Từ sau khi Draco cùng Harry tiểu biệt thắng tân hôn, hắn cũng không có cầu hôn Harry nữa, bởi vì hắn đã xác định rằng Harry yêu mình rồi, chỉ là sư tử con Gryffindor da mặt mỏng không dám thừa nhận mà thôi. Dù sao thì đã của hắn thì sẽ chạy không thoát, còn chuyện kết hôn thì không cần vội.
Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, Draco cùng Harry quyết định cho Scorpio đi học trường tiểu học phép thuật. Con trai của họ cần tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè đồng trang lứa. Nếu chỉ vì chuyện của mình mà để ảnh hưởng tới con thì họ sẽ hổ thẹn cả đời.
Mùa xuân là trường vào học kì mới, Scorpio nghe vậy thì cao hứng vô cùng. Tuy rằng ông cố, ông Snape, ba với cha giảng bài rất thú vị, nhưng thiên tính của trẻ con vẫn là thích đến trường học tập, vui chơi với bạn bè.
Lúc Lucius nghe tin chỉ chau mày, nhưng cũng chẳng nói gì, ông phải thừa nhận rằng trường học là nơi thay thế giáo dục tốt nhất của các gia đình phù thủy. Con nhà Malfoy từ nhỏ phải học tập xã giao, mà chỉ một người dạy thôi thì không được.
Xưởng phép thuật nhà Potter cũng đã chính thức chuyển hình. Harry cầm giấy phép từ chỗ Draco cùng bản thiết kế, bản kế hoạch, chính thức cho ra đời xưởng sản xuất máy vi tính, TV cùng điện thoại di động phép thuật, đồng thời nhận thêm sự trở giúp từ nhân viên của Bộ Nghiên cứu Muggle, giúp cậu nghiên cứu bản thiết kế. Đây là việc cực kì quan trọng và thiết yếu đối với các dự án sau này ở tương lai.
Tuy rằng Draco rất khó chịu chuyện Harry tự thân một mình xử lí mấy chuyện này, nhưng hắn vẫn hiểu được bản lĩnh của cậu, vẫn để cho cậu tự do. Nhưng điều làm hắn khó chịu hơn là bụng của Harry vẫn không chịu có động tĩnh gì, tại sao Harry lại không chịu sinh thêm một rồng con cho hắn nữa chứ? Cuối cùng hắn tự cho mình thiếu nỗ lực, nên mỗi lần đều âm thầm cố gắng, chơi đùa Harry đến lúc cậu chịu không nổi, khiến cậu tức giận cầm đũa phép đánh bay hắn, còn có cả thần chú hóa đá, thần chú hôn mê, bùa gì cũng cho Draco thử qua.
Thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt đã đến ngày tựu trường của học kì mới. Scorpio đeo món trang sức phép thuật lên, hứa với ba là sẽ không tháo nó ra thì Harry mới an tâm cho bé đi.
Trường tiểu học phép thuật cũng tương tự trường tiểu học Muggle, chẳng qua là học sinh chỉ học bốn năm, thẳng đến năm mười một tuổi thì vào học viện phép thuật. Scorpio là đứa trẻ rất thông minh, ngây người ở dinh thự Potter sáu tháng thì đã hiểu được hết chương trình học hai năm ở trường, ngay cả Snape vốn yêu cầu rất cao cũng nói Scorpio có thiên phú độc dược, nếu như không phải là bé đã được ấn định sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc Malfoy thì ông đã muốn bồi dưỡng bé thành Bậc thầy Độc dược đời tiếp theo.
Huyết thống của Scorpio vốn đã mang theo khí chất cao quý, cho dù có đeo trang sức ngụy trang cũng không giống người bình thường, hệt như hạc giữa bầy gà. Vô luận là cử chỉ, thần thái hay biểu tình đều không thể so sánh với những đứa trẻ khác được, khiến phu phu hai người Potter-Malfoy cao hứng cực kì.
Ngày nào Draco cũng bộn bề nhiều việc, không những phải đi làm mà còn phải xử lí công việc của gia tộc. Harry cũng không khá hơn hắn chút nào, xưởng vừa mới đi vào hoạt động chính thức còn có rất nhiều chuyện cậu cần phải học hỏi từ hắn. Đương nhiên là Draco cũng nhân cơ hội này kiếm được không ít ‘học phí’. Hơn nữa vào ngày khai giảng, Harry nhận được thư từ Giáo sư McGonagall, thừ mời cậu trở lại Hogwarts làm Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Đối với Harry, đây quả thật là tin rất tốt. Từ hồi tốt nghiệp cậu đã mơ làm Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng mà bây giờ cậu lại quá bận, đành phải tiếc nuối từ chối Giáo sư McGonagall. Nếu như được, thì năm sau cậu sẽ trở về đảm nhiện chức vụ mà mình đã mơ ước bấy lâu.
Giáo sư McGonagall cũng nói sẽ giữ vị trí này lại cho cậu.
Khi Narcissa nghe tin này thì hài lòng hơn bất kỳ ai. Draco bận, Harry cũng bận, vậy ai sẽ chăm sóc cho Scorpio nhỏ bé đáng thương đây? Hiển nhiên chính là người bà nội ngày nào cũng rảnh rỗi đến phát hoảng nàng đây rồi. Thật ra nàng vẫn luôn muốn bù đắp lại khoảng thời gian không ở bên cháu trai lúc nhỏ, vì vậy mới yêu cầu hai đứa kia bắt đầu năm học thì đưa Scorpio đến dinh thự Malfoy. Nàng không tin Draco với Harry bận như thế mà vẫn có thể chăm sóc tốt cho Scorpio. Thứ bảy, chủ nhận nàng trả Scorpio lại cho chúng nó là được rồi.
Tuy rằng Harry không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận phu nhân Narcissa nói rất đúng. Bọn họ bây giờ công việc bù đầu lên như thế, làm sao có thể chăm sóc Scorpio, hơn nữa Draco nhiều lần đảm bảo đó là ông bà nội của bé, là cha mẹ của hắn, tuyệt đối sẽ không làm gì có hại đến con trai của họ. Với lại hắn vô cùng thất vọng việc Harry không tin tưởng cha mẹ mình, loại thất vọng này thông qua cảm ứng của linh hồn bạn đời mà đánh lên người Harry, làm cậu xấu hổ vô cùng. Ngài Lucius cũng nói Scorpio nhất định sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc Malfoy, có rất nhiều chuyện phải bắt đầu học từ bây giờ, người thừa kế chính quy phải được huấn luyện từ năm sáu tuổi. Quan trọng nhất là Scorpio cũng không ghét ông bà nội, không ghét dinh thự Malfoy, cậu còn có lí do gì cự tuyệt đây?
Tháng Ba, nước Anh chính thức vào xuân. Không biết có phải là do đổi mùa hay không mà gần đây Harry thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, đôi khi còn nôn khan. Nếu không phải Giáo sư Snape nói là không có bất cứ dấu hiệu thai nghén nào thì cậu đã cho rằng mình lại mang thai lần ữa. Scorpio buồn bực, không hiểu tại sao dạo này ba mình cứ ngủ li bì, lúc nào cũng thấy mệt.
Đối với đứa bé thứ hai, ngay cả lúc đi ngủ Harry cũng cảm nhận được Draco rất chờ mong, nhất là khi tay hắn xoa xoa trên bụng cậu. Không cần nói Harry cũng biết hắn đang nghĩ gì.
Được rồi, thật ra là cậu cũng có chút loáng thoáng mong đợi đứa bé thứ hai. Đứa con thứ hai của cậu và Draco, nghe cũng rất tuyệt, chẳng phải sao?
“Draco, anh còn muốn có con không?”
“Đương nhiên là muốn! Harry, em cũng muốn sao?” Vừa nhắc đến chuyện này thì hai mắt của Draco liền sáng lên. Hắn rất yêu con mình, đương nhiên lại càng yêu Harry hơn nên cậu mới là quan trọng nhất.
“…Cũng không phải nói có là có.”
“Nói vậy là em đồng ý rồi sao Harry!”
“…Ngủ đi Draco, tôi mệt rồi.” Draco nhìn gương mặt thiếp ngủ của người thương, trong lòng vui không gì sánh được. Merlin, Harry đồng ý sinh thêm cho hắn một đứa nữa, hắn đang nằm mơ sao? Xem ra phải mau lên kế hoạch cầu hôn mới được.
Sáng hôm sau vừa thức dậy thì Harry cảm thấy dạ dày loáng thoáng khó chịu, muốn nôn nhưng lại không nôn được, làm cậu mệt mỏi vô cùng. Mà Giáo sư gần đang lại sang Nga tìm chút dược liệu, một tháng sau mới về, Harry cũng không muốn đến St.Mungo. Mặc kệ mấy lời phản đối của Draco, cậu chỉ uống chút dược xem như là xong việc.
Draco lúc đi làm vẫn cứ căng thẳng không yên, nhiều lần dặn đi dặn lại Harry không được ra khỏi nhà mới tạm an tâm đi, lúc đó trong phòng mới yên tĩnh được một chút. Harry nằm trên sofa, dùng đũa phép tự mình kiểm tra. Không có tia sáng màu vàng nào. Nhưng cảm giác lại quá giống, đợi Giáo sư Snape về phải kêu thầy ấy kiểm tra kĩ lại mới được.
Hôm nay là thứ sáu, cậu đã hứa sẽ dẫn Scorpio đi công viên giải trí của Muggle, nhưng hình như tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu không cho phép điều đó. Scorpio rất buồn, làm cho Draco phải tự mình dẫn bé đi. Harry lại ngủ, đến trưa mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Harry, cậu có thời gian không?”
“Sao vậy Hermione?”
“Bộ Phép Thuật vừa tìm được một khối thủy tinh phép thuật có khắc tên cậu, mình nghĩ nó thuộc về cậu.”
“Thủy tinh phép thuật? Thứ đó không phải là đã tuyệt tích từ một ngàn năm trước rồi à?”
“Đúng, người đàn ông kia đưa nó tới xong liền rồi đi, tuy nhiên có để lại một phong thư.”
Harry cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ba năm trước, lúc cậu vẫn còn là một nhà văn ở Đức. Cậu đi qua chợ đen hồi nào chứ? Hơn nữa còn có một khối thủy tinh phép thuật khắc tên cậu? Không phải là cậu luôn ở nhà cố gắng kiếm tiền nuôi con sao? Mà cậu tới chợ đen làm gì cơ chứ? Mua sách phép thuật à?
Bên trong Bộ Phép Thuật, Hermione nhớ lại người đang ông mình vừa gặp. Tóc đen mắt đen da vàng, là người châu Á điển hình. Nhưng tại sao hắn ta lại xuất hiện ở Bộ Phép Thuật Anh cơ chứ, hơn nữa lại còn rất quen thuộc với nơi này.
“Ron, anh không về Bộ Thần Sáng đi mà ở đây làm gì? Rất rảnh rỗi sao? Nếu anh rảnh như vậy thì chiều nay anh đi đón con tan học đi.” Ron khổ sở nhìn nữ vương bệ hạ nhà mình. Cậu ta chỉ muốn chiêm ngưỡng khối thủy tinh phép thuật đã sớm tuyệt tích thôi mà. Đã không thấy được khối thủy tinh lại còn bị bà xã mắng cho một trận, chán nản thất vọng quay lại phòng làm việc. Nào ngờ vừa ra cửa đã gặp Malfoy vừa nghe tin thì chạy đến.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Chuyện liên quan tới Harry tôi không thể không đến.”
“Ở đây không chào đón cậu.”
“Không chào đón tôi? Tôi là Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật, tôi muốn đi đâu thì đi. Một Trưởng Bộ Thần Sáng như cậu mà ngăn được tôi sao? Bộ não nhỏ bé của cậu bị Granger ủi phẳng hết nếp nhăn rồi à?”
“…Malfoy chết tiệt!” Tuy Ron bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện của Draco với Harry nhưng đó tuyệt đối không có nghĩa là cậu ta ưa Malfoy.
“Ron! Tối nhớ đi đón con!”
“…Biết rồi.” Ron hung hăng giơ ngón giữa với Draco, ầm ầm lửa giận mà quay về phòng làm việc. Malfoy vừa mở cửa thì đã nhìn thấy cái hộp gỗ đặt trên bàn làm việc của Hermione.
“Đây là khối thủy tinh?”
“Ừ, người kia vừa đưa nó xong liền rời đi, chỉ để lại một phong thư.” Hermione chỉ vào lá thư bị đè dưới hộp gỗ. Lúc Draco vừa định nhẹ nhấc cái hộp thì lò sưởi vang lên tiếng động.
Làn khói xanh tan đi, Harry loạng choạng bước ra khỏi lò sưởi. Hermione ghét bỏ quăng cho cậu một bùa làm sạch. Không hiểu tại sao Harry lại có chút choáng váng, phải dựa vào Draco hồi lâu mới lấy lại sức.
“Em không sao chứ Harry?”
“Không việc gì, chỉ choáng một chút thôi. Người đàn ông kia đâu?” Harry nhấp một ngụm ca cao nóng Draco đưa mới khá hơn, lên tiếng hỏi.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi sẽ không để con đường truy thê của Draco thuận lợi như vậy đâu 233333333
Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, Draco cùng Harry quyết định cho Scorpio đi học trường tiểu học phép thuật. Con trai của họ cần tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè đồng trang lứa. Nếu chỉ vì chuyện của mình mà để ảnh hưởng tới con thì họ sẽ hổ thẹn cả đời.
Mùa xuân là trường vào học kì mới, Scorpio nghe vậy thì cao hứng vô cùng. Tuy rằng ông cố, ông Snape, ba với cha giảng bài rất thú vị, nhưng thiên tính của trẻ con vẫn là thích đến trường học tập, vui chơi với bạn bè.
Lúc Lucius nghe tin chỉ chau mày, nhưng cũng chẳng nói gì, ông phải thừa nhận rằng trường học là nơi thay thế giáo dục tốt nhất của các gia đình phù thủy. Con nhà Malfoy từ nhỏ phải học tập xã giao, mà chỉ một người dạy thôi thì không được.
Xưởng phép thuật nhà Potter cũng đã chính thức chuyển hình. Harry cầm giấy phép từ chỗ Draco cùng bản thiết kế, bản kế hoạch, chính thức cho ra đời xưởng sản xuất máy vi tính, TV cùng điện thoại di động phép thuật, đồng thời nhận thêm sự trở giúp từ nhân viên của Bộ Nghiên cứu Muggle, giúp cậu nghiên cứu bản thiết kế. Đây là việc cực kì quan trọng và thiết yếu đối với các dự án sau này ở tương lai.
Tuy rằng Draco rất khó chịu chuyện Harry tự thân một mình xử lí mấy chuyện này, nhưng hắn vẫn hiểu được bản lĩnh của cậu, vẫn để cho cậu tự do. Nhưng điều làm hắn khó chịu hơn là bụng của Harry vẫn không chịu có động tĩnh gì, tại sao Harry lại không chịu sinh thêm một rồng con cho hắn nữa chứ? Cuối cùng hắn tự cho mình thiếu nỗ lực, nên mỗi lần đều âm thầm cố gắng, chơi đùa Harry đến lúc cậu chịu không nổi, khiến cậu tức giận cầm đũa phép đánh bay hắn, còn có cả thần chú hóa đá, thần chú hôn mê, bùa gì cũng cho Draco thử qua.
Thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt đã đến ngày tựu trường của học kì mới. Scorpio đeo món trang sức phép thuật lên, hứa với ba là sẽ không tháo nó ra thì Harry mới an tâm cho bé đi.
Trường tiểu học phép thuật cũng tương tự trường tiểu học Muggle, chẳng qua là học sinh chỉ học bốn năm, thẳng đến năm mười một tuổi thì vào học viện phép thuật. Scorpio là đứa trẻ rất thông minh, ngây người ở dinh thự Potter sáu tháng thì đã hiểu được hết chương trình học hai năm ở trường, ngay cả Snape vốn yêu cầu rất cao cũng nói Scorpio có thiên phú độc dược, nếu như không phải là bé đã được ấn định sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc Malfoy thì ông đã muốn bồi dưỡng bé thành Bậc thầy Độc dược đời tiếp theo.
Huyết thống của Scorpio vốn đã mang theo khí chất cao quý, cho dù có đeo trang sức ngụy trang cũng không giống người bình thường, hệt như hạc giữa bầy gà. Vô luận là cử chỉ, thần thái hay biểu tình đều không thể so sánh với những đứa trẻ khác được, khiến phu phu hai người Potter-Malfoy cao hứng cực kì.
Ngày nào Draco cũng bộn bề nhiều việc, không những phải đi làm mà còn phải xử lí công việc của gia tộc. Harry cũng không khá hơn hắn chút nào, xưởng vừa mới đi vào hoạt động chính thức còn có rất nhiều chuyện cậu cần phải học hỏi từ hắn. Đương nhiên là Draco cũng nhân cơ hội này kiếm được không ít ‘học phí’. Hơn nữa vào ngày khai giảng, Harry nhận được thư từ Giáo sư McGonagall, thừ mời cậu trở lại Hogwarts làm Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Đối với Harry, đây quả thật là tin rất tốt. Từ hồi tốt nghiệp cậu đã mơ làm Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng mà bây giờ cậu lại quá bận, đành phải tiếc nuối từ chối Giáo sư McGonagall. Nếu như được, thì năm sau cậu sẽ trở về đảm nhiện chức vụ mà mình đã mơ ước bấy lâu.
Giáo sư McGonagall cũng nói sẽ giữ vị trí này lại cho cậu.
Khi Narcissa nghe tin này thì hài lòng hơn bất kỳ ai. Draco bận, Harry cũng bận, vậy ai sẽ chăm sóc cho Scorpio nhỏ bé đáng thương đây? Hiển nhiên chính là người bà nội ngày nào cũng rảnh rỗi đến phát hoảng nàng đây rồi. Thật ra nàng vẫn luôn muốn bù đắp lại khoảng thời gian không ở bên cháu trai lúc nhỏ, vì vậy mới yêu cầu hai đứa kia bắt đầu năm học thì đưa Scorpio đến dinh thự Malfoy. Nàng không tin Draco với Harry bận như thế mà vẫn có thể chăm sóc tốt cho Scorpio. Thứ bảy, chủ nhận nàng trả Scorpio lại cho chúng nó là được rồi.
Tuy rằng Harry không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận phu nhân Narcissa nói rất đúng. Bọn họ bây giờ công việc bù đầu lên như thế, làm sao có thể chăm sóc Scorpio, hơn nữa Draco nhiều lần đảm bảo đó là ông bà nội của bé, là cha mẹ của hắn, tuyệt đối sẽ không làm gì có hại đến con trai của họ. Với lại hắn vô cùng thất vọng việc Harry không tin tưởng cha mẹ mình, loại thất vọng này thông qua cảm ứng của linh hồn bạn đời mà đánh lên người Harry, làm cậu xấu hổ vô cùng. Ngài Lucius cũng nói Scorpio nhất định sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc Malfoy, có rất nhiều chuyện phải bắt đầu học từ bây giờ, người thừa kế chính quy phải được huấn luyện từ năm sáu tuổi. Quan trọng nhất là Scorpio cũng không ghét ông bà nội, không ghét dinh thự Malfoy, cậu còn có lí do gì cự tuyệt đây?
Tháng Ba, nước Anh chính thức vào xuân. Không biết có phải là do đổi mùa hay không mà gần đây Harry thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, đôi khi còn nôn khan. Nếu không phải Giáo sư Snape nói là không có bất cứ dấu hiệu thai nghén nào thì cậu đã cho rằng mình lại mang thai lần ữa. Scorpio buồn bực, không hiểu tại sao dạo này ba mình cứ ngủ li bì, lúc nào cũng thấy mệt.
Đối với đứa bé thứ hai, ngay cả lúc đi ngủ Harry cũng cảm nhận được Draco rất chờ mong, nhất là khi tay hắn xoa xoa trên bụng cậu. Không cần nói Harry cũng biết hắn đang nghĩ gì.
Được rồi, thật ra là cậu cũng có chút loáng thoáng mong đợi đứa bé thứ hai. Đứa con thứ hai của cậu và Draco, nghe cũng rất tuyệt, chẳng phải sao?
“Draco, anh còn muốn có con không?”
“Đương nhiên là muốn! Harry, em cũng muốn sao?” Vừa nhắc đến chuyện này thì hai mắt của Draco liền sáng lên. Hắn rất yêu con mình, đương nhiên lại càng yêu Harry hơn nên cậu mới là quan trọng nhất.
“…Cũng không phải nói có là có.”
“Nói vậy là em đồng ý rồi sao Harry!”
“…Ngủ đi Draco, tôi mệt rồi.” Draco nhìn gương mặt thiếp ngủ của người thương, trong lòng vui không gì sánh được. Merlin, Harry đồng ý sinh thêm cho hắn một đứa nữa, hắn đang nằm mơ sao? Xem ra phải mau lên kế hoạch cầu hôn mới được.
Sáng hôm sau vừa thức dậy thì Harry cảm thấy dạ dày loáng thoáng khó chịu, muốn nôn nhưng lại không nôn được, làm cậu mệt mỏi vô cùng. Mà Giáo sư gần đang lại sang Nga tìm chút dược liệu, một tháng sau mới về, Harry cũng không muốn đến St.Mungo. Mặc kệ mấy lời phản đối của Draco, cậu chỉ uống chút dược xem như là xong việc.
Draco lúc đi làm vẫn cứ căng thẳng không yên, nhiều lần dặn đi dặn lại Harry không được ra khỏi nhà mới tạm an tâm đi, lúc đó trong phòng mới yên tĩnh được một chút. Harry nằm trên sofa, dùng đũa phép tự mình kiểm tra. Không có tia sáng màu vàng nào. Nhưng cảm giác lại quá giống, đợi Giáo sư Snape về phải kêu thầy ấy kiểm tra kĩ lại mới được.
Hôm nay là thứ sáu, cậu đã hứa sẽ dẫn Scorpio đi công viên giải trí của Muggle, nhưng hình như tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu không cho phép điều đó. Scorpio rất buồn, làm cho Draco phải tự mình dẫn bé đi. Harry lại ngủ, đến trưa mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Harry, cậu có thời gian không?”
“Sao vậy Hermione?”
“Bộ Phép Thuật vừa tìm được một khối thủy tinh phép thuật có khắc tên cậu, mình nghĩ nó thuộc về cậu.”
“Thủy tinh phép thuật? Thứ đó không phải là đã tuyệt tích từ một ngàn năm trước rồi à?”
“Đúng, người đàn ông kia đưa nó tới xong liền rồi đi, tuy nhiên có để lại một phong thư.”
Harry cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ba năm trước, lúc cậu vẫn còn là một nhà văn ở Đức. Cậu đi qua chợ đen hồi nào chứ? Hơn nữa còn có một khối thủy tinh phép thuật khắc tên cậu? Không phải là cậu luôn ở nhà cố gắng kiếm tiền nuôi con sao? Mà cậu tới chợ đen làm gì cơ chứ? Mua sách phép thuật à?
Bên trong Bộ Phép Thuật, Hermione nhớ lại người đang ông mình vừa gặp. Tóc đen mắt đen da vàng, là người châu Á điển hình. Nhưng tại sao hắn ta lại xuất hiện ở Bộ Phép Thuật Anh cơ chứ, hơn nữa lại còn rất quen thuộc với nơi này.
“Ron, anh không về Bộ Thần Sáng đi mà ở đây làm gì? Rất rảnh rỗi sao? Nếu anh rảnh như vậy thì chiều nay anh đi đón con tan học đi.” Ron khổ sở nhìn nữ vương bệ hạ nhà mình. Cậu ta chỉ muốn chiêm ngưỡng khối thủy tinh phép thuật đã sớm tuyệt tích thôi mà. Đã không thấy được khối thủy tinh lại còn bị bà xã mắng cho một trận, chán nản thất vọng quay lại phòng làm việc. Nào ngờ vừa ra cửa đã gặp Malfoy vừa nghe tin thì chạy đến.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Chuyện liên quan tới Harry tôi không thể không đến.”
“Ở đây không chào đón cậu.”
“Không chào đón tôi? Tôi là Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật, tôi muốn đi đâu thì đi. Một Trưởng Bộ Thần Sáng như cậu mà ngăn được tôi sao? Bộ não nhỏ bé của cậu bị Granger ủi phẳng hết nếp nhăn rồi à?”
“…Malfoy chết tiệt!” Tuy Ron bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện của Draco với Harry nhưng đó tuyệt đối không có nghĩa là cậu ta ưa Malfoy.
“Ron! Tối nhớ đi đón con!”
“…Biết rồi.” Ron hung hăng giơ ngón giữa với Draco, ầm ầm lửa giận mà quay về phòng làm việc. Malfoy vừa mở cửa thì đã nhìn thấy cái hộp gỗ đặt trên bàn làm việc của Hermione.
“Đây là khối thủy tinh?”
“Ừ, người kia vừa đưa nó xong liền rời đi, chỉ để lại một phong thư.” Hermione chỉ vào lá thư bị đè dưới hộp gỗ. Lúc Draco vừa định nhẹ nhấc cái hộp thì lò sưởi vang lên tiếng động.
Làn khói xanh tan đi, Harry loạng choạng bước ra khỏi lò sưởi. Hermione ghét bỏ quăng cho cậu một bùa làm sạch. Không hiểu tại sao Harry lại có chút choáng váng, phải dựa vào Draco hồi lâu mới lấy lại sức.
“Em không sao chứ Harry?”
“Không việc gì, chỉ choáng một chút thôi. Người đàn ông kia đâu?” Harry nhấp một ngụm ca cao nóng Draco đưa mới khá hơn, lên tiếng hỏi.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi sẽ không để con đường truy thê của Draco thuận lợi như vậy đâu 233333333