Diệp Thiếu Cảnh làm diễn viên đã được 7 năm, lần đầu tiên gặp một cuộc phỏng vấn không liên quan tý gì tới diễn xuất, vả lại còn chưa tới 3p đã chấm dứt, đống tiếng anh thật vất vả mới nhớ được một câu cũng không dùng tới, hỏi thăm mấy diễn viên khác bọn họ đều nói Từ đạo diễn đều yêu cầu bọn họ diễn một đoạn tiếng anh.
Như vậy chỉ có mình cậu trả lời câu hỏi không ra đâu vào đâu, điều này tựa như chiến sỹ ý chí chiến đấu cao cường tự dưng bị một khối thuốc nổ chết banh xác trên chiến trường, lại phát hiện không có mặt một địch nhân nào ở đó chờ hắn, hắn tựa như bệnh thần kinh đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, loại cảm giác mất mát này so với trực tiếp bị thương còn mãnh liệt hơn. Sau khi về tới nhà, Diệp Thiếu Cảnh liền ủ rũ đem chuyện này kể cho Trác Thích Nghiễn nghe.
Trác Thích Nghiễn nghe xong bất động thanh sắc hỏi lại: “Một câu lời thoại cũng chưa nói sao?”
“Đúng thế.” Diệp Thiếu Cảnh nhanh chóng gật đầu, thần sắc không còn giống như vừa mới chấm dứt phỏng vấn, đại khái là đem tâm sự nói ra hết nên cũng giải tỏa được đôi chút, đối với kết quả phỏng vấn cũng bình tĩnh lại.
Trác Thích Nghiễn giữ vai Diệp Thiếu Cảnh lại an ủi: “Từ đạo diễn bất đồng với các đạo diễn bình thường khác, anh ta chú trọng phẩm hạnh hơn diễn xuất, nói không chừng đã chọn em đấy.”
Diệp Thiếu Cảnh nhấp một ngụm trà, ném ra 4 chữ: “Hy vọng nhỏ bé.” Cậu đoán Từ đạo diễn nhìn thấy cậu đã cảm thấy không thích hợp với bộ phim này, lại ngại không muốn đuổi cậu lập tức ra ngoài, mới khách khí hỏi râu ria như vậy.
Trác Thích Nghiễn suy nghĩ bất đồng: “Chắc chắn sẽ có tin tốt, em hãy tin vào bản thân.”
“Phỏng chừng là tin không tốt ấy.” Diệp Thiếu Cảnh bĩu môi, nhưng cậu vẫn cảm thấy may mắn có Trác Thích Nghiễn bên cạnh, nếu không cho dù có được diễn thì với cách phát âm tệ hại phỏng chừng cậu cũng bị người ta cười chết.
Trác Thích Nghiễn thuận tay ôm cậu vào lòng, đáy mắt lóe ra quang mang sáng ngời: “Nói không chừng là có.”
“Vai phụ may ra có khả năng.” Bởi vì Kỳ Dực kéo Đường Vinh làm nhà đầu tư, cậu sẽ được nhà đầu tư nhét vào một vai phụ nào đấy, lần sau mà gặp phải Eries phỏng chừng cái đuôi của cậu ta sẽ vểnh lên tận trời cho mà xem.
Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu, ôn nhu an ủi. Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười, Trác Thích Nghiễn cúi đầu hôn cậu, tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên. Trác Thích Nghiễn luyến tiếc buông cậu ra: “Nói không chừng là tin tốt đến.”
Diệp Thiếu Cảnh được Trác Thích Nghiễn trấn an, cũng nghĩ rằng là thông báo phỏng vấn thành công, lấy di động ra xem, vừa thấy là điện thoại của mẹ gọi tới, Diệp Thiếu Cảnh nói với Trác Thích Nghiễn một tiếng ra ban công nghe: “Có chuyện gì ạ?”
“Con gần đây có bận lắm không?” Mẹ Diệp khó có khi quan tâm hỏi.
Diệp Thiếu Cảnh giật mình, sau khi lấy lại tinh thần đáp: “Cũng bình thường ạ, mọi người trong nhà có khỏe không ạ?”
“Trong nhà xảy ra chút chuyện.”
Diệp Thiếu Cảnh nôn nóng: “Cái gì?!”
“Chính là…anh ba con mấy hôm trước đầu tư thất bại, thiếu tiền người ta, hiện tại ngân hàng cũng đang thúc giục đòi gấp…”
Diệp Thiếu Cảnh đứng ở ban công, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên người cậu, quang mang phủ quanh người cậu xua tan bóng đen, cậu hỏi: “Thiếu bao nhiêu ạ?” Mẹ Diệp nói một con số.
Diệp Thiếu Cảnh thoáng chốc sa sầm mặt mày, không ngờ số tiền lại lớn như vậy, lúc này mẹ Diệp lại khiếp đảm mở miệng: “Năm mới mẹ được cậu Trác tặng cho chiếc vòng bảo thạch, mẹ có thể bán nó lấy tiền…”
Đêm đen tựa như có hàng ngàn lưỡi dao vô hình cắm thẳng vào tim cậu, Diệp Thiếu Cảnh toàn thân run rẩy, cố nén xúc động kịch liệt nói: “Đó là đồ anh ấy tặng mẹ, mẹ muốn xử lý sao cũng được.”
“Vậy thì tốt rồi, mẹ chỉ gọi điện nói cho con một tiếng, cứ vậy đi.” Dứt lời liền cúp điện thoại.
Diệp Thiếu Cảnh lặng yên đứng trên ban công, gương mặt chìm trong bóng đêm, thấy không rõ biểu tình. Trác Thích Nghiễn lại gần, từ đằng sau ôm eo cậu, gác cằm lên vai cậu thấp giọng hỏi: “Sao sắc mặt em kém vậy? trong nhà có chuyện gì sao?”
“….” Diệp Thiếu Cảnh không nói với Trác Thích Nghiễn chuyện gì xảy ra, bảo cậu dùng ngữ khí nào nói với hắn là quà hắn tặng sắp bị đem bán, lại nhỡ tới bình nước nóng trong nhà cảm thấy đây chỉ là cái cớ để mẹ cậu lấy tiền, chỉ biết cúi đầu, gắt gao nắm chặt tay Trác Thích Nghiễn, tựa như tuyệt vọng lại thấy được một tia sáng hy vọng le lói.
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Thiếu Cảnh giữ vững tinh thần làm việc, châunr bị chụp ảnh bìa cho tạp chí Figaro tháng 4, chỉ có chút không yên lòng, nhiếp ảnh gia bất mãn dừng lại, hỏi cậu đang nghĩ cái gì, biểu tình sao lại trống rỗng như vậy.
Kỳ Dực lo lắng đi qua hỏi han Diệp Thiếu Cảnh: “Sao trông cậu như có tâm sự nặng nề vậy?”
Diệp Thiếu Cảnh lắc lắc đầu nói: “Không có.” Cậu hẳn là không có khả năng làm gương mặt ảnh bìa cho một tạp chí lớn như vậy, thậm chí lần chụp này vì quảng bá cho bộ phim Alone nhưng phỏng vấn lại tệ như vậy, cộng thêm chuyện trong nhà, rất phiền lòng.
“Chuyện vai diễn cậu không cần lo lắng, hiện tại đạo diễn chưa thông tri bất cứ ai, tôi có hỏi thăm rồi, đạo diễn kỳ thật có khuynh hướng chọn cậu, cậu chờ chút sẽ có tin tức.” Kỳ Dực cho rằng cậu đang lo chuyện vai diễn cho nên mở miệng an ủi.
“Không cần lo cho em, em rất nhanh sẽ tốt thôi.” Diệp Thiếu Cảnh uống một chút nước khoáng, cố gắng bình ổn tâm tình, lấy di động ra xem, trừ bỏ tin nhắn quan tâm của Trác Thích Nghiễn, cũng không có tin của mẹ, chắc bà đã xử lý xong cái vòng cổ.
Thật vất vả mới chụp xong ảnh bìa, Kỳ Dực dẫn Diệp Thiếu Cảnh rời khỏi Studio, mới vừa rời khỏi trụ sở tạp chí Figaro không lâu, 7,8 phóng viên đã lao tới, nhao nhao hỏi Diệp Thiếu Cảnh: “ Chuyện Eries cậu đã biết chưa?”
“Cậu có gọi điện an ủi cậu ta không?”
“Cậu ta bị lộ tin trước đây là MB.”
“Cậu ta trước khi debut đã thất thân.”
“Cậu và cậu ta trước đây là bạn học có biết việc này không?”
Ồn ào một lúc, Kỳ Dực bảo vệ Diệp Thiếu Cảnh, chủ động nói với phóng viên: “Cả ngày nay chúng tôi đều ở trong studio, không biết chuyện gì hết.” Dứt lời kéo Diệp Thiếu Cảnh vào xe, rồi mới gọi điện thoại hỏi trợ lý đã xảy ra chuyện gì.
Tác giả nói: giai đoạn gay cấn…nhưng trước sau vẫn ấm áp, chư vị chịu đựng!
End 105 <ins class="adsbygoogle"
Như vậy chỉ có mình cậu trả lời câu hỏi không ra đâu vào đâu, điều này tựa như chiến sỹ ý chí chiến đấu cao cường tự dưng bị một khối thuốc nổ chết banh xác trên chiến trường, lại phát hiện không có mặt một địch nhân nào ở đó chờ hắn, hắn tựa như bệnh thần kinh đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, loại cảm giác mất mát này so với trực tiếp bị thương còn mãnh liệt hơn. Sau khi về tới nhà, Diệp Thiếu Cảnh liền ủ rũ đem chuyện này kể cho Trác Thích Nghiễn nghe.
Trác Thích Nghiễn nghe xong bất động thanh sắc hỏi lại: “Một câu lời thoại cũng chưa nói sao?”
“Đúng thế.” Diệp Thiếu Cảnh nhanh chóng gật đầu, thần sắc không còn giống như vừa mới chấm dứt phỏng vấn, đại khái là đem tâm sự nói ra hết nên cũng giải tỏa được đôi chút, đối với kết quả phỏng vấn cũng bình tĩnh lại.
Trác Thích Nghiễn giữ vai Diệp Thiếu Cảnh lại an ủi: “Từ đạo diễn bất đồng với các đạo diễn bình thường khác, anh ta chú trọng phẩm hạnh hơn diễn xuất, nói không chừng đã chọn em đấy.”
Diệp Thiếu Cảnh nhấp một ngụm trà, ném ra 4 chữ: “Hy vọng nhỏ bé.” Cậu đoán Từ đạo diễn nhìn thấy cậu đã cảm thấy không thích hợp với bộ phim này, lại ngại không muốn đuổi cậu lập tức ra ngoài, mới khách khí hỏi râu ria như vậy.
Trác Thích Nghiễn suy nghĩ bất đồng: “Chắc chắn sẽ có tin tốt, em hãy tin vào bản thân.”
“Phỏng chừng là tin không tốt ấy.” Diệp Thiếu Cảnh bĩu môi, nhưng cậu vẫn cảm thấy may mắn có Trác Thích Nghiễn bên cạnh, nếu không cho dù có được diễn thì với cách phát âm tệ hại phỏng chừng cậu cũng bị người ta cười chết.
Trác Thích Nghiễn thuận tay ôm cậu vào lòng, đáy mắt lóe ra quang mang sáng ngời: “Nói không chừng là có.”
“Vai phụ may ra có khả năng.” Bởi vì Kỳ Dực kéo Đường Vinh làm nhà đầu tư, cậu sẽ được nhà đầu tư nhét vào một vai phụ nào đấy, lần sau mà gặp phải Eries phỏng chừng cái đuôi của cậu ta sẽ vểnh lên tận trời cho mà xem.
Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu, ôn nhu an ủi. Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười, Trác Thích Nghiễn cúi đầu hôn cậu, tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên. Trác Thích Nghiễn luyến tiếc buông cậu ra: “Nói không chừng là tin tốt đến.”
Diệp Thiếu Cảnh được Trác Thích Nghiễn trấn an, cũng nghĩ rằng là thông báo phỏng vấn thành công, lấy di động ra xem, vừa thấy là điện thoại của mẹ gọi tới, Diệp Thiếu Cảnh nói với Trác Thích Nghiễn một tiếng ra ban công nghe: “Có chuyện gì ạ?”
“Con gần đây có bận lắm không?” Mẹ Diệp khó có khi quan tâm hỏi.
Diệp Thiếu Cảnh giật mình, sau khi lấy lại tinh thần đáp: “Cũng bình thường ạ, mọi người trong nhà có khỏe không ạ?”
“Trong nhà xảy ra chút chuyện.”
Diệp Thiếu Cảnh nôn nóng: “Cái gì?!”
“Chính là…anh ba con mấy hôm trước đầu tư thất bại, thiếu tiền người ta, hiện tại ngân hàng cũng đang thúc giục đòi gấp…”
Diệp Thiếu Cảnh đứng ở ban công, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên người cậu, quang mang phủ quanh người cậu xua tan bóng đen, cậu hỏi: “Thiếu bao nhiêu ạ?” Mẹ Diệp nói một con số.
Diệp Thiếu Cảnh thoáng chốc sa sầm mặt mày, không ngờ số tiền lại lớn như vậy, lúc này mẹ Diệp lại khiếp đảm mở miệng: “Năm mới mẹ được cậu Trác tặng cho chiếc vòng bảo thạch, mẹ có thể bán nó lấy tiền…”
Đêm đen tựa như có hàng ngàn lưỡi dao vô hình cắm thẳng vào tim cậu, Diệp Thiếu Cảnh toàn thân run rẩy, cố nén xúc động kịch liệt nói: “Đó là đồ anh ấy tặng mẹ, mẹ muốn xử lý sao cũng được.”
“Vậy thì tốt rồi, mẹ chỉ gọi điện nói cho con một tiếng, cứ vậy đi.” Dứt lời liền cúp điện thoại.
Diệp Thiếu Cảnh lặng yên đứng trên ban công, gương mặt chìm trong bóng đêm, thấy không rõ biểu tình. Trác Thích Nghiễn lại gần, từ đằng sau ôm eo cậu, gác cằm lên vai cậu thấp giọng hỏi: “Sao sắc mặt em kém vậy? trong nhà có chuyện gì sao?”
“….” Diệp Thiếu Cảnh không nói với Trác Thích Nghiễn chuyện gì xảy ra, bảo cậu dùng ngữ khí nào nói với hắn là quà hắn tặng sắp bị đem bán, lại nhỡ tới bình nước nóng trong nhà cảm thấy đây chỉ là cái cớ để mẹ cậu lấy tiền, chỉ biết cúi đầu, gắt gao nắm chặt tay Trác Thích Nghiễn, tựa như tuyệt vọng lại thấy được một tia sáng hy vọng le lói.
☆ ☆ ☆
Ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Thiếu Cảnh giữ vững tinh thần làm việc, châunr bị chụp ảnh bìa cho tạp chí Figaro tháng 4, chỉ có chút không yên lòng, nhiếp ảnh gia bất mãn dừng lại, hỏi cậu đang nghĩ cái gì, biểu tình sao lại trống rỗng như vậy.
Kỳ Dực lo lắng đi qua hỏi han Diệp Thiếu Cảnh: “Sao trông cậu như có tâm sự nặng nề vậy?”
Diệp Thiếu Cảnh lắc lắc đầu nói: “Không có.” Cậu hẳn là không có khả năng làm gương mặt ảnh bìa cho một tạp chí lớn như vậy, thậm chí lần chụp này vì quảng bá cho bộ phim Alone nhưng phỏng vấn lại tệ như vậy, cộng thêm chuyện trong nhà, rất phiền lòng.
“Chuyện vai diễn cậu không cần lo lắng, hiện tại đạo diễn chưa thông tri bất cứ ai, tôi có hỏi thăm rồi, đạo diễn kỳ thật có khuynh hướng chọn cậu, cậu chờ chút sẽ có tin tức.” Kỳ Dực cho rằng cậu đang lo chuyện vai diễn cho nên mở miệng an ủi.
“Không cần lo cho em, em rất nhanh sẽ tốt thôi.” Diệp Thiếu Cảnh uống một chút nước khoáng, cố gắng bình ổn tâm tình, lấy di động ra xem, trừ bỏ tin nhắn quan tâm của Trác Thích Nghiễn, cũng không có tin của mẹ, chắc bà đã xử lý xong cái vòng cổ.
Thật vất vả mới chụp xong ảnh bìa, Kỳ Dực dẫn Diệp Thiếu Cảnh rời khỏi Studio, mới vừa rời khỏi trụ sở tạp chí Figaro không lâu, 7,8 phóng viên đã lao tới, nhao nhao hỏi Diệp Thiếu Cảnh: “ Chuyện Eries cậu đã biết chưa?”
“Cậu có gọi điện an ủi cậu ta không?”
“Cậu ta bị lộ tin trước đây là MB.”
“Cậu ta trước khi debut đã thất thân.”
“Cậu và cậu ta trước đây là bạn học có biết việc này không?”
Ồn ào một lúc, Kỳ Dực bảo vệ Diệp Thiếu Cảnh, chủ động nói với phóng viên: “Cả ngày nay chúng tôi đều ở trong studio, không biết chuyện gì hết.” Dứt lời kéo Diệp Thiếu Cảnh vào xe, rồi mới gọi điện thoại hỏi trợ lý đã xảy ra chuyện gì.
Tác giả nói: giai đoạn gay cấn…nhưng trước sau vẫn ấm áp, chư vị chịu đựng!
End 105 <ins class="adsbygoogle"