Lúc trời mưa to là khoảng hai ba giờ sáng. Lúc đó tất cả mọi người đều đã ngủ say. Lều trại trên sườn núi không nhiều, ngoại trừ hai nhóm của Nguy Đồng và Lăng Lạc An, chỉ còn hai ba nhóm khác ở gần đó.
Dự báo thời tiết không hề báo sẽ có mưa,trận mưa này vừa đột ngột vừa lớn. Lúc nước bắt đầu ngấm vào trong lều, Nguy Đồng tỉnh giấc,tiếp đó nghe thấy cách đó không xa có tiếng người đang hoảng loạn hét lên.
Cô lay hai người bên cạnh dậy, nhanh chóng ra khỏi lều. Mưa rơi thẳng xuống đầu, tuy đang là cuối hè, nhưng trận mưa gió buổi đêm cũng khiến người ta thấy lạnh.
Nơi xảy ra chuyện là lều của Lăng Lạc An. Vị trí dựng lều của bọn họ vốn gần dốc, bây giờ tất cả mọi người đều tập trung ở bên dốc, hình như đang hét xuống phía dưới.
Nguy Đồng tiến lên hỏi một người, biết được lúc bị mưa lều của nữ bị thấm nước, bọn họ muốn mang túi ngủ đến lều của nam lánh nạn. Kết quả một người trong số họ trong đêm tối không nhìn thấy đường, chân giẫm lên khoảng không trượt xuống dưới dốc, bây giờ mấy người nam đang đi cứu người.
Lúc Nguy Đồng chuẩn bị tiến lên giúp, thì nghe thấy tiếng hoan hô ở dốc. Cô gái bị trượt chân đang được đẩy lên. Trời mưa cô không nhìn rõ, chỉ thấy một cái bóng màu đỏ đang ở dưới dốc đẩy cô gái. Một tia chớp lóe lên, khoảnh khắc ấy Nguy Đồng nhìn thấy viên đá dưới chân anh đang lung lay. Cô thầm nghĩ "Không hay rồi!", lập tức kéo cô gái, cúi xuống túm chặt tay áo của đối phương.
Trong cơn chớp, cô nhìn rõ mặt đối phương, đối phương cũng nhìn rõ mặt cô.
Lăng Lạc An trợn mắt nhìn cô, không do dự lôi tay cô, muốn gỡ ngón tay cô ra khỏi tay áo.
"Mẹ kiếp! Đồ ngu anh làm gì vậy!" Thật là đồ không biết tốt xấu!
"Không cần cô giúp! Đừng nghĩ dùng chiêu này tôi sẽ tha thứ cho cô!" Lăng Lạc An không phát hiện ra mình đang gặp nguy hiểm.
"Não của anh có lỗ à, ai cần anh tha thứ!"
"Chiêu này tôi gặp nhiều rồi, cô buông tay ra cho tôi!"
"Mẹ kiếp, anh là đồ biến thái."
"Đồ khốn kiếp! Cô chửi ai đấy!"
"Chửi anh đấy!"
"..." Mấy người ướt như chuột lột bên cạnh ngây ra nhìn hai người cãi nhau, Lăng Lạc An dùng lực, kết quả ngón tay Nguy Đồng vẫn chưa buông ra, viên đá dưới chân anh bị rơi, cả người anh trượt thẳng xuống, kéo theo cả Nguy Đồng.
"Đồ khốn kiếp! Xem chuyện tốt cô làm đi!"
"Biến thái! Sớm biết vậy tôi để anh ngã chết cho xong..."
Đám người ướt như chuột lột chạy đến bên dốc, chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi cùng tiếng trượt dốc xa dần, mọi người nhìn nhau, mắt chữ a mồm chữ o...
***
Trong xe cứu thương đến bệnh viện, Nguy Đồng cầm khăn giấy hắt xì một cái, bên cạnh có người cười nhạo "Đáng đời!". Nguy Đồng liếc mắt, tiện tay vứt chiếc khăn giấy vừa dùng lên mặt anh ta.
"Làm gì đấy!"
"Rác đương nhiên phải vứt vào thùng rác." Nguy Đồng nhướng mắt.
"Cô nói cái gì?" Một anh đẹp trai tức giận.
"Sao, muốn đánh nhau à?"
Câu này khiến một người nhớ lại ký ức không hay lắm. Sau một lúc, trong xe cứu thương đại loạn, Lăng Lạc An vốn chỉ bị thương ở cánh tay, nhưng lúc đến bệnh viện thì cả đầu và chân đều phải quấn băng.
Sau khi Nguy Đồng xử lý xong vết thương ở mu bàn tay, chỉ nghe thấy phòng xử lý cấp cứu bên cạnh vọng lại tiếng chửi mắng, lúc thì nói sẽ báo cảnh sát, lúc thì nói sẽ tìm luật sư đến kiện.
Cô nhìn vết thương vẫn còn đang chảy máu của mình, bắt đầu hối hận lúc nãy sao không ra tay nặng một chút, người lắm điều như anh ta, nên đánh ngất luôn.
Một lúc sau, y tá phòng xử lý vết thương chạy ra, cất tiếng gọi người nhà Lăng Lạc An. Mấy người bạn đi cùng anh còn chưa đến, bên ngoài phòng xử lý chỉ có mình cô. Đúng lúc cô định bước ra, một người cao ráo tiến đến.
"Chào cô, tôi là người nhà của Lăng Lạc An." Vừa nghe đến đó, Nguy Đồng có chút ngây ngất. Một giọng nói vô cùng nho nhã, tiếng rõ ràng, có chút từ tính hấp dẫn, khiến người nghe cảm thấy tê dại. Từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông cô quen đều có giọng nói trầm ồm, cô không nghĩ giọng nói một người đàn ông lại có thể hay đến như vậy.
Nguy Đồng tiến lên hai bước, đối phương đang nói gì đó với y tá. Người đó mặc một bộ vest màu xám, bên trong là sơ mi màu trắng không cài cổ, cổ tay sạch sẽ, cúc áo đó vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ. Đường nét gương mặt anh rất sạch sẽ, rất đẹp, đôi mắt vô cùng thanh tuấn, bờ môi mỏng. Lúc nói chuyện với người khác, thần thái lạnh nhạt nhưng lại có chút ấm áp, khiến người đối diện bất giác nhìn không chớp mắt.
Đối phương nói xong, hình như chú ý đến Nguy Đồng đang đứng bên cạnh, quay người đi về phía cô.
"Vết thương của cô có nghiêm trọng không?" Ánh mắt người đó bao trùm Nguy Đồng, khí chất đó cũng bao trùm đến, trong không khí phảng phất mùi một đóa hoa không biết tên đang nở.
Nguy Đồng lấy lại tinh thần, giơ bàn tay của mình nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không sao."
"Vậy thì tốt." Anh cười nhẹ. Vừa hay lúc đó trong phòng xử lý lại vọng đến tiếng chửi mắng của Lăng Lạc An. Lông mày anh hình như nhíu lại, Nguy Đồng muốn nhìn kỹ hơn, anh lại hơi cúi đầu, nói một câu cảm ơn, quay người đi đến phòng xử lý.
Cám ơn?
Lăng Lạc An rõ ràng đang mắng chửi cô, sao lại nói cảm ơn với cô?
***
Đợi khi lấy thuốc xong, báo cáo qua sự việc với đồng chí cảnh sát khoảng hơn nửa tiếng, Nguy Đồng rời khỏi bệnh viện lúc trời gần sáng.
Thời tiết dễ chịu đầu thu làm tan biến mệt mỏi cả đêm qua. Cô vươn vai, đi về phía trạm xe buýt gần nhất. Một chiếc xe màu tàn thuốc vụt đến bên cạnh, dừng lại trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lái sắc mặt bình thản nhìn cô: "Lên xe đi."
Nguy Đồng nhìn bộ quần áo bẩn thỉu của mình, đang do dự thì đối phương nói lại lần nữa: "Lên xe đi."
Cô lớn như vậy rồi, vậy mà đây là lần đầu tiên ngồi xe của người đàn ông lạ mặt. Trong xe là nội thất màu gỗ hồ đào, không gian rất lớn, dưới chân trải thảm màu trắng gạo. Cô ngại ngùng thu chân lại. Giày thể thao của cô quả thực rất bẩn, giẫm đen cả thảm.
"Không sao." Anh rõ ràng đang lái xe nhưng hình như lại thấy được động tác nhỏ ấy của cô, "Đi đâu đây?"
Giữa đêm xảy ra sự cố, đồ đạc của Nguy Đồng đã được Hình Phong Phong và Tô Sung mang về, hai người đó bây giờ chắc đã đến nhà cô. Nguy Đồng nói địa chỉ, chiếc xe nhanh chóng lướt đi.
Vẫn còn sớm, trên đường hầu như không có xe, cửa kính ngăn tiếng gió, trong xe rất yên tĩnh.
"Vết thương trên trán và chân Lạc An là do cô làm?" Đối phương đột nhiên hỏi.
"Đúng, là tôi làm." Nguy Đồng nheo mắt, không phải là muốn hỏi tội chứ?
"Làm thế nào vậy?" Anh nhìn chằm chằm phía trước, không có vẻ gì là tức giận.
"Chúng tôi đánh nhau, anh ta đánh không lại tôi, tự ngã nên vậy."
"Nó không đánh lại cô?" Đôi môi nho nhã có vẻ cong lên, Nguy Đồng nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, nhưng anh lại nói tiếp: "Tốt lắm!"
"..." Người này thật sự là người nhà của Lăng Lạc An? Nhìn anh ta chắc chưa đến ba mươi tuổi, lẽ nào là anh trai anh ta? Nhưng trước đây cô không hề nghe nói Lăng Thị có một công tử nào khác.
"Không cần lo lắng. Tuy ở công ty nó là cấp trên, nhưng đây là chuyện xảy ra vào thời gian cá nhân, tôi sẽ không hỏi tội đâu."
"Anh là anh trai anh ta?"
Người đàn ông mím môi, không trả lời. Sau đó trong xe lại rơi vào yên lặng, Nguy Đồng ngả người vào chiếc ghế mềm mại ngủ quên mất. Bất giác chiếc xe dừng lại bên ngoài con phố nhỏ hẹp cũ kỹ.
"Không cần lái vào trong, bên trong rất hẹp, ô tô không vào được." Nguy Đồng rất lịch sự cảm ơn anh. Anh gật đầu với cô, hình như nghĩ đến điều gì, anh nói: "Làm việc cho tốt, Lăng Thị không bao giờ đối xử tệ với nhân viên có năng lực."
Nguy Đồng vâng một tiếng, mắt nhìn theo chiếc xe rời đi.
Đi vào con phố mấy bước, liền bị Hình Phong Phong và Tô Sung chặn hai bên trái phải, "Người lúc nãy là ai? Chiếc xe đó hàng xịn đấy!" Hai người vây lấy Nguy Đồng, bắt cô phải nói.
"Đó là người nhà của tên biến thái đó." Nguy Đồng đương nhiên biết chiếc xe đó là hàng xịn. Bentley Eurofins GT Speed năm 2008, ba khoang sáu thì tự động, chiếc xe xa hoa bốn trăm ba mươi lăm vạn tệ, người không hiểu về xe không thể nghĩ đến cái giá đó.
Hôm ấy, hai người bạn vừa cảm thán Lăng Thị quả là một nơi tốt, vừa đến nhà cô ăn uống.
***
Ngày thứ hai đi làm, chú tổ trưởng đưa một phong thư cho Nguy Đồng.
"Lại đuổi cháu?" Lăng gia công tử không chỉ biến thái mà còn rất nhỏ mọn.
"Không, là chuyển vị trí." Chú tổ trưởng dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, mấy người đàn ông bên cạnh cũng có ánh mắt cảm thông như vậy.
"Chuyển đi đâu?" Nguy Đồng nheo mắt.
"Chuyển đến bên cạnh Lăng công tử." Chú tổ trưởng đưa giấy cho cô. "Từ ngày mai, cháu là vệ sĩ riêng của Lăng công tử, bất luận cậu ấy đến công ty hay đến trường đều phải đi theo cậu ấy."
"Hả..."
Nghe nói, Lăng gia công tử hiện hai mươi ba tuổi, đang học năm tư khoa Kinh tế đại học X thành phố Z...
Theo như bình thường, người khác học đến năm thứ tư về cơ bản là không có việc gì nữa, dù sao học phần cần học đã học đủ, còn lại chỉ có thực tập và chơi.
Nhưng nhìn từ tư liệu trên tay Nguy Đồng, nhiệm vụ học tập của Lăng công tử này không hề nhẹ. Nếu năm cuối cùng không nỗ lực, e rằng thật sự không tốt nghiệp nổi.
Phía dưới là thời gian nghỉ ngơi, làm việc thường ngày và địa điểm vui chơi thường đến của Lăng công tử: câu lạc bộ golf, địa điểm hẹn riêng, câu lạc bộ bi-a, quán bar... Về cơ bản chưa đến sáng sẽ không về nhà.
Nhưng chú tổ trưởng lại nói với cô, nhiệm vụ hàng đầu của cô là khiến cậu ấy có thể về nhà trước mười hai giờ. Đương nhiên, để đãi ngộ tương ứng với việc tăng ca, lương của cô sẽ tăng thêm hai mươi phần trăm, ngày làm việc vẫn là từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần cô có thể nghỉ ngơi không cần quản Lăng Lạc An.
Cho dù như vậy, Nguy Đồng vẫn cảm thấy nhiệm vụ này rất nặng nề.
***
Gần tối hôm nhận được nhiệm vụ mới, Nguy Đồng nhìn thấy chiếc xe Bentley màu tàn thuốc quen thuộc bên ngoài công ty. Cửa kính hạ xuống, người đàn ông trong xe gật đầu với cô: "Lên xe đi."
Nguy Đồng không cảm thấy bất ngờ, sớm đã biết Lăng Thị là doanh nghiệp gia tộc, anh ta đã là người nhà của Lăng Lạc An, đương nhiên cũng làm việc ở đây.
"Về nhà chứ?" Anh ta nhìn cô, trong ánh nắng hoàng hôn, đôi mắt thanh tuấn phong tình như họa, mờ ảo như sương.
Nguy Đồng gật đầu. Chiếc xe khởi động, vẫn như lần trước, trong xe yên lặng không có một âm thanh nào, đến cả tiếng thở của cô cũng vô cùng rõ ràng.
"Sếp Lăng." Chưa đầy vài phút, không chịu được sự yên lặng, Nguy Đồng mở lời: "Thực ra Lăng công tử thật sự cần một vệ sĩ riêng sao?"
"Cô biết tôi là ai?" Người đàn ông hỏi lại.
Lúc trời mưa to là khoảng hai ba giờ sáng. Lúc đó tất cả mọi người đều đã ngủ say. Lều trại trên sườn núi không nhiều, ngoại trừ hai nhóm của Nguy Đồng và Lăng Lạc An, chỉ còn hai ba nhóm khác ở gần đó.
Dự báo thời tiết không hề báo sẽ có mưa,trận mưa này vừa đột ngột vừa lớn. Lúc nước bắt đầu ngấm vào trong lều, Nguy Đồng tỉnh giấc,tiếp đó nghe thấy cách đó không xa có tiếng người đang hoảng loạn hét lên.
Cô lay hai người bên cạnh dậy, nhanh chóng ra khỏi lều. Mưa rơi thẳng xuống đầu, tuy đang là cuối hè, nhưng trận mưa gió buổi đêm cũng khiến người ta thấy lạnh.
Nơi xảy ra chuyện là lều của Lăng Lạc An. Vị trí dựng lều của bọn họ vốn gần dốc, bây giờ tất cả mọi người đều tập trung ở bên dốc, hình như đang hét xuống phía dưới.
Nguy Đồng tiến lên hỏi một người, biết được lúc bị mưa lều của nữ bị thấm nước, bọn họ muốn mang túi ngủ đến lều của nam lánh nạn. Kết quả một người trong số họ trong đêm tối không nhìn thấy đường, chân giẫm lên khoảng không trượt xuống dưới dốc, bây giờ mấy người nam đang đi cứu người.
Lúc Nguy Đồng chuẩn bị tiến lên giúp, thì nghe thấy tiếng hoan hô ở dốc. Cô gái bị trượt chân đang được đẩy lên. Trời mưa cô không nhìn rõ, chỉ thấy một cái bóng màu đỏ đang ở dưới dốc đẩy cô gái. Một tia chớp lóe lên, khoảnh khắc ấy Nguy Đồng nhìn thấy viên đá dưới chân anh đang lung lay. Cô thầm nghĩ "Không hay rồi!", lập tức kéo cô gái, cúi xuống túm chặt tay áo của đối phương.
Trong cơn chớp, cô nhìn rõ mặt đối phương, đối phương cũng nhìn rõ mặt cô.
Lăng Lạc An trợn mắt nhìn cô, không do dự lôi tay cô, muốn gỡ ngón tay cô ra khỏi tay áo.
"Mẹ kiếp! Đồ ngu anh làm gì vậy!" Thật là đồ không biết tốt xấu!
"Không cần cô giúp! Đừng nghĩ dùng chiêu này tôi sẽ tha thứ cho cô!" Lăng Lạc An không phát hiện ra mình đang gặp nguy hiểm.
"Não của anh có lỗ à, ai cần anh tha thứ!"
"Chiêu này tôi gặp nhiều rồi, cô buông tay ra cho tôi!"
"Mẹ kiếp, anh là đồ biến thái."
"Đồ khốn kiếp! Cô chửi ai đấy!"
"Chửi anh đấy!"
"..." Mấy người ướt như chuột lột bên cạnh ngây ra nhìn hai người cãi nhau, Lăng Lạc An dùng lực, kết quả ngón tay Nguy Đồng vẫn chưa buông ra, viên đá dưới chân anh bị rơi, cả người anh trượt thẳng xuống, kéo theo cả Nguy Đồng.
"Đồ khốn kiếp! Xem chuyện tốt cô làm đi!"
"Biến thái! Sớm biết vậy tôi để anh ngã chết cho xong..."
Đám người ướt như chuột lột chạy đến bên dốc, chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi cùng tiếng trượt dốc xa dần, mọi người nhìn nhau, mắt chữ a mồm chữ o...Trong xe cứu thương đến bệnh viện, Nguy Đồng cầm khăn giấy hắt xì một cái, bên cạnh có người cười nhạo "Đáng đời!". Nguy Đồng liếc mắt, tiện tay vứt chiếc khăn giấy vừa dùng lên mặt anh ta.
"Làm gì đấy!"
"Rác đương nhiên phải vứt vào thùng rác." Nguy Đồng nhướng mắt.
"Cô nói cái gì?" Một anh đẹp trai tức giận.
"Sao, muốn đánh nhau à?"
Câu này khiến một người nhớ lại ký ức không hay lắm. Sau một lúc, trong xe cứu thương đại loạn, Lăng Lạc An vốn chỉ bị thương ở cánh tay, nhưng lúc đến bệnh viện thì cả đầu và chân đều phải quấn băng.
Sau khi Nguy Đồng xử lý xong vết thương ở mu bàn tay, chỉ nghe thấy phòng xử lý cấp cứu bên cạnh vọng lại tiếng chửi mắng, lúc thì nói sẽ báo cảnh sát, lúc thì nói sẽ tìm luật sư đến kiện.
Cô nhìn vết thương vẫn còn đang chảy máu của mình, bắt đầu hối hận lúc nãy sao không ra tay nặng một chút, người lắm điều như anh ta, nên đánh ngất luôn.
Một lúc sau, y tá phòng xử lý vết thương chạy ra, cất tiếng gọi người nhà Lăng Lạc An. Mấy người bạn đi cùng anh còn chưa đến, bên ngoài phòng xử lý chỉ có mình cô. Đúng lúc cô định bước ra, một người cao ráo tiến đến.
"Chào cô, tôi là người nhà của Lăng Lạc An." Vừa nghe đến đó, Nguy Đồng có chút ngây ngất. Một giọng nói vô cùng nho nhã, tiếng rõ ràng, có chút từ tính hấp dẫn, khiến người nghe cảm thấy tê dại. Từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông cô quen đều có giọng nói trầm ồm, cô không nghĩ giọng nói một người đàn ông lại có thể hay đến như vậy.
Nguy Đồng tiến lên hai bước, đối phương đang nói gì đó với y tá. Người đó mặc một bộ vest màu xám, bên trong là sơ mi màu trắng không cài cổ, cổ tay sạch sẽ, cúc áo đó vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ. Đường nét gương mặt anh rất sạch sẽ, rất đẹp, đôi mắt vô cùng thanh tuấn, bờ môi mỏng. Lúc nói chuyện với người khác, thần thái lạnh nhạt nhưng lại có chút ấm áp, khiến người đối diện bất giác nhìn không chớp mắt.
Đối phương nói xong, hình như chú ý đến Nguy Đồng đang đứng bên cạnh, quay người đi về phía cô.
"Vết thương của cô có nghiêm trọng không?" Ánh mắt người đó bao trùm Nguy Đồng, khí chất đó cũng bao trùm đến, trong không khí phảng phất mùi một đóa hoa không biết tên đang nở.
Nguy Đồng lấy lại tinh thần, giơ bàn tay của mình nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không sao."
"Vậy thì tốt." Anh cười nhẹ. Vừa hay lúc đó trong phòng xử lý lại vọng đến tiếng chửi mắng của Lăng Lạc An. Lông mày anh hình như nhíu lại, Nguy Đồng muốn nhìn kỹ hơn, anh lại hơi cúi đầu, nói một câu cảm ơn, quay người đi đến phòng xử lý.
Cám ơn?
Lăng Lạc An rõ ràng đang mắng chửi cô, sao lại nói cảm ơn với cô?
Đợi khi lấy thuốc xong, báo cáo qua sự việc với đồng chí cảnh sát khoảng hơn nửa tiếng, Nguy Đồng rời khỏi bệnh viện lúc trời gần sáng.
Thời tiết dễ chịu đầu thu làm tan biến mệt mỏi cả đêm qua. Cô vươn vai, đi về phía trạm xe buýt gần nhất. Một chiếc xe màu tàn thuốc vụt đến bên cạnh, dừng lại trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, người đàn ông ngồi ở ghế lái sắc mặt bình thản nhìn cô: "Lên xe đi."
Nguy Đồng nhìn bộ quần áo bẩn thỉu của mình, đang do dự thì đối phương nói lại lần nữa: "Lên xe đi."
Cô lớn như vậy rồi, vậy mà đây là lần đầu tiên ngồi xe của người đàn ông lạ mặt. Trong xe là nội thất màu gỗ hồ đào, không gian rất lớn, dưới chân trải thảm màu trắng gạo. Cô ngại ngùng thu chân lại. Giày thể thao của cô quả thực rất bẩn, giẫm đen cả thảm.
"Không sao." Anh rõ ràng đang lái xe nhưng hình như lại thấy được động tác nhỏ ấy của cô, "Đi đâu đây?"
Giữa đêm xảy ra sự cố, đồ đạc của Nguy Đồng đã được Hình Phong Phong và Tô Sung mang về, hai người đó bây giờ chắc đã đến nhà cô. Nguy Đồng nói địa chỉ, chiếc xe nhanh chóng lướt đi.
Vẫn còn sớm, trên đường hầu như không có xe, cửa kính ngăn tiếng gió, trong xe rất yên tĩnh.
"Vết thương trên trán và chân Lạc An là do cô làm?" Đối phương đột nhiên hỏi.
"Đúng, là tôi làm." Nguy Đồng nheo mắt, không phải là muốn hỏi tội chứ?
"Làm thế nào vậy?" Anh nhìn chằm chằm phía trước, không có vẻ gì là tức giận.
"Chúng tôi đánh nhau, anh ta đánh không lại tôi, tự ngã nên vậy."
"Nó không đánh lại cô?" Đôi môi nho nhã có vẻ cong lên, Nguy Đồng nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, nhưng anh lại nói tiếp: "Tốt lắm!"
"..." Người này thật sự là người nhà của Lăng Lạc An? Nhìn anh ta chắc chưa đến ba mươi tuổi, lẽ nào là anh trai anh ta? Nhưng trước đây cô không hề nghe nói Lăng Thị có một công tử nào khác.
"Không cần lo lắng. Tuy ở công ty nó là cấp trên, nhưng đây là chuyện xảy ra vào thời gian cá nhân, tôi sẽ không hỏi tội đâu."
"Anh là anh trai anh ta?"
Người đàn ông mím môi, không trả lời. Sau đó trong xe lại rơi vào yên lặng, Nguy Đồng ngả người vào chiếc ghế mềm mại ngủ quên mất. Bất giác chiếc xe dừng lại bên ngoài con phố nhỏ hẹp cũ kỹ.
"Không cần lái vào trong, bên trong rất hẹp, ô tô không vào được." Nguy Đồng rất lịch sự cảm ơn anh. Anh gật đầu với cô, hình như nghĩ đến điều gì, anh nói: "Làm việc cho tốt, Lăng Thị không bao giờ đối xử tệ với nhân viên có năng lực."
Nguy Đồng vâng một tiếng, mắt nhìn theo chiếc xe rời đi.
Đi vào con phố mấy bước, liền bị Hình Phong Phong và Tô Sung chặn hai bên trái phải, "Người lúc nãy là ai? Chiếc xe đó hàng xịn đấy!" Hai người vây lấy Nguy Đồng, bắt cô phải nói.
"Đó là người nhà của tên biến thái đó." Nguy Đồng đương nhiên biết chiếc xe đó là hàng xịn. Bentley Eurofins GT Speed năm , ba khoang sáu thì tự động, chiếc xe xa hoa bốn trăm ba mươi lăm vạn tệ, người không hiểu về xe không thể nghĩ đến cái giá đó.
Hôm ấy, hai người bạn vừa cảm thán Lăng Thị quả là một nơi tốt, vừa đến nhà cô ăn uống.Ngày thứ hai đi làm, chú tổ trưởng đưa một phong thư cho Nguy Đồng.
"Lại đuổi cháu?" Lăng gia công tử không chỉ biến thái mà còn rất nhỏ mọn.
"Không, là chuyển vị trí." Chú tổ trưởng dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, mấy người đàn ông bên cạnh cũng có ánh mắt cảm thông như vậy.
"Chuyển đi đâu?" Nguy Đồng nheo mắt.
"Chuyển đến bên cạnh Lăng công tử." Chú tổ trưởng đưa giấy cho cô. "Từ ngày mai, cháu là vệ sĩ riêng của Lăng công tử, bất luận cậu ấy đến công ty hay đến trường đều phải đi theo cậu ấy."
"Hả..."
Nghe nói, Lăng gia công tử hiện hai mươi ba tuổi, đang học năm tư khoa Kinh tế đại học X thành phố Z...
Theo như bình thường, người khác học đến năm thứ tư về cơ bản là không có việc gì nữa, dù sao học phần cần học đã học đủ, còn lại chỉ có thực tập và chơi.
Nhưng nhìn từ tư liệu trên tay Nguy Đồng, nhiệm vụ học tập của Lăng công tử này không hề nhẹ. Nếu năm cuối cùng không nỗ lực, e rằng thật sự không tốt nghiệp nổi.
Phía dưới là thời gian nghỉ ngơi, làm việc thường ngày và địa điểm vui chơi thường đến của Lăng công tử: câu lạc bộ golf, địa điểm hẹn riêng, câu lạc bộ bi-a, quán bar... Về cơ bản chưa đến sáng sẽ không về nhà.
Nhưng chú tổ trưởng lại nói với cô, nhiệm vụ hàng đầu của cô là khiến cậu ấy có thể về nhà trước mười hai giờ. Đương nhiên, để đãi ngộ tương ứng với việc tăng ca, lương của cô sẽ tăng thêm hai mươi phần trăm, ngày làm việc vẫn là từ thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần cô có thể nghỉ ngơi không cần quản Lăng Lạc An.
Cho dù như vậy, Nguy Đồng vẫn cảm thấy nhiệm vụ này rất nặng nề.
Gần tối hôm nhận được nhiệm vụ mới, Nguy Đồng nhìn thấy chiếc xe Bentley màu tàn thuốc quen thuộc bên ngoài công ty. Cửa kính hạ xuống, người đàn ông trong xe gật đầu với cô: "Lên xe đi."
Nguy Đồng không cảm thấy bất ngờ, sớm đã biết Lăng Thị là doanh nghiệp gia tộc, anh ta đã là người nhà của Lăng Lạc An, đương nhiên cũng làm việc ở đây.
"Về nhà chứ?" Anh ta nhìn cô, trong ánh nắng hoàng hôn, đôi mắt thanh tuấn phong tình như họa, mờ ảo như sương.
Nguy Đồng gật đầu. Chiếc xe khởi động, vẫn như lần trước, trong xe yên lặng không có một âm thanh nào, đến cả tiếng thở của cô cũng vô cùng rõ ràng.
"Sếp Lăng." Chưa đầy vài phút, không chịu được sự yên lặng, Nguy Đồng mở lời: "Thực ra Lăng công tử thật sự cần một vệ sĩ riêng sao?"
"Cô biết tôi là ai?" Người đàn ông hỏi lại.