Sự thật chứng minh, ăn nhiều dưa hấu ướp lạnh sẽ đau bụng, cho dù đang là mùa hè bóng bức.
Bốn giờ sáng ánh nắng ban mai mờ mờ, Chu Tiểu Niệm bắt đầu bị cái bụng đánh thức, liên tục chạy vào nhà vệ sinh. Chu Tiểu Niệm ngủ không đầy năm tiếng mệt muốn chết, còn phải đối phó với cái bụng quặn đau từng cơn.
Chu Tiểu Niệm ngồi xổm trên bồn cầu ngủ gà ngủ gật, nhưng dù như vậy đau đớn vẫn không buông tha cho cậu.
Bạn học đều nghỉ hè về nhà hết, đàn anh cũng không có ở đây. Một mình cậu cũng chẳng có cách nào đi bệnh viện, hiệu thuốc thì cách đây hai ngã tư.
Chu Tiểu Niệm dụi dụi mắt, bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi khó chịu, chỉ có thể lấy điện thoại ra trèo lên weibo.
“Bị táo bón, hơi khó chịu.”
Mặc dù bán manh giả bộ không sao, nhưng nửa câu sau đánh ra lúc nửa mê nửa tỉnh vẫn bán đứng cậu.
Bốn giờ sáng được bao nhiêu người thức chứ, Chu Tiểu Niệm lướt weibo một lát, chẳng có ai trả lời cả, khiến cậu có loại ảo giác trên thế giới này chỉ có một mình mình.
Trong bụng trống trơn, đau đớn cũng từ từ buông tha cho cậu. Lăn qua lăn lại gần một tiếng đồng hồ, Chu Tiểu Niệm cuối cùng cũng đánh bại nỗi đau còn sót lại, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Lâm Trí Ngữ mặc dù theo giáo viên đi công tác, nhưng cường độ công việc cũng không cao lắm. Bảy giờ thức dậy đánh răng rửa mặt xong xuôi, lúc ở nhà ăn khách sạn đợi bữa sáng, anh ngồi lướt lướt weibo.
Lúc nhìn thấy weibo của Chu Tiểu Niệm lòng anh bỗng hoảng hốt, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà chạy về. Nghĩ đến giáo viên hướng dẫn và công việc ở bên này, lý trí cứng rắn đè bước chân anh lại
Lúc Chu Tiểu Niệm bị điện thoại đánh thức rất tức giận, cậu thật vất vả mới ngủ được thế mà lại bị đánh thức. Nhưng vừa thấy là đàn anh, một luồng tủi thân không có lý do chợt lan tràn trong lòng.
“Alo, đàn anh…..”
Lâm Trí Ngữ nghe thấy giọng nói trong điện thoại truyền đến chút run rẩy còn mang theo cả giọng mũi, hận không thể lập tức bay trở về bên cạnh Chu Tiểu Niệm, nhưng anh vẫn ra vẻ không biết gì cả.
“Giọng em sao vậy? Đang khóc hả?”
“Không phải… đàn anh em sai rồi… Em lẽ ra nên nghe lời anh….”
Lâm Trí Ngữ vừa nghe đã hiểu: “Ăn dưa hấu ướp lạnh bị đau bụng hả?”
“Dạ….”
“Uống thuốc chưa?”
“Không có thuốc…”
Lâm Trí Ngữ vỗ đầu một cái, đều do anh, quên nói vị trí để đồ đạc trong nhà cho em ấy biết.
“Ở bên phải tủ TV có một cái cửa tủ âm tường, em mở ra sẽ thấy có bao thuốc, bên trong có thuốc đó.”
“Không cần đâu… em không đau nữa rồi….”
“Không đau cũng phải uống, anh sẽ gọi cho em một phần cháo, em để ý chuông cửa một chút, ăn cháo xong thì uống thuốc, sau đó ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tốc độ của quán cháo gần tiểu khu rất nhanh, mới năm phút đã tới rồi. Chu Tiểu Niệm uể oải uống hết cháo, muốn tiết kiệm bước uống thuốc trực tiếp ngủ luôn. Nhưng hình như đàn anh nghe thấy tiếng lòng của cậu, cậu mới vừa bò lên giường, anh đã gọi điện thoại tới.
Chu Tiểu Niệm dưới sự chỉ đạo của đàn anh ngoan ngoãn uống thuốc, còn phải cho đàn anh nghe thấy tiếng viên thuốc tách ra khỏi vỉ và tiếng nuốt xuống, tiếp đó dưới sự dặn dò liên tục của đàn anh mà bò lên giường chuẩn bị ngủ.
Cái đầu vốn buồn ngủ rũ rượu của Chu Tiểu Niệm sau khi cúp điện thoại bỗng nhiên bắt đầu tỉnh táo lại.
Đàn anh đối xử với mình tốt như vậy, có phải là đàn anh cũng có chút cảm tình với mình không nhỉ? Hay chỉ là cảm giác chăm sóc đàn em thôi?
Nếu đàn anh cũng thích mình thì tốt rồi, aiz….
Có người nói, con người ta lúc ốm đau thì sẽ suy nghĩ rất nhiều, bạn học Chu Tiểu Niệm cũng không tránh khỏi. Cậu yếu ớt nằm lỳ ở trên giường, chăn mỏng đắp lên đến eo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó chẳng buồn nhúc nhích, bỗng cậu nhớ tới cái gì đó, bèn tìm tòi điện thoại khắp nơi.
Leo lên QQ trên điện thoại, Chu Tiểu Niệm bất ngờ phát hiện chẳng có bao nhiêu người. Cũng đúng, giữa sáng phần lớn đều đang đi làm hoặc là đang ngủ.
Ngón tay cái không ngừng trượt trượt danh sách, bỗng cậu cậu dừng lại trên tên của đại thần.
Cậu nhớ lại tối qua đại thần khuyên cậu đi tỏ tình, nhưng mình đột nhiên lại đánh mất sĩ khí, có chút cảm giác có lỗi với đại thần.
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Đại thần ╥﹏╥...
Gửi qua mới nhận ra đại thần cũng đang dùng điện thoại, không biết đại thần đang bận hay rảnh, có làm phiền đại thần không ta.
Bất Ngữ: Hử? Bụng không đau nữa hả?
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Sao đại thần biết em đau bụng?
Lâm Trí Ngữ chào giáo viên hướng dẫn xong thì chạy một mạch tới phòng vệ sinh, tập trung nhắn lại cho Chu Tiểu Niệm.
Bất Ngữ: Em nói trên weibo đó, còn đau không? Sao không đi nghỉ đi?
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Ngủ không được _(:3√∠)_
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Đại thần… em sợ đàn anh đối xử tốt với em chỉ vì em là đàn em thôi.
Bất Ngữ: Không phải em nói đàn anh của em cũng là cong sao? Em hợp khẩu vị như thế, cả ngày ở dưới mắt người đó như vậy sao có khả năng người ta không động tâm chứ?
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Em đâu có hợp khẩu vị… em vừa ngốc lại vừa vụng về.
Bất Ngữ: Không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Bất Ngữ: Em tỏ tình thử xem, nếu như anh ta cũng thích em vậy thì đều là niềm vui, nếu như không thích thì em theo đuổi người ta! Đàn ông tốt giống như em kể rất khó tìm đó.
Lâm Trí Ngữ khen ngợi bản thân mà mặt không đỏ tim không đập, thấy Chu Tiểu Niệm không trả lời, lại gửi tiếp: “Sao?”
“Uhm …. được rồi, nghe đại thần bao giờ cũng không sai!”
Chu Tiểu Niệm bị đại thần làm dao động, liền tràn đầy dũng khí và năng lượng để đi tỏ tình rồi!
Nếu như đàn anh không thích mình! Vậy thì mình theo đuổi ảnh thôi!
Một đại nam sinh thì phải dũng cảm lên
Bốn giờ sáng ánh nắng ban mai mờ mờ, Chu Tiểu Niệm bắt đầu bị cái bụng đánh thức, liên tục chạy vào nhà vệ sinh. Chu Tiểu Niệm ngủ không đầy năm tiếng mệt muốn chết, còn phải đối phó với cái bụng quặn đau từng cơn.
Chu Tiểu Niệm ngồi xổm trên bồn cầu ngủ gà ngủ gật, nhưng dù như vậy đau đớn vẫn không buông tha cho cậu.
Bạn học đều nghỉ hè về nhà hết, đàn anh cũng không có ở đây. Một mình cậu cũng chẳng có cách nào đi bệnh viện, hiệu thuốc thì cách đây hai ngã tư.
Chu Tiểu Niệm dụi dụi mắt, bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi khó chịu, chỉ có thể lấy điện thoại ra trèo lên weibo.
“Bị táo bón, hơi khó chịu.”
Mặc dù bán manh giả bộ không sao, nhưng nửa câu sau đánh ra lúc nửa mê nửa tỉnh vẫn bán đứng cậu.
Bốn giờ sáng được bao nhiêu người thức chứ, Chu Tiểu Niệm lướt weibo một lát, chẳng có ai trả lời cả, khiến cậu có loại ảo giác trên thế giới này chỉ có một mình mình.
Trong bụng trống trơn, đau đớn cũng từ từ buông tha cho cậu. Lăn qua lăn lại gần một tiếng đồng hồ, Chu Tiểu Niệm cuối cùng cũng đánh bại nỗi đau còn sót lại, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Lâm Trí Ngữ mặc dù theo giáo viên đi công tác, nhưng cường độ công việc cũng không cao lắm. Bảy giờ thức dậy đánh răng rửa mặt xong xuôi, lúc ở nhà ăn khách sạn đợi bữa sáng, anh ngồi lướt lướt weibo.
Lúc nhìn thấy weibo của Chu Tiểu Niệm lòng anh bỗng hoảng hốt, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà chạy về. Nghĩ đến giáo viên hướng dẫn và công việc ở bên này, lý trí cứng rắn đè bước chân anh lại
Lúc Chu Tiểu Niệm bị điện thoại đánh thức rất tức giận, cậu thật vất vả mới ngủ được thế mà lại bị đánh thức. Nhưng vừa thấy là đàn anh, một luồng tủi thân không có lý do chợt lan tràn trong lòng.
“Alo, đàn anh…..”
Lâm Trí Ngữ nghe thấy giọng nói trong điện thoại truyền đến chút run rẩy còn mang theo cả giọng mũi, hận không thể lập tức bay trở về bên cạnh Chu Tiểu Niệm, nhưng anh vẫn ra vẻ không biết gì cả.
“Giọng em sao vậy? Đang khóc hả?”
“Không phải… đàn anh em sai rồi… Em lẽ ra nên nghe lời anh….”
Lâm Trí Ngữ vừa nghe đã hiểu: “Ăn dưa hấu ướp lạnh bị đau bụng hả?”
“Dạ….”
“Uống thuốc chưa?”
“Không có thuốc…”
Lâm Trí Ngữ vỗ đầu một cái, đều do anh, quên nói vị trí để đồ đạc trong nhà cho em ấy biết.
“Ở bên phải tủ TV có một cái cửa tủ âm tường, em mở ra sẽ thấy có bao thuốc, bên trong có thuốc đó.”
“Không cần đâu… em không đau nữa rồi….”
“Không đau cũng phải uống, anh sẽ gọi cho em một phần cháo, em để ý chuông cửa một chút, ăn cháo xong thì uống thuốc, sau đó ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tốc độ của quán cháo gần tiểu khu rất nhanh, mới năm phút đã tới rồi. Chu Tiểu Niệm uể oải uống hết cháo, muốn tiết kiệm bước uống thuốc trực tiếp ngủ luôn. Nhưng hình như đàn anh nghe thấy tiếng lòng của cậu, cậu mới vừa bò lên giường, anh đã gọi điện thoại tới.
Chu Tiểu Niệm dưới sự chỉ đạo của đàn anh ngoan ngoãn uống thuốc, còn phải cho đàn anh nghe thấy tiếng viên thuốc tách ra khỏi vỉ và tiếng nuốt xuống, tiếp đó dưới sự dặn dò liên tục của đàn anh mà bò lên giường chuẩn bị ngủ.
Cái đầu vốn buồn ngủ rũ rượu của Chu Tiểu Niệm sau khi cúp điện thoại bỗng nhiên bắt đầu tỉnh táo lại.
Đàn anh đối xử với mình tốt như vậy, có phải là đàn anh cũng có chút cảm tình với mình không nhỉ? Hay chỉ là cảm giác chăm sóc đàn em thôi?
Nếu đàn anh cũng thích mình thì tốt rồi, aiz….
Có người nói, con người ta lúc ốm đau thì sẽ suy nghĩ rất nhiều, bạn học Chu Tiểu Niệm cũng không tránh khỏi. Cậu yếu ớt nằm lỳ ở trên giường, chăn mỏng đắp lên đến eo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó chẳng buồn nhúc nhích, bỗng cậu nhớ tới cái gì đó, bèn tìm tòi điện thoại khắp nơi.
Leo lên QQ trên điện thoại, Chu Tiểu Niệm bất ngờ phát hiện chẳng có bao nhiêu người. Cũng đúng, giữa sáng phần lớn đều đang đi làm hoặc là đang ngủ.
Ngón tay cái không ngừng trượt trượt danh sách, bỗng cậu cậu dừng lại trên tên của đại thần.
Cậu nhớ lại tối qua đại thần khuyên cậu đi tỏ tình, nhưng mình đột nhiên lại đánh mất sĩ khí, có chút cảm giác có lỗi với đại thần.
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Đại thần ╥﹏╥...
Gửi qua mới nhận ra đại thần cũng đang dùng điện thoại, không biết đại thần đang bận hay rảnh, có làm phiền đại thần không ta.
Bất Ngữ: Hử? Bụng không đau nữa hả?
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Sao đại thần biết em đau bụng?
Lâm Trí Ngữ chào giáo viên hướng dẫn xong thì chạy một mạch tới phòng vệ sinh, tập trung nhắn lại cho Chu Tiểu Niệm.
Bất Ngữ: Em nói trên weibo đó, còn đau không? Sao không đi nghỉ đi?
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Ngủ không được _(:3√∠)_
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Đại thần… em sợ đàn anh đối xử tốt với em chỉ vì em là đàn em thôi.
Bất Ngữ: Không phải em nói đàn anh của em cũng là cong sao? Em hợp khẩu vị như thế, cả ngày ở dưới mắt người đó như vậy sao có khả năng người ta không động tâm chứ?
Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Em đâu có hợp khẩu vị… em vừa ngốc lại vừa vụng về.
Bất Ngữ: Không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Bất Ngữ: Em tỏ tình thử xem, nếu như anh ta cũng thích em vậy thì đều là niềm vui, nếu như không thích thì em theo đuổi người ta! Đàn ông tốt giống như em kể rất khó tìm đó.
Lâm Trí Ngữ khen ngợi bản thân mà mặt không đỏ tim không đập, thấy Chu Tiểu Niệm không trả lời, lại gửi tiếp: “Sao?”
“Uhm …. được rồi, nghe đại thần bao giờ cũng không sai!”
Chu Tiểu Niệm bị đại thần làm dao động, liền tràn đầy dũng khí và năng lượng để đi tỏ tình rồi!
Nếu như đàn anh không thích mình! Vậy thì mình theo đuổi ảnh thôi!
Một đại nam sinh thì phải dũng cảm lên