Nguy Đồng ngẩng đầu, gương mặt nho nhã tuấn tú không biết đã nổi giận từ lúc nào, anh một tay ôm chặt cô, một tay dìu cô, bước nhanh ra khỏi vòng vây của phóng viên.
Những người đó không biết là do bất ngờ, hay do Lăng Thái đột nhiên tức giận, đều ngẩn người không đuổi theo.
Bảo vệ bệnh viện thấy sếp lớn vẻ mặt tức giận tiến vào, liền vội vàng sắp xếp một phòng bệnh đơn yên tĩnh cho anh.
Bác sĩ nhanh chóng được mời tới, nói chỉ là chút thương nhỏ, dùng dầu thuốc xoa lên massage một chút sẽ không sao. Nguy Đồng chỉ cảm thấy Lăng Thái kinh hãi thái quá, người luyện võ, vết thương nào cũng đã từng bị, cái này không là gì.
Nhưng anh không để ý đến cô, đặt cô ngồi lên ghế sô-pha, chính mình lấy dầu thuốc y tá mang đến, xoa cẩn thận và massage cho cô.
Ánh mắt của anh rất chăm chú, sự lạnh lùng trên gương mặt đã bớt đi, động tác lại rất nhẹ nhàng, coi cô như một viên ngọc trai dễ vỡ, cẩn thận xoa bóp.
Nguy Đồng đột nhiên cảm thấy mềm lòng, sự nóng nảy lúc trước, đến cả sự thoải mái kì lạ kia đều tan biến hết.
"Lăng tổng..." Cô nói khẽ.
Động tác của anh dừng một chút, lại tiếp tục giúp cô xoa nhẹ một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, "Gọi Lăng Thái."
Nguy Đồng không nói gì, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt của anh dần dần trở nên dịu dàng, anh khẽ thở dài, cúi đầu hôn nhẹ lên vết thương của cô.
Vừa mềm mại như bông, vừa mát như hoa quả ướp lạnh.
Anh lại ngẩng đầu, cầm tay cô, hôn lên môi cô, một cái hôn mềm mại và nhanh chóng, lại làm đáy lòng cô khẽ run lên, giống như có một luồng điện xẹt qua người.
"Anh..." Nguy Đồng rất ngạc nhiên, "Không phải anh đang tức giận sao?"
"Em biết tôi đang tức giận?"
"Tôi cũng không phải đồ ngốc." Cô mở to mắt, "Sao anh lại hôn tôi?"
Anh nhìn cô, chỉnh lại mái tóc rối bời của cô, dịu dàng cười, "Chồng hôn vợ, không phải rất bình thường sao?"
"..." Bất kỳ từ ngữ nào cũng không thể hình dung được sự chấn động của Nguy Đồng lúc này.
"Em đã cầu hôn anh mà, quên rồi sao?" Đôi mắt ánh lên niềm vui.
"Nhưng anh không đồng ý mà!"
"Bây giờ anh đồng ý."
"..."
***
Nguy Đồng cảm giác sếp mình chắc là điên rồi, lời cô thuận miệng nói ra lại cho là thật.
Kết hôn với Lăng Thái? Chi bằng bảo cô chết đi cho xong!
Nhưng mà đầu óc và cách nói của sếp lớn làm Nguy Đồng không thể theo kịp.
"Tôi... Tôi... buổi sáng hôm đó còn chưa tỉnh ngủ, nói lung tung thôi!"
"Nói như vậy, em hạ quyết tâm không chịu trách nhiệm này?" Sự vui vẻ trong ánh mắt biến mất, anh chậm rãi ngồi xuống sô-pha, tư thế thoải mái, mí mắt hạ xuống vài phân.
Nguy Đồng cảm giác nhiệt độ trong phòng bệnh lập tức hạ thấp 30%, cô lập tức ngồi thẳng, thần thái nghiêm túc, đáng tiếc tự tin lại chưa đủ, "Lăng tổng... Tôi nhớ anh đã nói, cho dù phải kết hôn, cũng sẽ không kết hôn với người phụ nữ không cam tâm tình nguyện mà?"
"Chính xác, hôm đó anh có nói như vậy." Anh dừng một chút, nheo mắt tựa cười nhưng không cười chăm chú nhìn cô, "Nhưng anh có nói người phụ nữ đó là em sao?"
"..." Tự tin lại hạ thêm 30%.
"Nguy Đồng, nghe nói người luyện võ rất nghĩa khí, nói lời một là một hai là hai, không bao giờ lật lọng đúng không?"
"..." Chút tự tin còn lại sắp hết.
"Vốn dĩ cũng không muốn em chịu trách nhiệm triệt để như vậy, nhưng em đã mở lời, anh là đàn ông chẳng lẽ lại để phụ nữ thất vọng, đúng không?"
"..."
"Cho nên, chúng ta cứ quyết định như vậy đi."
"..."
***
Ngày hôm sau, Nguy Đồng mang theo ba lô, vẻ mặt như sắp tận thế đứng trước cửa nhà mình.
Sáng hôm qua lúc rời nhà đi, cô vẫn là một cô gái độc
thân vui vẻ, nhưng giờ phút này, cô đã chính thức bước vào giới phụ nữ đã kết hôn….
Hiệu quả làm việc của Lăng Thái rất kinh ngạc, chỉ trong hôm qua đã giải quyết xong sự việc, buổi sáng hôm nay đã giao nốt phần việc còn lại cho Lục Lộ đang gấp rút đến thành phố S, lúc sau trực tiếp đưa cô quay về thành phố Z, tiện đường đến Cục dân chính một chuyến.
Trong lúc cô lấy cớ “Không mang hộ khẩu, hay là đợi hôm khác rảnh từ từ nói chuyện cụ thể” sống chết không chịu xuống xe thì sếp lớn Lăng biểu cảm thản nhiên từ trong túi máy tính lấy ra cuốn hộ khẩu sáng sớm Lục Lộ đưa tới.
Từ đó có thể thấy, ông Nguy không phải là người không biết thời thế.
Chụp ảnh, điền giấy tờ, đóng dấu…
Bác nhân viên già vừa làm thủ tục vừa khen cô có phúc, chồng vừa trẻ vừa đẹp trai.
Lúc nhìn thấy ngày tháng năm sinh của Lăng Thái thì đối phương thực sự sửng sốt, lại vội vàng đổi lời, nói đàn ông nhiều tuổi một chút tốt, nhiều tuổi mới biết yêu thương chăm sóc phụ nữ.
Nguy Đồng rất trầm tư….
Lúc này, cô trầm tư với người cha ra mở cửa cho cô.
Thật ra, với thân chủ của cô, nếu muốn trốn thoát trước khi sự kiện ngã ngũ hoàn toàn không thành vấn đề.
Cô chỉ cần dùng tay, lấy năm phần sức mạnh đánh vào gáy anh, chắc chắn anh sẽ ngã xuống đất và cô có thể bỏ trốn. Nhưng, sau đó thì sao?
Chuyện Lăng Thái muốn làm, chỉ cần cô chạy trốn là có thể giải quyết triệt để? Chẳng lẽ cô không muốn đi làm, sau đó trốn anh cả đời?
Còn chưa nhắc đến việc trong chuyện này anh không làm gì sai. Đúng vậy, người ép Bá Vương bắn cung là cô, người chủ động mở miệng nói kết hôn cũng là cô, cái gì cũng là do cô làm, do cô nói, bây giờ hối hận thì thật không nghĩa khí.
Quan trọng hơn là, cô vốn không đủ tự tin, trong lòng áy náy nên bây giờ chỉ có thể nhắm mắt ký tên.
Thôi vậy, coi như bù đắp cho anh ấy. Đại tiểu thư Nguy gia tự an ủi chính mình như thế….
***
Mặt khác, ông Nguy vừa ăn cơm xong, đang thưởng thức trà, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đặt tách trà xuống ra xem, thấy con gái liền hỏi luôn, hộ khẩu đã nhận được chưa, chuyện đó đã giải quyết xong chưa?
“Xem như giải quyết…” Nguy Đồng đập bả vai, cho dù không nhìn cũng biết giờ phút này ánh mắt của người đàn ông phía sau đang hướng vào cô.
Lúc này ông Nguy mới chú ý đến người đàn ông nho nhã tuấn tú đang đứng cạnh con gái ông, ánh mắt đen láy sạch sẽ, khí chất trầm ổn, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với anh công tử con nhà giàu lần trước.
Ông Nguy vừa uống nước vừa nói. “Vị này là…”
“Sếp của con.” Nguy Đồng trần thuật lại sự thật.
“Thì ra là lãnh đạo! Bất kính rồi!” Ông Nguy khuôn mặt tươi cười đón khách, thuận tiện rót một tách trà.
Đại tiểu thư Nguy gia tiếp tục mở miệng, trần thuật lại sự thật. “Con rể của cha…”
Nụ cười của ông Nguy cứng đờ lại, ông ngây người ba giây, sau đó phun hết nước trà lên người Lăng Thái.
***
Bữa tối hôm nay, Nguy gia có thêm một người lạ.
Thấy khuôn mặt nghiêm nghị của ông Nguy, mười một sư huynh đệ không ai dám hỏi gì.
Bữa cơm được một nữa, ông Nguy bắt đầu uống rượu, nhân tiện cũng giúp Lăng Thái rót một chén, tiếp theo không nói tiếng nào muốn cùng anh cạn ly. Lăng Thái cười cười, một hơi uống cạn.
Sắc mặt ông Nguy giãn ra một chút, lại đổ chén thứ hai, hai người lại uống cạn.
Uống đến hết chén thứ năm, tay cầm đũa của Lăng Thái hơi run. Nguy Đồng thấy vậy muốn mở miệng, nhưng nghĩ tới thân phận thay đổi kỳ lạ của mình, cô lại không nói gì.
Rốt cuộc, một chai rượu trắng đã cạn thấy đáy, mặt ông Nguy cũng dần đỏ lên, giơ ngón tay cái về phía Lăng Thái. “Tửu lượng không tồi!”
“Đâu có, là cha hạ thủ lưu tình.” Lăng Thái âm thanh bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ đã có nét say ngà ngà, làm cho gương mặt dưới anh đèn vàng của anh thêm dịu dàng….
Một tiếng “Cha” khiến Nguy Đồng nghẹn họng.
Ông Nguy không để ý đến con gái, tiếp tục nói: “Rượu phẩm cũng không tồi. Anh Lăng đã quen Đồng Đồng nhà tôi bao lâu rồi?”
“Gọi con là Lăng Thái được rồi. Năm năm trước bọn con đã quen nhau, chỉ vì có một số chuyện không gặp được, đến mùa thu năm ngoái mới gặp lại nhau.”
“Ồ… Vậy cũng không quá ngắn.” Ông Nguy xoa đầu hai cái, lại nói. “Lăng Thái, nói thật với cậu, tôi cưng chiều con gái từ nhỏ, từ sau khi bà nhà tôi qua đời, càng cưng chiều nó. Hai đứa đều đã lớn rồi, chuyện kết hôn suy cho cùng cũng là chuyện của hai đứa. Nhưng hôn nhân không phải trò đùa, hai đứa đăng ký như vậy là đã coi như kết hôn rồi?”
“Quả thật là con có chút gấp gáp, nhưng con thành tâm thành ý muốn kết hôn với Nguy Đồng. Nghi lễ con sẽ bổ sung, đương nhiên cũng phải xem ý của cha. Con không còn cha mẹ, tất cả đều nghe theo cha.”
“Ừm.” Ông Nguy lại gật đầu hai cái. Người đó đã nói vậy rồi, ông cũng không nói thêm được gì nữa. Nghĩ hồi lâu, ông lại nói một câu. “Cậu có biết trước đây con gái tôi đã có bạn trai không?”
Nguy Đồng ngẩng đầu, gương mặt nho nhã tuấn tú không biết đã nổi giận từ lúc nào, anh một tay ôm chặt cô, một tay dìu cô, bước nhanh ra khỏi vòng vây của phóng viên.
Những người đó không biết là do bất ngờ, hay do Lăng Thái đột nhiên tức giận, đều ngẩn người không đuổi theo.
Bảo vệ bệnh viện thấy sếp lớn vẻ mặt tức giận tiến vào, liền vội vàng sắp xếp một phòng bệnh đơn yên tĩnh cho anh.
Bác sĩ nhanh chóng được mời tới, nói chỉ là chút thương nhỏ, dùng dầu thuốc xoa lên massage một chút sẽ không sao. Nguy Đồng chỉ cảm thấy Lăng Thái kinh hãi thái quá, người luyện võ, vết thương nào cũng đã từng bị, cái này không là gì.
Nhưng anh không để ý đến cô, đặt cô ngồi lên ghế sô-pha, chính mình lấy dầu thuốc y tá mang đến, xoa cẩn thận và massage cho cô.
Ánh mắt của anh rất chăm chú, sự lạnh lùng trên gương mặt đã bớt đi, động tác lại rất nhẹ nhàng, coi cô như một viên ngọc trai dễ vỡ, cẩn thận xoa bóp.
Nguy Đồng đột nhiên cảm thấy mềm lòng, sự nóng nảy lúc trước, đến cả sự thoải mái kì lạ kia đều tan biến hết.
"Lăng tổng..." Cô nói khẽ.
Động tác của anh dừng một chút, lại tiếp tục giúp cô xoa nhẹ một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, "Gọi Lăng Thái."
Nguy Đồng không nói gì, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt của anh dần dần trở nên dịu dàng, anh khẽ thở dài, cúi đầu hôn nhẹ lên vết thương của cô.
Vừa mềm mại như bông, vừa mát như hoa quả ướp lạnh.
Anh lại ngẩng đầu, cầm tay cô, hôn lên môi cô, một cái hôn mềm mại và nhanh chóng, lại làm đáy lòng cô khẽ run lên, giống như có một luồng điện xẹt qua người.
"Anh..." Nguy Đồng rất ngạc nhiên, "Không phải anh đang tức giận sao?"
"Em biết tôi đang tức giận?"
"Tôi cũng không phải đồ ngốc." Cô mở to mắt, "Sao anh lại hôn tôi?"
Anh nhìn cô, chỉnh lại mái tóc rối bời của cô, dịu dàng cười, "Chồng hôn vợ, không phải rất bình thường sao?"
"..." Bất kỳ từ ngữ nào cũng không thể hình dung được sự chấn động của Nguy Đồng lúc này.
"Em đã cầu hôn anh mà, quên rồi sao?" Đôi mắt ánh lên niềm vui.
"Nhưng anh không đồng ý mà!"
"Bây giờ anh đồng ý."
"..."
Nguy Đồng cảm giác sếp mình chắc là điên rồi, lời cô thuận miệng nói ra lại cho là thật.
Kết hôn với Lăng Thái? Chi bằng bảo cô chết đi cho xong!
Nhưng mà đầu óc và cách nói của sếp lớn làm Nguy Đồng không thể theo kịp.
"Tôi... Tôi... buổi sáng hôm đó còn chưa tỉnh ngủ, nói lung tung thôi!"
"Nói như vậy, em hạ quyết tâm không chịu trách nhiệm này?" Sự vui vẻ trong ánh mắt biến mất, anh chậm rãi ngồi xuống sô-pha, tư thế thoải mái, mí mắt hạ xuống vài phân.
Nguy Đồng cảm giác nhiệt độ trong phòng bệnh lập tức hạ thấp %, cô lập tức ngồi thẳng, thần thái nghiêm túc, đáng tiếc tự tin lại chưa đủ, "Lăng tổng... Tôi nhớ anh đã nói, cho dù phải kết hôn, cũng sẽ không kết hôn với người phụ nữ không cam tâm tình nguyện mà?"
"Chính xác, hôm đó anh có nói như vậy." Anh dừng một chút, nheo mắt tựa cười nhưng không cười chăm chú nhìn cô, "Nhưng anh có nói người phụ nữ đó là em sao?"
"..." Tự tin lại hạ thêm %.
"Nguy Đồng, nghe nói người luyện võ rất nghĩa khí, nói lời một là một hai là hai, không bao giờ lật lọng đúng không?"
"..." Chút tự tin còn lại sắp hết.
"Vốn dĩ cũng không muốn em chịu trách nhiệm triệt để như vậy, nhưng em đã mở lời, anh là đàn ông chẳng lẽ lại để phụ nữ thất vọng, đúng không?"
"..."
"Cho nên, chúng ta cứ quyết định như vậy đi."
"..."
Ngày hôm sau, Nguy Đồng mang theo ba lô, vẻ mặt như sắp tận thế đứng trước cửa nhà mình.
Sáng hôm qua lúc rời nhà đi, cô vẫn là một cô gái độc
thân vui vẻ, nhưng giờ phút này, cô đã chính thức bước vào giới phụ nữ đã kết hôn….
Hiệu quả làm việc của Lăng Thái rất kinh ngạc, chỉ trong hôm qua đã giải quyết xong sự việc, buổi sáng hôm nay đã giao nốt phần việc còn lại cho Lục Lộ đang gấp rút đến thành phố S, lúc sau trực tiếp đưa cô quay về thành phố Z, tiện đường đến Cục dân chính một chuyến.
Trong lúc cô lấy cớ “Không mang hộ khẩu, hay là đợi hôm khác rảnh từ từ nói chuyện cụ thể” sống chết không chịu xuống xe thì sếp lớn Lăng biểu cảm thản nhiên từ trong túi máy tính lấy ra cuốn hộ khẩu sáng sớm Lục Lộ đưa tới.
Từ đó có thể thấy, ông Nguy không phải là người không biết thời thế.
Chụp ảnh, điền giấy tờ, đóng dấu…
Bác nhân viên già vừa làm thủ tục vừa khen cô có phúc, chồng vừa trẻ vừa đẹp trai.
Lúc nhìn thấy ngày tháng năm sinh của Lăng Thái thì đối phương thực sự sửng sốt, lại vội vàng đổi lời, nói đàn ông nhiều tuổi một chút tốt, nhiều tuổi mới biết yêu thương chăm sóc phụ nữ.
Nguy Đồng rất trầm tư….
Lúc này, cô trầm tư với người cha ra mở cửa cho cô.
Thật ra, với thân chủ của cô, nếu muốn trốn thoát trước khi sự kiện ngã ngũ hoàn toàn không thành vấn đề.
Cô chỉ cần dùng tay, lấy năm phần sức mạnh đánh vào gáy anh, chắc chắn anh sẽ ngã xuống đất và cô có thể bỏ trốn. Nhưng, sau đó thì sao?
Chuyện Lăng Thái muốn làm, chỉ cần cô chạy trốn là có thể giải quyết triệt để? Chẳng lẽ cô không muốn đi làm, sau đó trốn anh cả đời?
Còn chưa nhắc đến việc trong chuyện này anh không làm gì sai. Đúng vậy, người ép Bá Vương bắn cung là cô, người chủ động mở miệng nói kết hôn cũng là cô, cái gì cũng là do cô làm, do cô nói, bây giờ hối hận thì thật không nghĩa khí.
Quan trọng hơn là, cô vốn không đủ tự tin, trong lòng áy náy nên bây giờ chỉ có thể nhắm mắt ký tên.
Thôi vậy, coi như bù đắp cho anh ấy. Đại tiểu thư Nguy gia tự an ủi chính mình như thế….
Mặt khác, ông Nguy vừa ăn cơm xong, đang thưởng thức trà, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đặt tách trà xuống ra xem, thấy con gái liền hỏi luôn, hộ khẩu đã nhận được chưa, chuyện đó đã giải quyết xong chưa?
“Xem như giải quyết…” Nguy Đồng đập bả vai, cho dù không nhìn cũng biết giờ phút này ánh mắt của người đàn ông phía sau đang hướng vào cô.
Lúc này ông Nguy mới chú ý đến người đàn ông nho nhã tuấn tú đang đứng cạnh con gái ông, ánh mắt đen láy sạch sẽ, khí chất trầm ổn, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với anh công tử con nhà giàu lần trước.
Ông Nguy vừa uống nước vừa nói. “Vị này là…”
“Sếp của con.” Nguy Đồng trần thuật lại sự thật.
“Thì ra là lãnh đạo! Bất kính rồi!” Ông Nguy khuôn mặt tươi cười đón khách, thuận tiện rót một tách trà.
Đại tiểu thư Nguy gia tiếp tục mở miệng, trần thuật lại sự thật. “Con rể của cha…”
Nụ cười của ông Nguy cứng đờ lại, ông ngây người ba giây, sau đó phun hết nước trà lên người Lăng Thái.
Bữa tối hôm nay, Nguy gia có thêm một người lạ.
Thấy khuôn mặt nghiêm nghị của ông Nguy, mười một sư huynh đệ không ai dám hỏi gì.
Bữa cơm được một nữa, ông Nguy bắt đầu uống rượu, nhân tiện cũng giúp Lăng Thái rót một chén, tiếp theo không nói tiếng nào muốn cùng anh cạn ly. Lăng Thái cười cười, một hơi uống cạn.
Sắc mặt ông Nguy giãn ra một chút, lại đổ chén thứ hai, hai người lại uống cạn.
Uống đến hết chén thứ năm, tay cầm đũa của Lăng Thái hơi run. Nguy Đồng thấy vậy muốn mở miệng, nhưng nghĩ tới thân phận thay đổi kỳ lạ của mình, cô lại không nói gì.
Rốt cuộc, một chai rượu trắng đã cạn thấy đáy, mặt ông Nguy cũng dần đỏ lên, giơ ngón tay cái về phía Lăng Thái. “Tửu lượng không tồi!”
“Đâu có, là cha hạ thủ lưu tình.” Lăng Thái âm thanh bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ đã có nét say ngà ngà, làm cho gương mặt dưới anh đèn vàng của anh thêm dịu dàng….
Một tiếng “Cha” khiến Nguy Đồng nghẹn họng.
Ông Nguy không để ý đến con gái, tiếp tục nói: “Rượu phẩm cũng không tồi. Anh Lăng đã quen Đồng Đồng nhà tôi bao lâu rồi?”
“Gọi con là Lăng Thái được rồi. Năm năm trước bọn con đã quen nhau, chỉ vì có một số chuyện không gặp được, đến mùa thu năm ngoái mới gặp lại nhau.”
“Ồ… Vậy cũng không quá ngắn.” Ông Nguy xoa đầu hai cái, lại nói. “Lăng Thái, nói thật với cậu, tôi cưng chiều con gái từ nhỏ, từ sau khi bà nhà tôi qua đời, càng cưng chiều nó. Hai đứa đều đã lớn rồi, chuyện kết hôn suy cho cùng cũng là chuyện của hai đứa. Nhưng hôn nhân không phải trò đùa, hai đứa đăng ký như vậy là đã coi như kết hôn rồi?”
“Quả thật là con có chút gấp gáp, nhưng con thành tâm thành ý muốn kết hôn với Nguy Đồng. Nghi lễ con sẽ bổ sung, đương nhiên cũng phải xem ý của cha. Con không còn cha mẹ, tất cả đều nghe theo cha.”
“Ừm.” Ông Nguy lại gật đầu hai cái. Người đó đã nói vậy rồi, ông cũng không nói thêm được gì nữa. Nghĩ hồi lâu, ông lại nói một câu. “Cậu có biết trước đây con gái tôi đã có bạn trai không?”