“A…A…” Diệp Thiếu Cảnh toàn thân trần trụi, hai chân quấn quanh eo hắn, thân thể khêu gợi màu đồng cổ tùy tiện phập phồng lắc lư, mái tóc rối loạn, cậu mất thể diện mà giãy dụa, lại Trác Thích Nghiễn chế trụ hai má bắt nhìn thẳng hắn.
“Nhìn anh, đừng tránh anh.” Trác Thích Nghiễn nhìn cậu, đồng tử hẹp dài thiểm u quang, tựa như một con báo tuyết đang động dục, thân thể tràn ngập hơi thở giống đực rắn chắc kiện mỹ, lực độ tùy ý xỏ xuyên qua người cậu, tinh mịn mồ hôi chảy dài trên da thịt trắng tuyết củ hắn, cánh tay thon dài hữu lực chế trụ thắt lưng cậu, mỗi khi thân thể cậu co rút, khí tức ồ ô nóng rực phun lên da thịt quang lỏa của cậu.
Diệp Thiếu Cảnh khẽ rên rỉ, cảm nhận vật cứng trướng đại trừu sáp thân mình, cường ép ma xát vào dũng đạo chật hẹp, lần lượt hướng bộ vị mẫn cảm đâm tới, cậu thở dốc ôm chặt bả vai hăn.
“Cảm giác được không? Bên trong em nóng quá.” Trác Thích Nghiễn nâng thắt lưng cậu lên, đem hai chân cậu tạo thành tư thế khó thể tưởng tượng được, xỏ xuyên tới mức tối đa khiến Diệp Thiếu Cảnh cảm giác bản thân như bị bổ đôi ra, sau khi phóng thích, Trác Thich Nghiễn cũng không rút ra ngay, cứ giữ nguyên tư thế này mà hôn cậu, âu yếm cậu, cũng không lâu sau hắn lại cứng lên, ôm cậu đặt trên sô pha hẹp dài mà quay cuồng… lực độ va chạm rất lớn, hai người nghiêng ngả lảo đảo mà rơi xuống sàn nhà, sức nặng cả hai từ trên sô pha lăn xuống tạo ra tiếng vang khá lớn.
Diệp Thiếu Cảnh ngã lên người Trac Thích Nghiễn, nên không có bất luận đau đớn nào, vươn tay sờ sờ lên vai hắn, hỏi: “Anh có bị thương chỗ nào không?”
“Không có.” Trác Thích Nghiễn lại xoay người áp đảo cậu, không biết mệt mỏi mà xỏ xuyên qua thân thể cậu, nhượng cậu phát ra tiếng thở dốc xấu hổ: “Mát xa ở đây có cảm giác sao? Em co rút thật lợi hại, muốn anh mạnh mẽ cắm vào phải không.”
“Im ….miệng…” Diệp Thiếu Cảnh nan kham trừng hắn, vươn tay bịt miệng hắn lại, thật sự chịu đượng không được hắn dùng bản mặt nho nhã như vậy nói lời hạ lưu.
Trác Thích Nghiễn chế trụ tay cậu bắt phải sờ nơi kết hợp của cả hai, nhìn Diệp Thiếu Cảnh bởi vì động tác này mà hai gò má đỏ ửng, nhìn hai chân thon dài bởi vì bị xâm lược mà bắt mở lớn, Trác Thích Nghiễn tham lam vuốt ve thân thể kiện mỹ của cậu, thường thường gặm cắn hai đùi non rắn chắc, nhìn bộ dạng cậu chật vật lại khêu gợi, co rút đến lợi hại.
Nơi mập hợp bị chèn ép phát ra âm thanh *** loạn, Diệp Thiếu Cảnh ôm chặt lưng Trác Thích Nghiễn, ổn định thân thể bị đâm tới hỗn độn, tùy hắn tiết tấu nguyên thủy mà cuồng dã lại biến thành cực hạn ngọt ngào vô pháp nói rõ. Lúc cao trào khô nóng từ thân thể tản đi, Diệp Thiếu Cảnh nhắm mắt, mệt mỏi tựa lên ngực Trac Thích Nghiễn, hiển nhiên đã không còn ý thức. Trác Thích Nghiễn ôm cậu, thì nào ôn nhu nói, nhưng vì cậu quá mệt mỏi nên cũng không còn rõ ràng, cứ thế nhữn thanh âm đó chợt gần chợt xa rồi cuối cùng biến mất trong không khí.
☆ ☆ ☆
Alone là bộ phim Từ đạo diễn tỉ mỉ chăm chút, trừ bỏ nữ chính Phương Hựu Lâm từng có nhiều kinh nghiệm đóng phim, nam chính là Diệp Thiếu Cảnh tuy thiếu kinh nghiệm trên phương diện điện ảnh nhưng cậu lại là diễn viên chuyên nghiệp, diễn xuất phi thường vững chắc, chỉ một ánh mắt tàn nhẫn là có thể lột tả được nội tâm của nhan vật hắc đạo, đó là do kiếp sống nhiều năm diễn kịch mà có. Muốn biết một diễn viên diễn xuất hấp dẫn thế nào thì hãy nhìn sóng mắt lưu chuyển của người đó. Phương diện này Diệp Thiếu Cảnh thực xuất sắc, cậu hợp tác cùng Phương Hựu Lâm cũng không yếu thế, dưới sự chỉ đạo của Từ Chung, hai người NG phi thường ít, cơ bản đều chỉ cần quay 1 lần, điều này khiến cho đám nhân viên công tác thoải mái không ít, cảm thán bọn họ vì nhà đầu tư mà tiết kiệm thật nhiều tiền cuộn phim.
Diệp Thiếu Cảnh tựa như ngày thường làm việc tại phim trường, khi cậu ngồi nghỉ ở một góc, chuông di động bỗng vang lên, mở ra liền thấy, là một tin nhắn. nội dung khiến cậu chấn kinh 3 giây: Thưa quý khách, 5 tỷ tiền mặt đã được chuyển vào tài khoản của ngài, mời quý khách kiểm tra và xác nhận.
5 tỷ? vô duyên vô cớ sao lại có số tiền kia? Cậu cũng không ký hợp đồng quảng cáo nào, vả lại cho dù có liều mạng kiếm tiền cũng sẽ không nhận được nhiều như thế, 8 phần là tin nhắn rác! Hiện tại thật sự loại người nào cũng có! Diệp Thiếu Cảnh không chút do dự bỏ qua, lần nữa tập trung vào quay phim.
Đến chiều, đột nhiên nhận được điện thoại của ngân hàng gọi tới: “Xin hỏi, anh là Diệp Thiếu Cảnh phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Cảnh bỏ kịch bản xuống.
“Số tiền trả góp tại căn nhà của anh trên đường Lâm Uyển đã được trả hết, bắt đầu từ tháng sau sẽ không trừ tiền từ tài khoản của anh nữa.”
Diệp Thiếu Cảnh bật dậy, tựa như nghe được chuyện khó tin, cậu cũng không đi ngân hàng gửi tiền, sao có khả năng đột nhiên trả hết nợ? thế là cùng nhân viên ngân hàng nói: “Làm phiền giúp tôi tìm tên người gửi tiền được không?”
“Xin chờ một chút.” Lát sau, xin lỗi với Diệp Thiếu Cảnh: “Xin lỗi, người gửi không ghi rõ thông tin, nếu có thời gian phiền quý khách đến ngân hàng một chuyến, tôi cần anh ký vào giấy tờ.”
Diệp Thiếu Cảnh cúp điện thoại, đột nhiên nhớ lại cuộc đối thoại tối qua cùng Trác Thích Nghiễn, nhất thời cứng đờ tại chỗ, không phải là anh ấy trả tiền nợ chứ? Cũng chỉ có hắn có khả năng, nhưng lúc đó mình chỉ nói giỡn thôi, hắn sao có thể làm thật.
Diệp Thiếu Cảnh lo lắng bấm số điện thoại của Trác Thích Nghiễn, điện thoại vang lên nửa ngày không ai bắt máy, đoán thầm chắc hắn đang trong phòng họp, không tiện nghe điện thoại.
Cuối ngày chấm dứt công tác xong, Diệp Thiếu Cảnh vội vàng chạy về nhà, cho dù hôm nay được về sớm nhưng lúc về tới nhà cũng đã gần 8h tối, nhưng vẫn sớm hơn bình thương 2 tiếng, Trác Thích Nghiễn nhìn thấy cậu chắc sẽ cao hứng, cứ tưởng tượng hắn cao hứng khi thấy mình, đôi mắt nheo lại mỉm cười mở ra hai tay ôm lấy mình liền nhịn không được bước nhanh hơn.
Diệp Thiếu Cảnh đẩy mở cửa nhà, xuyên qua huyền quan, đi vào phòng khách, một nị nữ tử tú lệ đang ngồi trên sô pha, thân thiết ôm tay Trác Thích Nghiễn, mà hắn vốn không thích cùng người khác thân mật tiếp xúc lại không hề đẩy cô ấy ra.
End 113 <ins class="adsbygoogle"
“Nhìn anh, đừng tránh anh.” Trác Thích Nghiễn nhìn cậu, đồng tử hẹp dài thiểm u quang, tựa như một con báo tuyết đang động dục, thân thể tràn ngập hơi thở giống đực rắn chắc kiện mỹ, lực độ tùy ý xỏ xuyên qua người cậu, tinh mịn mồ hôi chảy dài trên da thịt trắng tuyết củ hắn, cánh tay thon dài hữu lực chế trụ thắt lưng cậu, mỗi khi thân thể cậu co rút, khí tức ồ ô nóng rực phun lên da thịt quang lỏa của cậu.
Diệp Thiếu Cảnh khẽ rên rỉ, cảm nhận vật cứng trướng đại trừu sáp thân mình, cường ép ma xát vào dũng đạo chật hẹp, lần lượt hướng bộ vị mẫn cảm đâm tới, cậu thở dốc ôm chặt bả vai hăn.
“Cảm giác được không? Bên trong em nóng quá.” Trác Thích Nghiễn nâng thắt lưng cậu lên, đem hai chân cậu tạo thành tư thế khó thể tưởng tượng được, xỏ xuyên tới mức tối đa khiến Diệp Thiếu Cảnh cảm giác bản thân như bị bổ đôi ra, sau khi phóng thích, Trác Thich Nghiễn cũng không rút ra ngay, cứ giữ nguyên tư thế này mà hôn cậu, âu yếm cậu, cũng không lâu sau hắn lại cứng lên, ôm cậu đặt trên sô pha hẹp dài mà quay cuồng… lực độ va chạm rất lớn, hai người nghiêng ngả lảo đảo mà rơi xuống sàn nhà, sức nặng cả hai từ trên sô pha lăn xuống tạo ra tiếng vang khá lớn.
Diệp Thiếu Cảnh ngã lên người Trac Thích Nghiễn, nên không có bất luận đau đớn nào, vươn tay sờ sờ lên vai hắn, hỏi: “Anh có bị thương chỗ nào không?”
“Không có.” Trác Thích Nghiễn lại xoay người áp đảo cậu, không biết mệt mỏi mà xỏ xuyên qua thân thể cậu, nhượng cậu phát ra tiếng thở dốc xấu hổ: “Mát xa ở đây có cảm giác sao? Em co rút thật lợi hại, muốn anh mạnh mẽ cắm vào phải không.”
“Im ….miệng…” Diệp Thiếu Cảnh nan kham trừng hắn, vươn tay bịt miệng hắn lại, thật sự chịu đượng không được hắn dùng bản mặt nho nhã như vậy nói lời hạ lưu.
Trác Thích Nghiễn chế trụ tay cậu bắt phải sờ nơi kết hợp của cả hai, nhìn Diệp Thiếu Cảnh bởi vì động tác này mà hai gò má đỏ ửng, nhìn hai chân thon dài bởi vì bị xâm lược mà bắt mở lớn, Trác Thích Nghiễn tham lam vuốt ve thân thể kiện mỹ của cậu, thường thường gặm cắn hai đùi non rắn chắc, nhìn bộ dạng cậu chật vật lại khêu gợi, co rút đến lợi hại.
Nơi mập hợp bị chèn ép phát ra âm thanh *** loạn, Diệp Thiếu Cảnh ôm chặt lưng Trác Thích Nghiễn, ổn định thân thể bị đâm tới hỗn độn, tùy hắn tiết tấu nguyên thủy mà cuồng dã lại biến thành cực hạn ngọt ngào vô pháp nói rõ. Lúc cao trào khô nóng từ thân thể tản đi, Diệp Thiếu Cảnh nhắm mắt, mệt mỏi tựa lên ngực Trac Thích Nghiễn, hiển nhiên đã không còn ý thức. Trác Thích Nghiễn ôm cậu, thì nào ôn nhu nói, nhưng vì cậu quá mệt mỏi nên cũng không còn rõ ràng, cứ thế nhữn thanh âm đó chợt gần chợt xa rồi cuối cùng biến mất trong không khí.
☆ ☆ ☆
Alone là bộ phim Từ đạo diễn tỉ mỉ chăm chút, trừ bỏ nữ chính Phương Hựu Lâm từng có nhiều kinh nghiệm đóng phim, nam chính là Diệp Thiếu Cảnh tuy thiếu kinh nghiệm trên phương diện điện ảnh nhưng cậu lại là diễn viên chuyên nghiệp, diễn xuất phi thường vững chắc, chỉ một ánh mắt tàn nhẫn là có thể lột tả được nội tâm của nhan vật hắc đạo, đó là do kiếp sống nhiều năm diễn kịch mà có. Muốn biết một diễn viên diễn xuất hấp dẫn thế nào thì hãy nhìn sóng mắt lưu chuyển của người đó. Phương diện này Diệp Thiếu Cảnh thực xuất sắc, cậu hợp tác cùng Phương Hựu Lâm cũng không yếu thế, dưới sự chỉ đạo của Từ Chung, hai người NG phi thường ít, cơ bản đều chỉ cần quay 1 lần, điều này khiến cho đám nhân viên công tác thoải mái không ít, cảm thán bọn họ vì nhà đầu tư mà tiết kiệm thật nhiều tiền cuộn phim.
Diệp Thiếu Cảnh tựa như ngày thường làm việc tại phim trường, khi cậu ngồi nghỉ ở một góc, chuông di động bỗng vang lên, mở ra liền thấy, là một tin nhắn. nội dung khiến cậu chấn kinh 3 giây: Thưa quý khách, 5 tỷ tiền mặt đã được chuyển vào tài khoản của ngài, mời quý khách kiểm tra và xác nhận.
5 tỷ? vô duyên vô cớ sao lại có số tiền kia? Cậu cũng không ký hợp đồng quảng cáo nào, vả lại cho dù có liều mạng kiếm tiền cũng sẽ không nhận được nhiều như thế, 8 phần là tin nhắn rác! Hiện tại thật sự loại người nào cũng có! Diệp Thiếu Cảnh không chút do dự bỏ qua, lần nữa tập trung vào quay phim.
Đến chiều, đột nhiên nhận được điện thoại của ngân hàng gọi tới: “Xin hỏi, anh là Diệp Thiếu Cảnh phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Cảnh bỏ kịch bản xuống.
“Số tiền trả góp tại căn nhà của anh trên đường Lâm Uyển đã được trả hết, bắt đầu từ tháng sau sẽ không trừ tiền từ tài khoản của anh nữa.”
Diệp Thiếu Cảnh bật dậy, tựa như nghe được chuyện khó tin, cậu cũng không đi ngân hàng gửi tiền, sao có khả năng đột nhiên trả hết nợ? thế là cùng nhân viên ngân hàng nói: “Làm phiền giúp tôi tìm tên người gửi tiền được không?”
“Xin chờ một chút.” Lát sau, xin lỗi với Diệp Thiếu Cảnh: “Xin lỗi, người gửi không ghi rõ thông tin, nếu có thời gian phiền quý khách đến ngân hàng một chuyến, tôi cần anh ký vào giấy tờ.”
Diệp Thiếu Cảnh cúp điện thoại, đột nhiên nhớ lại cuộc đối thoại tối qua cùng Trác Thích Nghiễn, nhất thời cứng đờ tại chỗ, không phải là anh ấy trả tiền nợ chứ? Cũng chỉ có hắn có khả năng, nhưng lúc đó mình chỉ nói giỡn thôi, hắn sao có thể làm thật.
Diệp Thiếu Cảnh lo lắng bấm số điện thoại của Trác Thích Nghiễn, điện thoại vang lên nửa ngày không ai bắt máy, đoán thầm chắc hắn đang trong phòng họp, không tiện nghe điện thoại.
Cuối ngày chấm dứt công tác xong, Diệp Thiếu Cảnh vội vàng chạy về nhà, cho dù hôm nay được về sớm nhưng lúc về tới nhà cũng đã gần 8h tối, nhưng vẫn sớm hơn bình thương 2 tiếng, Trác Thích Nghiễn nhìn thấy cậu chắc sẽ cao hứng, cứ tưởng tượng hắn cao hứng khi thấy mình, đôi mắt nheo lại mỉm cười mở ra hai tay ôm lấy mình liền nhịn không được bước nhanh hơn.
Diệp Thiếu Cảnh đẩy mở cửa nhà, xuyên qua huyền quan, đi vào phòng khách, một nị nữ tử tú lệ đang ngồi trên sô pha, thân thiết ôm tay Trác Thích Nghiễn, mà hắn vốn không thích cùng người khác thân mật tiếp xúc lại không hề đẩy cô ấy ra.
End 113 <ins class="adsbygoogle"