Mấy ngày còn lại Chu Tiểu Niệm vô cùng an phận, không thể lên mạng được, vì cậu sợ những sóng gió trên mạng còn chưa trôi qua, lên mạng rồi không biết phải đối mặt như thế nào. Chu Tiểu Niệm cũng không dám ở lại ký túc xá, sợ không chịu nổi sự hấp dẫn của máy tính, hoặc là chạm mặt anh Lâm, thế là cả ngày cứ ngâm mình trong phòng tự học.
Đúng lúc sắp thi học kỳ, Chu Tiểu Niệm lại lần nữa đều thi qua tất cả các môn một cách ổn thỏa, hơn nữa còn có cơ hội đạt học bổng nữa.
Lại nghênh đón một kỳ nghỉ tươi đẹp nào! A… hình như không tươi đẹp lắm.
Lâm Trí Ngữ nhìn chằm chằm trang đầu của weibo, đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại chậm rãi khoan khoái. Ông trời cũng đang giúp mình kìa.
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: A a! Ba mẹ lại đi ra ngoài du lịch! Tại sao bao giờ cũng đi vào kỳ nghỉ vậy chứ, ghét quá đi! Không có chìa khóa không có cách nào về nhà rồi QAQ!
Chu Tiểu Niệm đang phơi bụng nằm trên giường, sầu muộn nghĩ chẳng lẽ kỳ nghỉ hè phải trôi qua ở trường học hở trời!
Chuyện tốt thành đôi, chuyện xấu cũng vậy đó.
Cốc cốc cốc ——
Chu Tiểu Niệm đá dép chạy đi mở cửa, thế mà lại là đàn anh ở phòng đối diện. Nhớ lại tình hình lúng túng sáng hôm đó, Chu Tiểu Niệm lầm bầm quên luôn mấy lời khách sáo.
“Cái kia, đàn anh… có việc gì thế ạ?”
“Ừm, quản lý ký túc xá bảo anh thông báo, kỳ nghỉ tốt nhất đừng ở lại trường học, ký túc xá có nhiều chỗ cần sửa chữa.” Lúc đàn anh nói những lời này vẻ mặt vẫn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, thật ra thì đúng là chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chỉ là hai người đàn ông ngủ chung một chỗ mà thôi, còn trùng hợp mà ôm nhau nữa. Chứ không có chuyện gì đâu.
Nhưng mà! Cái gì cơ!
Kỳ nghỉ không thể ở lại đây ư!
Chu Tiểu Niệm hoảng sợ lập tức ngẩng đầu lên, không phải chứ! Ông trời đừng quậy nữa mà! Xin hãy buông tha cho tui đi!
Nhưng mà họa và phúc bao giờ cũng quấn vào nhau.
“Sao vậy? Không được hả?”
Chu Tiểu Niệm cũng chẳng để ý đến việc ngại ngùng nữa, cậu bắt đầu luống cuống sốt ruột mặc kệ người đứng trước mặt là ai luôn.
“Kỳ nghỉ hè này em không có chỗ để về! Không có cách nào để về nhà được!”
“Anh có nhà ở thành phố này, đúng lúc anh cũng muốn ở lại đây, có muốn tới ở với anh không?”
“Thật sự là quá biết ơn đàn anh luôn! Em sẽ trả tiền thuê nhà cho anh!” Chu Tiểu Niệm nói xong liền muốn bước lên ôm đàn anh, nhưng lại nhận ra hình như mình với đàn anh chưa thân đến mức đó, đành phải lúng túng rút tay về.
“Tiền thuê nhà thì không cần đâu, giúp đỡ đàn em thôi mà. Được rồi, dọn đồ đạc đi rồi sáng mai đi theo anh.” Lâm Trí Ngữ nói xong lời này liền quay người đi thông báo cho phòng khác.
Chu Tiểu Niệm tiếp tục nằm dài trên giường phơi bụng, Ồ! Hình như có chỗ nào đó không đúng!
Mình sắp phải SỐNG! CHUNG! Với đàn anh chưa thân lắm hả! Thật hối hận lúc nãy kích động quá nên đồng ý luôn! Nhưng nếu như mình không đồng ý thì phải lang thang đầu đường đó, vẫn là không hối hận mới tốt!
Nhưng mà phẩm chất của đàn anh rất tốt đó! Không chỉ có đẹp trai mà tính cách cũng tốt nữa! Hy vọng tới ở chung với ảnh mình đừng có làm phiền ảnh!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Trí Ngữ đến gõ cửa, nhưng không nhìn thấy hai mắt lim dim buồn ngủ và áo không đủ che thân trong kỳ vọng của mình, ngược lại Chu Tiểu Niệm đã tút tát sạch sẽ, xách vali hành lý lạch cạch mở cửa.
Ngồi mấy trạm xe bus, mới tới nhà Lâm Trí Ngữ, sáng bóng sạch sẽ, không hề có chút hơi người nào cả, một chút cảm giác của nhà ở cũng chả có.
Lâm Trí Ngữ nhìn thấu nghi hoặc của Chu Tiểu Niệm, giải thích: “Quê anh không phải ở đây, nhà này là ba mẹ mua chuẩn bị cho anh sau khi tốt nghiệp thì ở lại đây, nếu như không ở đây, thì cũng coi như là bỏ vốn ra đầu tư.”
Chu Tiểu Niệm vừa thắc mắc sao đàn anh lại biết trong lòng mình muốn hỏi gì nhỉ, vừa bắt đầu nói chuyện về đề tài ba mẹ, chứ không để cho bầu không khí nhạt nhẽo.
Quét dọn phòng, sắp xếp đồ đạc, nối giây điện xong, đã tới giờ cơm trưa, Chu Tiểu Niệm muốn bày tỏ sự biết ơn vì đàn anh đã thu nhận và giúp đỡ mình, nên định thể hiện tài năng nấu ăn của mình, kết quả vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy đàn anh đang cầm thức ăn.
Đàn anh thật sự là một người đàn ông quá tốt! Mặc tạp dề cừu lười mà cũng quyến rũ như thế!
Đợi tới lúc ăn được một miếng đồ ăn, Chu Tiểu Niệm quả thật sắp khóc luôn rồi, ngon lắm đó được chứ! Mình mà thể hiện tài năng nhất định là múa rìu qua mắt thợ đó!
Đúng lúc sắp thi học kỳ, Chu Tiểu Niệm lại lần nữa đều thi qua tất cả các môn một cách ổn thỏa, hơn nữa còn có cơ hội đạt học bổng nữa.
Lại nghênh đón một kỳ nghỉ tươi đẹp nào! A… hình như không tươi đẹp lắm.
Lâm Trí Ngữ nhìn chằm chằm trang đầu của weibo, đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại chậm rãi khoan khoái. Ông trời cũng đang giúp mình kìa.
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: A a! Ba mẹ lại đi ra ngoài du lịch! Tại sao bao giờ cũng đi vào kỳ nghỉ vậy chứ, ghét quá đi! Không có chìa khóa không có cách nào về nhà rồi QAQ!
Chu Tiểu Niệm đang phơi bụng nằm trên giường, sầu muộn nghĩ chẳng lẽ kỳ nghỉ hè phải trôi qua ở trường học hở trời!
Chuyện tốt thành đôi, chuyện xấu cũng vậy đó.
Cốc cốc cốc ——
Chu Tiểu Niệm đá dép chạy đi mở cửa, thế mà lại là đàn anh ở phòng đối diện. Nhớ lại tình hình lúng túng sáng hôm đó, Chu Tiểu Niệm lầm bầm quên luôn mấy lời khách sáo.
“Cái kia, đàn anh… có việc gì thế ạ?”
“Ừm, quản lý ký túc xá bảo anh thông báo, kỳ nghỉ tốt nhất đừng ở lại trường học, ký túc xá có nhiều chỗ cần sửa chữa.” Lúc đàn anh nói những lời này vẻ mặt vẫn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, thật ra thì đúng là chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chỉ là hai người đàn ông ngủ chung một chỗ mà thôi, còn trùng hợp mà ôm nhau nữa. Chứ không có chuyện gì đâu.
Nhưng mà! Cái gì cơ!
Kỳ nghỉ không thể ở lại đây ư!
Chu Tiểu Niệm hoảng sợ lập tức ngẩng đầu lên, không phải chứ! Ông trời đừng quậy nữa mà! Xin hãy buông tha cho tui đi!
Nhưng mà họa và phúc bao giờ cũng quấn vào nhau.
“Sao vậy? Không được hả?”
Chu Tiểu Niệm cũng chẳng để ý đến việc ngại ngùng nữa, cậu bắt đầu luống cuống sốt ruột mặc kệ người đứng trước mặt là ai luôn.
“Kỳ nghỉ hè này em không có chỗ để về! Không có cách nào để về nhà được!”
“Anh có nhà ở thành phố này, đúng lúc anh cũng muốn ở lại đây, có muốn tới ở với anh không?”
“Thật sự là quá biết ơn đàn anh luôn! Em sẽ trả tiền thuê nhà cho anh!” Chu Tiểu Niệm nói xong liền muốn bước lên ôm đàn anh, nhưng lại nhận ra hình như mình với đàn anh chưa thân đến mức đó, đành phải lúng túng rút tay về.
“Tiền thuê nhà thì không cần đâu, giúp đỡ đàn em thôi mà. Được rồi, dọn đồ đạc đi rồi sáng mai đi theo anh.” Lâm Trí Ngữ nói xong lời này liền quay người đi thông báo cho phòng khác.
Chu Tiểu Niệm tiếp tục nằm dài trên giường phơi bụng, Ồ! Hình như có chỗ nào đó không đúng!
Mình sắp phải SỐNG! CHUNG! Với đàn anh chưa thân lắm hả! Thật hối hận lúc nãy kích động quá nên đồng ý luôn! Nhưng nếu như mình không đồng ý thì phải lang thang đầu đường đó, vẫn là không hối hận mới tốt!
Nhưng mà phẩm chất của đàn anh rất tốt đó! Không chỉ có đẹp trai mà tính cách cũng tốt nữa! Hy vọng tới ở chung với ảnh mình đừng có làm phiền ảnh!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Trí Ngữ đến gõ cửa, nhưng không nhìn thấy hai mắt lim dim buồn ngủ và áo không đủ che thân trong kỳ vọng của mình, ngược lại Chu Tiểu Niệm đã tút tát sạch sẽ, xách vali hành lý lạch cạch mở cửa.
Ngồi mấy trạm xe bus, mới tới nhà Lâm Trí Ngữ, sáng bóng sạch sẽ, không hề có chút hơi người nào cả, một chút cảm giác của nhà ở cũng chả có.
Lâm Trí Ngữ nhìn thấu nghi hoặc của Chu Tiểu Niệm, giải thích: “Quê anh không phải ở đây, nhà này là ba mẹ mua chuẩn bị cho anh sau khi tốt nghiệp thì ở lại đây, nếu như không ở đây, thì cũng coi như là bỏ vốn ra đầu tư.”
Chu Tiểu Niệm vừa thắc mắc sao đàn anh lại biết trong lòng mình muốn hỏi gì nhỉ, vừa bắt đầu nói chuyện về đề tài ba mẹ, chứ không để cho bầu không khí nhạt nhẽo.
Quét dọn phòng, sắp xếp đồ đạc, nối giây điện xong, đã tới giờ cơm trưa, Chu Tiểu Niệm muốn bày tỏ sự biết ơn vì đàn anh đã thu nhận và giúp đỡ mình, nên định thể hiện tài năng nấu ăn của mình, kết quả vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy đàn anh đang cầm thức ăn.
Đàn anh thật sự là một người đàn ông quá tốt! Mặc tạp dề cừu lười mà cũng quyến rũ như thế!
Đợi tới lúc ăn được một miếng đồ ăn, Chu Tiểu Niệm quả thật sắp khóc luôn rồi, ngon lắm đó được chứ! Mình mà thể hiện tài năng nhất định là múa rìu qua mắt thợ đó!