CHƯƠNG 640
“Vậy phải làm sao đây, bác sĩ, mẹ tôi sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đúng không?” Trong lòng Tô Thư Nghi cầu nguyện, Tô Ninh Kiều nhất định phải bình an vô sự.
“Bây giờ chưa nói chắc được, nhưng nếu muốn điều trị thì cần phải tìm được tủy phù hợp.”
“Dùng của tôi!” Tô Thư Nghỉ vội vàng nói: “Tôi là con gái của bà ấy, chắc tuỷ của tôi có thể phù hợp với mẹ.”
Bác sĩ giơ tay ra hiệu cho Tô Thư Nghi đừng lo lăng, giải thích với cô: “Cái này chưa chắc tuỷ của người thân đã phù hợp.
Nhưng nếu là người thẩn thì tỷ lệ tuỷ phù hợp sẽ cao hơn một chút. Cô đi kiểm tra sức khoẻ với so sánh DNA trước đi, phù hợp được là tốt nhất.”
“Được, tôi đi ngay đây bác sĩ.” Nghe bác sĩ nói thế, trong lòng Tô Thư Nghi cũng bùng lên hy vọng: “Bác sĩ, làm ơn, ông nhất định phải cứu mẹ tôi.”
“Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức.”
Bác sĩ quay đầu gọi điều dưỡng bên cạnh: “Lưu Ly, cô dẫn cô ấy đi kiểm tra hiến tủy trước đi.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông.” Sau khi liên tục cảm ơn bác sĩ, Tô Thư Nghi đi theo điêu dưỡng ra khỏi tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Lấy máu, chụp X-quang, xét nghiệm DNA…
Tô Thư Nghi đi theo điều dưỡng làm đủ các loại kiểm tra.
“Sao rồi, bác sĩ, tôi có thể hiến tuỷ cho mẹ tôi được không?” Chờ sau khi làm xong tất cả các loại kiểm tra, Tô Thư Nghỉ nôn nóng kéo bác sĩ kiểm tra cho cô hỏi.
“Kiểm tra cái này cần phải chờ một thời » gian mới có kết quả, bây giờ chưa biết chính xác kết quả. Cô đừng vội, chờ có kết quả chúng tôi sẽ thông báo trước cho cô biết.” Rất hiểu cho sự sốt ruột của Tô Thư Nghỉ, bác sĩ kiên nhãn giải thích với cô.
Nghe thấy còn phải chờ thêm một thời gian, Tô Thư Nghỉ hơi hụt hãng, bây giờ cô nóng lòng muốn biết kết quả.
“Ừm được, làm phiền ông.” Miễn cưỡng nở nụ cười cảm kích với bác sĩ, Tô Thư Nghi hồn bay phách lạc ra khỏi phòng kiểm tra.
Mệt mỏi ngồi trên ghế trong hành lang bệnh viện, Tô Thư Nghi không kìm được rơi nước mắt. Chẳng phải trước giờ mẹ vẫn luôn khoẻ mạnh hay sao? Sao đột nhiên lại chẩn đoán ra bệnh này.
Bây giờ Tô Thư Nghi chỉ hy vọng tuỷ của cô có thể phù hợp với Tô Ninh Kiều, cô không thể mất Tô Ninh Kiều.
Lau đi nước mắt của mình, Tô Thư Nghỉ nhấc chân đi về phía phòng bệnh của Tô Ninh Kiều.
w khi đến cửa phòng bệnh, Tô Thư Nghỉ hít mấy hơi thật sâu, xoa hai mắt mình thật mạnh, cố găng xoá đi dấu vết mình từng khóc.
Tốt hơn hết là bây giờ không nên nói tin này cho Tô Ninh Kiều biết, chờ sau khi có kết quả kiểm tra rồi nói. Tô Thư Nghi không muốn bà lo lắng hốt hoảng, lỡ như cảm xúc bà lại kích động, khiến tình trạng tệ đi thì phải làm sao đây?
Giơ hai ngón trỏ nâng khoé miệng mình lên, Tô Thư Nghi cố găng tập mỉm cười.
Nếu lúc này có người đi ngang qua nhìn thấy, chắc chắn sẽ thấy rất lạ, sao cô gái này cười còn xấu hơn cả khóc vậy.
Cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại, Tô Thư Nghi đẩy cửa phòng bệnh ra.
“Mẹ.’ Tô Thư Nghỉ cố khiến bản thân cười vui vẻ: “Gần đây mẹ thấy thế nào rồi?”
“Thư Nghỉ, con đến rồi.” Nhìn thấy Tô Thư Nghi đến, Tô Ninh Kiều rất vui vẻ: “Lâu lắm rồi con không đến thăm mẹ đấy.”