"Tỉnh rồi à?" Anh hôn lên vành tai cô, ôm cô chặt hơn, "Bữa sáng em thích ăn gì?"
"Ăn món anh nấu." Nguy Đồng không hề khách sáo. Vợ thưởng thức bữa sáng chồng làm là chuyện tất nhiên. …
Anh đồng ý, lại hỏi: "Tối qua tại sao lại uống rượu?"
Để dụ dỗ anh, có lẽ cô trả lời như vậy sẽ dọa anh chạy mất, Nguy Đồng quyết định từ từ mới nói. Cô xoay người trong lòng anh, "Có một chuyện hơi phiền não."
Lăng Thái không nói gì.
"Sao anh không hỏi em là chuyện phiền não gì?" Nguy Đồng hơi cụt hứng, không phối hợp như vậy làm sao cô nói tiếp được. Cô ngẩng đầu, anh nhìn cô chăm chú, khiến tim cô đập loạn xạ.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: "Lần sau bất luận có chuyện phiền não gì cũng không được tùy tiện uống rượu."
"Tại sao?" Cô ngây ra, thực ra cô cũng thích uống rượu.
Anh hơi nheo mắt, có chút không vui, nhưng khóe môi lại cười, "Vấn đề này, em hỏi rất hay."
"Em phải hỏi, tại sao tại sao tại sao...?" Đại tiểu thư Nguy gia hoàn toàn không phát hiện câu chuyện đã đổi chủ đề.
Lông mày anh khẽ nhướng lên, đôi mắt chăm chú nhìn cô trầm lại vài phần, anh xoay người, đè cô xuống dưới, thuận thế hôn cô một cái, bịt chặt miệng cô.
Trong sự chống lại của Nguy Đồng, ngón tay dài đã chạm vào người cô, mang theo sức nóng,, khiến đầu cô có chút quay cuồng.
"Lăng Thái..." Cô khẽ kêu tên anh.
"Gọi là ông xã." Anh hôn vành tai cô, hơi thở ấm áp.
"Ông xã..." Cô nhẹ nhàng.
"Ngoan." Anh nhẹ dỗ dành, nói nhỏ bên tai cô, "Nhớ lấy, bây giờ em không say. Còn nữa, chuyện này bắt đầu rồi, sau này cho dù không thích cũng không được oán trách anh..."
Nguy Đồng lúc đó còn chưa hiểu âm thanh huyền bí đó của anh, vừa gật đầu vâng một tiếng, nhanh chóng bị anh tấn công một lần nữa, hơi thở dồn đập theo động tác của anh.
***
Từ sau khi dụ dỗ thành công Lăng Thái lên giường, tâm trạng của Nguy Đồng rất tốt. Bât luận thế nào, chồng của cô vừa có yêu vừa "có lực" với cô, bạn gái cũ chắc chắn không có cơ hội.
Chỉ là như vậy không có nghĩa những người khác không có hành động gì. Hôm đó cô nhận được điện thoại của Hoàng San.
Cô ấy nói trong điện thoại, sắp phải về thành phố B, muốn trước khi đi mời cô một bữa cơm.
"Mời một mình tôi? Hình như tôi và cô không thân nhau lắm."
"Tôi biết. Nhưng chúng ta có cùng chung một người đàn ông, chắc cô hiểu tôi nói đến ai."
"Được, cô nói thời gian địa điểm đi." Chỉ một câu "cùng chung một người đàn ông", Nguy Đồng nói thế nào cũng phải đi gặp cô ta.
Hôm đó, Hoàng San dùng ba tiếng để trang điểm. Cô đi làm tóc, đi làm mặt, còn chọn một bộ váy liền vô cùng hợp với mình. Cô ngắm nhìn người phụ nữ trong gương, lại thấy mình thua về tuổi tác.
Thực ra cô không phải là người phụ nữ không biết lượng sức, sau khi chứng kiến sự lạnh nhạt của Lăng Thái, cô vẫn không định đi gặp riêng vị Lăng phu nhân trẻ tuổi kia nếu không phải mấy ngày trước gặp Lăng Lạc An ở nhà ăn.
***
Bọn họ ngồi ở bàn gần cửa sổ một nhà hàng Âu, Hoàng San không lãng phí thời gian, vừa ngồi xuống đã trực tiếp vào đề.
"Tôi cũng đoán cô không phải thật sự muốn mời cơm. Nhưng nếu cô chỉ vì muốn nói cho tôi, anh ấy lấy tôi không phải vì yêu tôi, mà vì liên quan đến chuyện giữa anh ấy và Lăng Lạc An, muốn gián tiếp khiến chúng tôi bất hòa dẫn đến chia tay để cô thừa cơ xen vào thì thật quá vô vị."…
Đối với những chuyện giữa Lăng Thái và Lăng Lạc An, không thể nói là Nguy Đồng không để tâm một chút nào. Nhưng đối với cô bây giờ mà nói, quan trọng nhất không phải những chuyện đó, cô không định đào sâu nghiên cứu.
Thứ Nguy Đồng quan tâm nhất bây giờ, chỉ có Lăng Thái, "Cho dù ngay từ đầu chúng tôi kết hôn không phải vì tình yêu, cũng không có nghĩa sau này sẽ không biến thành tình yêu. Cô cũng thấy rồi, Lăng Thái rất lạnh nhạt với cô. Nếu không phải tôi hỏi trợ lý của anh ấy thì e rằng đến giờ vẫn không biết cô là bạn gái cũ. Nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không bám lấy một người đàn ông đã không còn để ý đến mình. Tôi sẽ đi tìm người đàn ông quan tâm tôi, yêu tôi."
Hơi thở của Hoàng San có chút không ổn định. Cô không ngờ Nguy Đồng lại nói những lời đó. Cô lấy lại tinh thần, nở nụ cười, "Cô biết tôi là ai, vậy cô có biết tôi và Lăng Thái chia tay nhau lúc nào không?"
Hoàng San ngừng lại giây lát, nhìn đối phương chậm rãi nói tiếp, "Là sáu năm trước. Mùa hè sáu năm trước, là tôi nói chia tay. Tối hôm đó tình cờ gặp mặt, Lăng Thái nói cho tôi, anh ấy quen cô trước Lăng Lạc An, cũng là sáu năm trước. Cô không cảm thấy quá trùng hợp ư? Nghĩ lại sự bắt đầu của hai người, cô sẽ hiểu. Sự bắt đầu của hai người là do tôi. Cô không nhìn thấy bộ dạng thất tình của anh ấy sao? Tôi nghĩ chắc cô hiểu rõ bình thường anh ấy là người đàn ông thế nào, lạnh lùng nội tâm, không bao giờ để cảm xúc của người khác ảnh hưởng đến bản thân. Anh ấy rất có khả năng kiềm chế. Người đàn ông như anh ấy nếu không phải vì quá thất tình, sao lại có thể có tình một đêm với một cô gái trẻ trong quán bar?"
Nguy Đồng từ từ nắm chặt tay, người phụ nữ này quả nhiên muốn bị đánh.
"Được rồi, điều nên nói tôi đã nói rồi, còn lại tôi nghĩ chắc cô tự giải quyết được." Hoàng San đứng dậy, cầm túi xách của mình, "Đã gọi món rồi thì không nên lãng phí, cô cứ từ từ ăn, tôi đi thanh toán, tôi đi trước nhé!"
"Đợi đã!" Nguy Đồng vội đứng dậy, không chú ý đến người phục vụ đang bê ly nước đến bên cạnh, đối phương không tránh được bị va phải. Cô không sao, người phục vụ cũng không sao, người đen đủi là Hoàng San đứng bên cạnh, số ly nước đổ hết lên người cô. Mảnh vỡ sượt qua trán, Hoàng San đưa tay sờ, ngón tay chạm vào một mảng da ẩm ướt, cô kinh hãi kêu lên.
***
Năm phút sau khi Lục Lộ đến bệnh viện, Lăng Thái cũng đến.
Lúc đó Nguy Đồng đang ngồi ngây ra ở bên ngoài phòng khám, Lăng Thái vội bước đến, ngồi xuống trước mặt cô, "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Cô nhìn anh, rồi nhìn vào phòng, "Cô ấy thì có."
"Anh nghe Lục Lộ nói rồi, chỉ là vết trầy xước."
"Anh đã đến rồi, vậy em về đây. Anh nói với cô ấy, không phải em cố ý va vào người phục vụ, nếu cô ấy muốn kiện em thì kiện. Cô ấy kêu gào bị em hủy dung nhan suốt cả đường đi, em nghe phiền lắm rồi."
Nguy Đồng đứng dậy muốn đi, nhưng bị anh kéo vào lòng, "Sao lại không vui? Anh đâu có nói em."
Nguy Đồng lại nhìn anh, "Em chỉ cảm thấy, chắc anh có chuyện muốn nói riêng với bạn gái cũ của anh!" Lúc nói câu này, cô cố ý bình tĩnh, chỉ là mấy chữ cuối cùng, cô nói rất mạnh, rốt cuộc lộ ra tâm trạng có phần không vui.
Người đàn ông có chút kinh ngạc, lập tức cười nhẹ, "Cô ấy nói vậy?"
Lục Lộ ở bên cạnh lập tức căng thẳng, nhìn cô ra hiệu, cũng may Nguy Đồng không có ý bán đứng anh ấy, trả lời "Vâng" một tiếng. Sau đó gạt ngón tay trên cánh tay mình ra, nhanh chóng bước đi.
Lăng Thái nhìn bóng dáng cô rời đi, trong đáy mắt có chút lạnh lẽo. Anh hướng về Lục Lộ bên cạnh, trầm giọng dặn dò, "Đi điều tra xem, Hoàng San mấy ngày hôm nay đi gặp ai."
"Sếp?" Lục Lộ không hiểu.
"Với tính cách của Hoàng San, không thể mặt dày tìm Nguy Đồng. Trừ phi, mấy hôm nay cô ấy có gặp một người."
"Tôi hiểu rồi." Lục Lộ nhận lệnh rời đi. Lăng Thái xoay người, vào phòng bệnh.
***
Lục Lộ điều tra rất nhanh chóng, chưa đầy nửa tiếng sau đã báo cáo kết qủa cho sếp của mình.
Lăng Thái nghe xong, nụ cười càng lạnh, "Tôi đoán ngay là cậu ta."
"Sếp, chỗ Hoàng San có cần tôi xử lý không?" Lục Lộ nhìn sắc mặt của sếp, tiếp tục nói, "Thực ra, tôi cảm thấy phụ nữ thường nêu ra những yêu cầu vô lý vào lúc này. Cô ấy chỉ bị trầy xước, vốn không cần phải vào bệnh viện..."…
"Yêu cầu?" Lăng Thái lạnh lùng nói, "Cô ấy dám nói càng tốt, hôm nay anh cứ về trước, ngày mai quay lại sắp xếp cho cô ấy xuất viện."
"Tỉnh rồi à?" Anh hôn lên vành tai cô, ôm cô chặt hơn, "Bữa sáng em thích ăn gì?"
"Ăn món anh nấu." Nguy Đồng không hề khách sáo. Vợ thưởng thức bữa sáng chồng làm là chuyện tất nhiên. …
Anh đồng ý, lại hỏi: "Tối qua tại sao lại uống rượu?"
Để dụ dỗ anh, có lẽ cô trả lời như vậy sẽ dọa anh chạy mất, Nguy Đồng quyết định từ từ mới nói. Cô xoay người trong lòng anh, "Có một chuyện hơi phiền não."
Lăng Thái không nói gì.
"Sao anh không hỏi em là chuyện phiền não gì?" Nguy Đồng hơi cụt hứng, không phối hợp như vậy làm sao cô nói tiếp được. Cô ngẩng đầu, anh nhìn cô chăm chú, khiến tim cô đập loạn xạ.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: "Lần sau bất luận có chuyện phiền não gì cũng không được tùy tiện uống rượu."
"Tại sao?" Cô ngây ra, thực ra cô cũng thích uống rượu.
Anh hơi nheo mắt, có chút không vui, nhưng khóe môi lại cười, "Vấn đề này, em hỏi rất hay."
"Em phải hỏi, tại sao tại sao tại sao...?" Đại tiểu thư Nguy gia hoàn toàn không phát hiện câu chuyện đã đổi chủ đề.
Lông mày anh khẽ nhướng lên, đôi mắt chăm chú nhìn cô trầm lại vài phần, anh xoay người, đè cô xuống dưới, thuận thế hôn cô một cái, bịt chặt miệng cô.
Trong sự chống lại của Nguy Đồng, ngón tay dài đã chạm vào người cô, mang theo sức nóng,, khiến đầu cô có chút quay cuồng.
"Lăng Thái..." Cô khẽ kêu tên anh.
"Gọi là ông xã." Anh hôn vành tai cô, hơi thở ấm áp.
"Ông xã..." Cô nhẹ nhàng.
"Ngoan." Anh nhẹ dỗ dành, nói nhỏ bên tai cô, "Nhớ lấy, bây giờ em không say. Còn nữa, chuyện này bắt đầu rồi, sau này cho dù không thích cũng không được oán trách anh..."
Nguy Đồng lúc đó còn chưa hiểu âm thanh huyền bí đó của anh, vừa gật đầu vâng một tiếng, nhanh chóng bị anh tấn công một lần nữa, hơi thở dồn đập theo động tác của anh.
Từ sau khi dụ dỗ thành công Lăng Thái lên giường, tâm trạng của Nguy Đồng rất tốt. Bât luận thế nào, chồng của cô vừa có yêu vừa "có lực" với cô, bạn gái cũ chắc chắn không có cơ hội.
Chỉ là như vậy không có nghĩa những người khác không có hành động gì. Hôm đó cô nhận được điện thoại của Hoàng San.
Cô ấy nói trong điện thoại, sắp phải về thành phố B, muốn trước khi đi mời cô một bữa cơm.
"Mời một mình tôi? Hình như tôi và cô không thân nhau lắm."
"Tôi biết. Nhưng chúng ta có cùng chung một người đàn ông, chắc cô hiểu tôi nói đến ai."
"Được, cô nói thời gian địa điểm đi." Chỉ một câu "cùng chung một người đàn ông", Nguy Đồng nói thế nào cũng phải đi gặp cô ta.
Hôm đó, Hoàng San dùng ba tiếng để trang điểm. Cô đi làm tóc, đi làm mặt, còn chọn một bộ váy liền vô cùng hợp với mình. Cô ngắm nhìn người phụ nữ trong gương, lại thấy mình thua về tuổi tác.
Thực ra cô không phải là người phụ nữ không biết lượng sức, sau khi chứng kiến sự lạnh nhạt của Lăng Thái, cô vẫn không định đi gặp riêng vị Lăng phu nhân trẻ tuổi kia nếu không phải mấy ngày trước gặp Lăng Lạc An ở nhà ăn.
Bọn họ ngồi ở bàn gần cửa sổ một nhà hàng Âu, Hoàng San không lãng phí thời gian, vừa ngồi xuống đã trực tiếp vào đề.
"Tôi cũng đoán cô không phải thật sự muốn mời cơm. Nhưng nếu cô chỉ vì muốn nói cho tôi, anh ấy lấy tôi không phải vì yêu tôi, mà vì liên quan đến chuyện giữa anh ấy và Lăng Lạc An, muốn gián tiếp khiến chúng tôi bất hòa dẫn đến chia tay để cô thừa cơ xen vào thì thật quá vô vị."…
Đối với những chuyện giữa Lăng Thái và Lăng Lạc An, không thể nói là Nguy Đồng không để tâm một chút nào. Nhưng đối với cô bây giờ mà nói, quan trọng nhất không phải những chuyện đó, cô không định đào sâu nghiên cứu.
Thứ Nguy Đồng quan tâm nhất bây giờ, chỉ có Lăng Thái, "Cho dù ngay từ đầu chúng tôi kết hôn không phải vì tình yêu, cũng không có nghĩa sau này sẽ không biến thành tình yêu. Cô cũng thấy rồi, Lăng Thái rất lạnh nhạt với cô. Nếu không phải tôi hỏi trợ lý của anh ấy thì e rằng đến giờ vẫn không biết cô là bạn gái cũ. Nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không bám lấy một người đàn ông đã không còn để ý đến mình. Tôi sẽ đi tìm người đàn ông quan tâm tôi, yêu tôi."
Hơi thở của Hoàng San có chút không ổn định. Cô không ngờ Nguy Đồng lại nói những lời đó. Cô lấy lại tinh thần, nở nụ cười, "Cô biết tôi là ai, vậy cô có biết tôi và Lăng Thái chia tay nhau lúc nào không?"
Hoàng San ngừng lại giây lát, nhìn đối phương chậm rãi nói tiếp, "Là sáu năm trước. Mùa hè sáu năm trước, là tôi nói chia tay. Tối hôm đó tình cờ gặp mặt, Lăng Thái nói cho tôi, anh ấy quen cô trước Lăng Lạc An, cũng là sáu năm trước. Cô không cảm thấy quá trùng hợp ư? Nghĩ lại sự bắt đầu của hai người, cô sẽ hiểu. Sự bắt đầu của hai người là do tôi. Cô không nhìn thấy bộ dạng thất tình của anh ấy sao? Tôi nghĩ chắc cô hiểu rõ bình thường anh ấy là người đàn ông thế nào, lạnh lùng nội tâm, không bao giờ để cảm xúc của người khác ảnh hưởng đến bản thân. Anh ấy rất có khả năng kiềm chế. Người đàn ông như anh ấy nếu không phải vì quá thất tình, sao lại có thể có tình một đêm với một cô gái trẻ trong quán bar?"
Nguy Đồng từ từ nắm chặt tay, người phụ nữ này quả nhiên muốn bị đánh.
"Được rồi, điều nên nói tôi đã nói rồi, còn lại tôi nghĩ chắc cô tự giải quyết được." Hoàng San đứng dậy, cầm túi xách của mình, "Đã gọi món rồi thì không nên lãng phí, cô cứ từ từ ăn, tôi đi thanh toán, tôi đi trước nhé!"
"Đợi đã!" Nguy Đồng vội đứng dậy, không chú ý đến người phục vụ đang bê ly nước đến bên cạnh, đối phương không tránh được bị va phải. Cô không sao, người phục vụ cũng không sao, người đen đủi là Hoàng San đứng bên cạnh, số ly nước đổ hết lên người cô. Mảnh vỡ sượt qua trán, Hoàng San đưa tay sờ, ngón tay chạm vào một mảng da ẩm ướt, cô kinh hãi kêu lên.
Năm phút sau khi Lục Lộ đến bệnh viện, Lăng Thái cũng đến.
Lúc đó Nguy Đồng đang ngồi ngây ra ở bên ngoài phòng khám, Lăng Thái vội bước đến, ngồi xuống trước mặt cô, "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Cô nhìn anh, rồi nhìn vào phòng, "Cô ấy thì có."
"Anh nghe Lục Lộ nói rồi, chỉ là vết trầy xước."
"Anh đã đến rồi, vậy em về đây. Anh nói với cô ấy, không phải em cố ý va vào người phục vụ, nếu cô ấy muốn kiện em thì kiện. Cô ấy kêu gào bị em hủy dung nhan suốt cả đường đi, em nghe phiền lắm rồi."
Nguy Đồng đứng dậy muốn đi, nhưng bị anh kéo vào lòng, "Sao lại không vui? Anh đâu có nói em."
Nguy Đồng lại nhìn anh, "Em chỉ cảm thấy, chắc anh có chuyện muốn nói riêng với bạn gái cũ của anh!" Lúc nói câu này, cô cố ý bình tĩnh, chỉ là mấy chữ cuối cùng, cô nói rất mạnh, rốt cuộc lộ ra tâm trạng có phần không vui.
Người đàn ông có chút kinh ngạc, lập tức cười nhẹ, "Cô ấy nói vậy?"
Lục Lộ ở bên cạnh lập tức căng thẳng, nhìn cô ra hiệu, cũng may Nguy Đồng không có ý bán đứng anh ấy, trả lời "Vâng" một tiếng. Sau đó gạt ngón tay trên cánh tay mình ra, nhanh chóng bước đi.
Lăng Thái nhìn bóng dáng cô rời đi, trong đáy mắt có chút lạnh lẽo. Anh hướng về Lục Lộ bên cạnh, trầm giọng dặn dò, "Đi điều tra xem, Hoàng San mấy ngày hôm nay đi gặp ai."
"Sếp?" Lục Lộ không hiểu.
"Với tính cách của Hoàng San, không thể mặt dày tìm Nguy Đồng. Trừ phi, mấy hôm nay cô ấy có gặp một người."
"Tôi hiểu rồi." Lục Lộ nhận lệnh rời đi. Lăng Thái xoay người, vào phòng bệnh.
Lục Lộ điều tra rất nhanh chóng, chưa đầy nửa tiếng sau đã báo cáo kết qủa cho sếp của mình.
Lăng Thái nghe xong, nụ cười càng lạnh, "Tôi đoán ngay là cậu ta."
"Sếp, chỗ Hoàng San có cần tôi xử lý không?" Lục Lộ nhìn sắc mặt của sếp, tiếp tục nói, "Thực ra, tôi cảm thấy phụ nữ thường nêu ra những yêu cầu vô lý vào lúc này. Cô ấy chỉ bị trầy xước, vốn không cần phải vào bệnh viện..."…
"Yêu cầu?" Lăng Thái lạnh lùng nói, "Cô ấy dám nói càng tốt, hôm nay anh cứ về trước, ngày mai quay lại sắp xếp cho cô ấy xuất viện."