Phóng viên của tờ ‘New Weekly’ đến phỏng vấn nghệ sỹ trong công ty, nói lại với quản lý là cậu không phối hợp, trong suốt thời gian phỏng vấn chỉ ngồi không chờ phóng viên hỏi rồi đáp, mắt thì cứ nhìn thẳng phóng viên, trả lời rất ngắn gọn, vào thẳng chủ đề, không dây dưa.
Sau đó nhân viên công ty mới giải thích, cậu ấy rất tốt chỉ là tính cách không thích náo nhiệt, không thích nói chuyện, quan hệ với đạo diễn và diễn viên cậu ấy cũng không quen nhiều lắm.
Người được phỏng vấn chính là Diệp Thiếu Cảnh, lần đó, phóng viên phỏng vấn cậu oán giận than thở với Cẩm Đường, vì vậy mà Cẩm Đường mới biết được Diệp Thiếu Cảnh chỉ biết diễn xuất còn lại chả biết gì hết. Khi ấy, Văn Trừng muốn tập trung nâng đỡ cậu ấy, đây là ưu điểm của tiểu công ty, chỉ có thể tập trung tài lực vào một nghệ sỹ, không giống các công ty lớn nhiều nghệ sỹ, tranh chấp giành giật nhau để được nâng đỡ, để được chú ý. Diệp Thiếu Cảnh được công ty cấp cơ hội, cậu ta cũng là kiểu người có chí.
Mà tiểu công ty thiếu hụt nhiều nhất ở chỗ tiền ít, nhiều lúc công việc chỉ nhận tiền chứ không nhận người, quả thật cậu làm diễn viên nhưng đời sống rất gian khổ, việc bị người ta đoạt vai diễn là chuyện thường. Chủ tịch công ty muốn anh mang Diệp Thiếu Cảnh tới các buổi tiệc rượu, làm quen với nhiều nhà đầu tư như vậy có tài chính mới không lo mất đi nhiều cơ hội.
Diệp Thiếu Cảnh khi đó rất ngây ngô, mái tóc đen nhánh mềm mại, cao cao gầy gầy, nhìn qua rất trong sạch, quyến rũ như nhân vật mối tình đầu ngọt ngào trong các bộ phim.
Anh lại không nỡ đem Diệp Thiếu Cảnh đẩy vào trong đám thượng lưu kia, một khi đã bước chân vào cái vòng luẩn quẩn đó thì vô pháp thoát thân, mà chính bản thân cậu ấy cũng không thích những nơi như vậy, tất nhiên càng không hề biết những “Quy tắc ngầm.”
Các quy tắc ngầm này, chủ tịch nói anh đừng quan trọng hóa quá, cho dù là đi bán bảo hiểm cũng phải tiếp khách uống trà, ăn cơm, thuận tiện đùa giỡn lưu manh một hai câu, mà nhất là trong giới giải trí này hầu hết các nghệ sỹ đều bị quy tắc ngầm chi phối, diễn viên dù đẹp hay không đẹp đều bị công ty ép đi. Loại sự tình này vốn là anh tình tôi nguyện, huống hồ dù không đẹp cũng sẽ có nét hấp dẫn riêng, nhưng đẹp mà không tiếng tăm gì thì cũng bị người ta chơi xong rồi bỏ.
Cẩm Đường từ trước tới nay chưa hề dẫn Diệp Thiếu Cảnh tới các buổi tiệc rượu, không chỉ xuất phát từ thái độ nghe lời của cậu mà còn một phần từ sự ích kỷ của bản thân, anh không muốn Diệp Thiếu Cảnh ra khỏi phạm vi bảo hộ của mình.
Nhưng Diệp Thiếu Cảnh lại quen Trác Thích Nghiễn, hắn là chủ tịch của Hoàn Á, có vô số nghệ sỹ nịnh bợ ve vãn hắn để có thể đặt chân vào Hoàn Á, nhưng toàn bộ đều bị đuổi đi.
Hiện tại, không thể không thừa nhận Trác Thích Nghiễn đã cho Diệp Thiếu Cảnh cơ hội, nếu hắn không can thiệp, ai dám thay đổi vai diễn của Hoa Tử Tuấn trong phút chót như thế.
Hoa Tử Tuấn là dạng người gì, không nói đến thế lực đằng sau, chỉ nói đến tiền thôi đã đủ để đóng vai chính trong ‘Thanh Thành’, giờ tự dưng vô thanh vô tức bị đổi vai diễn, nhất định cậu ta sẽ không cam tâm mở to mắt mà nhìn Diệp Thiếu Cảnh cướp đi cơ hội của cậu ta.
Cẩm Đường nhìn đôi mắt bị thương của Diệp Thiếu Cảnh, cậu mờ mịt ngẩng đầu, bộ dáng hoang mang làm anh đặc biệt đau lòng, anh tin chắc Diệp Thiếu Cảnh không biết lai lịch của Trác Thích Nghiễn lúc mới quen hắn, chuyện sau đó thì anh cũng không rõ ràng lắm, càng miễn bàn đến lòng dạ thâm sâu của hắn ta, anh hỏi: “Cậu có từng hỏi Trác Thích Nghiễn tại sao lại giúp cậu nhiều như thế chưa?” Vô công bất thụ lộc, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế.
“Anh ấy nói là một người bạn.” Diệp Thiếu Cảnh dùng răng nanh lột vỏ cam, hàm răng trắng noãn lộ ra cùng cánh môi đỏ mọng nhìn đặc biệt gợi cảm, giọng nói ôn nhu đầy từ tính.
Cẩm Đường thực không thể hiểu nổi sao lại có nam nhân thích Diệp Thiếu Cảnh được, lúc trước cũng có người không hiểu sao có được số điện thoại của cậu, hàm súc muốn hẹn Diệp Thiếu Cảnh cùng đi ăn cơm, anh lo Trác Thích Nghiễn cũng là loại người này, thế là không giấu diếm nói thẳng cho cậu biết: “Tôi có nghe qua tin đồn nói Trác Thích Nghiễn thích nam nhân.”
Diệp Thiếu Cảnh giật mình ngẩng đầu, vẻ mặt không tin nhìn Cẩm Đường: “Không có khả năng.”
“Cậu có thể không tin tôi nhưng cậu phải phân rõ quan hệ giữa cậu cùng anh ta.” Cẩm Đường biết Diệp Thiếu Cảnh không tin, nhưng vẫn nên cẩn thận đề phòng, có còn hơn không.
Diệp Thiếu Cảnh im lặng không nói gì, Cẩm Đường cũng không nhắc lại nữa.
Trác Thích Nghiễn lần thứ 2 vào phòng bệnh, chắc trợ lý đến tìm nên trong tay hắn cầm một tập tài liệu, nhìn anh vẫn ở trong phòng bệnh cũng không mở miệng hạ lệnh đuổi khách, nhưng nhìn ánh mắt hắn tối đen như sắc trời ngoài cửa sổ, cùng gió lạnh không biết từ đầu thổi về khiến anh lạnh run cả người, hiện rõ thâm ý thù địch với Cẩm Đường, anh nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
End 17 <ins class="adsbygoogle"
Sau đó nhân viên công ty mới giải thích, cậu ấy rất tốt chỉ là tính cách không thích náo nhiệt, không thích nói chuyện, quan hệ với đạo diễn và diễn viên cậu ấy cũng không quen nhiều lắm.
Người được phỏng vấn chính là Diệp Thiếu Cảnh, lần đó, phóng viên phỏng vấn cậu oán giận than thở với Cẩm Đường, vì vậy mà Cẩm Đường mới biết được Diệp Thiếu Cảnh chỉ biết diễn xuất còn lại chả biết gì hết. Khi ấy, Văn Trừng muốn tập trung nâng đỡ cậu ấy, đây là ưu điểm của tiểu công ty, chỉ có thể tập trung tài lực vào một nghệ sỹ, không giống các công ty lớn nhiều nghệ sỹ, tranh chấp giành giật nhau để được nâng đỡ, để được chú ý. Diệp Thiếu Cảnh được công ty cấp cơ hội, cậu ta cũng là kiểu người có chí.
Mà tiểu công ty thiếu hụt nhiều nhất ở chỗ tiền ít, nhiều lúc công việc chỉ nhận tiền chứ không nhận người, quả thật cậu làm diễn viên nhưng đời sống rất gian khổ, việc bị người ta đoạt vai diễn là chuyện thường. Chủ tịch công ty muốn anh mang Diệp Thiếu Cảnh tới các buổi tiệc rượu, làm quen với nhiều nhà đầu tư như vậy có tài chính mới không lo mất đi nhiều cơ hội.
Diệp Thiếu Cảnh khi đó rất ngây ngô, mái tóc đen nhánh mềm mại, cao cao gầy gầy, nhìn qua rất trong sạch, quyến rũ như nhân vật mối tình đầu ngọt ngào trong các bộ phim.
Anh lại không nỡ đem Diệp Thiếu Cảnh đẩy vào trong đám thượng lưu kia, một khi đã bước chân vào cái vòng luẩn quẩn đó thì vô pháp thoát thân, mà chính bản thân cậu ấy cũng không thích những nơi như vậy, tất nhiên càng không hề biết những “Quy tắc ngầm.”
Các quy tắc ngầm này, chủ tịch nói anh đừng quan trọng hóa quá, cho dù là đi bán bảo hiểm cũng phải tiếp khách uống trà, ăn cơm, thuận tiện đùa giỡn lưu manh một hai câu, mà nhất là trong giới giải trí này hầu hết các nghệ sỹ đều bị quy tắc ngầm chi phối, diễn viên dù đẹp hay không đẹp đều bị công ty ép đi. Loại sự tình này vốn là anh tình tôi nguyện, huống hồ dù không đẹp cũng sẽ có nét hấp dẫn riêng, nhưng đẹp mà không tiếng tăm gì thì cũng bị người ta chơi xong rồi bỏ.
Cẩm Đường từ trước tới nay chưa hề dẫn Diệp Thiếu Cảnh tới các buổi tiệc rượu, không chỉ xuất phát từ thái độ nghe lời của cậu mà còn một phần từ sự ích kỷ của bản thân, anh không muốn Diệp Thiếu Cảnh ra khỏi phạm vi bảo hộ của mình.
Nhưng Diệp Thiếu Cảnh lại quen Trác Thích Nghiễn, hắn là chủ tịch của Hoàn Á, có vô số nghệ sỹ nịnh bợ ve vãn hắn để có thể đặt chân vào Hoàn Á, nhưng toàn bộ đều bị đuổi đi.
Hiện tại, không thể không thừa nhận Trác Thích Nghiễn đã cho Diệp Thiếu Cảnh cơ hội, nếu hắn không can thiệp, ai dám thay đổi vai diễn của Hoa Tử Tuấn trong phút chót như thế.
Hoa Tử Tuấn là dạng người gì, không nói đến thế lực đằng sau, chỉ nói đến tiền thôi đã đủ để đóng vai chính trong ‘Thanh Thành’, giờ tự dưng vô thanh vô tức bị đổi vai diễn, nhất định cậu ta sẽ không cam tâm mở to mắt mà nhìn Diệp Thiếu Cảnh cướp đi cơ hội của cậu ta.
Cẩm Đường nhìn đôi mắt bị thương của Diệp Thiếu Cảnh, cậu mờ mịt ngẩng đầu, bộ dáng hoang mang làm anh đặc biệt đau lòng, anh tin chắc Diệp Thiếu Cảnh không biết lai lịch của Trác Thích Nghiễn lúc mới quen hắn, chuyện sau đó thì anh cũng không rõ ràng lắm, càng miễn bàn đến lòng dạ thâm sâu của hắn ta, anh hỏi: “Cậu có từng hỏi Trác Thích Nghiễn tại sao lại giúp cậu nhiều như thế chưa?” Vô công bất thụ lộc, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế.
“Anh ấy nói là một người bạn.” Diệp Thiếu Cảnh dùng răng nanh lột vỏ cam, hàm răng trắng noãn lộ ra cùng cánh môi đỏ mọng nhìn đặc biệt gợi cảm, giọng nói ôn nhu đầy từ tính.
Cẩm Đường thực không thể hiểu nổi sao lại có nam nhân thích Diệp Thiếu Cảnh được, lúc trước cũng có người không hiểu sao có được số điện thoại của cậu, hàm súc muốn hẹn Diệp Thiếu Cảnh cùng đi ăn cơm, anh lo Trác Thích Nghiễn cũng là loại người này, thế là không giấu diếm nói thẳng cho cậu biết: “Tôi có nghe qua tin đồn nói Trác Thích Nghiễn thích nam nhân.”
Diệp Thiếu Cảnh giật mình ngẩng đầu, vẻ mặt không tin nhìn Cẩm Đường: “Không có khả năng.”
“Cậu có thể không tin tôi nhưng cậu phải phân rõ quan hệ giữa cậu cùng anh ta.” Cẩm Đường biết Diệp Thiếu Cảnh không tin, nhưng vẫn nên cẩn thận đề phòng, có còn hơn không.
Diệp Thiếu Cảnh im lặng không nói gì, Cẩm Đường cũng không nhắc lại nữa.
Trác Thích Nghiễn lần thứ 2 vào phòng bệnh, chắc trợ lý đến tìm nên trong tay hắn cầm một tập tài liệu, nhìn anh vẫn ở trong phòng bệnh cũng không mở miệng hạ lệnh đuổi khách, nhưng nhìn ánh mắt hắn tối đen như sắc trời ngoài cửa sổ, cùng gió lạnh không biết từ đầu thổi về khiến anh lạnh run cả người, hiện rõ thâm ý thù địch với Cẩm Đường, anh nhanh chóng kiếm cớ rời đi.
End 17 <ins class="adsbygoogle"