Trong showbiz, hướng gió thay đổi rất nhanh.
Khoảng thời gian trước, Tang Tửu còn được dân mạng khen là tiên nữ giáng trần, chớp mắt cái, tiếng mắng chửi khắp nơi, cô lại bị đạp xuống tận đáy vực.
Tang Tửu ngồi trong xe, tin nhắn trên wechat luôn hiện ra, có người có lòng an ủi, có người lòng đầy căm phẫn, gửi rất nhiều tin nhắn giúp cô mắng paparazzi và dân mạng.
“Paparazzi nhà nào mà mặt dày thế, ngay cả anh trai cậu mà cũng dám chụp, còn muốn giữ bát cơm không?”
“Mau tắt mạng đi, đừng quan tâm dân mạng nói gì, để bọn họ mắng cho đã rồi đến lúc bị vả mặt thì vang bôm bốp.”
“Tang Tửu đừng khóc nhé, mọi người luôn ở bên cậu mà.”
Tang Tửu trả lời lại Lâu Nguyệt và Trang Lan: “Tớ không sao.” Sau đó cất điện thoại.
Chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ cần cô chứng minh cô là em gái Ôn Quý Từ thì dư luận có thể lắng xuống.
Nhưng…
Cô thật sự muốn cho mọi người biết cô chỉ là em gái của Ôn Quý Từ sao?
Chuyện giữa họ không phải một hai câu là có thể giải thích rõ ràng, có cần phải chôn vùi nguy cơ tiềm ẩn thế này cho việc công khai về sau?
Tin tức ầm ĩ lớn như vậy, rõ ràng không phải chuyện mà công ty quản lý nhỏ của Tang Tửu có thể giải quyết được.
Xe của công ty đưa Tang Tửu đến tòa nhà tập đoàn Thế Hòa, cô được bảo vệ vào thang máy.
Trong phòng họp, bộ phận quan hệ công chúng của Thế Hòa đã đưa ra vài phương án giải quyết.
Tất nhiên phương án tốt nhất là công khai thân phận của Tang Tửu.
Nhà họ Ôn và nhà họ Tống có quan hệ tốt, Tang Tửu quen với Tống Hữu cũng là chuyện bình thường, quan trọng nhất, cách này mới có thể giải quyết hoàn hảo quan hệ giữa cô với Ôn Quý Từ.
Lúc Tang Tửu đẩy cửa đi vào, có mấy người vẫn đang bàn luận sôi nổi.
Ôn Quý Từ như cảm nhận được, anh quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Xung quanh đều là tiếng ồn, Tang Tửu muốn nói lại thôi, Ôn Quý Từ cho cô một ánh mắt bảo cô yên tâm.
Người của bộ phận quan hệ công chúng đã soạn ra vài bài thanh minh theo nhiều phương án.
Chỉ cần Tang Tửu đồng ý, họ sẽ đăng bài thanh minh công khai lên weibo chính thức của tập đoàn Thế Hòa.
Ôn Quý Từ kéo Tang Tửu đến phòng làm việc bên cạnh, khóa cửa lại, chỉ còn hai người.
Từ đầu anh đã quyết định về nước theo đuổi Tang Tửu, sớm đã nghĩ đến tình hình hôm nay.
Anh chỉ không ngờ chuyện sẽ đến đột ngột như vậy.
Ôn Quý Từ muốn bảo vệ Tang Tửu, bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ ưu tiên Tang Tửu trước.
“Tang Tửu, anh muốn biết ý kiến của em.”
Mắt Ôn Quý Từ sáng rỡ, nhìn thẳng vào cô.
Tang Tửu ngẩn ngơ, suy nghĩ hỗn loạn đã được xếp vào một tuyến đường rõ ràng rành mạch.
Lúc cô chọn ở bên Ôn Quý Từ, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cho dù thân phận bị lộ, cho dù khó khăn chồng chất, cho dù người khác không công nhận hai người họ…
Cho dù xảy ra chuyện gì, Tang Tửu đều sẵn lòng đối diện cùng với Ôn Quý Từ.
“Nếu có một ngày quan hệ của chúng ta bị lộ, bọn họ đều biết em là bạn gái của anh.” Ôn Quý Từ hỏi: “Em sợ không?”
Tang Tửu lắc đầu, gần như lập tức nói: “Em không sợ.”
Ôn Quý Từ cười: “Có Tang Tửu ở đây, anh cũng không sợ.”
Tang Tửu vươn tay ôm lấy Ôn Quý Từ, vùi đầu trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Ở đây không có ai.”
Ôn Quý Từ rũ mi, cúi đầu nhìn đầu cô, khẽ cười: “Anh biết.”
Sau đó, giọng anh lại vang lên: “Vậy công khai nhé.”
Lời mắng nhiếc trên mạng ngày càng điên cuồng, chửi Tang Tửu chiếm tài nguyên, giẫm lên tiền bối để trèo cao, thậm chí còn nói cô cướp vai nữ hai của người khác.
Trên màn hình weibo đầy những lời ác ý thì vẫn có những người tỉnh táo.
“Đừng mắng nữa, mấy người biết sự thật sẽ hối hận cho xem.
Tang Tửu trong sạch, hoàn toàn không giống lời đồn trên mạng.”
Dân mạng nhấp vào tài khoản weibo này, phát hiện năm ngoái người này đã xác định vị trí ở đoàn phim , nghi ngờ là nhân viên công tác của đoàn phim.
Thế này là biết thông tin bên trong gì đó hay là đoàn phim cố ý ra mặt tung tin, muốn tẩy trắng cho Tang Tửu?
Dân mạng xắn tay áo, chuẩn bị tiếp tục trừng phạt Tang Tửu, lúc chuẩn bị mắng luôn cả những người nói đỡ cho Tang Tửu thì tập đoàn Thế Hòa đăng một bài weibo.
“Tang Tửu là viên ngọc quý được nâng niu của Ôn Thị, mong truyền thông đừng tiếp tục bịa đặt.
Những tài khoản weibo đã xâm phạm đến danh dự của Tang Tửu hãy chuẩn bị, thư của luật sư sẽ được gửi đến trong ngày.”
Dân mạng tràn vào weibo của Thế Hòa để xem náo nhiệt, weibo này dường như không giống như họ tưởng tượng cho lắm.
Đây chẳng phải đang thừa nhận Tang Tửu chính là tiểu công chúa của nhà họ Ôn sao?
Ôn Thị che đậy nhiều năm như vậy, bảo vệ tiểu công chúa kỹ như vậy, bây giờ bị dân mạng ức hiếp lên đầu lên cổ, ai mà không giận cho được chứ.
“Cứ tưởng là phượng hoàng giả, ai ngờ là công chúa thật.
Gia thế của Tang Tửu đáng gờm như vậy, nếu không phải thích đóng phim thì ai mà muốn vào làng giải trí chứ, còn bị mắng thành thế này.”
“Tôi sốc đến nỗi dưa cũng rơi luôn rồi, trước đó ai nói chỉ cần Tang Tửu là tiểu công chúa nhà họ Ôn thì có thể tẩy trắng, thánh tiên tri, người ta thật sự là tiểu công chúa kìa!”
Paparazzi chụp lén lúc này thật sự sợ hãi, phòng làm việc chọc giận Ôn Thị, sau này đừng mong lăn lộn trong nghề nữa.
Bọn họ xóa bài, xin lỗi, còn gọi đến Ôn Thị, bán đứng Khâu Nhiễm.
Lịch trình của Tang Tửu là do Khâu Nhiễm tiết lộ với truyền thông, paparazzi cũng biết, Ôn Thị sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ.
Nhưng ít ra nói thật thì được khoan hồng, kéo cả đầu sỏ là Khâu Nhiễm vào.
Bắt đầu từ lúc Tang Tửu vào showbiz đến nay, Khâu Nhiễm đã giở trò không ít lần.
Khâu Nhiễm và mẹ cô ta đã gây cho Tang Tửu rất nhiều tổn thương, chắc chắn phải đánh trả lại.
Chỉ công khai Khâu Nhiễm là kẻ đứng sau thôi vẫn chưa đủ, phải cho Khâu Nhiễm một cú đả kích nặng nề mới có thể khiến cô ta gặp quả báo đáng phải chịu.
Trên mạng nhanh chóng xuất hiện một tin tức, paparazzi thừa nhận là Khâu Nhiễm bảo hắn ta chụp Tang Tửu rồi tung tin.
Sau đó, có người biết chuyện tung tin, Khâu Nhiễm và Tang Tửu là chị em cùng cha khác mẹ, hai người chỉ kém nhau vài tháng, mẹ Khâu Nhiễm là tiểu tam thượng vị.
Nghĩ vậy, tất cả mọi chuyện gần như đều xâu chuỗi lại với nhau rồi.
Lần này, weibo Thế Hòa không lên tiếng, studio của Tang Tửu cũng không phủ nhận.
Có nghĩa là, tin này không phải bịa đặt mà là thật.
Tất nhiên, công khai thân phận của Tang Tửu và Khâu Nhiễm là việc đã được Tang Tửu đồng ý trước.
Khâu Nhiễm vẫn có fan, chuyện vừa nổ ra, bọn họ đã cố gắng tẩy trắng giúp cô ta.
“Mọi người đừng vội chửi, trước đó chửi Tang Tửu lâu như vậy chẳng phải đã bị vả mặt à? Đây chắc chắn là tin giả, có người bịa ra để hắc Khâu Nhiễm.”
“Mặt dày thật, cười chết mất.
Đối thủ của Khâu Nhiễm đâu ra, đã hơn mười phút trôi qua rồi, không thấy Ôn Thị không nói gì hết à, đây chính là ngầm thừa nhận sự thật đấy.”
“Mạng xã hội có lịch sử mà, Khâu Nhiễm quên chuyện trước đó cô ta lợi dụng Ôn thái tử rồi à? Thảo nào lại ganh tị với Tang Tửu đến thế, người ta thật sự có gia thế, không phải lấy mấy tấm ảnh ra là có thể khoác lác.”
“Fan của Khâu Nhiễm ra mà xem, đây chính là tiểu bạch hoa trong sáng mấy người nói đấy.
Khâu Nhiễm nhắm vào Tang Tửu là vì cô ta thua Tang Tửu mọi mặt à?”
Khâu Nhiễm và công ty quản lý của cô ta lo lắng, cô ta tưởng việc mình làm không có sơ hở, nhưng không ngờ paparazzi lại phản lưới nhà.
Bọn họ cũng học theo Tang Tửu, gửi thư của luật sư, nhưng chính vì cô ta không đáp trả gì nên càng chứng tỏ những gì trên mạng nói là thật.
Dân mạng mắng chửi Khâu Nhiễm đầy cay độc, tài nguyên phim truyền hình và đại ngôn sau này cũng mất theo.
Trong ngành bây giờ đều đã hiểu thái độ của Ôn Thị, họ không dám đắc tội với Ôn Thị, phạm vi tài nguyên sau này Khâu Nhiễm có thể nhận được càng ít.
Chuyện quán bar của Tống Hữu khai trương ầm ĩ thành thế này, anh ta lập tức tiến hành chỉnh đốn và cải cách, bây giờ gần như kín kẽ không lọt gió vào được.
Sau khi chuyện xảy ra, Lâu Nguyệt và Trang Lan gọi cho Tống Hữu mắng thừa sống thiếu chết, cộng thêm gần đây Ôn Quý Từ tăng lượng công việc cho anh ta, quả thực là sứt đầu mẻ trán.
Nhưng Tống Hữu lại không thể làm qua quýt, phải tận chức tận trách làm tốt mỗi một chi tiết.
Ôn Quý Từ biết tính Tống Hữu, anh biết rõ chuyện gì có thể trừng phạt được Tống Hữu, cũng xem như là giúp Tang Tửu trút giận trá hình.
Tống Hữu bị hành hạ, mệt mỏi cả về thể chất và tinh thần đợi Tưởng Thiếu Du đến thăm, Tống Hữu lập tức kể khổ với Tưởng Thiếu Du.
“Tôi nghi ngờ Ôn Quý Từ muốn hành hạ chết tôi!”
Tưởng Thiếu Du chẳng nói câu nào an ủi, chỉ thốt hai chữ: “Đáng đời.”
Tống Hữu ngả người nằm trên sofa nhà mình, dáng vẻ đời không còn gì luyến tiếc: “Những ngày thế này, khi nào mới kết thúc đây.”
Tưởng Thiếu Du: “Vậy cậu chỉ có thể đợi đến khi A Từ yêu đi.”
“Vậy cậu vẫn nên giết tôi càng sớm càng tốt thì hơn, cái cây sắt nở hoa phải tốn bao nhiêu thời gian chứ.”
Tưởng Thiếu Du nhấc chân đạp Tống Hữu: “Cậu quên A Từ đã có người cậu ấy thích rồi à?”
Vì đợt này thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, quả thực Tống Hữu đã quên mất chuyện này.
Bây giờ nhớ lại những lời Tang Tửu nói với anh ta trước đó, anh ta bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Có phải lần trước cậu bảo có người theo đuổi Tang Tửu không?”
Tưởng Thiếu Du gật đầu.
Sao lại trùng hợp như vậy, có người theo đuổi Tang Tửu, Ôn Quý Từ lại đang theo đuổi người ta.
Hơn nữa hôm ở quán bar Tang Tửu còn nói với anh ta, người cô đang yêu là người mà anh ta quen.
Mẹ ơi, chắc không phải là anh trai cô đấy chứ.
Tống Hữu vừa nghĩa ra được một “chìa khóa” trong đó thì ngồi bật dậy, Tưởng Thiếu Du ngồi bên cạnh anh ta bị va mạnh vào mũi, lập tức che lại: “Cậu điên à!”
Tống Hữu bám lấy cánh tay Tưởng Thiếu Du, đáy mắt khó giấu nổi phấn khích: “Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay mà!”
Tưởng Thiếu Du bị Tống Hữu lắc lư chẳng hiểu ra làm sao, anh ta đá Tống Hữu ra: “Điên thì cút ra xa chút đi.”
Tống Hữu không định nói bí mật này với Tưởng Thiếu Du, anh ta cầm chìa khóa xe đi ra ngoài: “Tôi đến công ty một chuyến, cậu tự chơi đi.”
“Đêm hôm đến công ty làm gì.” Tưởng Thiếu Du khó mà tin được nhìn bóng lưng Tống Hữu, hôm nay đúng lúc Tống Hữu không cần tăng ca mà lại háo hức đến công ty như vậy, thật sự bị hành hạ đến đổ bệnh rồi?
Tập đoàn Ôn Thị.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, tòa nhà sừng sững đứng đó.
Ôn Quý Từ đang ở trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, mà lúc này trong phòng làm việc còn có thêm một người nữa là Tang Tửu.
Vì tối nay Ôn Quý Từ phải tăng ca, anh gửi tin nhắn báo cho Tang Tửu.
Nửa tiếng sau, Tang Tửu không báo trước xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Ôn Quý Từ, đột ngột gõ cửa phòng anh.
Vì thân phận của Tang Tửu đã công khai nên mọi người đều biết Tang Tửu là em gái Ôn Quý Từ, bây giờ cô lặng lẽ đi lên tầng cao nhất, gần như suôn sẻ chẳng ai ngăn cản.
“Vậy anh bận việc của anh đi, em không quấy rầy anh đâu.”
Tang Tửu còn đặc biệt đem cả laptop theo, vì cô muốn giữ dáng nên cô đã rửa một một dâu tây nhỏ, định lát nữa xem phim sẽ ăn.
Tang Tửu nói không quấy rầy Ôn Quý Từ nên thật sự không đi về phía anh thêm bước nào.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, nhưng tâm tư Ôn Quý Từ lại không thể bình tĩnh nổi.
Mỗi một chữ trên giấy trước mắt đều trở thành đường thẳng, anh như mắc chứng khó đọc, lực chú ý đều bị bóng dáng cách đó không xa thu hút.
Khóe mắt liếc nhìn thấy Tang Tửu tìm được tư thế thoải mái, cô nằm bò trên sofa xem phim, hai chân co lên, thỉnh thoảng còn đong đưa vài cái.
Ôn Quý Từ dứt khoát ngước mắt nhìn sang, anh như thản nhiên dựa vào lưng ghế, đôi đồng tử đen kịt sâu không thấy đáy.
Tang Tửu không hề cảm nhận được Ôn Quý Từ đang nhìn về phía này.
Cô đã cởi áo khoác mỏng, chỉ còn chiếc áo phông nhạt màu bên trong, mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt thuần khiết hệt như một cô gái non nớt chưa trải sự đời.
Cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính, xem được cảnh buồn cười thì chỉ che miệng cười khẽ, không hề có ý quấy rầy Ôn Quý Từ.
Nhưng Tang Tửu quên mất một điều, chỉ cần là không gian có cô và Ôn Quý Từ thì có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của anh.
Hình ảnh trong màn hình đúng lúc tối đi, lúc này ánh sáng phản chiếu, trên màn hình mờ tối hiện lên bóng dáng của một người.
Tang Tửu giật mình, đang định quay đầu thì một đôi tay giữ lấy eo cô.
Ngay sau đó, cả người Tang Tửu bị nhấc lên, cuộn tròn trong lòng Ôn Quý Từ.
Vừa rồi Ôn Quý Từ còn cúi đầu làm việc, cũng không biết sao anh lại qua đây.
“Anh không làm việc à?” Tang Tửu không từ chối, cũng không tắt máy tính, để mặc cho phim phát trên màn hình.
“Em ở bên cạnh quyến rũ như vậy, em nghĩ anh còn có thể làm việc được à?”
Ôn Quý Từ quy kết cho Tang Tửu như một lẽ đương nhiên, rõ ràng là năng lực kiềm chế của anh không mạnh, liên quan gì đến cô chứ.
“Vậy lần sau em không đến nữa, nếu không chẳng phải ngày nào anh cũng không hoàn thành công việc à.”
Không biết Tang Tửu nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên cười đầy rạng rỡ với Ôn Quý Từ: “Anh nói xem, em thế này có được xem là hồng nhan họa thủy không?” Tang Tửu còn đặc biệt đọc một câu thơ hợp cảnh: “Tùng thử quân vương bất tảo triều.”
Từ đó quân vương không lên triều sớm nữa.
“Đúng không? Anh.” Tang Tửu nói vậy rồi tự thấy buồn cười, tiếng cười khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ánh mắt Ôn Quý Từ như trở nên sâu thẳm, hấp dẫn người ta tự nguyện nhảy vào đó, tầng tầng lớp lớp cảm xúc gợn lên nơi đáy mắt.
Anh bỗng siết chặt vòng ôm Tang Tửu, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Vậy anh xem thử cuối cùng em có hiện hình hay không?”
Vừa dứt lời, tay Ôn Quý Từ đặt ở eo Tang Tửu, lần này anh không dừng lại giữa chừng nữa, lớp áo mỏng manh cũng không ngăn cản nổi.
Theo góc áo hơi mở, nhiệt độ ở lòng bàn tay Ôn Quý Từ dán lên làn da không chút che đậy.
Tang Tửu vô thức co mình lại, nhưng cô đã ở trong lòng Ôn Quý Từ, cho dù có co lại thì vẫn ở trong vòng tay anh, ngay cả không gian để đẩy ra cũng không có.
Những dấu vân tay hơi thô ráp như lan ra trên làn da mềm mại, thời gian càng dài thì lực dần mạnh hơn.
Tang Tửu không dám cử động, cả người đều cứng đờ trong lòng Ôn Quý Từ, cho đến khi tay Ôn Quý Từ tiếp tục di chuyển lên trên.
Tang Tửu phản ứng lại, lập tức đè tay Ôn Quý Từ, ngăn hành động làm xằng làm bậy của anh.
Như chạm phải điện, đáy mắt Tang Tửu hoảng loạn.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Ôn Quý Từ luôn nhìn vào Tang Tửu, anh không vội dời tay đi mà dùng ngón tay gõ vào đường viền, sau đó mới chậm rãi rút tay ra.
Đợi đến khi tay Ôn Quý Từ rời đi, Tang Tửu nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Ôn Quý Từ, ngã xuống đầu kia sofa.
Như để hối lộ, Tang Tửu đẩy dâu tây trên bàn về phía Ôn Quý Từ: “Anh, anh ăn không? Em tự tay rửa đấy.”
Giọng Tang Tửu dịu dàng, còn lộ vẻ cẩn thận dè dặt thăm dò.
Hồi lâu sau Ôn Quý Từ vẫn không đưa tay ra, anh như cười như không nhìn Tang Tửu chằm chằm.
Cho đến khi cửa phòng bị gõ, giọng Tống Hữu ở bên ngoài vang lên, Tang Tửu nóng lòng trả lời giúp Ôn Quý Từ: “Vào đi.”
Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Ôn Quý Từ mới từ từ dời mắt đi, nhón một quả dâu tây do Tang Tửu tự tay rửa.
Lúc Tống Hữu đi vào thì Tang Tửu và Ôn Quý Từ chia ra ngồi hai đầu sofa, không có một chút dấu vết mờ ám nào.
Nhưng Tống Hữu cứ cảm thấy giữa hai người có gì đó không hợp lẽ thường, anh ta đảo mắt quan sát hai người mấy lần.
Tống Hữu dứt khoát ngả bài nói thẳng: “Có phải hai người yêu nhau không?”
Tang Tửu giật mình, Ôn Quý Từ bình tĩnh như thường.
Nhưng Tang Tửu nhanh chóng phản ứng lại, cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không có gì phải căng thẳng cả.
Cô nhanh chóng bình tĩnh, bắt đầu ăn dâu.
Bình thường Tống Hữu trông cà lơ phất phơ, nhưng miệng anh ta kín kẽ hơn ai hết, cho dù anh ta biết thì cũng sẽ không đi nói lung tung.
Thái độ của Ôn Quý Từ và Tang Tửu chẳng khác nào ngầm thừa nhận cả, lúc này Tống Hữu mới hít sâu một hơi.
“Tôi với Tang Tửu làm anh em nhiều năm như vậy, tôi chưa từng có ý gì không nên có với cô ấy đâu.”
Tống Hữu không ngờ Ôn Quý Từ lại cho anh ta bất ngờ lớn như vậy, hại anh ta còn lo lắng cho vấn đề bạn gái tương lai của Ôn Quý Từ, không ngờ lại giải quyết dễ dàng thế này.
Nhưng ăn cỏ gần hang thế này có phải là gần hơi quá rồi không?
“Với cả trước đây hai người cãi nhau căng như vậy, sao nói làm lành là làm lành ngay được, còn có thể tiến triển đến mức này?”
Tống Hữu tò mò rất nhiều, nhưng tiếc người anh ta đụng phải là Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ luôn để ý đến động tĩnh của Tang Tửu, anh thấy cô đã chậm rãi ăn xong dâu tây, vô cùng tự nhiên dọn dẹp giúp cô, sau đó đứng lên.
Tang Tửu cũng ngoan ngoãn làm theo Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ nhìn Tống Hữu, đầy vẻ không thể nói gì hơn, anh không có hứng thú đi rêu rao chuyện riêng của mình.
Thế là, Ôn Quý Từ rất “dịu dàng” giúp Tống Hữu quyết định một việc mà anh ta có thể làm ngay lúc này, để bình ổn lại lòng tò mò của anh ta.
“Vừa khéo tối nay cậu ở lại tăng ca đi.”
Còn chưa đợi Tống Hữu phản ứng lại thì Ôn Quý Từ và Tang Tửu đã rời khỏi phòng làm việc.
Chẳng dễ gì Tống Hữu mới có thời gian nghỉ ngơi, giờ lại bị tăng ca chiếm hết.
Trước là bị thồn một miệng cơm chó, giờ lại…
FA không có quyền con người à!
Vì đã công khai thân phận của Tang Tửu nên Ôn Quý Từ cũng không cần phải tránh hiềm nghi như đang lén lút phát triển tình yêu bí mật nữa.
Ôn Quý Từ hỏi Tang Tửu thời gian kết thúc sự kiện, lúc sắp đến giờ thì lái xe đến hiện trường sự kiện.
Ôn Quý Từ mặc quần áo tông màu tối, hành động khiêm tốn.
Tiểu Hòa – trợ lý của Tang Tửu đặc biệt ra ngoài dẫn Ôn Quý Từ vào cánh gà.
Cho dù ăn vận bình thường thì cũng thu hút ánh mắt của các ngôi sao khác.
Mấy hôm nay chuyện của Tang Tửu là xôn xao nhất, tâm tư của mọi người đều nổi dậy, kết bạn với Tang Tửu chắc chắn là lợi nhiều hơn hại.
Tang Tửu cũng có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ quay ngoắt của người ta với cô, nhưng Tang Tửu không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể phân rõ ai có ý tốt và ai có ý định xấu.
Tang Tửu vừa tẩy trang xong thì Ôn Quý Từ được Tiểu Hòa dẫn vào, cô cười với anh, cầm đồ đạc của mình lên, chuẩn bị rời đi.
“Hôm nay tôi ngồi xe anh tôi về, mọi người đi trước đi.”
Hôm nay quần áo của Tang Tửu vừa khéo cùng màu với quần áo của Ôn Quý Từ, kiểu dáng đơn giản.
Nhìn từ xa, hai người hệt như đang mặc đồ đôi.
Nhưng người khác hoàn toàn không nghĩ đến điều này, cho dù cử chỉ của họ thân mật thì cũng chỉ là tình cảm anh em thôi.
Bắt đầu từ sáng đến giờ, Tang Tửu không hề gặp Ôn Quý Từ, sự xuất hiện đột ngột của Ôn Quý Từ khiến cô nói nhiều hơn.
Tang Tửu đang nói những chuyện thú vị hôm nay với Ôn Quý Từ, anh cũng kiên nhẫn lắng nghe, điều không may là một vị khách không mời xuất hiện.
Tang Tửu vừa đến góc rẽ ở hành lang thì gặp Nghiêm Mô đã đợi ở đây từ trước.
Vì biết hoạt động của Tang Tửu đã kết thúc, Nghiêm Mô đặc biệt đứng đợi Tang Tửu trên con đường cô phải đi qua này, muốn nói với Tang Tửu vài câu.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, lúc Nghiêm Mô nhìn thấy bóng dáng Tang Tửu, đang nở nụ cười với cô thì nhìn thấy Ôn Quý Từ ở bên cạnh, động tác của anh ta khựng lại.
Không biết tại sao, những lời Nghiêm Mô vốn đã chuẩn bị nói lại không thốt ra được, có thể là kiêng dè Ôn Quý Từ, anh ta nhanh chóng đổi cách nói: “Cô với Ôn tổng chuẩn bị về nhà à?” Nghiêm Mô như đã xóa bỏ hết ân oán trước đây giữa họ, thái độ vô cùng tự nhiên, hệt như đang nói đến chuyện thường ngày.
Ánh đèn ấm áp chiếu rọi hành lang yên tĩnh, nhưng Ôn Quý Từ lại liếc nhìn Nghiêm Mô bằng ánh mắt lạnh tanh, rõ ràng thời tiết không lạnh nhưng nhiệt độ cũng giảm xuống theo.
Vài ngọn đèn chiếu sáng choang, bóng lưng Ôn Quý Từ phản chiếu lên tường như mang theo vẻ xa cách.
Tang Tửu cũng không ngờ Nghiêm Mô sẽ ở đây, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn, nghe thấy câu tiếp theo của Nghiêm Mô, cô thầm cười khẩy một tiếng.
Tang Tửu không thể nào tỏ thái độ với Nghiêm Mô được, trên hành lang lại có camera, thế nên cô nhỉ nở nụ cười đầy giả tạo với Nghiêm Mô.
Nghiêm Mô đơ ra, anh ta cảm nhận được vẻ thù địch của cả Tang Tửu và Ôn Quý Từ.
Ngay sau đó, Tang Tửu lên tiếng: “Có thể là Nghiêm ảnh đế quên rồi, trước đây tôi đã hắt rượu vào anh.”
Tang Tửu nói vậy nhưng trong lời nói chẳng hề có vẻ áy náy, ngược lại còn nhắc nhở Nghiêm Mô chuyện khi đó anh ta nhét thẻ phòng cho cô.
Sau đó còn khiến hàng loạt dân mạng tẩy chay Tang Tửu, nếu không phải Ôn Quý Từ ra mặt thì Nghiêm Mô hoàn toàn không cúi đầu xin lỗi, thanh minh giúp Tang Tửu.
Bản thân Nghiêm Mô biết chuyện này anh ta làm sai, anh ta bình tĩnh lại, nhìn Tang Tửu: “Mãi không có cơ hội xin lỗi cô, tôi hi vọng nhận được sự tha thứ của cô.”
Giọng điệu Nghiêm Mô rất trịnh trọng, thái độ cũng chân thành hiếm có.
Có lẽ Tang Tửu không nhìn ra được mục đích thật sự của Nghiêm Mô, nhưng cùng là đàn ông, Ôn Quý Từ hiểu rõ được cách lấy lùi làm tiến của Nghiêm Mô.
Nghiêm Mô tạm thời cúi đầu chẳng qua chỉ là muốn đổi lại được vẻ hòa hợp rồi tiến thêm một bước với Tang Tửu.
Ôn Quý Từ biết Tang Tửu sẽ không bao giờ quan tâm đến Nghiêm Mô, anh cũng sẽ không để chuyện này xảy ra.
“Anh biết sai biết sửa là tốt rồi, lần sau nhớ đừng phạm phải lỗi tương tự.” Giọng Ôn Quý Từ phũ phàng, không chút gợn sóng, lạnh lẽo tựa băng, không định cho Nghiêm Mô chút đường lui.
Nghiêm Mô nhất thời sững sờ, không phản ứng lại kịp.
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ khoát nhẹ lên vai Tang Tửu, tỏ ý của mình.
Sau đó, anh không định nói thêm chữ nào, dứt khoát đưa Tang Tửu đi.
Có thể khiến Nghiêm Mô cúi đầu nghiêm túc xin lỗi một lần như vậy, tâm trạng Tang Tửu tốt lên nhiều.
Cô tưởng chuyện này cứ thế qua rồi, nhẹ bước đi theo sau Ôn Quý Từ.
Tang Tửu ngồi vào xe, vừa kéo dây an toàn thì Ôn Quý Từ đột nhiên vươn tay nắm lấy tay cô, ngăn hành động tiếp theo của cô.
Trong ánh sáng mờ ảo, cô không nhìn rõ vẻ mặt của Ôn Quý Từ,kiên nhẫn của anh chỉ trong thoáng chốc, đến nơi không người, bản tính của anh mới bộc lộ.
Giọng nói thản nhiên nhưng lại mang theo vẻ “về rồi tính sổ”: “Người chiêu ong dụ bướm là em hay là anh?”.