còn nữa..., cái tên Tô cái gì đó Minh, cùng một nữ đồng nghiệp trong bệnh viện kết hôn”.
Mẹ kiếp, khó trách người này gần đây không có liên lạc với tôi, quá bạc tình rồi.
“Đại Khinh a Đại Khinh, cậu nhìn cậu xem, phong lưu gần nửa đời vô ích, quay đầu lại một móng cũng không còn”. ^_^
“Dạ dạ dạ, là tớ phụ lòng thiết tha hy vọng của Đảng Hòa Quốc đối với tớ, tớ sẽ tự giác viết 10.000 chữ kiểm điểm”.
“Tớ nói Đại Khinh này, vì sao cậu càng ngày càng lẽo mép?”
“Tớ nói Duy Nhất, vì sao cậu càng ngày càng nhiều chuyện vậy”.
Vẫn là chị em tốt như cũ, vừa cãi vả xong liền quay lại ôm nhau.
Đợi cô nhiều chuyện xong rồi, cũng đến lượt tôi. “Duy nhất, cậu không phải chăm Tĩnh Hạ à?”
“Ném cho ba nó chăm mấy ngày, con cũng không phải là một mình tớ sinh ra, hắn cũng cần có trách nhiệm làm ba”. Duy Nhất nói.
“Hắn đối với đứa bé như thế nào?” Tôi hỏi.
“Rất nuông chiều, tính xấu của Tĩnh Hạ cũng do hắn mà ra”. Duy Nhất cau mày.
“Vậy cậu cùng cha của nó, làm hòa chưa?”
“Thỉnh thoảng tới nhà của tớ qua đêm”. Duy Nhất nói thật.
Tôi từ chối cho ý kiến.
“Cậu cảm thấy, tớ có nên làm hòa với hắn không?” Duy Nhất hỏi.
“Muốn làm hòa thì làm hòa, không muốn làm hòa thì thôi, Duy Nhất, làm thế nào miễn cậu vui vẻ là được”. Tôi khuyên.
“Là tớ không bỏ được hắn, nhưng trong lòng luôn có cái gai”. Duy Nhất rũ mắt. “Mỗi lần nghĩ tới hắn từng bỏ rơi Tĩnh Hạ, tớ liền hận không được gặm xương của hắn”.
“Không phải loài người được tiến hóa từ sinh vật sao, chúng ta ai cũng sẽ phạm sai lầm. Không có bất kỳ đoạn tình cảm nào là hoàn mỹ không tỳ vết, Romeo buổi sáng yêu Rosalind, buổi chiều liền nhòm lên Juliet, không như thế thì làm sao lưu danh muôn đời, mọi người ai cũng đều biết đến đoạn tình yêu đẹp đó? Duy Nhất, yêu chính là tha thứ”. Tôi nói.
“Cậu không phải là rất ghét Đoạn Hựu Hồng sao? Tại sao lại bắt đầu nói giúp hắn rồi hả?” Duy nhất hỏi.
“Tớ ghét hắn, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn cũng hiểu, cậu chỉ yêu một mình hắn, hạnh phúc của cậu chỉ có thể từ hắn”. Tôi nói.
“Biết không? Tớ ghét nhất cậu nói lời thật lòng”. Duy Nhất u oán.
“Sau khi tiếp thu ý kiến của cậu, hắn cũng biết hắn sai lầm, sau đó gắng mà chỉnh sửa hắn, dần dần hắn sẽ thay đổi thôi”. Tôi khuyên.
“Vậy còn cậu? Cũng sẽ tha thứ Đường Tống chứ?” Duy Nhất hỏi.
“Phải đem vấn đề cụ thể ra mà phân tích”. Tớ nói.
“Ý tớ là, đừng để ý đến hắn, ở chỗ này tìm đàn ông khỏe mạnh, đẹp trai”. Duy nhất bắt đầu chảy nước miếng rồi.
Hạnh phúc nhất là, ít nhất trong cuộc đời này, người đàn ông tôi yêu nhất, thật sự yêu tôi.
Đau chính là, việc đời luôn luôn thay đổi, chúng tôi cứ thế lướt qua nhau.
“Đừng đi”. Đường Tống cúi đầu khẩn khoản. “Tần khinh, đừng rời khỏi anh”.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nuốt nước mắt và đau khổ trở ngược vào tim – Nếu như mặc cho quá khứ che kín hai mắt, làm sao có thể nhìn thấy phong cảnh đây?
Hít thật sâu vào, sau đó tôi mở miệng, thanh âm bình tĩnh trong veo. “Đường Tống, em phải đi, hơn nữa còn là đi một mình. Không phải em không tin anh, cũng không phải không tha thứ cho anh, mục đích em ra đi chỉ là muốn tìm lại chính mình. Gần một năm qua đi, em vẫn luôn suy nghĩ. Trước đây, khi sống cùng với anh em đã không còn là chính mình, có thể nói, từ lúc yêu anh, em đã không còn là chính mình. Em tự ti, em ẩn nhẫn, em trầm mặc, em xem anh là tất cả cuộc đời của em. Anh là người quan trọng nhất, là duy nhất, cuộc sống của em giống như chỉ vì anh mà sống, từ khi bắt đầu yêu anh, em đã không còn tự do. Em yêu anh tám năm, nhốt mình tám năm, đến cuối cùng nhìn lại, mình từ từ biến thành một người cố chấp, mềm yếu, đáng thương, luôn không có cảm giác an toàn. Em yêu anh rất nhiều, nhưng cuộc đời vốn không hoàn hảo. Rời khỏi anh, tránh xa anh, cũng không phải không còn tình cảm với anh, mà là muốn tìm lại mình một cách trọn vẹn nhất, em muốn trở thành duy nhất trong lòng của người mình yêu, anh có thể hiểu không?”
“Sự xuất hiện của anh, làm em cảm thấy cản trở vậy sao?” Tròng mắt Đường Tống tối lại.
“Đúng vậy, anh không giúp được gì cho em, bất cứ ai cũng không thể giúp được em, đoạn đường này chỉ có một mình em đi”. Tôi nói.
“Sự lo lắng trong lòng em, đã không còn là vấn đề tình cảm giữa chúng ta nữa rồi”. Đường Tống tổng kết.
“Thật ra thì, cho tới nay em không nghĩ vấn đề giữa chúng ta xuất phát từ tình cảm, mà là chính em”.
Trước đây tôi chậm một bước để Phạm Vận tiếp cận Đường Tống, cho nên, cũng không thể trách tạo hóa trêu người, chỉ nên trách tôi quá mức nhút nhát.
Cũng không thể trách Đường Tống sau khi kết hôn vẫn lạnh lùng đối với tôi, chỉ trách tôi quá mức trầm mặc.
Cho nên, cũng không thể trách Đường Tống chưa cho tôi đầy đủ cảm giác an toàn, chỉ trách tôi quá không tự tin.
Tôi không hối hận khi hiểu ra đạo lý này, thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí, chúng tôi phải trả một cái giá thật cao mới có thể hiểu ra chân lý của cuộc sống này.
Đối với tương lai, tôi không biết gì cả, nhưng cũng không mờ mịt. Bởi vì tôi đã tìm được chính mình, cho nên hành động việc làm đều có khuynh hướng cảm xúc, không còn nông nổi nữa. Tôi tin tưởng có một ngày, tôi sẽ hiểu mình đến cuối cùng là muốn cái gì.
Mà bây giờ, cái tôi muốn làm, chính là muốn tìm lại chính mình.
Tôi cũng từ từ hiểu được đạo lý này, mấy tháng nay ở cùng Đường Tống, tôi đã hiểu rõ hơn về hắn, còn nhiều hơn hiểu rõ mình, cũng hiểu rõ tình cảm giữa chúng tôi hơn. Sau khi cùng hắn nói chuyện phân tích, tôi càng hiểu ra, vấn đề của tôi, không phải Phạm Vận, không phải Đường Tống, mà là tôi.
“Anh có thể hiểu em sao?” Tôi hỏi Đường Tống, “Anh có thể hiểu tại sao em phải đi một mình chưa?”
Đường Tống nhìn tôi, ngũ quan hiền hậu, đáy tròng mắt là một mảnh dịu dàng. “Tần Khinh, anh không hiểu lắm, nhưng anh sẽ đợi”.
“Đừng chờ em, có lẽ ở trên đường, em sẽ gặp một ai đó thích hợp với em, sẽ đồng ý gả cho hắn, cho nên anh đừng chờ em”. Tôi nói.
Đường Tống mỉm cười, mang theo tư thái kiên định. “Chờ đợi hay không chờ đợi, không phải anh, hay em có quyền quyết định, chỉ có thể do chỗ này quyết định”.
Hắn chỉ vào trái tim của mình, nhẹ giọng nói, “Anh sẽ không đi, chỉ ở chỗ này, đợi em”.
Học kỳ vừa kết thúc, tôi liền dọn dẹp mọi thứ rời đi, ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấp áp, tôi đi tới chân núi, quay đầu nhìn lại thấy bên trong căn phòng nhỏ một bóng dáng cao lớn màu trắng – Đường Tống giống như một thân cây, đong đưa qua lại.
Tôi thu anh mắt của mình, xoay người, rời đi.
Tôi không biết mình có trở lại hay không, điều duy nhất có thể xác định, tương lai mình chắc chắn sẽ có những quyết định tốt hơn.
Tôi lên đường đi Tây Tạng, nghe nói nơi đó bầu trời còn tinh khiết hơn so với ánh mắt trẻ con.
Mới tới cao nguyên, phản ứng của thân thể tôi không được tốt, không có ra ngoài chụp ảnh như trước, ở trong nhà trọ nằm chừng mấy ngày, thiếu chút nữa chết đi. Thật vất vả mới thích nghi được với môi trường mới, kết quả có người tìm tới – lần này không có gì mờ ám, người tới chính là Duy Nhất.
“Có phải các người gắn máy theo dõi trên người tớ hả?” Tôi hỏi. “Sao ai cũng có thể tùy tiện tìm được tớ thế này?”
“Muốn tìm thấy cậu không nhất thiết phải sử dụng công nghệ cao của máy theo dõi đâu?” Gần một năm không thấy, Duy Nhất vẫn như cũ là một người chuyên châm chọc người khác.
“Tìm tớ có chuyện gì?” Tôi hỏi.
Duy Nhất hung tợn khạc ra mấy chữ. “Nhớ cậu”. Sau đó ôm tôi, khóc như ai lấy mất châu báo.
“Dừng, dừng, dừng ngay, tới vẫn bình an vô sự? Đừng làm cho tớ có cảm giác như mình bị uất ức lắm vậy”. Tôi vội vàng khuyên nhủ.
“Tớ không khóc vì cậu, tớ khóc là vì hai ta chúng ta đã bỏ phí tuổi thanh xuân của mình”. Một năm không thấy, Duy Nhất trở thành văn sĩ rồi.
Chỉ là một hai năm trôi qua, hai chúng tôi một người thành mẹ, một người ly dị chồng, tôi còn nhớ trước đây không lâu chúng tôi vẫn còn là thiếu nữ thanh xuân kia mà, thời gian trôi qua, thật là tàn nhẫn.
Thân thể Duy Nhất giống như tôi, cao nguyên thật không thích hợp với chúng tôi, chúng tôi vừa mới gặp nhau cô liền ngã bệnh, tôi vội vàng chạy trước chạy sau bưng trà dâng nước cho cô. Mặc dù đang mang bệnh, nhưng Duy Nhất vẫn không thay đổi, tận dụng triệt để, nói chuyện không ngừng.
“Anh tớ đi đế đô rồi, đoán chừng không trở lại, đều là cậu gây ra”.
“Dạ dạ dạ, tớ tội đáng chết vạn lần”.
“Đúng rồi, Hòa Nhất cũng rời đi, đoán chừng chờ cậu sinh đứa thứ hai thì mới sẽ trở về”.
“Ừ, chắc phải đợi đến năm ”.
“Còn nữa..., cái tên Tô cái gì đó Minh, cùng một nữ đồng nghiệp trong bệnh viện kết hôn”.
Mẹ kiếp, khó trách người này gần đây không có liên lạc với tôi, quá bạc tình rồi.
“Đại Khinh a Đại Khinh, cậu nhìn cậu xem, phong lưu gần nửa đời vô ích, quay đầu lại một móng cũng không còn”. ^_^
“Dạ dạ dạ, là tớ phụ lòng thiết tha hy vọng của Đảng Hòa Quốc đối với tớ, tớ sẽ tự giác viết . chữ kiểm điểm”.
“Tớ nói Đại Khinh này, vì sao cậu càng ngày càng lẽo mép?”
“Tớ nói Duy Nhất, vì sao cậu càng ngày càng nhiều chuyện vậy”.
Vẫn là chị em tốt như cũ, vừa cãi vả xong liền quay lại ôm nhau.
Đợi cô nhiều chuyện xong rồi, cũng đến lượt tôi. “Duy nhất, cậu không phải chăm Tĩnh Hạ à?”
“Ném cho ba nó chăm mấy ngày, con cũng không phải là một mình tớ sinh ra, hắn cũng cần có trách nhiệm làm ba”. Duy Nhất nói.
“Hắn đối với đứa bé như thế nào?” Tôi hỏi.
“Rất nuông chiều, tính xấu của Tĩnh Hạ cũng do hắn mà ra”. Duy Nhất cau mày.
“Vậy cậu cùng cha của nó, làm hòa chưa?”
“Thỉnh thoảng tới nhà của tớ qua đêm”. Duy Nhất nói thật.
Tôi từ chối cho ý kiến.
“Cậu cảm thấy, tớ có nên làm hòa với hắn không?” Duy Nhất hỏi.
“Muốn làm hòa thì làm hòa, không muốn làm hòa thì thôi, Duy Nhất, làm thế nào miễn cậu vui vẻ là được”. Tôi khuyên.
“Là tớ không bỏ được hắn, nhưng trong lòng luôn có cái gai”. Duy Nhất rũ mắt. “Mỗi lần nghĩ tới hắn từng bỏ rơi Tĩnh Hạ, tớ liền hận không được gặm xương của hắn”.
“Không phải loài người được tiến hóa từ sinh vật sao, chúng ta ai cũng sẽ phạm sai lầm. Không có bất kỳ đoạn tình cảm nào là hoàn mỹ không tỳ vết, Romeo buổi sáng yêu Rosalind, buổi chiều liền nhòm lên Juliet, không như thế thì làm sao lưu danh muôn đời, mọi người ai cũng đều biết đến đoạn tình yêu đẹp đó? Duy Nhất, yêu chính là tha thứ”. Tôi nói.
“Cậu không phải là rất ghét Đoạn Hựu Hồng sao? Tại sao lại bắt đầu nói giúp hắn rồi hả?” Duy nhất hỏi.
“Tớ ghét hắn, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn cũng hiểu, cậu chỉ yêu một mình hắn, hạnh phúc của cậu chỉ có thể từ hắn”. Tôi nói.
“Biết không? Tớ ghét nhất cậu nói lời thật lòng”. Duy Nhất u oán.
“Sau khi tiếp thu ý kiến của cậu, hắn cũng biết hắn sai lầm, sau đó gắng mà chỉnh sửa hắn, dần dần hắn sẽ thay đổi thôi”. Tôi khuyên.
“Vậy còn cậu? Cũng sẽ tha thứ Đường Tống chứ?” Duy Nhất hỏi.
“Phải đem vấn đề cụ thể ra mà phân tích”. Tớ nói.
“Ý tớ là, đừng để ý đến hắn, ở chỗ này tìm đàn ông khỏe mạnh, đẹp trai”. Duy nhất bắt đầu chảy nước miếng rồi.