Lần đầu tiên, Nguy Đồng cảm giác lửa giận đang cháy trong lòng. Sếp lớn quả nhiên là không dễ hầu hạ, ngay cả nụ cười cũng thật đáng sợ.
Nguy Đồng bước trên bậc thang, rút ngắn khoảng cách giữa hai người do sự chênh lệch chiều cao. Cô nhìn anh cười, rồi bất ngờ ôm lấy anh, kiễng chân lên, thổi vào tai anh một luồng hơi nóng. Mùi thơm nhẹ nhàng của xà phòng luồn vào trong mũi, cô có chút ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này lại sạch sẽ như vậy. Không những không hề có mùi rượu, mùi thuốc mà ngay cả mùi nước hoa phụ nữ cũng không có.
Đạt được mục đích, cô nhanh chóng buông tay rồi lui ra phía sau, thỏa mãn nhìn gương mặt tê cứng của anh, "Lăng tổng, anh xem, anh là đàn ông mà cũng bị tôi trêu chọc đó thôi?"
"Hồ đồ!" Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng, nhưng cô lại nhìn anh không hề né tránh. Một lát sau, ánh mắt của anh dịu dàng trở lại, "Lần sau dù có muốn chứng minh cũng không được dùng phương thức này."
Nguy Đồng nhún vai. Không phải là hai chú cháu sao? So với người cháu, thì người chú này lại quá bảo thủ rồi!
"Để tránh có lần sau, tôi xin trở lại bộ phận bảo vệ!"
Anh lẳng lặng liếc nhìn cô, "Không được."
"..." Cô nghẹn giọng, đến nỗi khiến dạ dày đau nhức...
"Mặt khác, nếu cô muốn từ chức, phải thông báo trước một tháng, nếu không, theo hợp đồng phải bồi thường công ty một tháng tiền lương." Giọng anh trầm đều, không nhận ra chút tình cảm nào trong đó.
Trái tim Nguy Đồng quặn thắt, "Thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì!" Cô khoát tay, quay người bỏ đi.
"Chờ một chút, cuối tuần này cần cô tăng ca."
Nguy Đồng nghi hoặc quay đầu lại.
"Hôm nay cô về nhà lấy vài bộ đồ đơn giản, đợi lát nữa lái xe sẽ đưa cô về, hãy đưa những giấy tờ cần thiết cho anh ta, chiều mai sẽ xuất phát."
"Đi đâu?" Không hiểu tại sao đột nhiên cô cảm thấy do dự...
"Hồng Kông."
"Sao?..."
***
Sau khi nhận được thông báo từ nữ tiếp viên hàng không, Nguy Đồng đã lập tức vứt bỏ sự do dự lúc trước.
Lần đầu tiên đi máy bay, không chỉ là ngồi khoang thương gia, mà địa điểm đến lại chính là Hồng Kông. Lấy tờ giấy thông hành từ trong tay anh, cô khen ngợi tốc độ cũng như hiệu suất làm việc của anh, đồng thời cũng than thở, thế giới này đúng là thuộc về những người có tiền.
Lái xe của Lăng Thái rất đúng giờ, sau bữa trưa không lâu anh ta đã tới. Tuy đây không phải lần đầu tiên cô đi xa, nhưng mười một nam sinh trong nhà đều nhất định muốn tiễn cô ra đầu phố. Từ sau khi cô thi đậu đại học, ông Nguy giống như hoàn thành được nguyện vọng của mình, phương pháp giáo dục mà ông dùng chính là dành cho cô sự tự do hoàn toàn. Nhưng ngược lại... những nam sinh này cứ quấn lấy cô, còn phiền hơn cả một bà lão.
Sau khi xe xuất phát, cô mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, cô thấy Lăng Thái nhìn ra ngoài cửa xe một cách suy tư, "Nhà cô thật là náo nhiệt."
"Sư huynh sư đệ, đều là cha tôi nhận về nuôi." Cô chỉ giải thích đơn giản một câu, "Nhà tôi mở võ quán, người sáng lập chính là ông nội tôi."
Chuyện kinh doanh võ quán của nhà cô trước giờ đều rất ảm đạm, có thể nói là ăn không no nhưng cũng không chết đói. Cha cô là người rất lạc quan yêu đời, mỗi khi tình hình trong nhà có chút khấm khá, là ông lại tới cô nhi viện chọn những đứa trẻ có tư chất tốt lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện để nhận về nuôi, đồng thời truyền thụ võ thuật cho chúng.
Su huynh sư đệ của Nguy gia, ngoại trừ Nhược Thần hiện đang ở nước Úc xa xôi ra, thì còn mười một người. Trong số các sư huynh đệ thì Nhược Thần lớn nhất, hai mươi bảy tuổi, sư đệ nhỏ tuổi nhất mới mười lăm tuổi.
Cha mẹ Nguy Đồng chưa từng cãi nhau vì chuyện nhận nuôi trẻ mồ côi. Nhưng năm cô mười tám tuổi, cha cô lại tới cô nhi viện nhận nuôi thêm hai cậu bé nữa, còn lấy số tiền vốn định dùng để tổ chức sinh nhật lần thứ mười tám cho cô để nộp học phí cho chúng.
Lần đó, cha mẹ cô đã cãi nhau rất lớn, mẹ cô tức giận chạy ra khỏi nhà. Sau đó anh Thành nhà hàng xóm vội vàng chạy về báo tin, công trường gần đó vừa xảy ra tai nạn, một trong số nạn nhân chính là mẹ cô.
Đó là năm đau khổ nhất trong cuộc đời Nguy Đồng, một thời gian rất dài sau đó, cô như người sống trong một thế giới hoàn toàn khác, không muốn nhớ lại những chuyện đã qua.
Không hề tắc đường, mới hai rưỡi họ đã tới sân bay.
Khi đang ở trong phòng chờ, Lăng Lạc An gọi điện tới, Nguy Đồng vốn không muốn nghe, hơn nữa Lăng Thái đã dặn, nếu Lăng Lạc An có hỏi, thì không được nói cho anh biết chuyện cô đi Hồng Kông. Cô tắt máy, rồi bỏ luôn vào túi.
Đến Hồng Kông cũng là thời gian dùng bữa tối, cùng đi lần này còn có một trợ lý của Lăng Thái. Anh ấy tuổi tác cũng không lớn, chỉ tầm hai lăm, hai sáu tuổi, nhưng thông minh sắc sảo, ăn mặc rất chỉnh tề.
Bọn họ ngồi lên chiếc xe tới đón họ ở sân bay, tới thẳng khách sạn để cất hành lý.
Khách sạn mà sếp lớn ở đương nhiên không thể sơ sài, hai căn phòng liền nhau trong một khách sạn năm sao. Cô đặt hành lý lên giường, nhìn ngắm căn phòng đôi hoa lệ đối diện hải cảng, cô lăn một vòng trên giường, tâm trạng đầy phấn khích.
Hình Phong Phong cũng là nhân viên văn phòng của một công ty lớn, mỗi tháng đều phải đi công tác, mỗi lần quay về đều nói đi công tác rất tuyệt, ngoài được ăn ở vui chơi còn có trợ cấp công tác.
Nguy Đồng đối với chuyện đó cũng có chút mong đợi.
***
Khi mang váy tới gõ cửa phòng Nguy Đồng, Lục Lộ đã nghĩ, để tránh kinh động nhiều người, sếp không huy động nhiều bảo vệ là đúng, nhưng dùng một cô gái nhỏ bé như thế này thì cũng thật là... Có khi nào đây sẽ là sai lầm lớn nhất trong chuyến đi này của sếp không?
Nhưng là cấp dưới, đặc biệt lại là cấp dưới của Lăng Thái, có lúc không nói gì lại tốt hơn nhiều.
Trong tay anh là chiếc váy Versace, đôi giày hiệu LV và túi xách là Channel.
Lục Lộ hầu như có thể hình dung ra được sự kinh ngạc cũng như vui mừng trên khuôn mặt của Nguy Đồng khi cô ra mở cửa, nhưng khi anh truyền đạt lại ý của sếp thì cô gái đang mặc chiếc áo dài liền mũ ngồi trên giường nhấm nháp đồ ăn kia lại mím môi thở dài thườn thượt: "Chết tiệt!"
Lục Lộ: "..."
"Muốn tôi mặc chiếc váy này?" Chiếc váy ngắn cúp ngực, bó sát màu vàng đồng, che được phần trên không che nổi phần dưới. Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, mà là từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô chưa từng mặc váy.
"Sếp nói, đây là công việc." Lục Lộ nghiêm mặt nói.
Nguy Đồng nheo mắt, "Công việc của tôi là tiếp rượu?"
"Vệ sĩ!"
"Có vệ sĩ nào ăn mặc như vậy sao?"
"Tôi nghĩ cô có thể trực tiếp nói chuyện với sếp."
"..."
"Không còn vấn đề gì nữa chứ? Mười lăm phút nữa sếp sẽ xuống lầu, hành trình của chúng ta rất khẩn trương, cô đừng tới muộn!"
"..." Nguy Đồng bắt đầu lo lắng.
Đây là một bữa tiệc nhỏ, ngoại trừ ông chủ Lăng Thái của Lăng Thị cùng cô thư ký quyến rũ bên cạnh anh ra thì chỉ có một người đàn ông trạc bốn mươi và trợ lí đi theo ông ta.
Xin chú ý, khi người đàn ông kia và trợ lí của ông ta nhìn thấy cô thư ký bên cạnh Lăng Thái, thì trong đầu họ sẽ xuất hiện tính từ: "Vô cùng quyến rũ".
Cô thư ký có chiều cao vừa phải, nhưng thân hình rất cân đối, cộng thêm đôi giày cao gót càng thêm vẻ thướt tha. Chiếc váy màu vàng đồng bó sát lấy vòng eo thon gọn, đôi chân đẹp, thon dài, trắng nõn nuột nà, mái tóc xoăn dài khẽ buông xõa trước khuôn ngực căng đầy làm cho vòng eo nhỏ trong chiếc váy ngắn càng thêm phần quyến rũ. Nụ cười ngọt ngào gợi cảm khiến cho người đối diện không thể làm ngơ.
Nguy Đồng làm bộ không nhận ra ánh mắt của đối phương, hiếm khi có cơ hội mặc váy, mới biết thân hình mình lại hấp dẫn như vậy, rõ ràng ngày thường cô vẫn mặc size S, nhưng chiếc váy bó sát này lại khiến vòng hai của cô có cảm giác chật chội. Vòng ngực cỡ C bị ép thành cỡ D. Khi cô bước xuống lầu, ngay cả Lục Lộ cũng phải sững sờ, thấy vậy cô rất lấy làm thích thú, nháy mắt trêu đùa anh rồi mỉm cười bước đi.
Chỉ tô chút son và trang điểm đơn giản cũng khiến cả gương mặt cô bừng sáng, Lục Lộ sững người như không tin nổi vào mắt mình.
Kể ra thì Lăng Thái lại là người điềm tĩnh nhất, anh chỉ thoáng liếc qua, khen một câu "đẹp lắm" rồi nhìn đi nơi khác. Hôm nay anh khoác trên mình bộ vest vô cùng lịch lãm, cúc áo chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn. Từng đường nét trên bộ vest đều như đang phô diễn thân hình hấp dẫn của anh. Khuôn mặt anh đẹp như tranh vẽ, nhưng giữa hai hàng lông mày tựa như mây kia lại có nếp nhăn nhỏ, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi lái xe đưa họ tới nơi dùng bữa, Lăng Thái ra hiệu cho Lục Lộ, anh khẽ gật đầu, ở lại bên trong cùng lái xe đi tới bãi đổ.
"Lăng tổng, có điều gì cần dặn dò tôi không?" Trước khi bước vào, Nguy Đồng chủ động hỏi anh.
"Luôn luôn mỉm cười, yên lặng dùng cơm." Thấy cô vẫn nhìn anh, anh khẽ nhếch môi cười mỉm: "Không cần căng thẳng, chỉ là một bữa cơm tối đơn giản thôi." Anh suy nghĩ một chút, giao lấy tờ trong tay mình cho cô, ý nói cô cứ đi theo anh.
***
Sau khi vào phòng ăn được mười phút, Nguy Đồng nới lỏng cảnh giác. Đối phương rõ ràng là một thương nhân, cách ăn uống bàn công việc không giống với thương nhân trong nước.
Bữa tối chỉ có rượu vang trắng và vài món đồ Âu tinh xảo. Nội dung cuộc nói chuyện giữa Lăng Thái và người đàn ông đó cô nghe không hiểu lắm, đại ý là nói về mảnh đất ở Hồng Kông mà Lăng Thị đầu tư.
Bữa cơm diễn ra trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai bên cũng ký kết hợp đồng thuận lợi.
Trước khi ra về, đối phương có mời Lăng Thái ra biển du ngoạn, đồng thời cũng mời cả cô thư ký xinh đẹp bên cạnh anh. Nguy Đồng nhìn Lăng Thái, sau đó mỉm cười dịu dàng, không từ chối nhưng cũng không nói đồng ý.
Nhìn thấy hai người an toàn lên xe, Lục Lộ mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải vì chuyện làm ăn lần này cần gấp lại quan trọng, thì Lăng Thái cũng không cần phải đích thân tới Hồng Kông. Mảnh đất cách xa thành phố Z này, bề ngoài là nơi phồn hoa đô hội, nhưng thực ra nguy hiểm lại ở khắp mọi nơi. Sự cố một năm trước khiến Lục Lộ biết được Lăng Thị công tử có quan hệ rộng như thế nào ở nơi này.
Có đôi khi, giao tình cả đời người giữa những người đàn ông, không hề ít hơn phụ nữ.
Một năm trước, sau khi cùng Lăng Thái an toàn trở lại thành phố Z, Lục Lộ vẫn nghĩ, nếu lúc đó không có chiếc xe cảnh sát đột nhiên băng qua, không có hai bảo vệ đang bí mật theo sát, thì e rằng Lăng Thái khó mà trở về được.
Trong tay Lục Lộ vẫn đang nắm chặt chiếc xúc xích cắn dở, sắc mặt nghiêm trọng buồn rầu, Nguy Đồng không nhịn nổi liền vỗ vỗ vai anh: "Không ăn hết thì có thể cho tôi, tôi không chê đâu." Thật ra cô cũng đang rất đói, đồ Âu thật sự quá ít, Lăng Thái thì càng không phải nói, hầu như anh chỉ ăn vài muỗng canh.
Lăng Thái nới lỏng nút áo, đưa giấy tờ giao cho Lục Lộ, mỉm cười nói: "Tìm một chỗ ăn cơm đi."
Bọn họ ăn một bữa cơm kiểu Mỹ đơn giản tại một quán bar. Quán bar này khá vắng khách, họ mở một bản nhạc đồng quê Mỹ thật rộn ràng. Nội thất bên trong đều được trang trí bằng màu gỗ. Ba người họ chọn một chiếc bàn gần quầy bar, ngồi trên chiếc ghế cao thưởng thức bữa tối.
So với trước đây, tính tình Lăng Thái có phần hiền hòa hơn, ánh mắt dịu dàng trời phú của anh hôm nay lại càng hiện rõ hơn thường ngày, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt của anh càng trở nên tuấn tú vô cùng, đến nỗi dường như ngay cả từ tuấn tú đó cũng không đủ để miêu tả anh.
Anh thật sự rất ít nói, Lục Lộ ở bên cạnh nói chuyện, còn anh hầu như chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng mới nói một câu. Nguy Đồng bắt đầu không hiểu mục đích của anh khi đưa cô tới Hồng Kông, cô không hiểu chuyện chốn thương trường, cũng không phải muốn cô tiếp rượu, vậy thì là làm gì? Bảo vệ sao?
Nguy Đồng không thấy bọn họ có chỗ nào cần cô phải bảo vệ.
Giữa quán bar nơi họ dùng cơm và chỗ đỗ xe có một công viên khá yên tĩnh. Lục Lộ và Nguy Đồng ăn hơi nhiều nên đều muốn đi dạo một lát.
Bộ váy hôm nay Nguy Đồng mặc đã thu hút sự chú ý của không ít người, mỗi lần ngồi xuống đều nghe thấy tiếng máu mũi chảy. Nghe Lục Lộ nói muốn tìm một nơi uống chút gì đó, cô liền nói không đi và muốn về khách sạn.
Lục Lộ rất không hài lòng, nên đã tranh cãi với cô vài câu.
Lăng Thái ở bên cạnh gọi điện thoại, rồi bước tới nói, "Lái xe đang tới đây, hãy để anh ta đưa cô ấy về."
Nguy Đồng cảm kích nhìn anh, đúng là khả năng quan sát của anh rất tốt, nhận ra cô thực sự không thể tiếp tục mặc bộ váy đó đi lại ở đây được nữa.
"Không sao, tôi tự bắt taxi về." Anh chịu tha cho cô về đã là tốt lắm rồi, cô đâu dám ngồi xe của anh nữa, cô chào tạm biệt mọi người rồi đi về hướng bắt taxi.
Khi cô sắp đi tới đầu đường thì xe của Lăng Thái cũng vừa tới, cô vô tình liếc qua, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Rồi dường như nhận ra điều gì, cô vội vàng xoay người, chiếc xe đó đã dừng lại và Lăng Thái đang cúi người bước lên xe.
"Chờ một chút!" Cô hét lớn, Lăng Thái quay đầu lại, cùng lúc đó, từ trong bóng tối bất ngờ xuất hiện mấy người đàn ông to lớn, một người nhào về phía Lục Lộ, hai người khác giữ chặt Lăng Thái đẩy anh vào xe.
Lần đầu tiên, Nguy Đồng cảm giác lửa giận đang cháy trong lòng. Sếp lớn quả nhiên là không dễ hầu hạ, ngay cả nụ cười cũng thật đáng sợ.
Nguy Đồng bước trên bậc thang, rút ngắn khoảng cách giữa hai người do sự chênh lệch chiều cao. Cô nhìn anh cười, rồi bất ngờ ôm lấy anh, kiễng chân lên, thổi vào tai anh một luồng hơi nóng. Mùi thơm nhẹ nhàng của xà phòng luồn vào trong mũi, cô có chút ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này lại sạch sẽ như vậy. Không những không hề có mùi rượu, mùi thuốc mà ngay cả mùi nước hoa phụ nữ cũng không có.
Đạt được mục đích, cô nhanh chóng buông tay rồi lui ra phía sau, thỏa mãn nhìn gương mặt tê cứng của anh, "Lăng tổng, anh xem, anh là đàn ông mà cũng bị tôi trêu chọc đó thôi?"
"Hồ đồ!" Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng, nhưng cô lại nhìn anh không hề né tránh. Một lát sau, ánh mắt của anh dịu dàng trở lại, "Lần sau dù có muốn chứng minh cũng không được dùng phương thức này."
Nguy Đồng nhún vai. Không phải là hai chú cháu sao? So với người cháu, thì người chú này lại quá bảo thủ rồi!
"Để tránh có lần sau, tôi xin trở lại bộ phận bảo vệ!"
Anh lẳng lặng liếc nhìn cô, "Không được."
"..." Cô nghẹn giọng, đến nỗi khiến dạ dày đau nhức...
"Mặt khác, nếu cô muốn từ chức, phải thông báo trước một tháng, nếu không, theo hợp đồng phải bồi thường công ty một tháng tiền lương." Giọng anh trầm đều, không nhận ra chút tình cảm nào trong đó.
Trái tim Nguy Đồng quặn thắt, "Thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì!" Cô khoát tay, quay người bỏ đi.
"Chờ một chút, cuối tuần này cần cô tăng ca."
Nguy Đồng nghi hoặc quay đầu lại.
"Hôm nay cô về nhà lấy vài bộ đồ đơn giản, đợi lát nữa lái xe sẽ đưa cô về, hãy đưa những giấy tờ cần thiết cho anh ta, chiều mai sẽ xuất phát."
"Đi đâu?" Không hiểu tại sao đột nhiên cô cảm thấy do dự...
"Hồng Kông."
"Sao?..."
Sau khi nhận được thông báo từ nữ tiếp viên hàng không, Nguy Đồng đã lập tức vứt bỏ sự do dự lúc trước.
Lần đầu tiên đi máy bay, không chỉ là ngồi khoang thương gia, mà địa điểm đến lại chính là Hồng Kông. Lấy tờ giấy thông hành từ trong tay anh, cô khen ngợi tốc độ cũng như hiệu suất làm việc của anh, đồng thời cũng than thở, thế giới này đúng là thuộc về những người có tiền.
Lái xe của Lăng Thái rất đúng giờ, sau bữa trưa không lâu anh ta đã tới. Tuy đây không phải lần đầu tiên cô đi xa, nhưng mười một nam sinh trong nhà đều nhất định muốn tiễn cô ra đầu phố. Từ sau khi cô thi đậu đại học, ông Nguy giống như hoàn thành được nguyện vọng của mình, phương pháp giáo dục mà ông dùng chính là dành cho cô sự tự do hoàn toàn. Nhưng ngược lại... những nam sinh này cứ quấn lấy cô, còn phiền hơn cả một bà lão.
Sau khi xe xuất phát, cô mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, cô thấy Lăng Thái nhìn ra ngoài cửa xe một cách suy tư, "Nhà cô thật là náo nhiệt."
"Sư huynh sư đệ, đều là cha tôi nhận về nuôi." Cô chỉ giải thích đơn giản một câu, "Nhà tôi mở võ quán, người sáng lập chính là ông nội tôi."
Chuyện kinh doanh võ quán của nhà cô trước giờ đều rất ảm đạm, có thể nói là ăn không no nhưng cũng không chết đói. Cha cô là người rất lạc quan yêu đời, mỗi khi tình hình trong nhà có chút khấm khá, là ông lại tới cô nhi viện chọn những đứa trẻ có tư chất tốt lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện để nhận về nuôi, đồng thời truyền thụ võ thuật cho chúng.
Su huynh sư đệ của Nguy gia, ngoại trừ Nhược Thần hiện đang ở nước Úc xa xôi ra, thì còn mười một người. Trong số các sư huynh đệ thì Nhược Thần lớn nhất, hai mươi bảy tuổi, sư đệ nhỏ tuổi nhất mới mười lăm tuổi.
Cha mẹ Nguy Đồng chưa từng cãi nhau vì chuyện nhận nuôi trẻ mồ côi. Nhưng năm cô mười tám tuổi, cha cô lại tới cô nhi viện nhận nuôi thêm hai cậu bé nữa, còn lấy số tiền vốn định dùng để tổ chức sinh nhật lần thứ mười tám cho cô để nộp học phí cho chúng.
Lần đó, cha mẹ cô đã cãi nhau rất lớn, mẹ cô tức giận chạy ra khỏi nhà. Sau đó anh Thành nhà hàng xóm vội vàng chạy về báo tin, công trường gần đó vừa xảy ra tai nạn, một trong số nạn nhân chính là mẹ cô.
Đó là năm đau khổ nhất trong cuộc đời Nguy Đồng, một thời gian rất dài sau đó, cô như người sống trong một thế giới hoàn toàn khác, không muốn nhớ lại những chuyện đã qua.
Không hề tắc đường, mới hai rưỡi họ đã tới sân bay.
Khi đang ở trong phòng chờ, Lăng Lạc An gọi điện tới, Nguy Đồng vốn không muốn nghe, hơn nữa Lăng Thái đã dặn, nếu Lăng Lạc An có hỏi, thì không được nói cho anh biết chuyện cô đi Hồng Kông. Cô tắt máy, rồi bỏ luôn vào túi.
Đến Hồng Kông cũng là thời gian dùng bữa tối, cùng đi lần này còn có một trợ lý của Lăng Thái. Anh ấy tuổi tác cũng không lớn, chỉ tầm hai lăm, hai sáu tuổi, nhưng thông minh sắc sảo, ăn mặc rất chỉnh tề.
Bọn họ ngồi lên chiếc xe tới đón họ ở sân bay, tới thẳng khách sạn để cất hành lý.
Khách sạn mà sếp lớn ở đương nhiên không thể sơ sài, hai căn phòng liền nhau trong một khách sạn năm sao. Cô đặt hành lý lên giường, nhìn ngắm căn phòng đôi hoa lệ đối diện hải cảng, cô lăn một vòng trên giường, tâm trạng đầy phấn khích.
Hình Phong Phong cũng là nhân viên văn phòng của một công ty lớn, mỗi tháng đều phải đi công tác, mỗi lần quay về đều nói đi công tác rất tuyệt, ngoài được ăn ở vui chơi còn có trợ cấp công tác.
Nguy Đồng đối với chuyện đó cũng có chút mong đợi.
Khi mang váy tới gõ cửa phòng Nguy Đồng, Lục Lộ đã nghĩ, để tránh kinh động nhiều người, sếp không huy động nhiều bảo vệ là đúng, nhưng dùng một cô gái nhỏ bé như thế này thì cũng thật là... Có khi nào đây sẽ là sai lầm lớn nhất trong chuyến đi này của sếp không?
Nhưng là cấp dưới, đặc biệt lại là cấp dưới của Lăng Thái, có lúc không nói gì lại tốt hơn nhiều.
Trong tay anh là chiếc váy Versace, đôi giày hiệu LV và túi xách là Channel.
Lục Lộ hầu như có thể hình dung ra được sự kinh ngạc cũng như vui mừng trên khuôn mặt của Nguy Đồng khi cô ra mở cửa, nhưng khi anh truyền đạt lại ý của sếp thì cô gái đang mặc chiếc áo dài liền mũ ngồi trên giường nhấm nháp đồ ăn kia lại mím môi thở dài thườn thượt: "Chết tiệt!"
Lục Lộ: "..."
"Muốn tôi mặc chiếc váy này?" Chiếc váy ngắn cúp ngực, bó sát màu vàng đồng, che được phần trên không che nổi phần dưới. Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, mà là từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô chưa từng mặc váy.
"Sếp nói, đây là công việc." Lục Lộ nghiêm mặt nói.
Nguy Đồng nheo mắt, "Công việc của tôi là tiếp rượu?"
"Vệ sĩ!"
"Có vệ sĩ nào ăn mặc như vậy sao?"
"Tôi nghĩ cô có thể trực tiếp nói chuyện với sếp."
"..."
"Không còn vấn đề gì nữa chứ? Mười lăm phút nữa sếp sẽ xuống lầu, hành trình của chúng ta rất khẩn trương, cô đừng tới muộn!"
"..." Nguy Đồng bắt đầu lo lắng.
Đây là một bữa tiệc nhỏ, ngoại trừ ông chủ Lăng Thái của Lăng Thị cùng cô thư ký quyến rũ bên cạnh anh ra thì chỉ có một người đàn ông trạc bốn mươi và trợ lí đi theo ông ta.
Xin chú ý, khi người đàn ông kia và trợ lí của ông ta nhìn thấy cô thư ký bên cạnh Lăng Thái, thì trong đầu họ sẽ xuất hiện tính từ: "Vô cùng quyến rũ".
Cô thư ký có chiều cao vừa phải, nhưng thân hình rất cân đối, cộng thêm đôi giày cao gót càng thêm vẻ thướt tha. Chiếc váy màu vàng đồng bó sát lấy vòng eo thon gọn, đôi chân đẹp, thon dài, trắng nõn nuột nà, mái tóc xoăn dài khẽ buông xõa trước khuôn ngực căng đầy làm cho vòng eo nhỏ trong chiếc váy ngắn càng thêm phần quyến rũ. Nụ cười ngọt ngào gợi cảm khiến cho người đối diện không thể làm ngơ.
Nguy Đồng làm bộ không nhận ra ánh mắt của đối phương, hiếm khi có cơ hội mặc váy, mới biết thân hình mình lại hấp dẫn như vậy, rõ ràng ngày thường cô vẫn mặc size S, nhưng chiếc váy bó sát này lại khiến vòng hai của cô có cảm giác chật chội. Vòng ngực cỡ C bị ép thành cỡ D. Khi cô bước xuống lầu, ngay cả Lục Lộ cũng phải sững sờ, thấy vậy cô rất lấy làm thích thú, nháy mắt trêu đùa anh rồi mỉm cười bước đi.
Chỉ tô chút son và trang điểm đơn giản cũng khiến cả gương mặt cô bừng sáng, Lục Lộ sững người như không tin nổi vào mắt mình.
Kể ra thì Lăng Thái lại là người điềm tĩnh nhất, anh chỉ thoáng liếc qua, khen một câu "đẹp lắm" rồi nhìn đi nơi khác. Hôm nay anh khoác trên mình bộ vest vô cùng lịch lãm, cúc áo chỉnh tề, cà vạt ngay ngắn. Từng đường nét trên bộ vest đều như đang phô diễn thân hình hấp dẫn của anh. Khuôn mặt anh đẹp như tranh vẽ, nhưng giữa hai hàng lông mày tựa như mây kia lại có nếp nhăn nhỏ, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi lái xe đưa họ tới nơi dùng bữa, Lăng Thái ra hiệu cho Lục Lộ, anh khẽ gật đầu, ở lại bên trong cùng lái xe đi tới bãi đổ.
"Lăng tổng, có điều gì cần dặn dò tôi không?" Trước khi bước vào, Nguy Đồng chủ động hỏi anh.
"Luôn luôn mỉm cười, yên lặng dùng cơm." Thấy cô vẫn nhìn anh, anh khẽ nhếch môi cười mỉm: "Không cần căng thẳng, chỉ là một bữa cơm tối đơn giản thôi." Anh suy nghĩ một chút, giao lấy tờ trong tay mình cho cô, ý nói cô cứ đi theo anh.
Sau khi vào phòng ăn được mười phút, Nguy Đồng nới lỏng cảnh giác. Đối phương rõ ràng là một thương nhân, cách ăn uống bàn công việc không giống với thương nhân trong nước.
Bữa tối chỉ có rượu vang trắng và vài món đồ Âu tinh xảo. Nội dung cuộc nói chuyện giữa Lăng Thái và người đàn ông đó cô nghe không hiểu lắm, đại ý là nói về mảnh đất ở Hồng Kông mà Lăng Thị đầu tư.
Bữa cơm diễn ra trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai bên cũng ký kết hợp đồng thuận lợi.
Trước khi ra về, đối phương có mời Lăng Thái ra biển du ngoạn, đồng thời cũng mời cả cô thư ký xinh đẹp bên cạnh anh. Nguy Đồng nhìn Lăng Thái, sau đó mỉm cười dịu dàng, không từ chối nhưng cũng không nói đồng ý.
Nhìn thấy hai người an toàn lên xe, Lục Lộ mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải vì chuyện làm ăn lần này cần gấp lại quan trọng, thì Lăng Thái cũng không cần phải đích thân tới Hồng Kông. Mảnh đất cách xa thành phố Z này, bề ngoài là nơi phồn hoa đô hội, nhưng thực ra nguy hiểm lại ở khắp mọi nơi. Sự cố một năm trước khiến Lục Lộ biết được Lăng Thị công tử có quan hệ rộng như thế nào ở nơi này.
Có đôi khi, giao tình cả đời người giữa những người đàn ông, không hề ít hơn phụ nữ.
Một năm trước, sau khi cùng Lăng Thái an toàn trở lại thành phố Z, Lục Lộ vẫn nghĩ, nếu lúc đó không có chiếc xe cảnh sát đột nhiên băng qua, không có hai bảo vệ đang bí mật theo sát, thì e rằng Lăng Thái khó mà trở về được.
Trong tay Lục Lộ vẫn đang nắm chặt chiếc xúc xích cắn dở, sắc mặt nghiêm trọng buồn rầu, Nguy Đồng không nhịn nổi liền vỗ vỗ vai anh: "Không ăn hết thì có thể cho tôi, tôi không chê đâu." Thật ra cô cũng đang rất đói, đồ Âu thật sự quá ít, Lăng Thái thì càng không phải nói, hầu như anh chỉ ăn vài muỗng canh.
Lăng Thái nới lỏng nút áo, đưa giấy tờ giao cho Lục Lộ, mỉm cười nói: "Tìm một chỗ ăn cơm đi."
Bọn họ ăn một bữa cơm kiểu Mỹ đơn giản tại một quán bar. Quán bar này khá vắng khách, họ mở một bản nhạc đồng quê Mỹ thật rộn ràng. Nội thất bên trong đều được trang trí bằng màu gỗ. Ba người họ chọn một chiếc bàn gần quầy bar, ngồi trên chiếc ghế cao thưởng thức bữa tối.
So với trước đây, tính tình Lăng Thái có phần hiền hòa hơn, ánh mắt dịu dàng trời phú của anh hôm nay lại càng hiện rõ hơn thường ngày, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt của anh càng trở nên tuấn tú vô cùng, đến nỗi dường như ngay cả từ tuấn tú đó cũng không đủ để miêu tả anh.
Anh thật sự rất ít nói, Lục Lộ ở bên cạnh nói chuyện, còn anh hầu như chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng mới nói một câu. Nguy Đồng bắt đầu không hiểu mục đích của anh khi đưa cô tới Hồng Kông, cô không hiểu chuyện chốn thương trường, cũng không phải muốn cô tiếp rượu, vậy thì là làm gì? Bảo vệ sao?
Nguy Đồng không thấy bọn họ có chỗ nào cần cô phải bảo vệ.
Giữa quán bar nơi họ dùng cơm và chỗ đỗ xe có một công viên khá yên tĩnh. Lục Lộ và Nguy Đồng ăn hơi nhiều nên đều muốn đi dạo một lát.
Bộ váy hôm nay Nguy Đồng mặc đã thu hút sự chú ý của không ít người, mỗi lần ngồi xuống đều nghe thấy tiếng máu mũi chảy. Nghe Lục Lộ nói muốn tìm một nơi uống chút gì đó, cô liền nói không đi và muốn về khách sạn.
Lục Lộ rất không hài lòng, nên đã tranh cãi với cô vài câu.
Lăng Thái ở bên cạnh gọi điện thoại, rồi bước tới nói, "Lái xe đang tới đây, hãy để anh ta đưa cô ấy về."
Nguy Đồng cảm kích nhìn anh, đúng là khả năng quan sát của anh rất tốt, nhận ra cô thực sự không thể tiếp tục mặc bộ váy đó đi lại ở đây được nữa.
"Không sao, tôi tự bắt taxi về." Anh chịu tha cho cô về đã là tốt lắm rồi, cô đâu dám ngồi xe của anh nữa, cô chào tạm biệt mọi người rồi đi về hướng bắt taxi.
Khi cô sắp đi tới đầu đường thì xe của Lăng Thái cũng vừa tới, cô vô tình liếc qua, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Rồi dường như nhận ra điều gì, cô vội vàng xoay người, chiếc xe đó đã dừng lại và Lăng Thái đang cúi người bước lên xe.
"Chờ một chút!" Cô hét lớn, Lăng Thái quay đầu lại, cùng lúc đó, từ trong bóng tối bất ngờ xuất hiện mấy người đàn ông to lớn, một người nhào về phía Lục Lộ, hai người khác giữ chặt Lăng Thái đẩy anh vào xe.