CHƯƠNG 454
Mặc dù trước đó đã biết ông cụ thiên vị rồi, nhưng cô không ngờ ông cụ lại thiên vị tới mức này. Nếu Cố Thành Vũ biết suy nghĩ của ông cụ, chẳng phải sẽ tức chết sao?
Tô Thư Nghỉ chau mày, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Ông nội thiên vị Cố Mặc Ngôn như thế, có khi nào anh cả Cố Thành Vũ sẽ…
Nói đến tình hình hiện giờ của nhà họ Gố, ông cụ đột nhiên thở dài, nói: ‘Cố Thành Vũ làm anh cả đúng là… haiz, nó quá đề phòng Cố Mặc Ngôn, cứ như Cố Mặc Ngôn là kẻ thù của nó vậy, hoàn toàn không có dáng vẻ của người làm anh. Từ nhỏ nó đã thế rồi, không ngờ lớn lên vẫn thế. Haiz, đúng là gia môn bất hạnh mà. Cho dù bây giờ Cố Mặc Ngôn là cậu chủ của nhà họ Cố, lại còn là tổng giám đốc của tập đoàn Ngôn Diệu nữa, nhưng ngay cả một chút cổ phần trong công ty của nhà họ Cố cũng không có. Người làm ông nội như ông thật hổ thẹn.”
Tô Thư Nghỉ vô cùng kinh ngạc khi nghe được những lời này.
Dưới dự lãnh đạo của Cố Mặc Ngôn, thành tích của tập đoàn Ngôn Diệu tốt hơn qua từng năm. Cố Mặc Ngôn giỏi như vậy, sao anh lại không có cổ phần trong công ty của nhà họ Cố?
Tô Thư Nghi hỏi ông nội: ‘Sao vậy được ạ? Tại sao chứ, Cố Mặc Ngôn cũng là một thành viên trong nhà họ Cố mà, chẳng phải anh ấy nên có sao?”Đọc tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Ông cụ Lục nói: “Đương nhiên là nên có!
Thật ra trước đó ông đã nghĩ đến chuyện chuyển một phần cổ phần cho Cố Mặc Ngôn rồi, nhưng Cố Thành Vũ vẫn luôn gây áp lực rất lớn lên hội đồng quản trị, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ cũng luôn nhìn sắc mặt Cố Thành Vũ để làm việc. Haiz, toàn là một đám phế vật vô dụng. Thế nên hội đồng quản trị không thông qua, cổ phần của Cố Mặc Ngôn vấn treo lơ lửng”
“Vậy chẳng phải là Cố Thành Vũ độc chiếm cổ phần nhà họ Gố sao?”
Cố Trí Hưng gật đầu, cười khẩy: “Còn không phải sao? May mà cháu đã mang thai, lần này xét về phía hội đồng quản trị, cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng có lý do để nhận cổ phần. Tô Thư Nghi, đây chính là nguyên nhân ông muốn cháu và Cố Mặc Ngôn mau chóng kết hôn và mang thai càng sớm càng tốt đó! Nhà họ Cố có thể không có Cố Thành Vũ, nhưng không thể thiếu Cố Mặc Ngôn!”
Đôi mắt Tô Thư Nghi thoáng động.
Chỉ e, bởi vì sự thiên vị lộ liễu của ông cụ cho nên Cố Thành Vũ mới kiêng dè Cố Mặc Ngôn như vậy đó.
Cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể nói khẽ: “Ông nội, ông tốt với Cố Mặc Ngôn thật đấy.”
Ông cụ Gố cười nói: “Cố Mặc Ngôn giống ông nhất nên ông càng thương nó hơn.
Hơn nữa thằng bé này cũng lương thiện lắm, con đừng thấy nó hung dữ lạnh lùng mà nhầm, đó cũng là do tai nạn mười năm trước gây ra thôi. Lúc nhỏ nó rất thân thiết với mọi người, là một đứa bé rất thích nói chuyện. Bây giờ tuổi ông cũng đã lớn, không khống chế được nhiều nữa, thật sự tủi thân cho Cố Mặc Ngôn.”
Ngụ ý của ông cụ Cố đã quá rõ ràng, ông không chỉ thích Cố Mặc Ngôn, mà còn đau xót cho đứa cháu này.
Tô Thư Nghi nghe những lời nói của ông cụ, trong đầu cô không khỏi suy nghĩ.
Con người Cố Thành Vũ đúng là quỷ quyệt xảo trá, lòng tham không đáy. Ông ta đã năm trong tay nhiều cổ phần của nhà họ Cố như vậy rồi mà vẫn còn kiêng kị Cố Mặc Ngôn, vần còn bắt cóc, hãm hại hay thậm chí là muốn trừ khử Cố Mặc Ngôn. Người làm anh này đúng là quá đáng sợ.
Tô Thư Nghỉ cảm thấy đau lòng cho Cố Mặc Ngôn, ngoài tình yêu thương của ông nội, những người khác trong gia đình đều coi anh như kẻ thù.
Rõ ràng anh mới là người không nhận được những thứ mình nên có, một mình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, chống đỡ một tập đoàn lớn như vậy.
Anh không chỉ phải cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp mà còn phải giả vờ tàn tật trước mặt người khác. Phải biết rằng giả vờ tàn phế là một việc rất cực khổ và mệt mỏi.