-Cô ơi,con đến rồi, hotboy Hoàng Minh lao vào nhà Tuấn Kiệt
với.. bộ đồ ngủ.@@!
-cái thằng này cứ như con nít là sao??-Cô Hải cười mắng yêu.
Minh cười hì hì nhảy tót vào bàn ăn.
-Kiệt,Phương ơi xuống ăn tối!
-Ừ nhanh tao đói quá, Kiệt Phươn… What? Phương?Phương nào ạ?-Minh
giật mình quay ngoắt sang cô Hải!
-Ơ,thế thằng Kiệt không nói gì với con ak??
-Có gì mak nói đâu.- Tuấn Kiệt lạnh lùng không kém phần men
lỳ, tay đút túi quần bước xuống cầu thang.
-AKiệt!- Minh ra vẻ rơm mớm :”mày lấy vợ hồi nào sao không
báo tao!”, ổng giận dỗi.
Tuấn Kiệt tay cầm cốc nước:”mày muốn uống nước hay uống cốc?”
Từ trên tầng, nhỏ Hoài Phương lao xuống,chạy đến chỗ cô Hải
,không mảy may quan tâm cảnh nhộn nhịp của 2 mỹ nam!
-Hôm nai ăn gì vậy cô?
-Nai!!!!!?
Phương quay ra Hoàng Minh hỏi ngây thơ:”Nai rừng hay nuôi?”
*10p sau tại bàn ăn
-Cô ơi,sao con không thấy có thịt nai?-Phương nhăn nhó
-Cái này..-cô Hải cười trừ liếc xéo thằng bạn thân của con
trai
-À à, ..cái đó..-Minh biết ý lên tiếng nhưng mà “tắc’’
-Con xong rồi-mặt lạnh tanh như kiểu tỉ năm một sắc thái kéo ghế đi lên phòng.haizzz,cắt
đứt cuộc hội thoại vớ vẩn đang diễn ra.
-À, con cũng xong rồi!-cu cậu chạy tót theo Kiệt,bỏ lại 2
khuôn mặt in dấu ( ?) to đùng.
**Sân thượng
Nhỏ Phương đưa chân đẩy mình theo cái ghế xích đu ngoài trời,ngước
lên nhìn sao lấp lánh “..Hòa vào dòng người trên phố tấp nập..người ta vội vã
như ai cũng có một người đang chờ,tất cả chỉ khiến em thêm buồn hơn..”,hát vu
vơ.
Bộp..bộp,Hoàng Mình bước tới vỗ tay(đứng hồi nào vậy ba @@!)
-Em hát hay nhỉ,rất cảm xúc-Minh đút tay túi quần cực kool.
Phương quay ra có chút ngạc nhiên.
-Hôm nào anh ở đây,anh với nó đều lên đây,cơ mà em chiếm chỗ
rồi nên nó không lên.-Minh cười dịu dàng!
-Nó? Kiệt..?-Phương nheo mày.
Minh ra mặt nghiêm trọng,tay dính
môi :”suỵt”
Nhỏ Phương nhếch mép:”À phải, hắn
không cho ai gọi tên! Cơ mà tại sao??”
-Em biết đấy, nó vốn sống kín,từ
khi bố nó mất,nó hầu như không cười nói luôn. Cả cái tên nó cũng không muốn cho
ai gọi.
-Ak, còn anh? Tôi thấy anh trái
ngược với hắn,sao anh sống được với hắn được vậy,chỉ tôi với. Có lẽ tôi còn chung
bầu trời với hắn dài dài.
Chợt Minh nhìn nhỏ Phương chằm chằm
với cặp mắt thắc mắc. “Mặt tôi dính gì ak?”,nhỏ khó chịu khó hiểu.
-À,anh không.. Nhưng, anh muốn hỏi:
bộ em không hứng thú gì với thằng Kiệt ak,nó toàn tài hiếm có đấy!
Phương lập tức quay ra với cái mặt
như kiểu vừa ăn nhầm táo thối:
-Are u crazy?? Bộ trông tôi hám
zai đẹp lắm hả?
-À không,anh không có ý đó-Hoàng
Minh cười ngượng.
-Hơn nữa, hắn cục cằn,lạnh lẽo,tôi
không có hứng thú.-Nhỏ ngước lên nhìn anh chàng cao ngất ngưởng đang đứng.
Nhỏ ngồi dịch sang một bên,liếc
ám chỉ.
-Anh còn tưởng em quên anh đang đứng,hè
hè. – Minh ngồi xuống cạnh cười.-
Nhưng.. Kiệt nó không như em thấy đâu.
Minh dựa ra sau, ngước lên nhìn bầu trời đêm
huyền ảo.
-Không gì chứ, chắc tên nào cũng
vậy thôi, mất người thân sốc quá là đâm ra “tư ki”…
-Anh còn chưa bao giờ nhìn thấy mặt
mẹ mình,bà mất lúc sinh ra anh. Bố anh tai nạn năm anh 3 tuổi, Anh sống với ông
nội , nhưng ông quá bận bịu nên anh về Việt Nam với thằng Kiệt.-Minh cắt lời nhỏ,
mắt không dời bầu trời.(Ông này đen..)
Nhỏ quay sang ngạc nhiên .
-Vậy nên,không phải cái gì cũng
nhìn bằng mắt và nghe bằng tai được đâu, bé Nai ak.-Minh cũng nhìn nhỏ Phương
cười, nụ cười tỏa nắng của một hotboy chính hãng (>_
-Nai..? bé, bé nai..?
Phương còn đang ngơ ngác thì Minh
đã đứng dậy đi xuống tầng.
** Cửa phòng AKiệt mở ra
-Đi đầu về vậy?
-Tầng thượng city-Minh cười toe
toét.
-Mày làm gì với con nhỏ đó mak
vui thế.-Kiệt cười gian
Minh vồ cái gối gần nhất ném bộp
vào Kiệt, cơ mờ sói già Tuấn Kiệt đỡ ngon(hè hè, văn võ song toàn mị)
-Cô ơi,con đến rồi, hotboy Hoàng Minh lao vào nhà Tuấn Kiệt với.. bộ đồ ngủ[email protected]@!
-cái thằng này cứ như con nít là sao??-Cô Hải cười mắng yêu.
Minh cười hì hì nhảy tót vào bàn ăn.
-Kiệt,Phương ơi xuống ăn tối!
-Ừ nhanh tao đói quá, Kiệt Phươn… What? Phương?Phương nào ạ?-Minh giật mình quay ngoắt sang cô Hải!
-Ơ,thế thằng Kiệt không nói gì với con ak??
-Có gì mak nói đâu.- Tuấn Kiệt lạnh lùng không kém phần men lỳ, tay đút túi quần bước xuống cầu thang.
-AKiệt!- Minh ra vẻ rơm mớm :”mày lấy vợ hồi nào sao không báo tao!”, ổng giận dỗi.
Tuấn Kiệt tay cầm cốc nước:”mày muốn uống nước hay uống cốc?”
Từ trên tầng, nhỏ Hoài Phương lao xuống,chạy đến chỗ cô Hải ,không mảy may quan tâm cảnh nhộn nhịp của mỹ nam!
-Hôm nai ăn gì vậy cô?
-Nai!!!!!?
Phương quay ra Hoàng Minh hỏi ngây thơ:”Nai rừng hay nuôi?”
p sau tại bàn ăn
-Cô ơi,sao con không thấy có thịt nai?-Phương nhăn nhó
-Cái này..-cô Hải cười trừ liếc xéo thằng bạn thân của con trai
-À à, ..cái đó..-Minh biết ý lên tiếng nhưng mà “tắc’’
-Con xong rồi-mặt lạnh tanh như kiểu tỉ năm một sắc thái kéo ghế đi lên phòng.haizzz,cắt đứt cuộc hội thoại vớ vẩn đang diễn ra.
-À, con cũng xong rồi!-cu cậu chạy tót theo Kiệt,bỏ lại khuôn mặt in dấu ( ?) to đùng.
Sân thượng
Nhỏ Phương đưa chân đẩy mình theo cái ghế xích đu ngoài trời,ngước lên nhìn sao lấp lánh “..Hòa vào dòng người trên phố tấp nập..người ta vội vã như ai cũng có một người đang chờ,tất cả chỉ khiến em thêm buồn hơn..”,hát vu vơ.
Bộp..bộp,Hoàng Mình bước tới vỗ tay(đứng hồi nào vậy ba @@!)
-Em hát hay nhỉ,rất cảm xúc-Minh đút tay túi quần cực kool.
Phương quay ra có chút ngạc nhiên.
-Hôm nào anh ở đây,anh với nó đều lên đây,cơ mà em chiếm chỗ rồi nên nó không lên.-Minh cười dịu dàng!
-Nó? Kiệt..?-Phương nheo mày.
Minh ra mặt nghiêm trọng,tay dính môi :”suỵt”
Nhỏ Phương nhếch mép:”À phải, hắn không cho ai gọi tên! Cơ mà tại sao??”
-Em biết đấy, nó vốn sống kín,từ khi bố nó mất,nó hầu như không cười nói luôn. Cả cái tên nó cũng không muốn cho ai gọi.
-Ak, còn anh? Tôi thấy anh trái ngược với hắn,sao anh sống được với hắn được vậy,chỉ tôi với. Có lẽ tôi còn chung bầu trời với hắn dài dài.
Chợt Minh nhìn nhỏ Phương chằm chằm với cặp mắt thắc mắc. “Mặt tôi dính gì ak?”,nhỏ khó chịu khó hiểu.
-À,anh không.. Nhưng, anh muốn hỏi: bộ em không hứng thú gì với thằng Kiệt ak,nó toàn tài hiếm có đấy!
Phương lập tức quay ra với cái mặt như kiểu vừa ăn nhầm táo thối:
-Are u crazy?? Bộ trông tôi hám zai đẹp lắm hả?
-À không,anh không có ý đó-Hoàng Minh cười ngượng.
-Hơn nữa, hắn cục cằn,lạnh lẽo,tôi không có hứng thú.-Nhỏ ngước lên nhìn anh chàng cao ngất ngưởng đang đứng.
Nhỏ ngồi dịch sang một bên,liếc ám chỉ.
-Anh còn tưởng em quên anh đang đứng,hè hè. – Minh ngồi xuống cạnh cười.- Nhưng.. Kiệt nó không như em thấy đâu.
Minh dựa ra sau, ngước lên nhìn bầu trời đêm huyền ảo.
-Không gì chứ, chắc tên nào cũng vậy thôi, mất người thân sốc quá là đâm ra “tư ki”…
-Anh còn chưa bao giờ nhìn thấy mặt mẹ mình,bà mất lúc sinh ra anh. Bố anh tai nạn năm anh tuổi, Anh sống với ông nội , nhưng ông quá bận bịu nên anh về Việt Nam với thằng Kiệt.-Minh cắt lời nhỏ, mắt không dời bầu trời.(Ông này đen..)
Nhỏ quay sang ngạc nhiên .
-Vậy nên,không phải cái gì cũng nhìn bằng mắt và nghe bằng tai được đâu, bé Nai ak.-Minh cũng nhìn nhỏ Phương cười, nụ cười tỏa nắng của một hotboy chính hãng (>_
-Nai..? bé, bé nai..?
Phương còn đang ngơ ngác thì Minh đã đứng dậy đi xuống tầng.
Cửa phòng AKiệt mở ra
-Đi đầu về vậy?
-Tầng thượng city-Minh cười toe toét.
-Mày làm gì với con nhỏ đó mak vui thế.-Kiệt cười gian
Minh vồ cái gối gần nhất ném bộp vào Kiệt, cơ mờ sói già Tuấn Kiệt đỡ ngon(hè hè, văn võ song toàn mị)