Tuy năm năm đã trôi qua, nhưng đối với Trần Úc, chuyện đó như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Những nơi như hộp đêm, rất ít khi xuất hiện mẫu đàn ông có khí chất cao quý như vậy. Thông thường đàn ông tới nơi này, không phải vì muốn tìm phụ nữ thì cũng là tìm đàn ông. Nhưng anh ta lại ngồi đó một mình, vầng trán rộng, gương mặt ôn nhu, thần thái lại lạnh lùng kiêu ngạo.
Dáng dấp ấy tỏa ra khí chất cao quý thoát tục, khác hẳn người thường.
Tới khi cô gái thứ n tiếp cận anh ta thất bại, Trần Úc và Nguy Đồng đã cá cược với nhau, còn cá điều gì thì bản thân Trần Úc cũng không nhớ nữa, chỉ có một thứ vẫn mãi hằn sâu trong ký ức anh, đó là khuôn mặt đẹp hơn tranh vẽ của người đàn ông đang cô độc ngồi kia.
Lúc đó Nguy Đồng cũng đã say mèm, chưa nói được đến câu thứ hai thì đã đổ người về phía anh. Rồi chẳng hiểu tại sao, hai người bắt đầu nói chuyện thật, sau đó khách đến rất đông, Trần Úc nhất thời không chú ý, khi quay đầu lại, thì đã không thấy hai người kia đâu nữa. Khi đó Trần Úc cũng không thể ngờ, đây là đêm cuối cùng anh ở lại quán rượu này.…
Khi dòng hồi tưởng trở về với thực tại, Trần Úc phát hiện, bên cạnh mình, Nguy Đồng đứng như hóa đá, "Cô không sao chứ?"
Nguy Đồng phải mất nửa ngày mới thốt lên thành tiếng, "Ý anh là, người đàn ông trên chiếc xe vừa rồi kia... là người đã nói chuyện với tôi trong quán rượu năm năm trước? Anh chắc chắn là anh không nhìn nhầm chứ?"
"Nhìn nhầm? Xí! Trần Úc này là ai chứ? Hơn nữa kiểu đàn ông như vậy, chỉ cần gặp một lần, là cả đời không thể nào quên được, cô nghĩ ai sinh ra cũng có diễm phúc mang khuôn mặt đó sao?..."
Trần Úc còn đang lẩm bẩm, thì Nguy Đồng đã lao vụt đi.
***
Nguy Đồng chạy thục mạng tới cổng lớn bệnh viện, trong đầu cô trống rỗng, bộ não dường như ngừng hoạt động, chỉ có tay chân cô đang tự chạy đi mà thôi, ánh mắt không ngừng đảo khắp nơi tìm kiếm.
Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đại sảnh bệnh viện. Người đó đang chờ thang máy, cúi đầu từ tốn nói điều gì đó với Lục Lộ, thần thái thanh đạm, ôn hòa, nhưng khí chất cao quý hơn người vẫn không thể nào lẫn đi đâu được.
Lục Lộ hoảng hốt khi thấy người con gái phía trước đang xồng xộc lao tới, còn chưa kịp nói tiếng nào thì Lục Lộ đã bị cô gạt qua một bên. Nguy Đồng giữ chặt Lăng Thái, đẩy anh vào trong thang máy, hung dữ đuổi tất cả người bên trong ra ngoài.
Cô ấn bừa một nút nào đó để thang máy đi lên, quay sang trừng mắt nhìn anh, "Anh nói đi, có phải năm năm trước anh đã từng đến quán bar Độ Ngạn ở khu phố cũ không?"
Sâu thẳm trong đôi mắt người đàn ông trước mặt Nguy Đồng,... hai nhãn đồng đen đến mê hoặc tựa như mặt nước hồ đông không nhìn thấy đáy, đôi mắt ấy đang nhìn chăm chú bao phủ lấy cô, như một chiếc khóa vô hình giữ chặt cô lại. Không chịu nổi sự im lặng đến bế tắc này, cô bóp chặt vai anh.
"Chết tiệt, rốt cuộc anh có tới đó không?" Nguy Đồng như muốn phát điên.
"Cô biết cả rồi sao?" Sắc mặt Lăng Thái vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ có đôi mắt sâu thẳm mê hoặc kia, dường như đang gợn sóng.
Câu hỏi đó khiến tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng Nguy Đồng cũng vụt tắt. Cô cúi đầu thở hắt ra, ôm đầu khụy chân xuống đất, "Thì ra đúng thật là anh... Thì ra anh đã biết từ lâu... Khoan đã!" Cô đột nhiên đứng bật dậy, siết chặt cà vạt của anh, "Sao anh có thể biết được? Đồ chết tiệt này, anh biết từ bao giờ?"
"Lần ở Hồng Kông." Từ khi anh kéo tay cô khỏi chiếc cà vạt của mình, bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô, thật chặt, lửa giận bừng bừng trong lòng khiến cô không chú ý tới điều này.
"Vậy không phải cũng đã ba bốn tháng rồi sao? Từ lúc đó anh đã biết rồi, tại sao không nói với tôi?" Nguy Đồng như kẻ ngốc không hề hay biết gì, mới đính hôn với Lăng Lạc An, bây giờ phát hiện mình có tình một đêm với chú của anh ta. Đừng nói là Lăng Lạc An sau khi biết chuyện này sẽ nổi điên thế nào, mà ngay cả bản thân cô, cũng chưa phóng khoáng đến mức trẻ không tha già không thương như vậy.
Cánh cửa thang máy mở rồi lại đóng, anh bấm cho thang máy chạy xuống, sau khi tới nơi, anh kéo cô gái còn đang đứng ngẩn ngơ trong đó ra ngoài.
"Đợi đã." Giọng nói Nguy Đồng vang lên từ phía sau, anh không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía phòng bệnh của mình.
"Tôi bảo anh đứng lại đó! Tôi muốn anh nói cho rõ ràng, tại sao sớm đã biết chuyện mà không nói cho tôi? Còn mở to mắt nhìn tôi đính hôn với Lăng Lạc An? Hay là anh cảm thấy như vậy rất thú vị?"
Nguy Đồng nói nhiều như vậy, nhưng không hề thấy Lăng Thái dừng bước. Anh là một người đàn ông trưởng thành, chững chạc, lại có gia thế và địa vị mà người bình thường không thể nào với tới, thậm chí nếu anh nói những lời như cuộc tình một đêm đều là do cả hai tự nguyện, không ai phải chịu trách nhiệm với ai, thì cô cũng có thể hiểu được. Nhưng vấn đề là, trước tình hình hiện nay, tại sao anh vẫn có thể bình tĩnh đến lạnh lùng như vậy?…
Không lẽ trong mắt anh, vị khách qua đường như cô chỉ là trò tiêu khiển một đêm không hề có chút ý nghĩa gì? Dùng xong rồi thì lập tức vứt bỏ, lập tức lãng quên, cho dù có gặp lại cô cũng không cần thiết phải nhắc tới chuyện đó?
Thái độ của anh khiến lửa giận trong lòng cô càng bốc lên ngùn ngụt, cô dồn hết sức vào cánh tay, giữ chặt lấy anh, "Lăng Thái! Đồ chết tiệt nhà anh mau đứng lại cho tôi! Tôi muốn anh nói cho rõ ràng!..."
Người đàn ông trước mặt cô bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn cô, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, không thể nào đoán được ý nghĩ bên trong. Hai cánh tay to lớn giữ chặt vai cô, đôi môi người đàn ông trước mặt ép xuống, lành lạnh, nhưng mềm mại không ngờ.
Nguy Đồng sững người, toàn thân tê cứng.
Hơi thở của anh thơm mát nồng nàn, thuần túy trong suốt, hoàn toàn không giống với Lăng Lạc An.
Trái ngược với sự đột ngột có chút sợ hãi lúc đầu, anh hôn cô thật nhẹ nhàng, nhẹ như hạt sương mai, dịu dàng, đắm say. Nếu không phải ở một tình huống trớ trêu như bây giờ, nếu không phải là nụ hôn của anh và cô, thì Nguy Đồng còn nghĩ rằng, đây là nụ hôn ngọt ngào nhất của một cặp tình nhân.
Nguy Đồng sững người, mắt tròn xoe nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt gần trong gang tấc, đôi tay cứng đờ đang muốn đẩy anh ra, thì anh đã buông cô ra trước.
"Bây giờ, đã bình tĩnh lại chưa?" Khoảng cách rất gần khiến Nguy Đồng có thể nhìn anh rõ hơn. Đôi môi anh khẽ động, hơi thở vẫn nồng ấm,..qu๖ۣۜY.. trên môi anh vẫn còn vương hơi ấm của cô. Nhưng ánh mắt nhìn cô lại lạnh lùng, điềm nhiên đến vậy, cứ như người đàn ông hôn cô vừa rồi không phải là anh.
Những ngón tay thon dài khẽ lướt qua khuôn mặt cô, chỉnh lại vài sợi tóc buông xuống, vuốt nhẹ mái tóc dài màu nâu mềm mại như dải lụa, "Nếu đã bình tĩnh rồi, chúng ta nói chuyện."
***
Thành phố Z.
Trong căn phòng ăn khép kín tại một nhà hàng sang trọng, một người đứng khom lưng, cung kính đem những tin nóng hổi nhất vừa nhận được từ thành phố S báo cáo lại cho cậu chủ của mình. Sau cùng, người đó dừng lại một lát, do dự không biết có nên nói nốt chuyện đó cho cậu chủ nghe hay không.
"Có chuyện gì thì mau nói, tôi ghét nhất là kiểu úp úp mở mở!" Ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ không đủ chiếu sáng cả căn phòng, trên chiếc ghế sô-pha, chàng trai gương mặt thanh tú, mỉm cười tự mãn xoay xoay ly rượu vang trong tay mình. Dung dịch màu hồng đậm lắc lư trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, phản chiếu đôi mắt đào hoa phảng phất nét buồn man mác của người đối diện. Người đó có thể dễ dàng giải quyết vấn đề đó một cách gọn gàng, thực sự khiến anh không thể nào vui nổi.
"Là... chuyện liên quan đến cô Nguy Đồng." Tên trợ thủ cúi đầu, rốt cuộc cũng đã nói ra tất cả những chuyện thám tử quan sát được ở bệnh viện.
Một sự yên lặng kéo dài, dài tới nỗi tên thuộc hạ kia nghĩ rằng cậu chủ không nghe rõ lời báo cáo của mình. Đột nhiên, một tiếng đổ vỡ vang lên xé tan sự yên lặng của căn phòng. Ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan. Tên thủ hạ khẽ ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt của cậu chủ còn khó coi hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
"Nói lại một lần nữa, hai người họ đã quen nhau như thế nào?"
"Là... là tình một đêm... năm năm về trước..." Tuy tên thuộc hạ không thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ đến thế, nhưng vì thái độ quá khó hiểu của hai người, nên hắn đã đi sâu điều tra. Kết quả là điều tra đến tận chỗ Trần Úc, và biết được mọi chuyện từ miệng của anh.
Tên thuộc hạ khẽ liếc nhìn người đàn ông với đôi mắt u tối lạnh lẽo đang ngồi trên chiếc sô-pha, sợ hãi không dám thở mạnh.
Hắn chưa từng thấy cậu chủ của mình có nét biểu cảm như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà. Theo hắn được biết thì cậu chủ chưa bao giờ thật lòng với bất kỳ một cô gái nào. Cũng vì hắn biết được điều này, nên mới dám báo cáo toàn bộ chuyện đó. Nếu sớm biết cậu chủ thật sự để tâm tới cô gái kia, thì hắn sẽ kín miệng như bưng, đánh chết cũng không nói ra nửa lời.
Lăng Lạc An với tay, lấy một chiếc ly khác, tự rót cho mình một ly rượu vang thượng hạng, "Vậy bây giờ hai người họ đang ở đâu?"
"Họ đang trên đường về, theo dự tính thì có lẽ cũng sắp tới nơi rồi. Là... cô Nguy Đồng lái xe, trợ lý của Lăng Thái phụ trách đánh lạc hướng..."
"Được rồi!" Anh giữ chặt ly rượu, quai hàm như đang co cứng.
Tên thuộc hạ không dám nán lại lâu, cung kính cúi chào, nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng.
***
Xe chạy khá chậm, trên cả quãng đường Nguy Đồng không nói câu nào, người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ cũng trầm mặc không kém, hình như anh đang muốn dành cho cô một không gian riêng để tự mình suy nghĩ.
Trưa nay tại phòng bệnh, chỉ sau một câu nói của anh, cơn thịnh nộ của cô đã tan biến như chưa từng tồn tại.
"Chuyện này nếu nói ra thì cô nghĩ có ích lợi gì? Với cô, với tôi, hay là với cả Lăng Lạc An? Không phải cô không biết quan hệ giữa tôi và Lăng Lạc An, cũng thừa hiểu hậu quả của chuyện này đối với quan hệ hai người. Tôi không ngần ngại làm những chuyện bất chấp thủ đoạn, nhưng cô thì khác."
Anh ngồi trên sô-pha, đôi chân thon dài bắt chéo, hai hàng lông mày nhíu lại, thần sắc lạnh nhạt. Khóe môi khẽ cong lên, nửa cười nửa như không, đôi mắt đen lạnh lùng, sâu thẳm, tại nơi thâm sâu nhất tựa như đang chứa đựng điều gì đó mà cô không thể nhìn thấu được.
"Mối quan hệ giữa người với người, một khi đã thay đổi thì rất khó khôi phục lại như lúc ban đầu, tôi không muốn cô phải hối hận." Ánh mắt anh bao trùm lấy cô, một phản ứng dù là nhỏ nhất của cô, cũng không lọt qua được mắt anh.
"Vậy ý của anh là, chuyện này đối với anh không có chút ý nghĩa nào sao?" Vì vậy, sau đêm đó mới không từ mà biệt rồi mất tích luôn!".... Trong lòng cô lửa giận lại dâng trào, nếu anh dám nói "phải" thì cô sẽ lập tức đánh anh một trận, mặc kệ anh có phải là sếp của cô hay không?
"Ý nghĩa phải là từ cả hai phía, được xây dựng trên lập trường của cả tôi và cô." Ánh mắt đang bao trùm cô nhẹ nhàng di chuyển, dừng lại nơi ánh nắng đang soi thẳng vào căn phòng qua khe cửa sổ. "Nếu chỉ từ phía một mình tôi, thì không thể có ý nghĩa gì được. Đợi tới một ngày, cô muốn nó thực sự có ý nghĩa, thì hãy tới hỏi tôi.
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó, sự tức giận trong lòng Nguy Đồng không còn nữa, nhưng sự việc vẫn chỉ là một mớ hỗn độn.…
Nhân vật nam chính trong chuyện tình một đêm của Nguy Đồng năm năm về trước, thật sự vượt xa tầm tưởng tượng của cô, là cô của năm năm trước quá tài giỏi, hay cô của năm năm sau quá kém cỏi đây? Năm năm trước cô chỉ dùng một đêm đã chinh phục được cơ thể của người đàn ông này, nhưng năm năm sau, bất kể cô làm thế nào cũng không thắng nổi miệng lưỡi sắc bén và cái đầu quá tỉnh của anh.
Tuy năm năm đã trôi qua, nhưng đối với Trần Úc, chuyện đó như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Những nơi như hộp đêm, rất ít khi xuất hiện mẫu đàn ông có khí chất cao quý như vậy. Thông thường đàn ông tới nơi này, không phải vì muốn tìm phụ nữ thì cũng là tìm đàn ông. Nhưng anh ta lại ngồi đó một mình, vầng trán rộng, gương mặt ôn nhu, thần thái lại lạnh lùng kiêu ngạo.
Dáng dấp ấy tỏa ra khí chất cao quý thoát tục, khác hẳn người thường.
Tới khi cô gái thứ n tiếp cận anh ta thất bại, Trần Úc và Nguy Đồng đã cá cược với nhau, còn cá điều gì thì bản thân Trần Úc cũng không nhớ nữa, chỉ có một thứ vẫn mãi hằn sâu trong ký ức anh, đó là khuôn mặt đẹp hơn tranh vẽ của người đàn ông đang cô độc ngồi kia.
Lúc đó Nguy Đồng cũng đã say mèm, chưa nói được đến câu thứ hai thì đã đổ người về phía anh. Rồi chẳng hiểu tại sao, hai người bắt đầu nói chuyện thật, sau đó khách đến rất đông, Trần Úc nhất thời không chú ý, khi quay đầu lại, thì đã không thấy hai người kia đâu nữa. Khi đó Trần Úc cũng không thể ngờ, đây là đêm cuối cùng anh ở lại quán rượu này.…
Khi dòng hồi tưởng trở về với thực tại, Trần Úc phát hiện, bên cạnh mình, Nguy Đồng đứng như hóa đá, "Cô không sao chứ?"
Nguy Đồng phải mất nửa ngày mới thốt lên thành tiếng, "Ý anh là, người đàn ông trên chiếc xe vừa rồi kia... là người đã nói chuyện với tôi trong quán rượu năm năm trước? Anh chắc chắn là anh không nhìn nhầm chứ?"
"Nhìn nhầm? Xí! Trần Úc này là ai chứ? Hơn nữa kiểu đàn ông như vậy, chỉ cần gặp một lần, là cả đời không thể nào quên được, cô nghĩ ai sinh ra cũng có diễm phúc mang khuôn mặt đó sao?..."
Trần Úc còn đang lẩm bẩm, thì Nguy Đồng đã lao vụt đi.
Nguy Đồng chạy thục mạng tới cổng lớn bệnh viện, trong đầu cô trống rỗng, bộ não dường như ngừng hoạt động, chỉ có tay chân cô đang tự chạy đi mà thôi, ánh mắt không ngừng đảo khắp nơi tìm kiếm.
Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đại sảnh bệnh viện. Người đó đang chờ thang máy, cúi đầu từ tốn nói điều gì đó với Lục Lộ, thần thái thanh đạm, ôn hòa, nhưng khí chất cao quý hơn người vẫn không thể nào lẫn đi đâu được.
Lục Lộ hoảng hốt khi thấy người con gái phía trước đang xồng xộc lao tới, còn chưa kịp nói tiếng nào thì Lục Lộ đã bị cô gạt qua một bên. Nguy Đồng giữ chặt Lăng Thái, đẩy anh vào trong thang máy, hung dữ đuổi tất cả người bên trong ra ngoài.
Cô ấn bừa một nút nào đó để thang máy đi lên, quay sang trừng mắt nhìn anh, "Anh nói đi, có phải năm năm trước anh đã từng đến quán bar Độ Ngạn ở khu phố cũ không?"
Sâu thẳm trong đôi mắt người đàn ông trước mặt Nguy Đồng,... hai nhãn đồng đen đến mê hoặc tựa như mặt nước hồ đông không nhìn thấy đáy, đôi mắt ấy đang nhìn chăm chú bao phủ lấy cô, như một chiếc khóa vô hình giữ chặt cô lại. Không chịu nổi sự im lặng đến bế tắc này, cô bóp chặt vai anh.
"Chết tiệt, rốt cuộc anh có tới đó không?" Nguy Đồng như muốn phát điên.
"Cô biết cả rồi sao?" Sắc mặt Lăng Thái vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ có đôi mắt sâu thẳm mê hoặc kia, dường như đang gợn sóng.
Câu hỏi đó khiến tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng Nguy Đồng cũng vụt tắt. Cô cúi đầu thở hắt ra, ôm đầu khụy chân xuống đất, "Thì ra đúng thật là anh... Thì ra anh đã biết từ lâu... Khoan đã!" Cô đột nhiên đứng bật dậy, siết chặt cà vạt của anh, "Sao anh có thể biết được? Đồ chết tiệt này, anh biết từ bao giờ?"
"Lần ở Hồng Kông." Từ khi anh kéo tay cô khỏi chiếc cà vạt của mình, bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô, thật chặt, lửa giận bừng bừng trong lòng khiến cô không chú ý tới điều này.
"Vậy không phải cũng đã ba bốn tháng rồi sao? Từ lúc đó anh đã biết rồi, tại sao không nói với tôi?" Nguy Đồng như kẻ ngốc không hề hay biết gì, mới đính hôn với Lăng Lạc An, bây giờ phát hiện mình có tình một đêm với chú của anh ta. Đừng nói là Lăng Lạc An sau khi biết chuyện này sẽ nổi điên thế nào, mà ngay cả bản thân cô, cũng chưa phóng khoáng đến mức trẻ không tha già không thương như vậy.
Cánh cửa thang máy mở rồi lại đóng, anh bấm cho thang máy chạy xuống, sau khi tới nơi, anh kéo cô gái còn đang đứng ngẩn ngơ trong đó ra ngoài.
"Đợi đã." Giọng nói Nguy Đồng vang lên từ phía sau, anh không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía phòng bệnh của mình.
"Tôi bảo anh đứng lại đó! Tôi muốn anh nói cho rõ ràng, tại sao sớm đã biết chuyện mà không nói cho tôi? Còn mở to mắt nhìn tôi đính hôn với Lăng Lạc An? Hay là anh cảm thấy như vậy rất thú vị?"
Nguy Đồng nói nhiều như vậy, nhưng không hề thấy Lăng Thái dừng bước. Anh là một người đàn ông trưởng thành, chững chạc, lại có gia thế và địa vị mà người bình thường không thể nào với tới, thậm chí nếu anh nói những lời như cuộc tình một đêm đều là do cả hai tự nguyện, không ai phải chịu trách nhiệm với ai, thì cô cũng có thể hiểu được. Nhưng vấn đề là, trước tình hình hiện nay, tại sao anh vẫn có thể bình tĩnh đến lạnh lùng như vậy?…
Không lẽ trong mắt anh, vị khách qua đường như cô chỉ là trò tiêu khiển một đêm không hề có chút ý nghĩa gì? Dùng xong rồi thì lập tức vứt bỏ, lập tức lãng quên, cho dù có gặp lại cô cũng không cần thiết phải nhắc tới chuyện đó?
Thái độ của anh khiến lửa giận trong lòng cô càng bốc lên ngùn ngụt, cô dồn hết sức vào cánh tay, giữ chặt lấy anh, "Lăng Thái! Đồ chết tiệt nhà anh mau đứng lại cho tôi! Tôi muốn anh nói cho rõ ràng!..."
Người đàn ông trước mặt cô bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn cô, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, không thể nào đoán được ý nghĩ bên trong. Hai cánh tay to lớn giữ chặt vai cô, đôi môi người đàn ông trước mặt ép xuống, lành lạnh, nhưng mềm mại không ngờ.
Nguy Đồng sững người, toàn thân tê cứng.
Hơi thở của anh thơm mát nồng nàn, thuần túy trong suốt, hoàn toàn không giống với Lăng Lạc An.
Trái ngược với sự đột ngột có chút sợ hãi lúc đầu, anh hôn cô thật nhẹ nhàng, nhẹ như hạt sương mai, dịu dàng, đắm say. Nếu không phải ở một tình huống trớ trêu như bây giờ, nếu không phải là nụ hôn của anh và cô, thì Nguy Đồng còn nghĩ rằng, đây là nụ hôn ngọt ngào nhất của một cặp tình nhân.
Nguy Đồng sững người, mắt tròn xoe nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt gần trong gang tấc, đôi tay cứng đờ đang muốn đẩy anh ra, thì anh đã buông cô ra trước.
"Bây giờ, đã bình tĩnh lại chưa?" Khoảng cách rất gần khiến Nguy Đồng có thể nhìn anh rõ hơn. Đôi môi anh khẽ động, hơi thở vẫn nồng ấm,..qu๖ۣۜY.. trên môi anh vẫn còn vương hơi ấm của cô. Nhưng ánh mắt nhìn cô lại lạnh lùng, điềm nhiên đến vậy, cứ như người đàn ông hôn cô vừa rồi không phải là anh.
Những ngón tay thon dài khẽ lướt qua khuôn mặt cô, chỉnh lại vài sợi tóc buông xuống, vuốt nhẹ mái tóc dài màu nâu mềm mại như dải lụa, "Nếu đã bình tĩnh rồi, chúng ta nói chuyện."
Thành phố Z.
Trong căn phòng ăn khép kín tại một nhà hàng sang trọng, một người đứng khom lưng, cung kính đem những tin nóng hổi nhất vừa nhận được từ thành phố S báo cáo lại cho cậu chủ của mình. Sau cùng, người đó dừng lại một lát, do dự không biết có nên nói nốt chuyện đó cho cậu chủ nghe hay không.
"Có chuyện gì thì mau nói, tôi ghét nhất là kiểu úp úp mở mở!" Ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ không đủ chiếu sáng cả căn phòng, trên chiếc ghế sô-pha, chàng trai gương mặt thanh tú, mỉm cười tự mãn xoay xoay ly rượu vang trong tay mình. Dung dịch màu hồng đậm lắc lư trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, phản chiếu đôi mắt đào hoa phảng phất nét buồn man mác của người đối diện. Người đó có thể dễ dàng giải quyết vấn đề đó một cách gọn gàng, thực sự khiến anh không thể nào vui nổi.
"Là... chuyện liên quan đến cô Nguy Đồng." Tên trợ thủ cúi đầu, rốt cuộc cũng đã nói ra tất cả những chuyện thám tử quan sát được ở bệnh viện.
Một sự yên lặng kéo dài, dài tới nỗi tên thuộc hạ kia nghĩ rằng cậu chủ không nghe rõ lời báo cáo của mình. Đột nhiên, một tiếng đổ vỡ vang lên xé tan sự yên lặng của căn phòng. Ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan. Tên thủ hạ khẽ ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt của cậu chủ còn khó coi hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
"Nói lại một lần nữa, hai người họ đã quen nhau như thế nào?"
"Là... là tình một đêm... năm năm về trước..." Tuy tên thuộc hạ không thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ đến thế, nhưng vì thái độ quá khó hiểu của hai người, nên hắn đã đi sâu điều tra. Kết quả là điều tra đến tận chỗ Trần Úc, và biết được mọi chuyện từ miệng của anh.
Tên thuộc hạ khẽ liếc nhìn người đàn ông với đôi mắt u tối lạnh lẽo đang ngồi trên chiếc sô-pha, sợ hãi không dám thở mạnh.
Hắn chưa từng thấy cậu chủ của mình có nét biểu cảm như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà. Theo hắn được biết thì cậu chủ chưa bao giờ thật lòng với bất kỳ một cô gái nào. Cũng vì hắn biết được điều này, nên mới dám báo cáo toàn bộ chuyện đó. Nếu sớm biết cậu chủ thật sự để tâm tới cô gái kia, thì hắn sẽ kín miệng như bưng, đánh chết cũng không nói ra nửa lời.
Lăng Lạc An với tay, lấy một chiếc ly khác, tự rót cho mình một ly rượu vang thượng hạng, "Vậy bây giờ hai người họ đang ở đâu?"
"Họ đang trên đường về, theo dự tính thì có lẽ cũng sắp tới nơi rồi. Là... cô Nguy Đồng lái xe, trợ lý của Lăng Thái phụ trách đánh lạc hướng..."
"Được rồi!" Anh giữ chặt ly rượu, quai hàm như đang co cứng.
Tên thuộc hạ không dám nán lại lâu, cung kính cúi chào, nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng.
Xe chạy khá chậm, trên cả quãng đường Nguy Đồng không nói câu nào, người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ cũng trầm mặc không kém, hình như anh đang muốn dành cho cô một không gian riêng để tự mình suy nghĩ.
Trưa nay tại phòng bệnh, chỉ sau một câu nói của anh, cơn thịnh nộ của cô đã tan biến như chưa từng tồn tại.
"Chuyện này nếu nói ra thì cô nghĩ có ích lợi gì? Với cô, với tôi, hay là với cả Lăng Lạc An? Không phải cô không biết quan hệ giữa tôi và Lăng Lạc An, cũng thừa hiểu hậu quả của chuyện này đối với quan hệ hai người. Tôi không ngần ngại làm những chuyện bất chấp thủ đoạn, nhưng cô thì khác."
Anh ngồi trên sô-pha, đôi chân thon dài bắt chéo, hai hàng lông mày nhíu lại, thần sắc lạnh nhạt. Khóe môi khẽ cong lên, nửa cười nửa như không, đôi mắt đen lạnh lùng, sâu thẳm, tại nơi thâm sâu nhất tựa như đang chứa đựng điều gì đó mà cô không thể nhìn thấu được.
"Mối quan hệ giữa người với người, một khi đã thay đổi thì rất khó khôi phục lại như lúc ban đầu, tôi không muốn cô phải hối hận." Ánh mắt anh bao trùm lấy cô, một phản ứng dù là nhỏ nhất của cô, cũng không lọt qua được mắt anh.
"Vậy ý của anh là, chuyện này đối với anh không có chút ý nghĩa nào sao?" Vì vậy, sau đêm đó mới không từ mà biệt rồi mất tích luôn!".... Trong lòng cô lửa giận lại dâng trào, nếu anh dám nói "phải" thì cô sẽ lập tức đánh anh một trận, mặc kệ anh có phải là sếp của cô hay không?
"Ý nghĩa phải là từ cả hai phía, được xây dựng trên lập trường của cả tôi và cô." Ánh mắt đang bao trùm cô nhẹ nhàng di chuyển, dừng lại nơi ánh nắng đang soi thẳng vào căn phòng qua khe cửa sổ. "Nếu chỉ từ phía một mình tôi, thì không thể có ý nghĩa gì được. Đợi tới một ngày, cô muốn nó thực sự có ý nghĩa, thì hãy tới hỏi tôi.
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó, sự tức giận trong lòng Nguy Đồng không còn nữa, nhưng sự việc vẫn chỉ là một mớ hỗn độn.…
Nhân vật nam chính trong chuyện tình một đêm của Nguy Đồng năm năm về trước, thật sự vượt xa tầm tưởng tượng của cô, là cô của năm năm trước quá tài giỏi, hay cô của năm năm sau quá kém cỏi đây? Năm năm trước cô chỉ dùng một đêm đã chinh phục được cơ thể của người đàn ông này, nhưng năm năm sau, bất kể cô làm thế nào cũng không thắng nổi miệng lưỡi sắc bén và cái đầu quá tỉnh của anh.