Chương 661
“Thư Nghi!” Cố Mặc Ngôn không còn nhẹ nhàng khuyên bảo giống như trước đó nữa, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc: ‘Em phải biết ban đầu là Thu Uyển và Trình Nam Quyền cùng nhau cứu em, sao bây giờ em có thể hiểu lầm cô ấy như thế chứ?”
Mặc dù Cố Mặc Ngôn rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Tô Thư Nghỉ, nhưng cô cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác được, nhất là người này còn là ân nhân cứu mạng của cô.
“Cô ta không hề cứu eml” Tô Thư Nghi cao giọng, nóng nảy nói với Cố Mặc Ngôn những gì xảy ra vào ngày hôm đó: “Anh có biết hôm đó là Trình Thu Uyển tìm người bắt cóc em không? Bốn tên ăn mày kia cũng là cô ta tìm đến, lúc trước cô ta còn muốn chụp cảnh em bị làm nhục rồi đăng lên mạng. Cô ta vốn định…”
“Đủ rồi!” Cố Mặc Ngôn không nghe nổi nữa, lạnh lùng ngắt lời Tô Thư Nghĩ: “Tô Thư Nghỉ, chuyện em bị làm nhục cũng không phải một mình Thu Uyển nói, kết quả kiểm tra của bác sĩ lúc trước cũng như vậy, sao em có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ấy?”
“Chắc chắn là Trình Thu Uyển đã mua chuộc bác sĩ kia để cùng nhau lừa gạt anh.” Tô Thư Nghi mất kiên nhẫn nói: ‘Cố Mặc Ngôn, anh tin em được không? Thật sự là Trình Thu Uyển bắt cóc em, cô ta không phải người tốt, anh không thể tin tưởng cô ta.”
Nghe những lời Tô Thư Nghi nói, trong mắt Cố Mặc Ngôn đầy sự thất vọng. Anh cảm thấy bây giờ Tô Thư Nghi đúng là không thể nói lý, khiến người ta cảm thấy cô thật ngang ngược. Đây là Tô Thư Nghỉ hiền lành dịu dàng thuở đầu anh quen ư? Sao anh lại cảm thấy dường như cô đã biến thành người khác rồi.
Nghĩ đến những chuyện Tô Thư Nghi gặp phải gần đây, Cố Mặc Ngôn cố gắng đè nén sự mất kiên nhãn và bực bội trong lòng, không ngừng tự nhủ với bản thân: Nhất định là Tô Thư Nghỉ chịu tổn thương quá lớn nên mới thay đổi tính tình. Bây giờ điều cô ấy cần nhất là sự an ủi từ mình, anh không thể tức giận với cô vào lúc này được.
Cố Mặc Ngôn hít sâu vài hơi, cố gắng bình Tĩnh nói với Tô Thư Nghi: “Thư Nghi, anh và Thu Uyển đã là chuyện quá khứ, bây giờ anh và cô ấy chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thôi. Em yên tâm, anh sẽ không vì cô ấy mà bỏ rơi em, em cũng đừng nhắm vào cô ấy nữa được không?”
“Anh cảm thấy em đang nhắm vào cô †a?”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn chẳng những không tin lời mình mà anh còn nghi ngờ mình đang cố ý vu khống Trình Thu Uyển.
“Thu Uyển không thể nào làm chuyện như em nói được” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn hơi mất kiên nhẫn: “Anh nhìn cô ấy lớn lên, anh hiểu cô ấy, cũng tin tưởng cô ấy. Thu Uyển không phải là loại người đó.”
“Vậy anh cảm thấy em sẽ nói dối anh đúng không?” Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Tô Thư Nghỉ đau lòng khóc nấc lên: ‘Anh cứ bảo vệ Trình Thu Uyển như vậy sao? Anh thà tin tưởng cô ta chứ cũng không chịu tin eml”
“Không phải anh không tin em, chẳng qua là anh cảm thấy bây giờ em đã bị sự ghen †¡ che mờ mắt. Thư Nghỉ à, anh xin em hãy tỉnh táo một chút được không?” Cố Mặc Ngôn hơi tức giận nói, anh thật sự không chịu nổi Tô Thư Nghỉ hiện giờ.
Tô Thư Nghi không biện hộ cho mình nữa, cô chỉ yên lặng nhìn Cố Mặc Ngôn. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong mắt Tô Thư Nghi chất chứa những cảm xúc phức tạp, có đau lòng, tự giều, khổ sở, và cả thất vọng.
Bị sự ghen tị che mờ mắt ư, trong lòng Tô Thư Nghỉ cười mỉa. Khoảnh khắc trước đó cô còn cho răng Cố Mặc Ngôn là người thân thuộc nhất với mình trên đời này, nhưng hóa ra trong lòng anh cô chính là như vậy ư?
Tô Thư Nghi dời mắt khỏi Cố Mặc Ngôn, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng của anh. Dù sao anh cũng chẳng tin lời mình nói, Tô Thư Nghi không muốn tiếp tục ở lại đây tranh cãi với anh nữa.
Nhìn thấy Tô Thư Nghi rời đi, Cố Mặc Ngôn muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng sự kiêu ngạo của bản thân vần khiến anh đứng chôn chân tại chỗ.
Bây giờ trong lòng anh cũng rất tức giận, những lời nói trước đó của Tô Thư Nghi thật sự hơi quá đáng. Không có chứng cứ rõ ràng, sao cô có thể giội hết nước bẩn lên người Trình Thu Uyển?
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.