Nguy Đồng tắm xong đi ra ngoài, anh đang ngồi làm việc trên ghế sô-pha. Trên bàn trà có đặt một tách cafe uống dở, bên cạnh là mấy bộ giấy tờ. Anh đã thay bộ đồ ở nhà màu tàn thuốc, càng nổi bật lên làn da trắng của anh, nho nhã ngồi ở đó, giống như một bức tranh tự nhiên hài hòa buổi chiều xuân.
Nghe thấy có tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người cô một lúc lâu.…
Nguy Đồng kéo cổ áo, ý bảo mình đã tắm xong rồi, chỉ là không rõ đồng chí Lục Lộ đem quần áo đến từ lúc nào.
"Lại đây ngồi đi." Anh đặt máy tính xuống, từ dưới bàn trà lấy ra một cái hòm thuốc nhỏ, lấy hai miếng dán vết thương, kéo tay cô lại, cẩn thận dán lên miệng vết thương.
Tay cô có chút lạnh, lòng bàn tay của anh thì ấm áp, sự chênh lệch nhiệt độ khiến sự tiếp xúc da thịt mẫn cảm hơn bình thường. Thấy anh đã dán xong, cô vội vàng muốn thu tay lại, nhưng đã bị anh nắm chặt.
Ngón tay thon dài vuốt ve mu bàn tay cô, cô ngẩng đầu, tầm mắt của người đàn ông trước mắt trở nên khó nắm bắt, đáy mắt hiện lên chút tàn khốc. Lần này cô đã thông minh hơn, anh không mở miệng, cô sẽ chờ ở đây.
Hồi lâu, anh mới chậm rãi nói, "Mắt nhìn đàn ông của em thật quá kém."
Anh biết rồi? Cô chợt giật mình, ánh mắt vô tình dừng ở chiếc điện thoại trên góc bàn trà. Vừa rồi vội vàng vào phòng tắm, quên tắt tin nhắn, nhất định là đã bị anh nhìn thấy.
Tinh nhắn do Lăng Tĩnh Ưu gửi tới, nội dung đại khái là cười nhạo cô tới giờ vẫn không biết cô ấy vốn không có quan hệ huyết thống với Lăng Lạc An. Cô là vị hôn phu tương lai của Lăng Lạc An, được Lăng gia nuôi dưỡng từ nhỏ. Quan hệ của cô và Lăng Lạc An cũng không phải một hai ngày. Bất luận bên cạnh Lăng Lạc An có bao nhiêu cô gái, cuối cùng người có tư cách kết hôn với anh ấy chỉ có cô. Còn cô căn bản là bị Lăng Lạc An đùa giỡn, đến tiệc đính hôn cũng chỉ là thủ đoạn để kéo cô lên giường mà thôi.
Nguy Đồng đột nhiên nhớ tới lời Lăng Thái nói với cô, lần cô đến chung cư này trước đây.
Anh nói cho cô biết, cô là người phụ nữ anh phái đến bên cạnh Lăng Lạc An, trong mắt đôi phương, cô ở vị trí đối địch. Anh cũng đã nói với cô, bảo cô phải giữ tỉnh táo. Đáng tiếc khi đó, cô bao biện cho Lăng Lạc An, hơn nữa cũng không có cảm tình với Lăng Thái, cho nên cố tình làm trái lại.
Cuối cùng biến thành như vậy, thật sự là cô tự mình chuốc lấy cực khổ.
"Lăng tổng, anh dẫn tôi về, chỉ là để cười nhạo tôi?"
Anh hơi nheo mắt, khóe môi lại tựa như cong lên, "Cười nhạo em có lợi gì cho tôi?"
Lại là giọng điệu bình tĩnh tự nhiên ấy, người này hình như trước giờ không biết mùi vị thất bại là gì. Nguy Đồng quay đầu muốn đứng dậy, quên mất tay mình còn đang bị anh nắm, người không đứng vững, tay của đối phương chỉ kéo nhẹ, cô cứ như vậy bị túm lại, ngã vào lòng anh.
Hơi thở đàn ông khoan khoái thanh nhã sạch sẽ, nhẹ nhàng ùa đến, cô đẩy ngực anh muốn đứng lên, cánh tay anh lại bám chặt, ôm trọn lưng cô, ôm cô vào lòng.
"Ngoan, cứ như vậy một lát." Tiếng nói hơi trầm hấp dẫn từ bên tai truyền đến, hơi thở của anh lay động từng sợi tóc bên tai cô, ngứa tê dại. Ngữ khí và tư thế thân mật như vậy khiến tim cô bất giác đạp nhanh, muốn dùng lực thoát khỏi, rồi lại nghe thấy anh nói tiếp, "So với quá khứ năm năm trước, cái ôm này có là gì. Nghe lời đi, bây giờ em cần thả lỏng người, cứ như vậy, đừng cử động." Anh nhẹ nhàng chải mái tóc ướt trên lưng cô, dựa vào sô-pha, ôm cô chặt hơn.
Mặt cô dựa sát vào ngực anh, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng cùng tiếng tim đập trong lồng ngực, ấm áp mạnh mẽ.
Quả thật cô cần một cái ôm để dựa vào, nhưng đối tượng nghĩ thế nào cũng không nên là anh.
Cảm giác cô vẫn muốn trốn thoát, đôi lông mày dài của người đàn ông hạ xuống mấy phân, dường như thở dài, âm thanh nghe như bình thản, lại mang theo tính chấn động vang lên bên tai cô, "Nguy Đồng, em định khi nào
Thì chịu trách nhiệm với tôi?”
****
Lời của sếp lớn Lăng quả khiến người ta sợ hãi, chỉ ngắn gọn mười chữ liền trấn án thành công cô.
Những câu tiếp theo của anh, câu sau chấn động hơn câu trước.
“Buổi tối năm năm trước, thực ra tôi chỉ định đưa một cô gái vừa uống say vừa không biết nhà ở đâu vào phòng khách sạn nghỉ. Kết quả…”
“Đừng đùa nữa Lăng tổng, anh là đàn ông mà!” Cô gái trong lòng anh ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt thanh đạm của anh.
Người đàn ông nắm lấy tay cô, mở những ngón tay đang nắm ra, vuốt qua từng đầu ngón tay cô, “Có phải em quá xem thường thân thể của mình không?”
“…” Ngụy Đồng kinh hãi.
“Ngụy Đồng, tối đó tôi bị đấm không ít đâu.”
“…” Cô tiếp tục kinh hãi.
“Em hãy nhớ lại chuyện hôm đó đi, sau đó nói cho tôi, chuẩn bị chịu trách nhiệm thế nào với tôi?” Thần thái người đàn ông bình thản, giống như đang nói chuyện của người khác…
Ngụy Đồng ngây ra rất lâu, mãi sau mới tỉnh lại sau cái “sự thật” đột nhiên đến đó. Cô ngây ngốc a một tiếng, sau đó tìm được một cớ nói: “Nếu là tôi cưỡng bức anh, vậy tại sao anh không đợi tôi tỉnh lại rồi bắt tôi chịu trách nhiệm ngay tại đó? Tại sao trời chưa sáng đã một mình lén lút chạy mất?”
“Sau đó tôi có quay lại, nhưng em đã không còn ở đó nữa.” Anh xoa mặt cô. “Không nhìn thấy tờ giấy tôi để lại cho em ư?”
“Hả?” Cô lại bị chấn động “Tờ giấy gì cơ. Tôi không nhìn thấy. Trong đó viết gì vậy?”
Ánh mắt anh ngưng lại, một lúc sau mới từ từ nói, “Không nhìn thấy thì thôi, dù sao đều là chuyện đã qua. Nghĩ kỹ sẽ chịu trách nhiệm thế nào rồi hãy đến nói với tôi.”
Sự thật chó gặm này thật sự khiến Ngụy Đồng mụ mị.
Thời gian sau đó, cô luôn nhớ tới tối đó mình đã chủ động đến làm quen dụ dỗ thế nào, bám lấy anh lên phòng khách sạn thế nào, đè ngã ngấu nghiến ăn thịt anh như thế nào, cưỡng ép tiến hành chuyện xấu xa đó ra sao?
Đáng tiếc, trong đầu cô vẫn chỉ là một bức tranh mơ hồ.
Cô chăm chú suy nghĩ, Lục Lộ đến từ lúc nào cũng không phát hiện ra. Cho đến khi nghe thấy Lăng Thái dặn thay quần áo xong hay ra ngoài, mới để ý đến một vấn đề.
Chịu trách nhiệm với anh ta? Năm năm trước, anh là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi bình thường, cho dù bị phụ nữ đè ngã thì sao chứ? Nói cho cùng cũng là anh được lợi.
Nghe xong câu này của cô, người đàn ông đang chậm rãi mặc áo vest nhìn cô rất lâu.
Ánh mắt sâu thẳm khó đoán ấy khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Anh đi tới, khẽ cúi người, hôn lên má cô, “Rất tốt, xem ra chúng ta đã nói đến điểm chính rồi.”
Ngụy Đồng: “…”
***
Chiếc S5000 lướt đi bình ổn trên đường.
Trong xe bật nhạc đồng quê nước Mỹ mà anh thích, giai điệu nhẹ nhàng nhưng không thể xoa dịu tâm trạng bực bội của cô.
Đánh cược sau khi uống rượu quả là chuyện không hay, năm đó cô là thiếu nữ bất lương, cô chỉ điên một lần, kết quả phiền phức hẹn giờ suốt năm năm, đến giờ phát hiện ra mới nổ.
Cô có nên tin lời anh không?
Nếu tin thì phải chịu trách nhiệm thế nào?
Trong khi cô chìm đắm trong các câu hỏi, chiếc xe đã dừng trước một câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này nằm ở ven thành phố, mới nhìn qua thì không xa hoa lắm, nhưng chỉ cần nhìn những chiếc xe dừng trước cửa câu lạc bộ đã có thể đoán ra những vị khách ở đây không tầm thường.
Nếu đem ra so sánh, chiếc S5000 của Lăng Thái rõ ràng rất bình thường.
Ngụy Đồng không thể nhớ đến một chuyện đau đầu khác, chi phí sửa chiếc Bantley.
Sau khi ngồi vào phòng, anh đây menu đến trước mặt cô như thường lệ, để cô tự xem, muốn ăn gì thì gọi. Cô nhìn giá, ngụm trà mắc nghẹn trong họng. Còn đắt hơn cả nhà hàng lẩu hải sản ở thành phố S trước đây. Đây có phải đồ ăn cho người không? Chẳng lẽ toàn vàng bạc châu báu?
“Lăng tổng, tôi…”
“Lăng Thái.” Anh sửa lại.
“…?”
Ánh mắt của anh chuyển từ một nhân viên đang cúi người cung kính nói chuyện bên cạnh sang cô, con ngươi đen láy thâm u, “Gọi là Lăng Thái.”
“Lăng…Lăng tổng…” Cô không gọi được, đột nhiên bảo cô đổi xưng hô, thật là kì quái!
“Lăng Thái.” Anh xoay hẳn người lại, hơi thở nhẹ nhưng lại nghiêm nghị.
“Lăng…”
“Lăng Thái.”
“Lăng…”
“Tiếp đi.”
Ngụy Đồng nổi đóa, lớn như vậy rồi còn bị người khác ép gọi tên.
“Lăng Thái, Lăng Thái, Lăng Thái! Mẹ kiếp. Được chưa!”
Khí thế bất ngờ ấy khiến cô nhân viên bên cạnh lạnh người lo lắng thay cô. Số lần sếp của Lăng Thị đến câu lạc bộ này không nhiều, nhưng theo quan sát của cô, anh không phải người đàn ông có tính khí bên ngoài tốt. Gương mặt đẹp đẽ đó nhìn nho nhã dịu dàng, nhưng không ai dám hỗn xược một câu trước mặt anh. Một là vì anh ít nói, hai là vì tính nghiêm nghị của anh.
Nhưng hôm nay cô lại phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc.
Nghe câu nói vô lễ đó của cô gái, sếp lớn Lăng lại từ từ nhếch khóe môi, “Không cần gọi nhiều như vậy. Ngoan, đợi ăn cơm xong, dẫn em đi xem phim.”
Ngụy Đồng: “…” Người kinh ngạc không chỉ có mình cô nhân viên.