Tối hôm đó, sau khi quẳng lại một câu bực bội, Lăng Tĩnh Ưu đã lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, cũng chính lúc đó, Lăng Thái trao sợi dây chuyền kim cương cao quý cho người vợ mới cưới trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, đẩy không khí của bữa tiệc lên tới đỉnh điểm.
Sau đó, có người nhận ra sợi dây chuyền này, chính là tác phẩm nổi tiếng của một nhà thiết kế người Pháp, mang tên "ngôi sao". Mùa thu năm ngoái, trong một buổi bán đấu giá, một người bí ẩn đã mua lại sợi dây chuyền này với giá cao. Không ngờ, người bí ẩn đó lại chính là sếp lớn của tập đoàn Lăng Thị.
Đúng là người có tiền thật sự đều rất khiêm tốn, chỉ trong một thời gian ngắn, người vợ trẻ mới cưới của Lăng Thái đã trở thành chủ đề bàn tán của tất cả các danh môn phú hào trong thành phố.
Theo như cách nói của Hình Phong Phong, nếu dùng kim cương để đo sự chân thành, thì tình cảm mà Lăng Thái dành cho Nguy Đồng lớn hơn Lăng Lạc An rất nhiều.
Sau bữa tiệc, Nguy Đồng theo một lẽ đương nhiên, trở thành đối tượng nịnh bợ của tất cả các nhân viên trong công ty. Cô cảm thấy phiền phức nhất chính là mối quan hệ bầy đàn này, biết không ai là không sợ Lăng Thái, chỉ cần có anh xuất hiện là không ai dám ho he nên Nguy Đồng ngày càng theo sát anh hơn. Tóm lại, chỉ cần anh đi tới đâu là cô theo tới đó, phát huy tinh thần tận tụy với công việc lên mức cao nhất.
Hôm nay, Lăng Thái không có lịch hẹn, trong khi Nguy Đồng đang gặng hỏi xem anh có muốn về nhà cha cô dùng cơm hay không, thì Lục Lộ sau khi nghe một cuộc điện thoại đã vội vàng chạy tới, thì thầm vào tai sếp điều gì đó.
"Có chuyện gì vậy?" Nguy Đồng bỏ điện thoại xuống.
"Lăng phu nhân muốn mời chúng ta cùng dùng cơm." Sắc mặt Lăng Thái rất bình tĩnh.
Tại sao lại là bà ấy?
Lần đầu tiên Nguy Đồng gặp mặt Lăng phu nhân cũng là trong bữa tiệc hôm trước, sau khi Lăng Thái đeo sợi dây chuyền cho cô không bao lâu, Lục Lộ cũng vội vàng chạy tới thì thầm điều gì đó vào tai sếp lớn giống như hôm nay. Sau đó, cô cùng Lăng Thái đi vào một căn phòng xa hoa trong khách sạn. Ở đây, cô đã gặp bà chủ thường xuyên sống ở nước ngoài của tập đoàn Lăng Thị - Quan Tuệ Tâm.
***
Quan Tuệ Tâm sinh non, cộng thêm các loại chăm sóc sắc đẹp, cho nên dù năm nay đã bốn mươi bảy tuổi nhưng nhìn bề ngoài vẫn chỉ như gần bốn mươi.
Trong phòng ngoài bà ra, còn có Lăng Tĩnh Ưu nét mặt ngây thơ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cùng Lăng thiếu gia Lăng Lạc An đứng bắt chéo chân nhâm nhi ly rượu vang bên phía cửa sổ. Nét mặt thanh tú, cao ngạo của anh có nét tương đồng với Quan Tuệ Tâm, thoạt nhìn thì rõ ràng là giống hai chị em ruột.
Lăng Thái vốn bất hòa với Lăng Lạc An, đương nhiên quan hệ của anh và người chị dâu này cũng không mấy vui vẻ. Nhưng người có tiền thường thích đóng kịch, rõ ràng là trong lời nói chứa đầy gai góc, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ hòa thuận, yêu quý lẫn nhau.
Theo như Quan Tuệ Tâm nói, lần này vì bữa tiệc ngày hôm đó nên bà ta mới thay đổi lịch trình trở về thành phố Z, nhưng không ngờ khi vừa về tới thì đã nghe được tin này.
Sau khi màn chào hỏi của Quan Tuệ Tâm và Lăng Thái kết thúc, ánh mắt hai người đổ dồn về phía Nguy Đồng, "Cô Nguy, tôi nghe được một vài thông tin về cô, không biết cô có cảm thấy phiền khi nói chuyện với tôi một lát không?"
"Có phiền." Nguy Đồng gật đầu rất nghiêm túc.
"Cô Nguy đúng là rất hài hước, giống hệt như trong lời đồn." Quan Tuệ Tâm cười mỉm thật dịu dàng.
"Nhưng rõ ràng là tôi không hề đùa." Nói chuyện với loại người này, cô tuyệt đối không hề có hứng thú, so với việc cố gượng đồng ý, rồi cuối cùng lại chuốc bực vào người, thì chi bằng từ chối thẳng cho xong, nhưng đối phương lại cứ cố làm ra vẻ rộng lượng thông cảm.
Lăng phu nhân chuyển ánh mắt sang phía người đang đứng cạnh Nguy Đồng, "Lăng Thái, tôi vốn nghĩ chú yêu cầu cao, đẳng cấp cũng cao, tại sao lần này lại đưa ra thất sách như vậy?"
"Chị dâu, có một số phương diện, em cũng giống như anh trai em thôi." Lăng Thái lặng lẽ trả lời ngắn gọn.
Nghe thấy câu nói nhẹ nhàng mà như chửi thẳng vào mặt đối phương của anh, Nguy Đồng không nhịn nổi bật cười sảng khoái. Lăng Thái khẽ xoay đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, "Anh chỉ đùa với chị dâu một chút thôi, đừng cho là thật, nếu em tin, thì chẳng phải cũng đang tự cười chính bản thân mình hay sao?"
"Ai tin chứ, em chỉ cười chút thôi mà." Nguy Đồng chỉ trả lời cho có lệ, sau đó khẽ nháy mắt với anh, biểu thị cô đã nghe hiểu cả rồi.
Nụ cười của anh càng rạng rỡ, ngón tay khẽ luồn qua mái tóc , giữ chặt đôi vai cô, ôm về phía mình. Nguy Đồng không kịp chuẩn bị, cộng thêm đôi giày cao gót khiến hai chân cô loạng choạng ngã dúi vào lòng anh.
Cô bám vào người anh đứng dậy, đang định phàn nàn vài câu, thì chợt phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Lăng Lạc An đang nhìn cô từ bao giờ. Trong đôi mắt đó, ngoài sự châm biếm cười nhạo, còn có một thứ gì đó mơ hồ tựa như màn sương đêm dày đặc, vừa có vẻ kiêu hãnh đạo mạo, lại len lỏi đâu đó sự oán hận nặng trĩu... Nguy Đồng cảm thấy rùng mình. Sao cô lại cảm nhận được sự oán hận trong mắt Lăng Lạc An? Cho dù có thù hận, thì cũng phải là cô hận anh mới đúng.
Trong lòng Nguy Đồng thật sự thấy không thoải mái, cô kéo tay Lăng Thái, nói rằng cô đói bụng, muốn rời khỏi nơi này trước. Anh nắm chặt tay cô, quay sang phía Quan Tuệ Tâm nói xin lỗi, rồi cùng cô bước ra khỏi căn phòng.
Lục Lộ đang chờ sẵn bên ngoài,thấy hai người bước ra liền chạy tới thì thầm gì đó vào tai Lăng Thái, sắc mặt lo lắng. Tuy tiếng nói của Lục Lộ rất nhỏ, nhưng Nguy Đồng trời sinh tai thính, nên vẫn nghe được hai từ Thắng Hoa, Hồng Kông. Lăng Thái nghe xong, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại thật chặt.
"Có chuyện gì vậy?" Nguy Đồng hỏi anh.
"Không có chuyện gì." Khóe môi anh khẽ cong lên, ôm chặt bờ vai cô.
Tuy rằng sau đó anh không nói thêm điều gì, nhưng trực giác mách bảo Nguy Đồng rằng nhất định đã có chuyện, hơn nữa cô chắc đến tám, chín phần là chuyện đó có liên quan tới Quan Tuệ Tâm vừa trở về kia.
Và sự cố xảy ra hai ngày sau, đã chứng tỏ trực giác của cô là đúng.
***
Hôm nay thời tiết thật đẹp, Lăng Thái đưa Nguy Đồng tới một nông trại ngoài ngoại ô thành phố Z dùng bữa trưa.
Nông trại này không lớn lắm, nằm giữa một khu rừng bên cạnh hồ nước, không khí trong lành, mang theo hơi thở của cỏ cây. Chủ nhân nông trại này là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dường như là có quen biết với Lăng Thái, trước khi xe hai người tới nơi thì ông ta đã đứng ở cổng nông trại đợi sẵn.
Có lẽ nông trại này được xây dựng không phải vì mục đích kinh doanh, chủ nhân nơi này rất thân thiện, nhiệt tình. Trên chiếc bàn gỗ gần hồ nước, bữa trưa của hai người đã được chuẩn bị rất thịnh soạn.
Đến lúc đó Nguy Đồng mới biết chuyến đi lần này không phải vì công việc, mà là một hoạt động dã ngoại Lăng Thái đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô.
Kết hôn cũng đã được một thời gian, ngoại trừ mỗi tối vẫn chưa quen với việc ngủ cạnh anh ra, thì cô cũng đã dần thích nghi với cuộc sống mới.
Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của nhà Lăng Thái hàng tuần đều có giúp việc mua rồi mang tới tận nơi, đồng thời sẽ giúp quét dọn sạch sẽ trong ngoài căn nhà. Bình thường có chỗ nào không sạch sẽ, Lăng Thái sẽ tự tay làm, bây giờ có cô rồi thì việc đó thuộc về cô. Cũng không phải anh bắt cô phải làm việc nhà, mà do cô bản tính hiếu động, trước kia khi còn ở căn nhà cũ, ngày nào cô cũng phải luyện tập võ nghệ rồi mới đi ngủ. Bây giờ chuyển tới căn nhà xa hoa cách biệt giữa tầng không này, cô cảm thấy có chút buồn chán, bèn lấy việc nhà làm thú vui.
Thật ra đồ dùng của "Thanh Phong Vọng Sơn" rất đầy đủ, chỉ có sân golf là không có, còn những vật dụng khác hầu như không thiếu thứ gì. Ngoài chơi golf ra, Lăng Thái gần như không có bất kỳ hoạt động thể thao nào khác.
Nhưng đối với việc ngồi cả nửa ngày xe, chỉ dùng một cây gậy đánh đi đánh lại một quả bóng, Nguy Đồng không có chút hứng thú nào, đi cùng anh một lần là không còn muốn đi lại lần thứ hai. Cô thích những môn thể thao mang tính kịch liệt, ví dụ như... đánh nhau, đấu vật với người khác, đánh nhau tập thể (haiz...), hoặc cùng lắm thì cũng là chạy bộ.
Nhưng cô lại không thể nói với Lăng Thái, cô thích "những môn thể thao mang tính kịch liệt", sợ anh lại nghĩ lệch sang hướng khác. Vì vậy cô chỉ có thể đưa ra đề nghị chạy thể dục buổi sáng, nhưng kết quả cuối cùng là, khi cô đã chạy được ba vòng sân thì anh mới chạy được nửa vòng, cô chạy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong khi anh lững thững, nhàn nhã ung dung...
Vậy là Nguy Đồng đã hiểu, hoạt động thể thao cũng phải tùy vào tính cách từng người.
Anh thích nghe nhạc, thích đọc tin tức trên mạng, thích đọc sách tài chính, và thích làm việc, thỉnh thoảng được ngày nghỉ, anh sẽ tự xuống bếp làm điểm tâm chiều. Anh say từng hạt cà phê, pha chế ra loại cà phê thượng hạng, uống kèm với bánh mì nướng rán vàng hoặc bánh pho mát tự chế. Mỗi lần thấy anh thay quần áo mặc ở nhà, xắn tay áo vào bếp, cô lại ngây ngời nhìn rất lâu.
Lúc này, Lăng Thái rất giống với người mẹ đã mất của cô. Cũng sự bình tĩnh thâm trầm, mang theo sự ấm áp khiến người khác yên lòng đó. Xem ra người ở cục dân chính nói không sai, những người đàn ông nhiều tuổi một chút sẽ hiểu cách chăm sóc phụ nữ hơn.
Cũng giống như chuyện hôm nay, cô chỉ tùy tiện nói vài câu, rằng gần đây thời tiết đẹp, thích hợp đi ra ngoài dã ngoại. Không ngờ chỉ cách một ngày sau, anh quả thật đã chuẩn bị bữa trưa này cho cô.
Một Lăng Thái chu đáo như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy ngạc nhiên khi được yêu chiều. Vẫn biết muốn hiểu được một người phải cần một khoảng thời gian tiếp xúc nhất định, trong những ngày sống chung với anh, cô đã phát hiện được ở anh rất nhiều ưu điểm.
Nếu đem so sánh với Lăng Thái, Lăng Lạc An quả thật quá trẻ con và bồng bột.
Những ngày vừa qua Nguy Đồng sống rất vui vẻ, tâm trạng lo lắng khi mới kết hôn cũng đã dần bình tĩnh trở lại. Nguy Đồng thậm chí còn nghĩ rằng, có thể cứ làm một cặp vợ chồng trọng nhau như khách thế này cũng không phải một điều quá tệ. Điều tuyệt vời nhất là, trước mắt cô vẫn không cần thực hiện "nghĩa vụ làm vợ".
***
Sau bữa trưa, Lăng Thái ngồi bên bàn gỗ uống trà cùng chủ nông trại, Nguy Đồng hiếu động không ngồi yên được một chỗ, bèn một mình chạy khắp nơi ngắm phong cảnh.
Dưới ánh nắng đầu hè rực rỡ vàng ruộm, bóng dáng nhỏ bé phía xa xa lanh lợi chạy nhảy, Lăng Thái thẫn thờ ngắm nhìn rất lâu, khi quay người lại thì người chủ nông trại không biết đã đi khỏi từ khi nào.
Năm người đàn ông mặc áo đen cao lớn tiến nhanh về phía chiếc bàn gỗ cạnh hồ nước, vừa nhìn qua đã cảm thấy giống những tên xã hội đen hay xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình. Khóe môi Lăng Thái khẽ cong lên, anh đặt cốc trà trong tay mình xuống, "Ở nơi này mà cũng có thể tìm ra được, tin tức cũng thật là nhạy bén."
"Rất xin lỗi, xin hãy đi cùng chúng tôi một chuyến." Một trong số những người áo đen đó tiến tới, giọng nói như cung kính, nhưng nét biểu cảm lại không cho phép người khác từ chối.
Lăng Thái lặng lẽ nhìn bóng dáng nhỏ bé phía xa xa bên kia hồ, biết chắc Nguy Đồng không phát giác chuyện đang xảy ra bên này, anh mới từ từ đứng dậy.
Chiếc xe hơi màu đen mới khởi động không được bao lâu, thì đã bị một bóng người từ xa lao vụt tới chặn lại.
Lái xe giật mình thắng gấp, khiến chiếc xe phía sau thiếu chút đâm vào đuôi xe. Người áo đen ngồi cạnh Lăng Thái tức giận bước nhanh xuống xe, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì đã bị người chặn xe kia một cước đá văng ra xa.
Lăng Thái nhìn ra ngoài cửa xe, nữ vệ sĩ rất mực trung thành nháy mắt cười với anh, "Kẻ thù của anh thật không ít đâu nhỉ! Chẳng trách Lục Lộ dặn em phải để mắt tới anh thật kỹ, anh ta quả đúng là liệu việc như thần!"
Nghe thấy tên của vị trợ lý trung thành đó, Lăng Thái mới chợt hiểu ra mọi chuyện. Biết Lục Lộ không hiểu rõ tình hình mà tự mình quyết định, Lăng Thái vỗ trán từ từ bước xuống xe, "Lần này anh ta đã quá lo lắng rồi, yên tâm, anh chỉ là đi gặp mặt nói chuyện một lát thôi, không sao đâu."
Nguy Đồng khẽ nhíu mày, chỉ về phía đám người phía sau Lăng Thái, "Nhưng em không nghĩ như vậy đâu." Những tên áo đen trong chiếc xe đằng sau kia hung hăng xuống xe, cộng với hai tên trong chiếc xe vừa rồi, tất cả là năm tên, dần dần siết chặt vòng vây.
Tên cầm đầu cười nhạt nhẽo, "Rất xin lỗi, bà chủ đã dặn, nếu không mời được, thì chúng tôi bắt buộc phải dùng cách khác, nhất định phải đưa được anh đi."
Nguy Đồng cười đắc chí, "Anh nói xem, lần này em có giúp được anh không?"
Lăng Thái chớp mắt nhìn về phía Nguy Đồng, nửa như cười nửa như không trả lời, "Nếu anh nói có, thì bây giờ em định sẽ làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa? Chẳng qua là một đấu năm thôi mà, đánh thì đánh!" Vừa dứt lời, cô dang tay chặn phía trước Lăng Thái, lớn tiếng nói với mấy tên áo đen, "Các người muốn động tới anh ấy, phải hỏi ý kiến tôi trước."
Đại tiểu thư Nguy gia vừa nói vừa bẻ ngón tay chuẩn bị quyết chiến, hoàn toàn không nhận ra nụ cười đẹp như ánh nắng hè của người đàn ông phía sau cô, khi nghe thấy câu nói vừa rồi.
***
Nhưng thực tế là, hoàn toàn không cần cô phải ra tay.
Tay phải của Lăng Thái khẽ vẫy một cái, sáu, bảy vệ sĩ cao lớn lập tức xuất hiện. Theo như cách nói của Nguy Đồng, thì trận ẩu đả còn chưa diễn ra, cô còn chưa đánh đã tay thì những vệ sĩ kia đã tóm gọn mấy kẻ mặc áo đen rồi.
Trước khi bọn chúng tháo chạy, Lăng Thái ra hiệu cho các vệ sĩ bắt lấy tên cầm đầu. Anh từ tốn bước tới trước mặt hắn, thản nhiên nói, "Hãy đưa tôi tới gặp bà chủ của anh."
Đó là một tòa biệt thự cách nông trại hơn ba cây số.
Tuy đã lờ mờ đoán ra, nhưng khi nhìn thấy Quan Tuệ Tâm trong tòa biệt thự, Nguy Đồng vẫn không khỏi lạnh sống lưng.
Tới giờ phút này, cô mới dần dần phát giác ra những chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới trước đây.
Nhìn thấy những kẻ mặc áo đen vừa đột kích tại nông trại, đang đường hoàng đứng đằng sau Quan Tuệ Tâm, cô thậm chí còn liên tưởng tới sự cố xảy ra ở Hồng Kông năm ngoái.
Cuộc nói chuyện giữa Lăng Thái và Quan Tuệ Tâm diễn ra trong một căn phòng riêng biệt. Tuy kéo dài không lâu nhưng khi bước ra khỏi phòng, trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thái phảng phất thêm sự mệt mỏi chán chường.
Hôm đó trên đường về nhà, cô luôn quan sát nét mặt của anh. Cô chăm chú nhìn không chớp mắt khuôn mặt đẹp như tượng thần đang trầm tư suy nghĩ kia một hồi lâu, cuối cùng Lăng Thái cũng quay đầu lại mỉm cười thật khó hiểu, "Sao vậy?"
"Quan hệ trong nhà họ Lăng các anh, hình như không ra làm sao cả..."
"Rồi sao?" Đôi môi quyến rũ mỉm cười càng rực rỡ.
"Không sao, anh còn có em!" Cô vỗ ngực, giọng nói thật khảng khái, nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra sự ấm áp đến lạ thường nơi đáy mắt anh. Không biết tại sao, khi nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm đó, trái tim cô bỗng loạn nhịp. Một cảm giác thật kỳ lạ, từ trước tới giờ khi nói chuyện với anh, cô chưa từng cảm thấy như vậy. Nhìn vào mắt anh, nói chuyện với anh như bây giờ, trái tim cô hoang mang bối rối, như có một sợi lông vũ đang nhẹ nhàng bay nhảy trong đó, mềm mềm, nhồn nhột, khiến cô có một cảm giác thật khó tả, hoàn toàn không phải sự căm ghét, mà ngược lại, có một sự yêu thích không diễn tả bằng lời.
Những ngón tay thon dài luồn qua làn tóc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô như đang an ủi một chút mèo nhỏ.
"Ngoan!" Sự dịu dàng đến mê hoặc đó của Lăng Thái một lần nữa khiến trái tim Nguy Đồng đập mạnh. Vì vậy nên trên cả quãng đường sau đó, cô không chủ động nói một lời nào.
Sau khi nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra đó, Nguy Đồng thở dài, "Quan hệ tệ đến mức như vậy rồi, tại sao Quan Tuệ Tâm vẫn còn muốn mời chúng ta ăn cơm?"
"Em không muốn đi sao?" Lăng Thái gập máy tính, ra hiệu cho Lục Lộ đi trước.
"Không lẽ anh muốn đi sao?" Chú ý thấy bước chân Lục Lộ dừng lại bên bậc cửa, Nguy Đồng cảm thấy có chút buồn cười. Hôm trước anh ta tự cho mình thông minh, dặn dò cô phải để ý tới sếp lớn, kết quả làm cho tình hình càng phức tạp hơn. Sau đó cô cố tình phóng đại mọi chuyện dọa Lục Lộ một trận, khiến anh ta mấy ngày nay càng lo lắng cẩn thận hơn, nhất loạt hành động đều sợ có sai sót.
"Từ trước đến giờ anh cũng không thường xuyên qua lại với họ, nếu em không muốn đi thì chúng ta sẽ không đi nữa."
Đương nhiên là Nguy Đồng không muốn đi, được lời như mở cờ trong bụng, cô lập tức kéo anh rời khỏi công ty, trên đường về nhà họ tạt qua siêu thị, mua một lô những vật dụng đi cắm trại.
"Anh cần mua những thứ này làm gì?"
"Đi cắm trại!"
"Anh nói muốn đi cắm trại bao giờ vậy?"
"Không phải anh nói, mà là em nói." Nguy Đồng thản nhiên đáp, "Chúng ta đã kết hôn, nên tôn trọng nhường nhịn lẫn nhau. Nên em đã tôn trọng anh, nói trước với anh là chúng ta sẽ đi cắm trại, vậy có phải là anh cũng nên nhường nhịn em, đồng ý đi cùng em hay không?" Học đi đôi với hành là một đức tính tốt, cô cười híp cả mắt nhìn anh, khiến khuôn mặt thanh tú với làn da mịn màng màu nâu nhạt càng trở nên rạng rỡ.
Tối hôm đó, sau khi quẳng lại một câu bực bội, Lăng Tĩnh Ưu đã lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, cũng chính lúc đó, Lăng Thái trao sợi dây chuyền kim cương cao quý cho người vợ mới cưới trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, đẩy không khí của bữa tiệc lên tới đỉnh điểm.
Sau đó, có người nhận ra sợi dây chuyền này, chính là tác phẩm nổi tiếng của một nhà thiết kế người Pháp, mang tên "ngôi sao". Mùa thu năm ngoái, trong một buổi bán đấu giá, một người bí ẩn đã mua lại sợi dây chuyền này với giá cao. Không ngờ, người bí ẩn đó lại chính là sếp lớn của tập đoàn Lăng Thị.
Đúng là người có tiền thật sự đều rất khiêm tốn, chỉ trong một thời gian ngắn, người vợ trẻ mới cưới của Lăng Thái đã trở thành chủ đề bàn tán của tất cả các danh môn phú hào trong thành phố.
Theo như cách nói của Hình Phong Phong, nếu dùng kim cương để đo sự chân thành, thì tình cảm mà Lăng Thái dành cho Nguy Đồng lớn hơn Lăng Lạc An rất nhiều.
Sau bữa tiệc, Nguy Đồng theo một lẽ đương nhiên, trở thành đối tượng nịnh bợ của tất cả các nhân viên trong công ty. Cô cảm thấy phiền phức nhất chính là mối quan hệ bầy đàn này, biết không ai là không sợ Lăng Thái, chỉ cần có anh xuất hiện là không ai dám ho he nên Nguy Đồng ngày càng theo sát anh hơn. Tóm lại, chỉ cần anh đi tới đâu là cô theo tới đó, phát huy tinh thần tận tụy với công việc lên mức cao nhất.
Hôm nay, Lăng Thái không có lịch hẹn, trong khi Nguy Đồng đang gặng hỏi xem anh có muốn về nhà cha cô dùng cơm hay không, thì Lục Lộ sau khi nghe một cuộc điện thoại đã vội vàng chạy tới, thì thầm vào tai sếp điều gì đó.
"Có chuyện gì vậy?" Nguy Đồng bỏ điện thoại xuống.
"Lăng phu nhân muốn mời chúng ta cùng dùng cơm." Sắc mặt Lăng Thái rất bình tĩnh.
Tại sao lại là bà ấy?
Lần đầu tiên Nguy Đồng gặp mặt Lăng phu nhân cũng là trong bữa tiệc hôm trước, sau khi Lăng Thái đeo sợi dây chuyền cho cô không bao lâu, Lục Lộ cũng vội vàng chạy tới thì thầm điều gì đó vào tai sếp lớn giống như hôm nay. Sau đó, cô cùng Lăng Thái đi vào một căn phòng xa hoa trong khách sạn. Ở đây, cô đã gặp bà chủ thường xuyên sống ở nước ngoài của tập đoàn Lăng Thị - Quan Tuệ Tâm.
Quan Tuệ Tâm sinh non, cộng thêm các loại chăm sóc sắc đẹp, cho nên dù năm nay đã bốn mươi bảy tuổi nhưng nhìn bề ngoài vẫn chỉ như gần bốn mươi.
Trong phòng ngoài bà ra, còn có Lăng Tĩnh Ưu nét mặt ngây thơ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cùng Lăng thiếu gia Lăng Lạc An đứng bắt chéo chân nhâm nhi ly rượu vang bên phía cửa sổ. Nét mặt thanh tú, cao ngạo của anh có nét tương đồng với Quan Tuệ Tâm, thoạt nhìn thì rõ ràng là giống hai chị em ruột.
Lăng Thái vốn bất hòa với Lăng Lạc An, đương nhiên quan hệ của anh và người chị dâu này cũng không mấy vui vẻ. Nhưng người có tiền thường thích đóng kịch, rõ ràng là trong lời nói chứa đầy gai góc, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ hòa thuận, yêu quý lẫn nhau.
Theo như Quan Tuệ Tâm nói, lần này vì bữa tiệc ngày hôm đó nên bà ta mới thay đổi lịch trình trở về thành phố Z, nhưng không ngờ khi vừa về tới thì đã nghe được tin này.
Sau khi màn chào hỏi của Quan Tuệ Tâm và Lăng Thái kết thúc, ánh mắt hai người đổ dồn về phía Nguy Đồng, "Cô Nguy, tôi nghe được một vài thông tin về cô, không biết cô có cảm thấy phiền khi nói chuyện với tôi một lát không?"
"Có phiền." Nguy Đồng gật đầu rất nghiêm túc.
"Cô Nguy đúng là rất hài hước, giống hệt như trong lời đồn." Quan Tuệ Tâm cười mỉm thật dịu dàng.
"Nhưng rõ ràng là tôi không hề đùa." Nói chuyện với loại người này, cô tuyệt đối không hề có hứng thú, so với việc cố gượng đồng ý, rồi cuối cùng lại chuốc bực vào người, thì chi bằng từ chối thẳng cho xong, nhưng đối phương lại cứ cố làm ra vẻ rộng lượng thông cảm.
Lăng phu nhân chuyển ánh mắt sang phía người đang đứng cạnh Nguy Đồng, "Lăng Thái, tôi vốn nghĩ chú yêu cầu cao, đẳng cấp cũng cao, tại sao lần này lại đưa ra thất sách như vậy?"
"Chị dâu, có một số phương diện, em cũng giống như anh trai em thôi." Lăng Thái lặng lẽ trả lời ngắn gọn.
Nghe thấy câu nói nhẹ nhàng mà như chửi thẳng vào mặt đối phương của anh, Nguy Đồng không nhịn nổi bật cười sảng khoái. Lăng Thái khẽ xoay đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, "Anh chỉ đùa với chị dâu một chút thôi, đừng cho là thật, nếu em tin, thì chẳng phải cũng đang tự cười chính bản thân mình hay sao?"
"Ai tin chứ, em chỉ cười chút thôi mà." Nguy Đồng chỉ trả lời cho có lệ, sau đó khẽ nháy mắt với anh, biểu thị cô đã nghe hiểu cả rồi.
Nụ cười của anh càng rạng rỡ, ngón tay khẽ luồn qua mái tóc , giữ chặt đôi vai cô, ôm về phía mình. Nguy Đồng không kịp chuẩn bị, cộng thêm đôi giày cao gót khiến hai chân cô loạng choạng ngã dúi vào lòng anh.
Cô bám vào người anh đứng dậy, đang định phàn nàn vài câu, thì chợt phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Lăng Lạc An đang nhìn cô từ bao giờ. Trong đôi mắt đó, ngoài sự châm biếm cười nhạo, còn có một thứ gì đó mơ hồ tựa như màn sương đêm dày đặc, vừa có vẻ kiêu hãnh đạo mạo, lại len lỏi đâu đó sự oán hận nặng trĩu... Nguy Đồng cảm thấy rùng mình. Sao cô lại cảm nhận được sự oán hận trong mắt Lăng Lạc An? Cho dù có thù hận, thì cũng phải là cô hận anh mới đúng.
Trong lòng Nguy Đồng thật sự thấy không thoải mái, cô kéo tay Lăng Thái, nói rằng cô đói bụng, muốn rời khỏi nơi này trước. Anh nắm chặt tay cô, quay sang phía Quan Tuệ Tâm nói xin lỗi, rồi cùng cô bước ra khỏi căn phòng.
Lục Lộ đang chờ sẵn bên ngoài,thấy hai người bước ra liền chạy tới thì thầm gì đó vào tai Lăng Thái, sắc mặt lo lắng. Tuy tiếng nói của Lục Lộ rất nhỏ, nhưng Nguy Đồng trời sinh tai thính, nên vẫn nghe được hai từ Thắng Hoa, Hồng Kông. Lăng Thái nghe xong, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại thật chặt.
"Có chuyện gì vậy?" Nguy Đồng hỏi anh.
"Không có chuyện gì." Khóe môi anh khẽ cong lên, ôm chặt bờ vai cô.
Tuy rằng sau đó anh không nói thêm điều gì, nhưng trực giác mách bảo Nguy Đồng rằng nhất định đã có chuyện, hơn nữa cô chắc đến tám, chín phần là chuyện đó có liên quan tới Quan Tuệ Tâm vừa trở về kia.
Và sự cố xảy ra hai ngày sau, đã chứng tỏ trực giác của cô là đúng.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, Lăng Thái đưa Nguy Đồng tới một nông trại ngoài ngoại ô thành phố Z dùng bữa trưa.
Nông trại này không lớn lắm, nằm giữa một khu rừng bên cạnh hồ nước, không khí trong lành, mang theo hơi thở của cỏ cây. Chủ nhân nông trại này là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dường như là có quen biết với Lăng Thái, trước khi xe hai người tới nơi thì ông ta đã đứng ở cổng nông trại đợi sẵn.
Có lẽ nông trại này được xây dựng không phải vì mục đích kinh doanh, chủ nhân nơi này rất thân thiện, nhiệt tình. Trên chiếc bàn gỗ gần hồ nước, bữa trưa của hai người đã được chuẩn bị rất thịnh soạn.
Đến lúc đó Nguy Đồng mới biết chuyến đi lần này không phải vì công việc, mà là một hoạt động dã ngoại Lăng Thái đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô.
Kết hôn cũng đã được một thời gian, ngoại trừ mỗi tối vẫn chưa quen với việc ngủ cạnh anh ra, thì cô cũng đã dần thích nghi với cuộc sống mới.
Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của nhà Lăng Thái hàng tuần đều có giúp việc mua rồi mang tới tận nơi, đồng thời sẽ giúp quét dọn sạch sẽ trong ngoài căn nhà. Bình thường có chỗ nào không sạch sẽ, Lăng Thái sẽ tự tay làm, bây giờ có cô rồi thì việc đó thuộc về cô. Cũng không phải anh bắt cô phải làm việc nhà, mà do cô bản tính hiếu động, trước kia khi còn ở căn nhà cũ, ngày nào cô cũng phải luyện tập võ nghệ rồi mới đi ngủ. Bây giờ chuyển tới căn nhà xa hoa cách biệt giữa tầng không này, cô cảm thấy có chút buồn chán, bèn lấy việc nhà làm thú vui.
Thật ra đồ dùng của "Thanh Phong Vọng Sơn" rất đầy đủ, chỉ có sân golf là không có, còn những vật dụng khác hầu như không thiếu thứ gì. Ngoài chơi golf ra, Lăng Thái gần như không có bất kỳ hoạt động thể thao nào khác.
Nhưng đối với việc ngồi cả nửa ngày xe, chỉ dùng một cây gậy đánh đi đánh lại một quả bóng, Nguy Đồng không có chút hứng thú nào, đi cùng anh một lần là không còn muốn đi lại lần thứ hai. Cô thích những môn thể thao mang tính kịch liệt, ví dụ như... đánh nhau, đấu vật với người khác, đánh nhau tập thể (haiz...), hoặc cùng lắm thì cũng là chạy bộ.
Nhưng cô lại không thể nói với Lăng Thái, cô thích "những môn thể thao mang tính kịch liệt", sợ anh lại nghĩ lệch sang hướng khác. Vì vậy cô chỉ có thể đưa ra đề nghị chạy thể dục buổi sáng, nhưng kết quả cuối cùng là, khi cô đã chạy được ba vòng sân thì anh mới chạy được nửa vòng, cô chạy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong khi anh lững thững, nhàn nhã ung dung...
Vậy là Nguy Đồng đã hiểu, hoạt động thể thao cũng phải tùy vào tính cách từng người.
Anh thích nghe nhạc, thích đọc tin tức trên mạng, thích đọc sách tài chính, và thích làm việc, thỉnh thoảng được ngày nghỉ, anh sẽ tự xuống bếp làm điểm tâm chiều. Anh say từng hạt cà phê, pha chế ra loại cà phê thượng hạng, uống kèm với bánh mì nướng rán vàng hoặc bánh pho mát tự chế. Mỗi lần thấy anh thay quần áo mặc ở nhà, xắn tay áo vào bếp, cô lại ngây ngời nhìn rất lâu.
Lúc này, Lăng Thái rất giống với người mẹ đã mất của cô. Cũng sự bình tĩnh thâm trầm, mang theo sự ấm áp khiến người khác yên lòng đó. Xem ra người ở cục dân chính nói không sai, những người đàn ông nhiều tuổi một chút sẽ hiểu cách chăm sóc phụ nữ hơn.
Cũng giống như chuyện hôm nay, cô chỉ tùy tiện nói vài câu, rằng gần đây thời tiết đẹp, thích hợp đi ra ngoài dã ngoại. Không ngờ chỉ cách một ngày sau, anh quả thật đã chuẩn bị bữa trưa này cho cô.
Một Lăng Thái chu đáo như vậy, thật sự khiến cô cảm thấy ngạc nhiên khi được yêu chiều. Vẫn biết muốn hiểu được một người phải cần một khoảng thời gian tiếp xúc nhất định, trong những ngày sống chung với anh, cô đã phát hiện được ở anh rất nhiều ưu điểm.
Nếu đem so sánh với Lăng Thái, Lăng Lạc An quả thật quá trẻ con và bồng bột.
Những ngày vừa qua Nguy Đồng sống rất vui vẻ, tâm trạng lo lắng khi mới kết hôn cũng đã dần bình tĩnh trở lại. Nguy Đồng thậm chí còn nghĩ rằng, có thể cứ làm một cặp vợ chồng trọng nhau như khách thế này cũng không phải một điều quá tệ. Điều tuyệt vời nhất là, trước mắt cô vẫn không cần thực hiện "nghĩa vụ làm vợ".
Sau bữa trưa, Lăng Thái ngồi bên bàn gỗ uống trà cùng chủ nông trại, Nguy Đồng hiếu động không ngồi yên được một chỗ, bèn một mình chạy khắp nơi ngắm phong cảnh.
Dưới ánh nắng đầu hè rực rỡ vàng ruộm, bóng dáng nhỏ bé phía xa xa lanh lợi chạy nhảy, Lăng Thái thẫn thờ ngắm nhìn rất lâu, khi quay người lại thì người chủ nông trại không biết đã đi khỏi từ khi nào.
Năm người đàn ông mặc áo đen cao lớn tiến nhanh về phía chiếc bàn gỗ cạnh hồ nước, vừa nhìn qua đã cảm thấy giống những tên xã hội đen hay xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình. Khóe môi Lăng Thái khẽ cong lên, anh đặt cốc trà trong tay mình xuống, "Ở nơi này mà cũng có thể tìm ra được, tin tức cũng thật là nhạy bén."
"Rất xin lỗi, xin hãy đi cùng chúng tôi một chuyến." Một trong số những người áo đen đó tiến tới, giọng nói như cung kính, nhưng nét biểu cảm lại không cho phép người khác từ chối.
Lăng Thái lặng lẽ nhìn bóng dáng nhỏ bé phía xa xa bên kia hồ, biết chắc Nguy Đồng không phát giác chuyện đang xảy ra bên này, anh mới từ từ đứng dậy.
Chiếc xe hơi màu đen mới khởi động không được bao lâu, thì đã bị một bóng người từ xa lao vụt tới chặn lại.
Lái xe giật mình thắng gấp, khiến chiếc xe phía sau thiếu chút đâm vào đuôi xe. Người áo đen ngồi cạnh Lăng Thái tức giận bước nhanh xuống xe, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì đã bị người chặn xe kia một cước đá văng ra xa.
Lăng Thái nhìn ra ngoài cửa xe, nữ vệ sĩ rất mực trung thành nháy mắt cười với anh, "Kẻ thù của anh thật không ít đâu nhỉ! Chẳng trách Lục Lộ dặn em phải để mắt tới anh thật kỹ, anh ta quả đúng là liệu việc như thần!"
Nghe thấy tên của vị trợ lý trung thành đó, Lăng Thái mới chợt hiểu ra mọi chuyện. Biết Lục Lộ không hiểu rõ tình hình mà tự mình quyết định, Lăng Thái vỗ trán từ từ bước xuống xe, "Lần này anh ta đã quá lo lắng rồi, yên tâm, anh chỉ là đi gặp mặt nói chuyện một lát thôi, không sao đâu."
Nguy Đồng khẽ nhíu mày, chỉ về phía đám người phía sau Lăng Thái, "Nhưng em không nghĩ như vậy đâu." Những tên áo đen trong chiếc xe đằng sau kia hung hăng xuống xe, cộng với hai tên trong chiếc xe vừa rồi, tất cả là năm tên, dần dần siết chặt vòng vây.
Tên cầm đầu cười nhạt nhẽo, "Rất xin lỗi, bà chủ đã dặn, nếu không mời được, thì chúng tôi bắt buộc phải dùng cách khác, nhất định phải đưa được anh đi."
Nguy Đồng cười đắc chí, "Anh nói xem, lần này em có giúp được anh không?"
Lăng Thái chớp mắt nhìn về phía Nguy Đồng, nửa như cười nửa như không trả lời, "Nếu anh nói có, thì bây giờ em định sẽ làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa? Chẳng qua là một đấu năm thôi mà, đánh thì đánh!" Vừa dứt lời, cô dang tay chặn phía trước Lăng Thái, lớn tiếng nói với mấy tên áo đen, "Các người muốn động tới anh ấy, phải hỏi ý kiến tôi trước."
Đại tiểu thư Nguy gia vừa nói vừa bẻ ngón tay chuẩn bị quyết chiến, hoàn toàn không nhận ra nụ cười đẹp như ánh nắng hè của người đàn ông phía sau cô, khi nghe thấy câu nói vừa rồi.
Nhưng thực tế là, hoàn toàn không cần cô phải ra tay.
Tay phải của Lăng Thái khẽ vẫy một cái, sáu, bảy vệ sĩ cao lớn lập tức xuất hiện. Theo như cách nói của Nguy Đồng, thì trận ẩu đả còn chưa diễn ra, cô còn chưa đánh đã tay thì những vệ sĩ kia đã tóm gọn mấy kẻ mặc áo đen rồi.
Trước khi bọn chúng tháo chạy, Lăng Thái ra hiệu cho các vệ sĩ bắt lấy tên cầm đầu. Anh từ tốn bước tới trước mặt hắn, thản nhiên nói, "Hãy đưa tôi tới gặp bà chủ của anh."
Đó là một tòa biệt thự cách nông trại hơn ba cây số.
Tuy đã lờ mờ đoán ra, nhưng khi nhìn thấy Quan Tuệ Tâm trong tòa biệt thự, Nguy Đồng vẫn không khỏi lạnh sống lưng.
Tới giờ phút này, cô mới dần dần phát giác ra những chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới trước đây.
Nhìn thấy những kẻ mặc áo đen vừa đột kích tại nông trại, đang đường hoàng đứng đằng sau Quan Tuệ Tâm, cô thậm chí còn liên tưởng tới sự cố xảy ra ở Hồng Kông năm ngoái.
Cuộc nói chuyện giữa Lăng Thái và Quan Tuệ Tâm diễn ra trong một căn phòng riêng biệt. Tuy kéo dài không lâu nhưng khi bước ra khỏi phòng, trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thái phảng phất thêm sự mệt mỏi chán chường.
Hôm đó trên đường về nhà, cô luôn quan sát nét mặt của anh. Cô chăm chú nhìn không chớp mắt khuôn mặt đẹp như tượng thần đang trầm tư suy nghĩ kia một hồi lâu, cuối cùng Lăng Thái cũng quay đầu lại mỉm cười thật khó hiểu, "Sao vậy?"
"Quan hệ trong nhà họ Lăng các anh, hình như không ra làm sao cả..."
"Rồi sao?" Đôi môi quyến rũ mỉm cười càng rực rỡ.
"Không sao, anh còn có em!" Cô vỗ ngực, giọng nói thật khảng khái, nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra sự ấm áp đến lạ thường nơi đáy mắt anh. Không biết tại sao, khi nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm đó, trái tim cô bỗng loạn nhịp. Một cảm giác thật kỳ lạ, từ trước tới giờ khi nói chuyện với anh, cô chưa từng cảm thấy như vậy. Nhìn vào mắt anh, nói chuyện với anh như bây giờ, trái tim cô hoang mang bối rối, như có một sợi lông vũ đang nhẹ nhàng bay nhảy trong đó, mềm mềm, nhồn nhột, khiến cô có một cảm giác thật khó tả, hoàn toàn không phải sự căm ghét, mà ngược lại, có một sự yêu thích không diễn tả bằng lời.
Những ngón tay thon dài luồn qua làn tóc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô như đang an ủi một chút mèo nhỏ.
"Ngoan!" Sự dịu dàng đến mê hoặc đó của Lăng Thái một lần nữa khiến trái tim Nguy Đồng đập mạnh. Vì vậy nên trên cả quãng đường sau đó, cô không chủ động nói một lời nào.
Sau khi nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra đó, Nguy Đồng thở dài, "Quan hệ tệ đến mức như vậy rồi, tại sao Quan Tuệ Tâm vẫn còn muốn mời chúng ta ăn cơm?"
"Em không muốn đi sao?" Lăng Thái gập máy tính, ra hiệu cho Lục Lộ đi trước.
"Không lẽ anh muốn đi sao?" Chú ý thấy bước chân Lục Lộ dừng lại bên bậc cửa, Nguy Đồng cảm thấy có chút buồn cười. Hôm trước anh ta tự cho mình thông minh, dặn dò cô phải để ý tới sếp lớn, kết quả làm cho tình hình càng phức tạp hơn. Sau đó cô cố tình phóng đại mọi chuyện dọa Lục Lộ một trận, khiến anh ta mấy ngày nay càng lo lắng cẩn thận hơn, nhất loạt hành động đều sợ có sai sót.
"Từ trước đến giờ anh cũng không thường xuyên qua lại với họ, nếu em không muốn đi thì chúng ta sẽ không đi nữa."
Đương nhiên là Nguy Đồng không muốn đi, được lời như mở cờ trong bụng, cô lập tức kéo anh rời khỏi công ty, trên đường về nhà họ tạt qua siêu thị, mua một lô những vật dụng đi cắm trại.
"Anh cần mua những thứ này làm gì?"
"Đi cắm trại!"
"Anh nói muốn đi cắm trại bao giờ vậy?"
"Không phải anh nói, mà là em nói." Nguy Đồng thản nhiên đáp, "Chúng ta đã kết hôn, nên tôn trọng nhường nhịn lẫn nhau. Nên em đã tôn trọng anh, nói trước với anh là chúng ta sẽ đi cắm trại, vậy có phải là anh cũng nên nhường nhịn em, đồng ý đi cùng em hay không?" Học đi đôi với hành là một đức tính tốt, cô cười híp cả mắt nhìn anh, khiến khuôn mặt thanh tú với làn da mịn màng màu nâu nhạt càng trở nên rạng rỡ.