Về đến biệt thự của Tần Mặc Uy cũng đã gần nửa đêm , Kỉ Tình rất mệt mỏi, cô chỉ muốn đi tắm sau đó leo lên giường ngủ một giấc thật ngon. Chờ đã, Ngủ? Cô sẽ ngủ ở đâu? Cô tới gần Tần Mặc Uy hỏi:
Lão đại... tối nay...
Theo.
Tần Mặc Uy lên cầu thang, đám Trác ngôn mỗi người đi một nơi Kỉ Tình đành bẽn lẽn theo Tần Mặc Uy. Cô theo anh vào một căn phòng rất rộng với hai màu chủ đạo là đen và trắng.Đập vào mắt cô đầu tiên là chiếc giường lớn trải nệm lông màu đen mềm mại nhìn là chỉ muốn nhảy lên ngủ rồi.Tần Mặc Uy thu hết biểu cảm của cô vào mắt, anh lên tiếng:
Đi tắm.
Tôi không có quần áo. Thực sự khi đến đây cô chỉ có mỗi bộ quần áo trên người và một số giấy tờ tùy thân. Tần Mặc Uy lướt nhìn cô rồi tiến về phía tủ quần áo lấy ra một chiếc áo thun và một chiếc quần cộc của nam rồi đưa cho cô:
Đi tắm, tôi không thích người bẩn.
Ồ ̃
Cô đi vào phòng tắm, chầm chậm cởi bỏ đồ bẩn trên người, xả nước lạnh vào mặt, từng giọt nước chảy trên làn da trơn mớn làm dịu đi bao muộn phiền trong lòng. Cô rất yêu mẹ và đâu có đứa con nào yêu mẹ khi biết mẹ mất lại không khóc, lại rất bình thường? Đó chỉ là cô không muốn người khác thấy mình yếu đuối,cô không khóc không có nghĩa là cô không quan tâm.Ngẩng mặt nhìn bản thân mình trong gương, tự hỏi không biết thời gian qua cô điên cuồng kiếm tiền là vì cái gì?Với chiếc khăn tắm lau khô người, tóc sau đó lấy bộ đồ Tần Mặc Uy đưa, mặc vào người, tuy rộng nhưng thoải mái.Cô mở cửa bước ra, anh thấy cô đi ra thì cầm quần áo vào trong luôn, hơn nửa tiếng sau mới ra với bộ đồ ở nhà, đến trước mặt cô:
Lau tóc.
Tôi hả?
Tần Mặc Uy nhắm mắt:
Tôi cho cô hỏi nhưng đâu có nói là sẽ trả lời.
Kỉ Tình á khẩu không nói được gì, cô lại chăm chú lau khô mái tóc cho anh.
Xong rồi.
Lão đại, tôi hay anh ngủ ở đây?
Cả hai.
Là sao? Tôi...
Tần Mặc uy đứng dậy kéo Kỉ Tình nằm xuống giường khóa chặt cô trong vòng tay mình, dùng một chân tắt đèn sau đó nhắm mắt lại. Cô bất ngờ cố thoát ra nhưng không thể, nó như một khối thép bao chặt lấy cô, càng giãy dụa càng cuốn chặt.
Im lặng, ngủ đi.
Kỉ Tình nằm im,thân thể căng cứng, cô không dám cử động dù chỉ một chút, không thoải mái, cô cố gắng mãi mà không ngủ được.Tần Mặc Uy ôm cô rất chặt ,tựa cằm lên đỉnh đầu cô ngủ ngon lành. Hơi thở đều đều của anh phả vào da đầu cô làm da đầu cô tê rân rân. Tuy anh ngủ nhưng bá khí trên người anh vẫn toả ra nghi ngút , mùi hương trên người anh làm cô cảm thấy xa cách, cảm giác này chính là cực kì khó chịu, cực kì muốn đạp anh bay ra khỏi giường nhưng dù ông trời có cho cô thêm mười lá gan cô cũng không dám. cố gắng mãi cô mới ngủ được.
Dậy.
Một giọng nói vang lên bên tai Kỉ Tình, cô nhíu mày lại giọng ngái ngủ:
Gì? Cho ngủ thêm năm phút đi...
Còn ngủ thì tôi cho cô ngủ luôn đến già, khỏi cần dậy nữa.
Giọng nói đó lại vang lên mang âm hưởng đến từ địa ngục, bất giác cô rùng mình, như nghĩ ra điều gì đó, cô bừng tỉnh dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt của Tần Mặc Uy gần sát mặt cô, tưởng chừng như hai đầu mũi sắp chạm nhau..Tư thế ngủ cũng có gì đó không đúng, Tằn Mặc Uy đang đứng, tay đút túi quần còn cô hai tay cứ ôm chặt lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt vào hông của anh, đu người trước ngực anh mà ngủ. Trông cô lúc này chẳng khác con gấu túi là mấy. Lúc đầu gương mặt cô là ngạc nhiên, sau đó là hoảng hốt và lo sợ, cô nhảy xuống khỏi người anh, lùi ra xa một chút nói nhỏ:
Lão đại, anh không giận tôi chứ?
Ừ.
Thay đồ cho tôi.
Tần Mặc Uy đem quần áo đến quăng qua chỗ Kỉ Tình, bất thần cô chụp lấy, miệng cứng đờ không thốt nên lời. Nhanh, tôi không có thời gian.
Tần Mặc Uy đến gần Kỉ Tình, cô bỗng giật mình nhìn anh. Bộ anh không có tay chân hay sao mà bắt người khác làm việc này?Hơn nữa cô lại là nữ nhân.
Cô có làm không?
C...Có...
Kỉ Tình luống cuống bước đến tay cô cởi từng chiếc cúc áo của anh, chiếc áo rớt xuống để lộ từng múi cơ săn chắc , thân hình mạnh mẽ. làn da trắng mịn mà rất nhiều phụ nữ muốn cũng không được.Ngẩn người ra một chút rồi cô lấy chiếc áo sơ mi mặc vào cho anh.
Xong rồi đó...
Như vậy?Kỉ Tình nhìn Tần Mặc UY. Hình như có gì đó sai sai, cô bỗng đỏ mặt cúi xuống
Chẳng lẽ...... anh ...... anh bắt tôi...... tôi thay cả quần sao???
Ừ.
Tôi...tôi...
Làm hay... cô muốn…
Tôi làm…
Kỉ Tình thẹn quá hóa dận, qùy xuống hai tay cô run rẩy kéo chiếc quần của anh xuống, không giám quay đầu lại nhìn, sau khi cởi được chiếc quần, cô lấy chiếc quần âu mặc vào cho anh, mặt vẫn quay đi chỗ khác.
Nhấc chân…
Kéo chiếc quần lên cô bông giật thót mình, mồ hôi vã ra, nhìn anh cười giả lả:
Việc...việc này a...anh có thể... làm được mà... phải không?
Không.
...
Cả thế giới như sụp đổ, cô há hốc miệng, chỉ có mỗi kéo khóa ... quần ...thôi mà sao lại không làm được? Đôi bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên sau đó rụt lại, đưa lên lại trở về. Tần Mặc Uy thấy hết nhưng anh coi như không biết, nói lớn:
Nhanh...
Kỉ Tình giật mình kéo khóa lên, sau khi chỉn chu lại quần áo cho anh, anh quay qua cô:
Cho cô năm phút thay quần áo, đồ ở trong nhà tắm, có người mang đến rồi.
cô vội vàng chạy vào WC vệ sinh cá nhân xong sau đó lấy đồ ra mặc. Là một chiếc váy suông màu trắng dài gần đến đầu gối của Louis Vuitton. Thiết kế khá đơn giản với một bên áo trễ vai, điểm nhấn là chiếc thắt lưng màu đỏ tươi. Thật không ngờ chiếc váy vừa in với người cô lại rất đẹp vừa để lộ được bờ vai thon gầy, làn da nuột nà cùng đôi chân thon, thẳng tắp, cũng không dài lắm. Phía bên góc hộp đựng chiếc váy là một đôi giầy thể thao màu trắng, cô mỉm cười, thật may không phải giầy cao gót. nhìn mình trong gương cô búi tóc lên, lấy cây châm vàng cài vào.Cô vội chạy xuống lầu, còn một phút cho bữa sáng, lao vội đến bàn cầm ly sữa uống hết sau đó chạy ra ngoài xe. Lúc này Tần Mặc Uy đã yên vị trong xe, Trác Ngôn và Hoắc Tầm cũng lên xe. Vụ lần này Tô Phàm và Hàn Vũ không đi, họ ở lại để lỡ như có chuyện gì sảy ra có thể sử lí luôn được. cô đi ra leo luôn lên xe ngồi cạnh Tần Mặc Uy.
Lão đại, chúng ta đi đâu vậy?
Đi
Tần Mặc Uy ra lệnh cho Trác Ngôn lái xe, lơ luôn câu hỏi của Kỉ Tình, cô tuy ấm ức nhưng vẫn biết điều im lặng.Suốt quãng đường chẳng ai mở miệng nói câu nào cả. Họ dừng lại ở trước một khu trung tâm công nghệ lớn có tên là UNDER , đây là nơi có những công nghệ máy móc tân tiến nhất thế giới. Xe của anh vừa dừng lại thì có một đám người mặc đồ đen bước ra, cúi đầu cung kính, Tần Mặc Uy vào trong trước theo sau là Kỉ Tình, Trác Ngôn và Hoắc Tầm.
Chúng ta đến đây làm gì?
Kỉ Tình vừa ngó xung quanh vừa hỏi, nơi này quả là công nghệ tối tân, thứ gì cũng tự động, hệ thống an ninh thì dày đặc, tuy nhiên cô vẫn chưa biết nơi này dùng để làm gì???
Ở đây là nơi gần nhất có sân bay tư nhân của Tần gia.
Ừ...... Hả? ..... Vậy không lẽ nơi này......
Phải, nơi này thuộc quyền sở hữu của lão đại,đây là Trung tâm sản xuất máy bay quân sự chuyên dụng, chiến hạm, se tăng và rất nhiều loại vũ khí khác.
Kỉ Tình đưa ánh mắt nhìn Tần Mặc Uy, theo cô biết anh mới có tuổi thôi, làm sao có thể sở hữu cơ nghiệp lớn như vậy chứ, buôn bán vũ khí, cô cũng nghĩ anh buôn với số lượng nhỏ, không đáng kể ai ngờ.... không thể tin nổi. Vào trong được một lát thì có một người đàn ông nhỏ con mặc áo màu trắng dài đến đầu gối, mắt đeo kính cận dày cộp hốt hoảng chạy đến chỗ anh:
Lão đại, cuối cùng anh cũng đến, Hứa Hủ có chút trục trặc, chúng tôi làm thế nào cũng không sửa được...
Đi.
Dạ...
Người đó dẫn Tần Mặc uy đi đến một cái bục hình tròn cao, anh quay lại nhìn Kỉ Tình:
Mau.
Cô chạy đến chỗ anh, anh đưa một tay ôm sát eo cô, bước lên một tấm kim loại gì đó to và dầy bằng cái laptop sau đó bay lên, đám Trác Ngôn và người mặc áo trắng theo sát nút phía sau. Bay mãi lên phía trên, trần của tòa nhà bỗng mở ra, sau khi mọi người đi qua lại đóng lại. Nơi này khác hoàn toàn với bên dưới, phải nói là hoàn toàn phá quy luật tự nhiên, con người cứ bay qua bay lại như chim, mấy cái máy bay to đùng đang được lắp ráp tự động bằng máy móc, mấy ông bà kĩ sư chỉ bay qua bay lại giám sát.
Kỉ Tình lúc này phải gọi là quá kinh ngạc.Quả thật anh đi trước thời đại quá nhiều và để tạo ra một nơi như thế này thì chắc chắn phải có một con số trên trời, cô thật sự không biết anh giàu đến mức nào nữa.
Ngạc nhiên?
Tần Mặc Uy cúi nhìn Kỉ Tình, Cô không nhìn anh mà cứ nhìn xung quanh, vô thức gật đầu, bỗng cô chợt lấy hai tay bịt mắt lại, mồ hôi lạnh túa ra, cả người cứ run bần bật cảm tưởng như không còn sức Thấy cô có biểu hiện bất thường tần mặc uy siết chặt eo cô hơn:
Làm sao?
Tôi... tôi sợ... độ cao…
Kỉ Tình ấp úng, mồ hôi ướt đẫm sau lưng, mọi thứ trở nên quay cuồng vô định.Tại hồi nãy mải để ý xung quanh nên cô không cảm thấy gì, chỉ lúc nhìn xuống dưới chân cô mới vậy. Tần Mặc uy tăng tốc về góc phía bên trái bức tường lớn, một cánh cửa hiện ra, anh cùng cô bước vào. Nơi đây lại khác ở dưới hơn, toàn người mặc đồ trắng, họ vây quanh một người đàn ông ghi chép cái gì đó, khi anh tới gần tất cả mới cúi đầu và lùi ra xa. lúc này cô mới biết đó là người máy, trên người anh ta toàn máy móc. Một ông già tóc bạc phơ lại gần Tần Mặc Uy cung kính:
Lão đại theo quan sát và nghiên cứu thì năng lược cần thiết của Hứa Hủ quá lớn, Hiện tại chúng ta chưa tìm được kim loại nào có khả năng chịu nhiệt lớn như vậy.
Tần Mặc Uy xem sét một hồi rồi nói:
Quả thật không có.
Kỉ Tình dòm ngó xung quanh bỗng dừng lại ở một bàn thí nghiệm lớn có đầu đủ các chất hóa học từ phổ biến đến quý hiếm. Cô quay lại nhìn họ:
Tôi có thể tạo ra thứ đó
Tất cả mọi người nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, họ đều là những nhà khoa học, những kĩ sư lão luyện còn chưa tìm ra vậy mà một cô gái trẻ như cô lại có thể.
Nhưng tôi cho các người công thức nha, tôi không muốn làm.
Kỉ Tình vớ một tờ giấy và một cái bút hí hoáy viết sau đó đưa cho Trác Ngôn. Trác Ngôn nhíu mày, thắc mắc:
Một ngàn viên kim cương tím cara để làm gì?
Tất cả mọi người nhìn cô với ánh mắt kì lạ, cần nhiều kim cương như vậy để làm gì?
Hơ? Mọi người đừng nhìn tôi như vậy,Thực ra chất liệu chịu nhiệt là một phần, quan trọng là chất liệu giảm nhiệt, kim cương tím là loại chất liệu giảm nhiệt tốt nhất. Đừng nói với tôi là các người không biết nhé.
Họ lại bắt đầu xì xào, cần số lượng kim cương tím lớn như vậy phải tốn rất nhiều tiền, hơn nữa kim cương tím cũng không phải dễ kiếm.
Được, Ngôn, cậu đi
Tần Mặc Uy nhìn Kỉ Tình , đôi mắt màu đỏ thâm tuý thoáng qua tia cười nhưng sau đó biến mất rất nhanh. Trác Ngôn nhanh chóng đi , các nhà khoa học bắt tay vào pha chế công thức cô đưa. Tần Mặc Uy tiến đến một chiếc bàn có rất nhiều giấy tờ xếp thành chồng, chăm chú ngồi xem, Kỉ Tình kéo cái ghế rất gần anh ngồi xuống. Cô bỗng bị anh thu hút, vẻ mặt anh lúc này rất nghiêm túc, sống mũi cao, thon mà thẳng, hàng chân mày không đen mà nâu như tóc, rất rậm mà gọn gàng. Nổi bật lên là đôi mắt chim ưng dài mà hẹp với tròng mắt màu đỏ tươi, trong veo. Một màu mắt rất hiếm có. Người ta nói chỉ có ác quỷ mới có mắt màu đỏ bởi thế cảm giác ở bên anh như ở bên một ác quỷ vậy, thấp thỏm, lo âu,nguy hiểm, sợ hãi , đó là những từ cụ thể có thể biểu đạt rõ cảm súc của cô. Đắm chìm trong suy nghĩ của mình cô không để ý anh tới cạnh cô từ lúc nào, gương mặt anh ghé sát mặcô, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô, anh cất giọng đều đều:
Đừng nhìn nữa.
Kỉ Tình giật mình mùi long đản hương lan toả vào cánh mũi,từ ngạc nhiên trở thành e ngại, cô ngửa mình ra sau tránh sa anh nhất có thể, tuy không nhìn anh nhưng cô biết anh đanh nhìn cô, nhìn rất thẳng, cái nhìn khiến người ta không rét mà run.
Tần Mặc Uy đổi tư thế ngồi xuống bên cạnh Kỉ Tình, một tay choàng lên vai cô, một tay đặt lân ghế, hai chân bắt chéo nhau ung dung.
Cô nhìn gì?
Câu hỏi làm cô có chút lúng túng chợt một suy nhĩ xoẹt ngang qua cô nhìn anh:
Tôi tò mò một chút...
Gì?
Tại sao anh lại có màu mắt lạ vậy? Chẳng lẽ...
Không giống cô nghĩ là được.
Tần Mặc uy xoa đầu Kỉ Tình, anh quay lại bàn xem giấy tờ, anh nhìn cô:
Cô có thể ra ngoài.
Kỉ Tình mừng thầm, cô sớm đã không chịu nổi cái không khí ớn lạnh ở phòng này, cô đi ra ngoài, vừa đóng cánh cửa lại đã thấy Hoắc Tầm đứng đó, thấy lạ cô hỏi: anh làm gì ở đây vậy?
Đợi cô.
Theo Tôi
Hả? Ừ
Anh ta dẫn Kỉ Tình đi, cô chợt nghĩ đến chuyện hồi nãy
Cho tôi hỏi chút, tại sao lão đại có mằu mắt lạ vậy?
Không phải việc của cô, chỉ cần biết là chẳng ai có thể chống lại anh ấy đâu, nếu cô có ý đó thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt, đến mức mà tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng...
Đến nơi rồi, cô vào đi, tôi đi trước.
Hoắc Tầm đi đã xa cô mới quay lại nhìn. ở nơi đây toàn cửa tự động mà lại hiển nhiên xuất hiện một cánh cửa gỗ, nó được chạm khắc tỉ mỉ đến từng đường nét hoa văn. mở cánh cửa , bước vào, một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi khiến cô rất dễ chịu. nơi này toàn mùi hương của anh chứng tỏ anh rất hay tới đây. cô nhìn thoáng qua ở đây chỉ có một giường lớn, một giá sách cực lớn, một bàn làm việc. có phòng tấm, nhà vệ sinh. trên chiếc giường lớn cô thấy có một chiếc váy ngủ bằng lụa màu trắng rất đẹp. Chắc anh chuẩn bị sẵn cho cô. Cô cầm chiếc váy vô phòng tắm. sau khi tắm xong, cô nhảy tọt lên giường. bây giờ không có gì quan trọng hơn giấc ngủ. từ từ nằm xuống cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ ở nơi này cũng không tệ .