Sau khi trở về thành phố S, ban đầu Tô Thư Nghi còn rất lo mình rời khỏi thành phố Q không lời từ biệt sẽ khiến Cố Gia Huy làm khó mình.
Lại không ngờ lần này người kia lại phá lệ không nhắm vào cô.
Thoắt cái đã tới cuối tuần.
Sáng sớm hôm đó, Tô Thư Nghi thay chiếc váy dài màu đỏ rượu do Cố Mặc Ngôn chuẩn bị cho mình, phối với vòng cổ kim cương và đôi giày cao gót cột dây lụa, chậm rãi đi xuống lầu.
Cố Mặc Ngôn đã chờ sẵn ở tầng dưới, nghe thấy tiếng bước chân liền tùy ý ngẩng đầu lên.
Nhưng ngay khi thấy được Tô Thư Nghi trên cầu thang, anh vẫn không khỏi giật mình.
Anh vẫn luôn biết Tô Thư Nghi rất đẹp, nhưng trước kia Tô Thư Nghi chưa bao giờ tỉ mỉ trang điểm ăn vận, thậm chí nhiều lúc còn cố ý che giấu vẻ ngoài xinh xắn của mình.
Bởi vậy nên khi ấy cô đẹp theo kiểu khiêm tốn, rất nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này cô đang mặc chiếc váy dài anh chọn, trang điểm nhã nhặn, toàn thân lập tức tựa viên kim cương đã được mài dũa, tỏa sáng đến mức khiến người ta chói lóa.
Tô Thư Nghi đi thẳng về phía Cố Mặc Ngôn.
Thấy anh nhìn mình không nói lời nào làm cô hơi ngượng ngùng, đưa tay vuốt tóc hỏi: “Sao thế? Trông lạ lắm à?”
Cô chưa mặc váy kiểu này bao giờ, đặc biệt là vừa rồi cô còn lén lên mạng tìm kiếm thử, giá chiếc váy này đắt đến khiếp người.
“Không đâu.” Lúc này Cố Mặc Ngôn mới hoàn hồn lại: “Đẹp lắm.”
Cố Mặc Ngôn cũng không tiếc lời khen ngợi, đặc biệt khi người này còn là vợ của mình.
Tô Thư Nghi không khỏi sửng sốt.
Hình như đây là lần đầu tiên Cố Mặc Ngôn khen cô?
“Đi thôi.” Cố Mặc Ngôn không nói thêm gì nữa, nhanh chóng chuyển động xe lăn sau đó hai người cùng lên xe.
Lần này bữa tiệc với người nhà của Cố Mặc Ngôn được đặt trong một câu lạc bộ tư nhân sang trọng của thành phố S.
Xe dừng trong câu lạc bộ, Tô Thư Nghi nắm tay Cố Mặc Ngôn xuống xe, vào thang máy lên tầng.
Trong thang máy, Tô Thư Nghi chợt cảm thấy hơi căng thẳng, nhẹ giọng hỏi: “Cố Mặc Ngôn, người nhà anh có khó gần không?”
“Không đâu.” Cố Mặc Ngôn thản nhiên nói, nhưng sau khi trầm ngâm một lát, anh vẫn bổ sung một câu: “Nhưng mà, em vẫn phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Tô Thư Nghi sửng sốt, còn chưa kịp hỏi ‘chuẩn bị tâm lý gì’ thì cửa thang máy đã mở ra, Cố Mặc Ngôn điều khiển xe lăn ra trước.
Tô Thư Nghi vội vàng đuổi theo, hai người nhanh chóng bước vào phòng riêng lớn nhất cuối hành lang.
Vừa vào cửa, Tô Thư Nghi đã thấy trong phòng chỉ có một ông cụ, chắc hẳn là ông nội của Cố Mặc Ngôn.
Tô Thư Nghi vội nở nụ cười lễ phép, tôn kính đi tới định chào hỏi.
Nhưng vừa thấy rõ gương mặt ông cụ, cô lập tức dừng bước, mặt tái nhợt lại.
Ông cụ trước mắt cô tuy rằng lớn tuổi nhưng sống lưng thẳng tắp, ngũ quan trên gương mặt nhăn nheo vẫn rõ nét thâm thúy, đặc biệt là đôi mắt như mắt ưng, lộ ra khí thế uy nghiêm.
Đây là một ông cụ có thể khiến người ta khắc sâu ấn tượng, thế nên Tô Thư Nghi chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra đây chính là gương mặt mà cô từng thấy vô số lần trên tạp chí và tivi.
Ông cụ Cố, Cố Trí Hưng, người đứng đầu gia tộc đệ nhất thành phố S.
Tô Thư Nghi thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.
Ông nội của Cố Mặc Ngôn chính là ông cụ Cố? Nói cách khác, Cố Mặc Ngôn chính là cậu hai thần bí nhà họ Cố ư?
Nhà họ Cố là danh môn đứng đầu thành phố S nên đương nhiên có những câu chuyện khiến người ta bàn luận không dứt.
Ông cụ Cố chỉ có một con trai, nhưng vợ chồng con trai đều tuổi trẻ qua đời, để lại hai đứa cháu.
Hai cháu trai của ông cụ Cố chênh nhau khá nhiều tuổi, cháu lớn đã gần bốn mươi, có một con trai, cũng chính là Cố Gia Huy, được người ngoài xưng là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố.
Mà cháu trai thứ hai của ông cụ Cố nhỏ hơn một chút, chưa đầy ba mươi, nhưng nghe đâu năm trước gặp tai nạn, từ đó trở nên yếu đuối nhiều bệnh, bị đưa ra nước ngoài.
Bởi vì tương đối thần bí nên không có bao nhiêu người biết chuyện của anh.
Hiện giờ xem ra Cố Mặc Ngôn chính là cháu trai thứ hai của ông cụ Cố rồi?
Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mặt mày tái mét, cả người run nhè nhẹ.
Tuy cô biết Cố Mặc Ngôn họ Cố, nhưng trước nay chưa từng cho rằng Cố Mặc Ngôn lại là người nhà họ Cố.
Dù sao ai cũng biết Cố Mặc Ngôn tự mình dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hoàn toàn không thể tưởng được sau lưng anh lại có chỗ dựa vững chắc hùng hậu đến thế.
Vậy nên, Cố Mặc Ngôn cũng chính là chú út của Cố Gia Huy à?
Tô Thư Nghi không ngờ cuộc đời mình lại có thể drama đến thế.
Tình đầu thì thành em rể, còn cô thì lại thành thím út của tình đầu?
“Thư Nghi?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Mặc Ngôn vang lên bên tai, anh trượt xe lăn tới bên này, thấy mặt cô tái nhợt bèn hỏi: “Em không sao chứ?”
“Tôi…” Tô Thư Nghi chợt phát hiện mình không nói được lấy một câu: “Ờm… Cố Mặc Ngôn, tự nhiên tôi thấy chóng mặt khó chịu quá, tôi muốn về.”
Ánh mắt của Cố Mặc Ngôn sa sầm một thoáng rất khó nhận ra, sau đó lại nhanh chóng nói: “Đã đến đây rồi, ăn cơm trước đã.
Anh trai và cháu anh cũng sắp tới.”
Cháu anh cũng sắp tới?
Câu nói này khiến mặt Tô Thư Nghi càng thêm trắng bệch.
“Không, không được thật mà, tôi không thể chịu nổi.” Cô hoảng loạn nói, không tự chủ được lui lại mấy bước: “Ờm… xin lỗi ông nội, cháu tự nhiên thấy chóng mặt buồn nôn quá, cháu xin phép về trước, lần sau cháu sẽ tới thăm xin lỗi ông sau ạ.”
Dứt lời, cô hoàn toàn không dám nhìn ông cụ Cố thêm chút nào, lập tức xoay người rời phòng riêng, gần như là hốt hoảng bỏ chạy.
Sau khi Tô Thư Nghi rời đi, ông cụ Cố trong phòng mới bật cười một tiếng đấy châm chọc: “Cháu sàng đi lọc lại, cuối cùng kiếm được một đứa không biết lễ phép thế đấy à?”
Cố Mặc Ngôn lạnh nhát đánh mắt nhìn ông cụ Cố: “Nếu không phải ông giục gắt quá thi cháu cũng không tìm đâu.”
“Cháu!” Ông cụ Cố tức đến mức thổi râu trừng mắt.
Ông cảm thấy mình chiều cháu trai này nhất, nhưng từ sau sự cố mười năm trước, tính tình cháu trai ngày càng khó nắm bắt, dù ông là ông nội nó cũng không làm gì được!
Cố Mặc Ngôn cũng không để ý tới ông cụ Cố, chỉ chuyển động xe lăn chuẩn bị rời đi.
“Cháu đi đâu đấy!”
“Cháu cũng mất hết khẩu vị rồi.” Cố Mặc Ngôn điều khiển xe lăn không quay đầu lại: “Ông nội ăn chung với nhà anh trai cháu đi.”.