Lăng Thái nhìn cậu thanh niên trước mặt, chậm rãi cầm số tài liệu điều tra trên bàn phòng học lên, "Bất luận thế nào, người quyết định ở công ty không phải là cháu, miếng đất Nam Uyển không thể không bán. Cháu không đồng ý, có thể bỏ đi, ta không cần giải thích với cấp dưới quá nhiều, đối tượng duy nhất ta cần giải thích chính là các cổ đông khác của công ty."
"Lăng Thái, đừng quên chú chỉ là người tạm thời thay thế! Đây là công ty cha tôi để lại cho tôi, chú thật sự cho rằng mình là người quyết định ở Lăng Thị? Đừng nói những câu nực cười đến bản thân cũng không dám tin như vậy! Chú tự đếm đi, chú còn bao nhiêu ngày nữa!" Lăng Lạc An trước giờ đều rất ngạo mạn, nhưng lúc này trong lời nói có phần sắc bén và phẫn hận.
Những người có mặt đều biết những lời này có phần quá đáng. Đại khái là vì Lăng tổng chạm đến miếng đất không nên động vào, vì thế Lăng công tử cũng trở nên hung dữ chưa từng thấy.
Nguy Đồng đứng trong góc, nhìn từ xa, trong thoáng chốc, dường như cô nhìn thấy từ con ngươi đen láy kia một tia tức giận. Anh nhìn cô, màu mắt dần tối lại, như màu mây đen che mặt trăng trong đêm khuya, không nhìn thấy đáy, mãi mãi không biết bên trong ẩn chứa điều gì, cũng mãi mãi không biết khoảnh khắc sau đó sẽ xuất hiện điều gì.
So với người từng cười mỉm, từng dịu dàng, từng lạnh nhạt mà cô từng thấy thì là một Lăng Thái hoàn toàn khác.
"Thật đáng tiếc, trước lúc đó, cháu chỉ có thể nghe ta. Không muốn thì có thể đi ra ngoài." Anh đặt tài liệu trong tay xuống, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, "Bảo vệ, mời cậu ta ra ngoài." Âm thanh rõ ràng, chậm rãi, bình tĩnh.
Bên trong phòng họp, trong nháy mắt im lặng như tờ.
Các nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới đang dừng ở cửa phòng, nhưng chỉ một ánh mắt của Lăng Thái liền tiến lên, kéo Lăng Lạc An ra. Chú tổ trưởng mặt nghiêm nghị nói, "Giám đốc Lăng, xin lỗi, sếp mời giám đốc ra ngoài."
Lăng Lạc An nhìn chằm chằm Lăng Thái một lát, túm lấy tài liệu trong tay Lăng Thái vứt sang một bên, sau đó cười nhạt.
Lăng Thái coi như không nhìn thấy, ngồi xuống, sắc mặt lạnh nhạt uống cà phê.
Cục diện lại đông cứng.
Nguy Đồng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng chen qua đám người, động tác vừa nhanh vừa chắc giữ chặt tay Lăng Lạc An, "Giám đốc Lăng, ngoài công ty có người tìm anh có việc gấp." Nói xong, cổ tay cô dùng lực, trực tiếp kéo người đi.
Đám bảo vệ và các lãnh đạo tự động nhường đường, Lăng Thái đặt tách cà phê xuống, đôi mắt đen với hàng lông mi dài chậm rãi ngước lên, nhìn sau lưng hai người vừa bước ra, sau đó lại hạ xuống.
Tầng thượng phía trên tầng thứ ba mươi.
Gió rất lớn, ánh nắng tràn ngập, nhưng thật im lặng. Từ độ cao này nhìn xuống cả thành phố, rất nhiều thứ khác xa bình thường.
Cảm thấy Lăng Lạc An đang giãy giụa, cô buông tay ra, để mặc anh chạy đến lan can bảo vệ phía trước.
Rất lâu anh không lên tiếng, cô cũng không mở miệng, dựa vào vách tường cạnh cửa cầu thang. Đợi một lúc, dần dần bắt đầu thấy buồn ngủ, anh vẫn không nhúc nhích, cô tiến lên trước, bước đi không tiếng động. Lúc dựa vào thành lan can, cô chú ý tới ngón tay đang nắm chặt lan can của anh, đốt ngón tay vì dùng lực mà biến thành màu trắng, ngón tay khẽ run, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc nào đó.
Cô nhất thời có chút luống cuống. Sống cùng nhiều đàn ông trong nhà bao năm qua, cô cũng chỉ gặp qua một lần thần thái như vậy. Người đó là Nhược Thần, hiện giờ đang nỗ lực làm việc ở nam bán cầu xa xôi, người đại sư huynh yêu thương cô nhất. Lần đó anh bị sếp nghi oan, mang theo nỗi nhục nhã bị ép nghỉ việc, anh cũng ngồi như thế này bên cạnh bờ sông gần nhà, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nước sông. Ngày đó cô thấy anh run rẩy, cho rằng anh sẽ khóc, nhưng sau đó anh nhịn được.
Lăng Lạc An phát hiện ra cô, cảnh giác quay đầu lại.
"Anh đừng khóc..." Không khí thật là ngượng ngùng.
Một người lửa giận nổi lên, "Cô đi theo tôi làm cái gì! Vừa rồi chưa thấy đủ hay sao?"
"Ừ, không thấy đủ, so với vừa rồi, vai độc diễn của anh bây giờ càng đặc sắc." Xem ra tâm trạng của anh tốt hơn nhiều so với Nhược Thần. Cô trêu chọc, "Anh thật sự không khóc?"
Trả lời Nguy Đồng là quả đấm của anh. Anh lại quên trận giáo huấn thảm thương lần trước, lựa chọn phương thức phát tiết không sáng suốt nhất.
Lại nữa? Nguy Đồng trợn mắt không hề nể tình, đại khái là vẻ mặt của cô khiến anh hoàn toàn tức giận, động tác của anh mạnh dần lên.
Cô giật mình, nhất thời còn đánh thật vài phần.
Mấy phút đồng hồ, sự tức giận trong đáy mắt Lăng Lạc An mất dần, lực đấm cũng theo đó chậm lại.
Mười phút sau, Nguy Đồng dang chân ngồi lên người anh, đè cánh tay muốn giơ lên của anh xuống, duỗi hai tay ra, một trái một phải khống chế cổ tay của anh ép chặt trên mặt đất, giữ chặt anh lại.
"Không thể không nói anh có tố chất không tồi, đáng tiếc, anh vẫn thua rồi." Nguy Đồng cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời cười thành hình mặt trăng cong cong, gương mặt nâu nhạt trong khoảnh khắc như phát ra hào quang, lung linh kiều diễm, vừa gợi cảm vừa đáng yêu, tựa như một con mèo.
Thời tiết đã vào thu, cô vẫn mặc quần sooc bò, màu da hai chân khỏe mạnh bóng loáng, vừa thẳng lại vừa săn chắc.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì thứ cô mặc chính là đồng phục tổ bảo vệ công ty, bộ vest hai màu đen trắng, khiến đường nét trên cơ thể cô đều hoàn mỹ vô cùng. Chỉ là lúc đó chuyện tốt của anh bị phá đám khiến anh vô cùng tức giận, căn bản không để ý đến.
Sau này cô được chỉ định làm vệ sĩ riêng của anh, thường xuyên đi khắp nơi cùng anh, mặc quần áo cũng dần dần tùy ý. Eo của cô vừa thon lại vừa nhỏ, có sự dẻo dai mà nữ sinh bình thường không thể có, cho dù là áo phông bình thường hay áo thể thao, áo khoác liền mũ đều có vẻ đẹp độc đáo.
Tóc cô rất dài, là màu nâu sẫm hơi xoăn rối, có lúc buộc lên, đa phần thì buông xõa. Sợi tóc nhỏ mượt, có dài có ngắn, rũ xuống đến thắt lưng. Môi hơi cong, cánh môi trên hình thoi xinh đẹp, dù không nói lời nào cũng có độ cong nhất định.
Tâm trạng anh đã bình tĩnh lại, để mặc cô ngồi trên người mình, trêu đùa nói, "Thì ra cô thích chủ động, cũng tốt." Nguy Đồng nheo mắt, đấm vào má anh một cái, "Biến thái!" Điều Lăng Lạc An mong chờ nhất chính là giờ khắc này, anh giơ tay lên lưng cô, dùng sức ấn xuống, cô nhất thời ngã lên người anh. Anh xoay người, đè cô xuống phía dưới.
Bả vai bị đè lại, theo động tác của anh, một mùi nước hoa dịu nhẹ hòa vào tiếng thở gấp của đàn ông phả vào mặt.
Môi cô bị hôn.
Đột nhiên, lại thêm một nụ hôn nóng bỏng ập đến, đôi môi như bị hút vào, đầu lưỡi của anh lướt trên môi cô, vô cùng điêu luyện.
Nguy Đồng nằm im hay giây, khi đầu lưỡi anh len qua kẽ răng, muốn đưa vào trong thì... một đấm bên phải.
Buổi chiều hôm ấy, nữ thư ký tầng hai mươi tám phát hiện giám đốc Lăng Lạc An của cô nửa khuôn mặt tuấn tú bị sưng vù đi từ trong thang máy ra. Một lát sau, Lăng Lạc An từ văn phòng gọi ra, dặn cô tối mai đặt phòng ở Câu lạc bộ Kiều An và đặt cửa hàng hoa một ngàn đóa hồng màu hồng phấn.
Nữ thư ký đã quen như vậy đồng thời cũng bất giác cảm thán, mặt ngã sưng lên cũng không quên tán gái, quả nhiên không hổ người đứng đầu trong bốn công tử đào hoa thành phố Z.
Buổi tối thứ sáu, Nguy Đồng ngồi trong phòng đầy hoa hồng ở Câu lạc bộ Kiều An, ăn bữa tối phiền phức nhất trong lịch sử.
Lăng Lạc An nhìn cô gái im lặng dùng cơm phía đối diện, bỗng nhiên nở nụ cười, "Còn đang tức giận?" Thấy cô giương mắt nhìn anh, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt môi mình, ánh mắt hấp háy lay động lòng người. Hương vị đôi môi cô rất ngọt, như trong tưởng tượng của anh, phản ứng có chút ngây ngô, "Cái đó, là nụ hôn đầu tiên sao?"
Nguy Đồng tiếp tục cúi đầu ăn, tay trái đưa lên, nắm lại, giơ ngón tay giữa về phía anh.
Lăng Lạc An phun ngụm rượu đỏ ra ngoài. Mấy năm nay anh qua lại với nhiều cô gái, cô là người đầu tiên trực tiếp giơ ngón tay giữa ra với anh.
"Chuyện chiều nay rõ ràng là cô chủ động!" Anh đặt bát xuống, hàng mi dài nhướng lên, "Chắc cô không định sẽ không nói gì chứ!" Sự ngọt ngào nhỏ chiều nay, vốn không đủ để thỏa mãn anh, người Lăng Lạc An để ý đến, muốn có, chưa bao giờ không có được.
Nguy Đồng vẫn giữ khuôn mặt không biểu cảm ăn cơm, tay trái túm bừa một chiếc khăn giấy đã dùng, vò thành một cục ném về phía mặt anh. Động tác vừa nhanh vừa chính xác, trúng mục tiêu.
"Nguy Đồng!" Anh tức giận, bỏ dao nĩa xuống, đứng dậy đi về phía cô.
Lại muốn đánh? Nguy Đồng lau khóe miệng, cô chỉ sợ anh không chịu động thủ với cô.
Không khí đang hết sức căng thẳng thì bị một cô gái đẩy cửa vào, cùng người phục vụ đang cố gắng ngăn lại cắt đứt. Cô gái kia còn luôn miệng hét lên hôm nay phải gặp được Lăng Lạc An, người phục vụ đang bối rối thì thấy Lăng Lạc An ra hiệu nên lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa luôn lại.
Cô gái kia xông thẳng lên, nhìn những đóa hoa hồng xung quanh cùng bữa ăn thịnh soạn trên bàn, cuối cùng nhìn Nguy Đồng, sự tức giận giữa lông mày nhất thời chuyển thành sự ghen tỵ mãnh liệt, rồi mũi súng nhanh chóng đổi hướng.
Bắt đầu bằng một câu "Lăng Lạc An, sao anh có thể như vậy với tôi?", cái miệng lanh lợi giỏi ăn nói, cùng trí nhớ siêu phàm của cô gái, với giọng điệu phẫn nộ ai oán cô nói một lượt từ đầu đến cuối từng chi tiết tình yêu trong hai tháng của họ.
Trong đó, Nguy Đồng nghe được một tình tiết quen thuộc. Cô nhìn cô gái kia lần nữa, phát hiện cô ấy chính là cô gái đêm đó bị trói tay, vẻ mặt thống khổ kêu cứu trong văn phòng.
Lăng Thái nhìn cậu thanh niên trước mặt, chậm rãi cầm số tài liệu điều tra trên bàn phòng học lên, "Bất luận thế nào, người quyết định ở công ty không phải là cháu, miếng đất Nam Uyển không thể không bán. Cháu không đồng ý, có thể bỏ đi, ta không cần giải thích với cấp dưới quá nhiều, đối tượng duy nhất ta cần giải thích chính là các cổ đông khác của công ty."
"Lăng Thái, đừng quên chú chỉ là người tạm thời thay thế! Đây là công ty cha tôi để lại cho tôi, chú thật sự cho rằng mình là người quyết định ở Lăng Thị? Đừng nói những câu nực cười đến bản thân cũng không dám tin như vậy! Chú tự đếm đi, chú còn bao nhiêu ngày nữa!" Lăng Lạc An trước giờ đều rất ngạo mạn, nhưng lúc này trong lời nói có phần sắc bén và phẫn hận.
Những người có mặt đều biết những lời này có phần quá đáng. Đại khái là vì Lăng tổng chạm đến miếng đất không nên động vào, vì thế Lăng công tử cũng trở nên hung dữ chưa từng thấy.
Nguy Đồng đứng trong góc, nhìn từ xa, trong thoáng chốc, dường như cô nhìn thấy từ con ngươi đen láy kia một tia tức giận. Anh nhìn cô, màu mắt dần tối lại, như màu mây đen che mặt trăng trong đêm khuya, không nhìn thấy đáy, mãi mãi không biết bên trong ẩn chứa điều gì, cũng mãi mãi không biết khoảnh khắc sau đó sẽ xuất hiện điều gì.
So với người từng cười mỉm, từng dịu dàng, từng lạnh nhạt mà cô từng thấy thì là một Lăng Thái hoàn toàn khác.
"Thật đáng tiếc, trước lúc đó, cháu chỉ có thể nghe ta. Không muốn thì có thể đi ra ngoài." Anh đặt tài liệu trong tay xuống, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, "Bảo vệ, mời cậu ta ra ngoài." Âm thanh rõ ràng, chậm rãi, bình tĩnh.
Bên trong phòng họp, trong nháy mắt im lặng như tờ.
Các nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới đang dừng ở cửa phòng, nhưng chỉ một ánh mắt của Lăng Thái liền tiến lên, kéo Lăng Lạc An ra. Chú tổ trưởng mặt nghiêm nghị nói, "Giám đốc Lăng, xin lỗi, sếp mời giám đốc ra ngoài."
Lăng Lạc An nhìn chằm chằm Lăng Thái một lát, túm lấy tài liệu trong tay Lăng Thái vứt sang một bên, sau đó cười nhạt.
Lăng Thái coi như không nhìn thấy, ngồi xuống, sắc mặt lạnh nhạt uống cà phê.
Cục diện lại đông cứng.
Nguy Đồng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng chen qua đám người, động tác vừa nhanh vừa chắc giữ chặt tay Lăng Lạc An, "Giám đốc Lăng, ngoài công ty có người tìm anh có việc gấp." Nói xong, cổ tay cô dùng lực, trực tiếp kéo người đi.
Đám bảo vệ và các lãnh đạo tự động nhường đường, Lăng Thái đặt tách cà phê xuống, đôi mắt đen với hàng lông mi dài chậm rãi ngước lên, nhìn sau lưng hai người vừa bước ra, sau đó lại hạ xuống.
Tầng thượng phía trên tầng thứ ba mươi.
Gió rất lớn, ánh nắng tràn ngập, nhưng thật im lặng. Từ độ cao này nhìn xuống cả thành phố, rất nhiều thứ khác xa bình thường.
Cảm thấy Lăng Lạc An đang giãy giụa, cô buông tay ra, để mặc anh chạy đến lan can bảo vệ phía trước.
Rất lâu anh không lên tiếng, cô cũng không mở miệng, dựa vào vách tường cạnh cửa cầu thang. Đợi một lúc, dần dần bắt đầu thấy buồn ngủ, anh vẫn không nhúc nhích, cô tiến lên trước, bước đi không tiếng động. Lúc dựa vào thành lan can, cô chú ý tới ngón tay đang nắm chặt lan can của anh, đốt ngón tay vì dùng lực mà biến thành màu trắng, ngón tay khẽ run, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc nào đó.
Cô nhất thời có chút luống cuống. Sống cùng nhiều đàn ông trong nhà bao năm qua, cô cũng chỉ gặp qua một lần thần thái như vậy. Người đó là Nhược Thần, hiện giờ đang nỗ lực làm việc ở nam bán cầu xa xôi, người đại sư huynh yêu thương cô nhất. Lần đó anh bị sếp nghi oan, mang theo nỗi nhục nhã bị ép nghỉ việc, anh cũng ngồi như thế này bên cạnh bờ sông gần nhà, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nước sông. Ngày đó cô thấy anh run rẩy, cho rằng anh sẽ khóc, nhưng sau đó anh nhịn được.
Lăng Lạc An phát hiện ra cô, cảnh giác quay đầu lại.
"Anh đừng khóc..." Không khí thật là ngượng ngùng.
Một người lửa giận nổi lên, "Cô đi theo tôi làm cái gì! Vừa rồi chưa thấy đủ hay sao?"
"Ừ, không thấy đủ, so với vừa rồi, vai độc diễn của anh bây giờ càng đặc sắc." Xem ra tâm trạng của anh tốt hơn nhiều so với Nhược Thần. Cô trêu chọc, "Anh thật sự không khóc?"
Trả lời Nguy Đồng là quả đấm của anh. Anh lại quên trận giáo huấn thảm thương lần trước, lựa chọn phương thức phát tiết không sáng suốt nhất.
Lại nữa? Nguy Đồng trợn mắt không hề nể tình, đại khái là vẻ mặt của cô khiến anh hoàn toàn tức giận, động tác của anh mạnh dần lên.
Cô giật mình, nhất thời còn đánh thật vài phần.
Mấy phút đồng hồ, sự tức giận trong đáy mắt Lăng Lạc An mất dần, lực đấm cũng theo đó chậm lại.
Mười phút sau, Nguy Đồng dang chân ngồi lên người anh, đè cánh tay muốn giơ lên của anh xuống, duỗi hai tay ra, một trái một phải khống chế cổ tay của anh ép chặt trên mặt đất, giữ chặt anh lại.
"Không thể không nói anh có tố chất không tồi, đáng tiếc, anh vẫn thua rồi." Nguy Đồng cười rộ lên, đôi mắt sáng ngời cười thành hình mặt trăng cong cong, gương mặt nâu nhạt trong khoảnh khắc như phát ra hào quang, lung linh kiều diễm, vừa gợi cảm vừa đáng yêu, tựa như một con mèo.
Thời tiết đã vào thu, cô vẫn mặc quần sooc bò, màu da hai chân khỏe mạnh bóng loáng, vừa thẳng lại vừa săn chắc.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì thứ cô mặc chính là đồng phục tổ bảo vệ công ty, bộ vest hai màu đen trắng, khiến đường nét trên cơ thể cô đều hoàn mỹ vô cùng. Chỉ là lúc đó chuyện tốt của anh bị phá đám khiến anh vô cùng tức giận, căn bản không để ý đến.
Sau này cô được chỉ định làm vệ sĩ riêng của anh, thường xuyên đi khắp nơi cùng anh, mặc quần áo cũng dần dần tùy ý. Eo của cô vừa thon lại vừa nhỏ, có sự dẻo dai mà nữ sinh bình thường không thể có, cho dù là áo phông bình thường hay áo thể thao, áo khoác liền mũ đều có vẻ đẹp độc đáo.
Tóc cô rất dài, là màu nâu sẫm hơi xoăn rối, có lúc buộc lên, đa phần thì buông xõa. Sợi tóc nhỏ mượt, có dài có ngắn, rũ xuống đến thắt lưng. Môi hơi cong, cánh môi trên hình thoi xinh đẹp, dù không nói lời nào cũng có độ cong nhất định.
Tâm trạng anh đã bình tĩnh lại, để mặc cô ngồi trên người mình, trêu đùa nói, "Thì ra cô thích chủ động, cũng tốt." Nguy Đồng nheo mắt, đấm vào má anh một cái, "Biến thái!" Điều Lăng Lạc An mong chờ nhất chính là giờ khắc này, anh giơ tay lên lưng cô, dùng sức ấn xuống, cô nhất thời ngã lên người anh. Anh xoay người, đè cô xuống phía dưới.
Bả vai bị đè lại, theo động tác của anh, một mùi nước hoa dịu nhẹ hòa vào tiếng thở gấp của đàn ông phả vào mặt.
Môi cô bị hôn.
Đột nhiên, lại thêm một nụ hôn nóng bỏng ập đến, đôi môi như bị hút vào, đầu lưỡi của anh lướt trên môi cô, vô cùng điêu luyện.
Nguy Đồng nằm im hay giây, khi đầu lưỡi anh len qua kẽ răng, muốn đưa vào trong thì... một đấm bên phải.
Buổi chiều hôm ấy, nữ thư ký tầng hai mươi tám phát hiện giám đốc Lăng Lạc An của cô nửa khuôn mặt tuấn tú bị sưng vù đi từ trong thang máy ra. Một lát sau, Lăng Lạc An từ văn phòng gọi ra, dặn cô tối mai đặt phòng ở Câu lạc bộ Kiều An và đặt cửa hàng hoa một ngàn đóa hồng màu hồng phấn.
Nữ thư ký đã quen như vậy đồng thời cũng bất giác cảm thán, mặt ngã sưng lên cũng không quên tán gái, quả nhiên không hổ người đứng đầu trong bốn công tử đào hoa thành phố Z.
Buổi tối thứ sáu, Nguy Đồng ngồi trong phòng đầy hoa hồng ở Câu lạc bộ Kiều An, ăn bữa tối phiền phức nhất trong lịch sử.
Lăng Lạc An nhìn cô gái im lặng dùng cơm phía đối diện, bỗng nhiên nở nụ cười, "Còn đang tức giận?" Thấy cô giương mắt nhìn anh, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt môi mình, ánh mắt hấp háy lay động lòng người. Hương vị đôi môi cô rất ngọt, như trong tưởng tượng của anh, phản ứng có chút ngây ngô, "Cái đó, là nụ hôn đầu tiên sao?"
Nguy Đồng tiếp tục cúi đầu ăn, tay trái đưa lên, nắm lại, giơ ngón tay giữa về phía anh.
Lăng Lạc An phun ngụm rượu đỏ ra ngoài. Mấy năm nay anh qua lại với nhiều cô gái, cô là người đầu tiên trực tiếp giơ ngón tay giữa ra với anh.
"Chuyện chiều nay rõ ràng là cô chủ động!" Anh đặt bát xuống, hàng mi dài nhướng lên, "Chắc cô không định sẽ không nói gì chứ!" Sự ngọt ngào nhỏ chiều nay, vốn không đủ để thỏa mãn anh, người Lăng Lạc An để ý đến, muốn có, chưa bao giờ không có được.
Nguy Đồng vẫn giữ khuôn mặt không biểu cảm ăn cơm, tay trái túm bừa một chiếc khăn giấy đã dùng, vò thành một cục ném về phía mặt anh. Động tác vừa nhanh vừa chính xác, trúng mục tiêu.
"Nguy Đồng!" Anh tức giận, bỏ dao nĩa xuống, đứng dậy đi về phía cô.
Lại muốn đánh? Nguy Đồng lau khóe miệng, cô chỉ sợ anh không chịu động thủ với cô.
Không khí đang hết sức căng thẳng thì bị một cô gái đẩy cửa vào, cùng người phục vụ đang cố gắng ngăn lại cắt đứt. Cô gái kia còn luôn miệng hét lên hôm nay phải gặp được Lăng Lạc An, người phục vụ đang bối rối thì thấy Lăng Lạc An ra hiệu nên lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa luôn lại.
Cô gái kia xông thẳng lên, nhìn những đóa hoa hồng xung quanh cùng bữa ăn thịnh soạn trên bàn, cuối cùng nhìn Nguy Đồng, sự tức giận giữa lông mày nhất thời chuyển thành sự ghen tỵ mãnh liệt, rồi mũi súng nhanh chóng đổi hướng.
Bắt đầu bằng một câu "Lăng Lạc An, sao anh có thể như vậy với tôi?", cái miệng lanh lợi giỏi ăn nói, cùng trí nhớ siêu phàm của cô gái, với giọng điệu phẫn nộ ai oán cô nói một lượt từ đầu đến cuối từng chi tiết tình yêu trong hai tháng của họ.
Trong đó, Nguy Đồng nghe được một tình tiết quen thuộc. Cô nhìn cô gái kia lần nữa, phát hiện cô ấy chính là cô gái đêm đó bị trói tay, vẻ mặt thống khổ kêu cứu trong văn phòng.