“Đồ ăn.” Cố Mặc Ngôn trả lời ngắn gọn: “Nếu như em muốn trả ơn anh thì tự mình nấu cơm cho anh ăn đi.”
Tô Thư Nghi trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin vào tai mình.
“Chỉ vậy thôi á?” Cô khó tin nói: “Nhưng đồ ăn em làm cũng không ngon lắm đâu.”
Cô tự nhận đồ ăn mình nấu cùng lắm cũng chỉ tới mức “không khó ăn” thôi, so với tay nghề của má Trương thì quả thật chênh lệch như đầu bếp khách sạn với hàng quán quen đường.
Nhưng người kén ăn như Cố Mặc Ngôn lại nói muốn ăn đồ ăn do cô nấu?
“Sao nào?” Đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn nhíu lại: “Em không muốn à?”
“Đương nhiên không phải.” Tô Thư Nghi vội nói: “Nhưng mà… đấy, anh muốn em nấu cho anh bao nhiêu bữa?”
“Em cảm thấy bao nhiêu bữa thì thích hợp?” Cố Mặc Ngôn hỏi lại.
Lúc này Tô Thư Nghi mới bị hỏi khó.
Một bữa ăn ở nhà hàng bình thường có đắt đi nữa cũng chỉ mấy triệu.
Một trăm tám mươi triệu, chẳng phải cô phải nấu hơn trăm bữa.
“Một trăm bữa?” Cô dè dặt hỏi.
Nhìn dáng vẻ thật sự giống như đang nghiêm túc suy nghĩ tính toán của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy đáng yêu, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, vậy thì một trăm bữa.”
“Vậy anh muốn ăn gì?”
“Không biết.” Cố Mặc Ngôn chậm rãi nói: “Em cứ chọn món sở trường của mình là được.”
“Như vậy sao được.” Tô Thư Nghi thầm nghĩ, một triệu tám một bữa, nhất định phải làm riêng theo yêu cầu của khách hàng: “Thật ra em không biết nấu nhiều món.
Thế này đi, ngày mai em sẽ đọc công thức nấu ăn rồi làm thử cho anh xem nhé?”
“Được.” Nụ cười bên khóe miệng Cố Mặc Ngôn càng sâu hơn.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Cố Mặc Ngôn lại có một cuộc họp, sáng sớm anh đã rời khỏi nhà.
Sau khi Tô Thư Nghi thức dậy, cô tải mấy công thức dạy nấu ăn trên mạng, sau đó bắt đầu nghiên cứu từng công thức một.
Qua quan sát mấy ngày này, cô để ý Cố Mặc Ngôn hình như thích ăn cay.
Cô chọn ba món gà cay, canh chua cá và tiết canh để làm thử.
Bận rộn cả một buổi sáng cô mới làm ra thành phẩm đầu tiên, vội vàng chụp ảnh, gửi tin nhắn Zalo cho Cố Mặc Ngôn, muốn hỏi xem anh thích gì.
Trong phòng họp của tập đoàn Ngôn Diệu.
Tất cả các giám đốc của các bộ phận trong tập đoàn đều đang run rẩy làm báo cáo.
“Cố tổng, đây là kết quả trong quý này của chúng tôi.” Một người đàn ông trung niên trong số đó vừa lau mồ hôi, vừa thận trọng nói: “Anh có hài lòng không?”
Ngón tay thon dài của Cố Mặc Ngôn lật xem tài liệu trong tay, vẻ mặt lạnh lùng: “Ông cảm thấy tôi sẽ hài lòng với thành tích này à?”
Những người trong phòng họp lại sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Vậy… xin hỏi là vấn đề ở chỗ nào?”
“Toàn bộ.” Cố Mặc Ngôn thẳng thừng thốt ra hai chữ, sau đó ném tài liệu trong tay, mặt không cảm xúc nói: “Làm lại.”
Cả phòng họp trở nên im ắng.
Đây chính là Cố Mặc Ngôn, tuy anh là một người đàn ông ngồi xe lăn, nhưng với sự lãnh đạo quyết đoán và chuẩn xác của mình, anh mới có thể khiến tập toàn Ngôn Diệu trở thành công ty đứng đầu một phương chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi.
“Vâng, vâng, Cố tổng.” Người đàn ông trung niên dè dặt nhận lại tài liệu.
Giám đốc tiếp theo đang run rẩy chuẩn bị bắt đầu báo cáo, nhưng lúc này…
Ting.
Tiếng chuông điện thoại to rõ vang lên trong phòng họp yên tĩnh.
Ngay lập tức, những người trong phòng đều sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, hoang mang nhìn nhau.
Rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám mở điện thoại trong thời gian họp?
Ngay lúc những người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, Cố Mặc Ngôn lại thản nhiên đánh mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng lên trên bàn của mình.
Trên màn hình hiển thị Tô Thư Nghi gửi một bức ảnh tới.
Ngón tay thon dài của Cố Mặc Ngôn lướt qua màn hình điện thoại, lập tức nhìn thấy mấy món ăn trong ảnh, còn có tin nhắn Zalo của Tô Thư Nghi.
‘Chủ nợ, hôm nay anh muốn ăn gì?’
Kết hợp với chút icon nịnh nọt.
Những người trong phòng họp nhìn thấy Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại lên thì mới chợt nhận ra, chiếc điện thoại vừa mới vang lên không phải của người khác, mà là của Cố Mặc Ngôn.
Bọn họ đánh mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Phải biết Cố Mặc Ngôn là người cuồng công việc đến mức nào, bình thường ngoài công việc ra thì anh hoàn toàn không cần tới điện thoại.
Bây giờ anh lại đọc tin nhắn Zalo trong cuộc họp?
Lúc mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ thì một cảnh tượng gây sốc hơn đã xảy ra…
Họ nhìn thấy ánh mắt Cố Mặc Ngôn rơi trên màn hình điện thoại, đôi môi mỏng gợi cảm đột nhiên nhếch lên một đường cong.
Những người trong phòng nhất thời như bị sét đánh, tất cả đều trợn tròn mắt.
Anh, sếp lớn như núi băng của bọn họ lại mỉm cười?
Phải biết rằng bao nhiêu người ở đây đều là những người theo Cố Mặc Ngôn sáng lập Ngôn Diệu, nhưng bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông ngồi xe lăn này mỉm cười!
Tô Thư Nghi ở bên kia đang bận rộn trong phòng bếp, cũng không hề biết mấy bức ảnh mình tiện tay gửi đi lại tạo ra khiến tập đoàn Ngôn Diệu chấn động như vậy.
Nhưng sau khi lật giở thêm vài công thức, cô đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên, lập tức nhìn thấy tin nhắn Zalo của Cố Mặc Ngôn…
‘Muốn hết.’
Tham lam thật đấy, Tô Thư Nghi bĩu môi.
Cô đành phải ăn canh chua cá, sau đó tranh thủ buổi chiều làm thêm một món nữa.
Buổi tối, Cố Mặc Ngôn về đến nhà đã thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn, còn có cô gái nhỏ đang bận rộn trong bếp.
Cảnh tượng có vẻ bình thường như vậy lại khiến Cố Mặc Ngôn bất giác cong môi.
“Anh về rồi à?” Lúc này Tô Thư Nghi mới chú ý đến Cố Mặc Ngôn, cô vội vàng đi tới: “Mau rửa tay đi rồi ăn cơm, đồ ăn hơi nhiều, anh có thể ăn được bao nhiêu thì ăn.
Nếu ăn không hết, em có thể làm thành cơm hộp mang đến công ty.”
“Không cần.” Cố Mặc Ngôn ngồi xuống: “Anh ăn hết.”
Tô Thư Nghi lại không nghĩ thế, số lượng này cho dù là bốn người cũng ăn không hết, huống chi là hai người bọn họ.
Nhưng sự thật chứng minh, cô quả thật đã đánh giá thấp sức ăn của Cố Mặc Ngôn mất rồi.
Hôm nay khẩu vị của anh dường như rất tốt, thật sự ăn hết sạch những món ăn cô nấu.
Tô Thư Nghi nhìn mà trợn tròn mắt, dù sao cô và Cố Mặc Ngôn cũng đã ăn chung nhiều bữa cơm, trước đây cô thật sự không phát hiện ra Cố Mặc Ngôn lại là một người có cái bụng không đáy.
Hôm sau là chủ nhật, Tô Thư Nghi lại vội vàng nấu một ngày cơm cho Cố Mặc Ngôn, cuối tuần nhanh chóng trôi qua như thế.
Tới thứ hai, Tô Thư Nghi đi làm.
Trước kia Tô Thư Nghi còn rất thích đi làm, nhưng sau khi Cố Gia Huy trở thành tổng biên tập, cô liền cảm thấy việc đi làm đáng sợ y như gặp mãnh thú vậy.
Mà thật sự đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.
Cô vào văn phòng ngồi còn chưa được bao lâu, chủ biên Tưởng Dung Châu đã vội vàng đi tới: “Tô Thư Nghi, buổi chiều tôi có một buổi phỏng vấn quan trọng, cô giúp tôi sửa lại tài liệu này rồi mang đến phòng làm việc của tổng biên tập đi.”
Tô Thư Nghi nhận lấy, nhíu mày: “Chủ biên, buổi chiều tôi còn phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai, có thể phiền người khác đưa cho tổng biển tập không?”
Tưởng Dung Châu còn chưa trả lời, Khưu Duyệt ở bên cạnh đã móc mỉa nói: “Ôi cô Tô, cô làm ơn đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt như này được không? Mối quan hệ mập mờ giữa cô và tổng biên tập Cố có ai mà không biết, việc gì cô phải giả vờ giả vịt?”
Tô Thư Nghi không ngờ Khưu Duyệt lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, cô lập tức sững người.
Thấy trước mắt là Khưu Duyệt cùng khóa với mình, cô không khỏi nhíu mày: “Khưu Duyệt, cô đừng nói vớ vẩn.”
“Ồ, là tôi nói vớ vẩn hay là cô chột dạ?” Khưu Duyệt cười khẩy liếc nhìn Tô Thư Nghi: “Tô Thư Nghi, cô đừng tưởng người khác mù.”.