Chu Tiểu Niệm có chút cạn lời mà nhìn tình cảnh hiện tại, mấy đàn anh thường ngày chững chạc đàng hoàng, giờ từng người từng người lại tới kính rượu mình, không uống thì không xong! Mấy người muốn quậy ra cái dạng gì đây hả!
Vốn buổi chiều học xong, cậu mới vừa đi tới trước cổng ký túc xá, thì tình cờ gặp được mấy đàn anh, mấy ảnh nói là anh Lâm ở phòng đối diện muốn ra ngoài tổ chức sinh nhật, hỏi cậu có muốn đi cùng hay không. Cậu vốn muốn về phòng lên mạng, nhưng vừa nhớ lại sự kiện ở ca hội sinh nhật của đại thần huyên náo lớn như vậy, sóng gió vẫn chưa lắng lại, nên đừng về lên mạng là tốt nhất.
Với lại, phải cho anh Lâm mặt mũi nữa chớ, không tới tham gia thì không tốt lắm đâu! Thế là Chu Tiểu Niệm hoàn toàn không phòng bị gì mà đi theo.
Kết quả! Mấy đàn anh trực tiếp tới rót rượu cho mình! Nói cái gì mà chúc em sớm bảo vệ luận văn thành công trở thành đàn em của tụi anh! Thật sự là nói sớm quá đó được chứ!
Chu Tiểu Niệm nhìn ánh mắt như hổ như sói em nhất định phải uống của mấy đàn anh, quả thật sắp khóc luôn rồi! Tửu lượng của cậu cậu tự biết, uống hết mấy ly bia này, cũng đủ để cậu mê man tới sáng ngày mai rồi đó. Tiệc sinh nhật của anh Lâm mình có cần phải thất bại như thế không chứ.
“Mình uống thay em ấy trước nhé, đừng có bắt nạt đàn em vậy chứ.”
Chu Tiểu Niệm nhìn gò má đàn anh đang ừng ực ừng ực uống rượu, hầu kết trượt lên trượt xuống, bia được rót rất nhanh đã theo cổ chảy xuống, cậu lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, thật sự là quá gợi cảm đó được chứ!
Không ngờ anh Lâm bình thường lạnh nhạt nhưng tới thời khắc mấu chốt lại trượng nghĩa như vậy, điểm ấn tượng lại tăng lên nữa rồi!
Nhưng mà …. anh Lâm tửu lượng của anh có được không đó?! Sao lại gục sớm vậy chứ!
Này, này! Đừng tới rót cho em nữa! Không được… Em cũng sắp… sắp gục rồi…!
Anh Tiểu Trần bạn cùng phòng với anh Lâm, đá đá Lâm Trí Ngữ nằm chợp mắt trên ghế.
“Này! Thành công rót gục rồi kìa! Còn không nhanh đứng dậy đem về mà ăn luôn đi!”
Lâm Trí Ngữ mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời, hoàn toàn không nhìn thấy một chút tửu sắc nào.
“Cảm ơn chú em! Đêm nay mày không cần về đâu!”
Lâm Trí Ngữ bảo mấy anh em tốt tản đi, rồi nâng Chu Tiểu Niệm đã mềm thành một bãi dậy gọi taxi về trường học. Lúc đến cổng ký túc xá, nhìn hai cái cửa phòng ký túc xá đối diện nhau của mình và Chu Tiểu Niệm, anh quyết định đi đến cửa phòng ký túc xá của Chu Tiểu Niệm.
“Bạn học Tiểu Niệm ngoan ~ chìa khóa phòng đâu rồi?”
“A… a… trong cặp sách…”
Lâm Trí Ngữ vừa đỡ Chu Tiểu Niệm, vừa móc chìa khóa phòng trong cái ba lô in hình nhân vật hoạt hình trên hai vai Chu Tiểu Niệm ra.
Anh nhìn gian phòng ký túc xá hai người, một cái giường chỉ còn ván giường và đồ đạc linh tinh xếp chồng lên. Vậy thì cũng chỉ còn một cái giường thôi.
Lương duyên trời ban đó nha!
Chu Tiểu Niệm sau khi say rượu không quậy, mà chỉ vù vù ngủ say. Lâm Trí Ngữ cũng rất dễ thay đồ ngủ cho em ấy, nhưng mà trước mắt là thân thể nhỏ trắng trắng mềm mềm, ngáy khò khò yếu ớt, khuôn mặt thường ngày trắng trẻo nhiễm tửu sắc biến thành màu đỏ sẫm, lại có một dạng phong tình ẩn hiện.
Lâm Trí Ngữ bỗng nhiên cảm thấy men rượu mạnh mẽ trào lên, anh lại nhìn về chiếc giường đơn mà tính toán, hai người ngủ vẫn đủ nhưng mà thân thể chắc phải dán sát vào nhau.
Lâm Trí Ngữ mâu thuẫn nhìn trời, phải làm sao bây giờ!
Một đêm này Lâm Trí Ngữ phải chịu giày vò, còn Chu Tiểu Niệm lại yên ổn mà mơ một giấc mơ thật đẹp.
Chu Tiểu Niệm chỉ cảm thấy giấc ngủ này vô cùng an ổn, mặc dù là mùa hè, nhưng lúc thức dậy không đổ mồ hôi giống thường ngày, bên cạnh còn có thứ gì đó mát mẻ, cả người dán sát vào thật sự rất thoải mái.
Ồ? Mình nhớ mình vẫn chưa mua bí đao đâu nha! Vậy… cái thứ mình đang ôm đây… là gì nhỉ?
Chu Tiểu Niệm cuối cùng cũng cam lòng tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, cậu mở đôi mắt đang lim dim buồn ngủ ra, liền nhìn thấy tay chân của mình đều đang gác lên thân một người đàn ông anh tuấn ở bên cạnh, người đàn ông anh tuấn này còn nhăn mày biểu lộ sự khó chịu.
Σ<(っ=°Д°)っ Cái phòng ký túc xá này toàn là một mình tui ngủ không đó! Cái… cái anh chàng đẹp trai này xuyên tới đây hả!
Những khu khác của đại não cũng dần dần tỉnh lại, cái tên nhị hóa này cuối cùng cũng phản ứng lại, đây, đây không phải là anh Lâm ở phòng đối diện ư!
Cậu luống cuống tay chân từ trên người đàn anh bò dậy, nhưng không ngờ lại quấy rầy đến người bên cạnh.
“Đừng nghịch nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Chu Tiểu Niệm nhìn mình lần thứ hai bị đàn anh đẩy ngã, rồi ôm vào trong lồng ngực, cậu có chút há hốc mồm.
Động tác của đàn anh thật là thành thục, chắc chắn đã từng làm rất nhiều lần rồi, đây là đang nhận nhầm người hả?
Aiz không đúng, đàn anh anh thả em ra, anh ôm em chặt quá, mặt em dán lên trên ngực anh rồi!
Ồ? Sao đàn anh lại ở trần nhỉ?
Chu Tiểu Niệm dịch dịch đầu nhìn đàn anh chỉ mặc quần, nhìn lại mình vậy mà đã thay đồ ngủ rồi, mặt liền hơi không kiềm chế được mà bắt đầu nóng lên.
Lâm Trí Ngữ cảm thấy Chu Tiểu Niệm trong ngực cuối cùng cũng không quậy nữa, ở nơi Chu Tiểu Niệm không nhìn thấy, anh chậm rãi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Vốn buổi chiều học xong, cậu mới vừa đi tới trước cổng ký túc xá, thì tình cờ gặp được mấy đàn anh, mấy ảnh nói là anh Lâm ở phòng đối diện muốn ra ngoài tổ chức sinh nhật, hỏi cậu có muốn đi cùng hay không. Cậu vốn muốn về phòng lên mạng, nhưng vừa nhớ lại sự kiện ở ca hội sinh nhật của đại thần huyên náo lớn như vậy, sóng gió vẫn chưa lắng lại, nên đừng về lên mạng là tốt nhất.
Với lại, phải cho anh Lâm mặt mũi nữa chớ, không tới tham gia thì không tốt lắm đâu! Thế là Chu Tiểu Niệm hoàn toàn không phòng bị gì mà đi theo.
Kết quả! Mấy đàn anh trực tiếp tới rót rượu cho mình! Nói cái gì mà chúc em sớm bảo vệ luận văn thành công trở thành đàn em của tụi anh! Thật sự là nói sớm quá đó được chứ!
Chu Tiểu Niệm nhìn ánh mắt như hổ như sói em nhất định phải uống của mấy đàn anh, quả thật sắp khóc luôn rồi! Tửu lượng của cậu cậu tự biết, uống hết mấy ly bia này, cũng đủ để cậu mê man tới sáng ngày mai rồi đó. Tiệc sinh nhật của anh Lâm mình có cần phải thất bại như thế không chứ.
“Mình uống thay em ấy trước nhé, đừng có bắt nạt đàn em vậy chứ.”
Chu Tiểu Niệm nhìn gò má đàn anh đang ừng ực ừng ực uống rượu, hầu kết trượt lên trượt xuống, bia được rót rất nhanh đã theo cổ chảy xuống, cậu lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, thật sự là quá gợi cảm đó được chứ!
Không ngờ anh Lâm bình thường lạnh nhạt nhưng tới thời khắc mấu chốt lại trượng nghĩa như vậy, điểm ấn tượng lại tăng lên nữa rồi!
Nhưng mà …. anh Lâm tửu lượng của anh có được không đó?! Sao lại gục sớm vậy chứ!
Này, này! Đừng tới rót cho em nữa! Không được… Em cũng sắp… sắp gục rồi…!
Anh Tiểu Trần bạn cùng phòng với anh Lâm, đá đá Lâm Trí Ngữ nằm chợp mắt trên ghế.
“Này! Thành công rót gục rồi kìa! Còn không nhanh đứng dậy đem về mà ăn luôn đi!”
Lâm Trí Ngữ mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời, hoàn toàn không nhìn thấy một chút tửu sắc nào.
“Cảm ơn chú em! Đêm nay mày không cần về đâu!”
Lâm Trí Ngữ bảo mấy anh em tốt tản đi, rồi nâng Chu Tiểu Niệm đã mềm thành một bãi dậy gọi taxi về trường học. Lúc đến cổng ký túc xá, nhìn hai cái cửa phòng ký túc xá đối diện nhau của mình và Chu Tiểu Niệm, anh quyết định đi đến cửa phòng ký túc xá của Chu Tiểu Niệm.
“Bạn học Tiểu Niệm ngoan ~ chìa khóa phòng đâu rồi?”
“A… a… trong cặp sách…”
Lâm Trí Ngữ vừa đỡ Chu Tiểu Niệm, vừa móc chìa khóa phòng trong cái ba lô in hình nhân vật hoạt hình trên hai vai Chu Tiểu Niệm ra.
Anh nhìn gian phòng ký túc xá hai người, một cái giường chỉ còn ván giường và đồ đạc linh tinh xếp chồng lên. Vậy thì cũng chỉ còn một cái giường thôi.
Lương duyên trời ban đó nha!
Chu Tiểu Niệm sau khi say rượu không quậy, mà chỉ vù vù ngủ say. Lâm Trí Ngữ cũng rất dễ thay đồ ngủ cho em ấy, nhưng mà trước mắt là thân thể nhỏ trắng trắng mềm mềm, ngáy khò khò yếu ớt, khuôn mặt thường ngày trắng trẻo nhiễm tửu sắc biến thành màu đỏ sẫm, lại có một dạng phong tình ẩn hiện.
Lâm Trí Ngữ bỗng nhiên cảm thấy men rượu mạnh mẽ trào lên, anh lại nhìn về chiếc giường đơn mà tính toán, hai người ngủ vẫn đủ nhưng mà thân thể chắc phải dán sát vào nhau.
Lâm Trí Ngữ mâu thuẫn nhìn trời, phải làm sao bây giờ!
Một đêm này Lâm Trí Ngữ phải chịu giày vò, còn Chu Tiểu Niệm lại yên ổn mà mơ một giấc mơ thật đẹp.
Chu Tiểu Niệm chỉ cảm thấy giấc ngủ này vô cùng an ổn, mặc dù là mùa hè, nhưng lúc thức dậy không đổ mồ hôi giống thường ngày, bên cạnh còn có thứ gì đó mát mẻ, cả người dán sát vào thật sự rất thoải mái.
Ồ? Mình nhớ mình vẫn chưa mua bí đao đâu nha! Vậy… cái thứ mình đang ôm đây… là gì nhỉ?
Chu Tiểu Niệm cuối cùng cũng cam lòng tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, cậu mở đôi mắt đang lim dim buồn ngủ ra, liền nhìn thấy tay chân của mình đều đang gác lên thân một người đàn ông anh tuấn ở bên cạnh, người đàn ông anh tuấn này còn nhăn mày biểu lộ sự khó chịu.
Σ<(っ=°Д°)っ Cái phòng ký túc xá này toàn là một mình tui ngủ không đó! Cái… cái anh chàng đẹp trai này xuyên tới đây hả!
Những khu khác của đại não cũng dần dần tỉnh lại, cái tên nhị hóa này cuối cùng cũng phản ứng lại, đây, đây không phải là anh Lâm ở phòng đối diện ư!
Cậu luống cuống tay chân từ trên người đàn anh bò dậy, nhưng không ngờ lại quấy rầy đến người bên cạnh.
“Đừng nghịch nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Chu Tiểu Niệm nhìn mình lần thứ hai bị đàn anh đẩy ngã, rồi ôm vào trong lồng ngực, cậu có chút há hốc mồm.
Động tác của đàn anh thật là thành thục, chắc chắn đã từng làm rất nhiều lần rồi, đây là đang nhận nhầm người hả?
Aiz không đúng, đàn anh anh thả em ra, anh ôm em chặt quá, mặt em dán lên trên ngực anh rồi!
Ồ? Sao đàn anh lại ở trần nhỉ?
Chu Tiểu Niệm dịch dịch đầu nhìn đàn anh chỉ mặc quần, nhìn lại mình vậy mà đã thay đồ ngủ rồi, mặt liền hơi không kiềm chế được mà bắt đầu nóng lên.
Lâm Trí Ngữ cảm thấy Chu Tiểu Niệm trong ngực cuối cùng cũng không quậy nữa, ở nơi Chu Tiểu Niệm không nhìn thấy, anh chậm rãi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.