Chương 697
“Không thành vấn đề” Trình Thu Uyển nhoẻn cười: “Chỉ cần tôi thấy con của của Tô Thư Nghi biến mất, tôi sẽ lập tức thả họ ra”
“Tốt nhất là cô nói lời giữ lời!” Sau khi nói xong câu đó, Dương Tùng Đức cúp máy luôn.
Dương Tùng Đức nhìn điện thoại trong tay mình rồi lại nghĩ đến chuyện mình vừa mới đồng ý, trong đôi mắt của Dương Tùng Đức toàn là hổ thẹn, anh ta lẩm bẩm: “Cậu Cố, mợ chủ, tôi thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không thể thấy ba mẹ mình gặp chuyện mà không lo được.”
Ở bên kia, Trình Thu Uyển thấy Dương Tùng Đức cúp ngang điện thoại của mình thì cũng chẳng mấy bận tâm, dù gì anh ta cũng đã đồng ý với mình rồi. Ba mẹ của anh ta còn đang năm trong tay cô ta, cô ta cũng không cần lo lắng anh ta sẽ giở trò gì sau lưng mình.
“Hừ! Tô Thư Nghị, lần này để tôi chống mắt lên xem, còn ai sẽ đến cứu được cô nữa.”
Trình Thu Uyển cười khẩy, cô ta lẩm bẩm, trong đôi mắt của cô ta toàn là ghen ghét.
Trình Thu Uyển ngồi trên sô pha, không biết lại nhớ đến chuyện gì, cô ta liền đứng dậy muốn rời đi. Giờ đang là lúc quan trọng, nếu như đột nhiên Cố Mặc Ngôn về nhà nhìn thấy cô ta sẽ không ổn.
Ra đến cửa, Trình Thu Uyển thay giày của mình, cô ta trông thấy dép của Tô Thư Nghỉ và dép của Cố Mặc Ngôn nằm ngay ngắn bên cạnh nhau, Trình Thu Uyển tức giận nắm chặt tay lại.
Cô ta thề rằng, không lâu nữa, cô ta sẽ khiến mọi nơi trong căn nhà này đều không còn hình bóng của Tô Thư Nghi nữa.
Trình Thu Uyển đánh mắt sang chỗ khác, cô ta mở cánh cửa lớn, nhưng không ngờ người đứng ở ngoài cửa lại là người dù có thế nào cô ta cũng không ngờ đến.
“Anh, sao… sao anh lại ở đây?” Cô ta không ngờ mình lại gặp được Trình Nam Quyền ở đây, Trình Thu Uyển lắp ba lắp bắp hỏi, dáng vẻ chột dạ sau khi làm chuyện xấu.
“Anh nên hỏi em câu này mới phải.” Trình Nam Quyền nhìn chằm chằm Trình Thu Uyển bằng ánh mắt sắc bén: “Em làm gì trong nhà của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi?”
“Em… em…” Mắt Trình Thu Uyển đảo như rang lạc, tự dưng cô ta lại không tìm được lý do hợp lý để giải thích với Trình Nam Quyền tại sao mình lại ở chỗ này.
Tuy Trình Nam Quyền không đoán được rốt cuộc Trình Thu Uyển đã làm gì trong nhà của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi, nhưng trông thấy dáng vẻ chột dạ hiện giờ của cô ta, anh ta cũng biết, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.
“Trước đây em đã làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng như thế với Tô Thư Nghi rồi, vẫn chưa đủ sao? Hiện giờ em còn muốn làm gì nữa?” Trình Nam Quyền nghiêm khắc hỏi cô ta.
Đột nhiên bị Trình Nam Quyền lớn tiếng nói như thế, Trình Thu Uyển sợ đến mức run lên bần bật, sau đó cô ta cũng không vui nói: “Anh, anh làm em sợ rồi đấy, anh quát em như thế làm gì?”
Trình Nam Quyền tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Trình Thu Uyển rồi nói: “Nói! Rốt cuộc em còn đang định làm gì nữa! Anh nói cho em biết, nếu như em còn dám làm chuyện gì làm tổn hại đến Tô Thư Nghi nữa, anh sẽ là người đầu tiên không tha cho eml”
“Anh!” Trình Thư Uyển chưa bao giờ thấy Trình Nam Quyền đối xử với mình như thế này, từ bé đến lớn anh ta luôn bao bọc cô ta trong lòng bàn tay để yêu thương, bây giờ thấy anh ta chỉ thẳng tay vào mặt mình rồi quát măng, cô ta lập tức nổi giận.
“Sao anh lại nói với em như thế chứ, em mới là em gái của anh nhé? Tại sao anh luôn bảo vệ một người ngoài như Tô Thư Nghỉ vậy, bây giờ anh còn vì cô ta mà quát em nữal”
Nghe thấy những lời Trình Thu Uyển, đột nhiên Trình Nam Quyền bật cười, có điều nụ cười ấy rất lạnh lùng, trong đôi mắt không hề có ý cười mà có một cảm giác khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Trình Thu Uyển cũng bị dọa sợ bởi nụ cười này của Trình Nam Quyền, cô ta vô thức lùi về phía sau một bước, không còn dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy nữa: “Anh… anh… anh cười gì thế?”
“Thật không?” Trình Nam Quyền nhìn chằm chăm Trình Thu Uyển rồi hỏi.
“Thật gì cơ?” Trình Nam Quyền hỏi một câu không đầu không đuôi, Trình Thu Uyển cũng không hiểu rốt cuộc anh ta có ý gì.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.