Chương 730
Thế nhưng, Trình Thư Nghỉ cũng thầm hỏi bản thân trong lòng, thực sự chỉ muốn vĩnh biệt quá khứ thôi sao? Nếu muốn vĩnh biệt quá khứ, vậy sao phải đấu giá nhãn kết hôn trước mặt Cố Mặc Ngôn? Mà khi thấy Cố Mặc Ngôn phãn nộ, trong lòng lại dâng lên niềm hân hoan là sao?
Không dám nghĩ sâu thêm, Trình Thư Nghi quay đầu nhìn chiếc nhẫn trên bục trưng bày.
Có luyến tiếc không? Gó.
Đã từng thích đến nỗi đeo trên tay cả ngày lẫn đêm, đến cả tắm cũng không nỡ tháo xuống. Sau này căm hận đến vậy, cô liền nhịn đau tháo xuống khóa nó trong ngăn kéo, năm năm qua chưa từng mở ra nhìn. Dường như tất cả tình cảm cô dành cho.
Cố Mặc Ngôn đều dồn hết vào chính nhẫn nho nhỏ này.
Đối với Trình Thư Nghi, chiếc nhẫn nho nhỏ lóe ánh bạc này đại diện cho bọn họ, đại diện cho quá khứ. Khiến cô năm năm cũng không dám nhìn thêm lần nào, sợ nó mang theo những ngọt ngào và đau khổ hoàn toàn dìm chết, hủy diệt cô như sóng cuộn biển gầm.
Trước khi về nước, cô lấy can đảm lấy nó ra. Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, Trình Thư Nghi nói với mình rằng, phải về rồi, chuyện năm năm trước không có can đảm đối mặt, cuối cùng bây giờ cô phải đối mặt rồi Khi quyết định đấu giá chiếc nhẫn này, trong lòng Trình Thư Nghỉ rất đau đớn, cảm giác này như thể chiếc nhẫn không phải lấy ra từ tay cô, mà là móc từ tim cô ra vậy, lẫn cả máu thịt, đau đến mức toàn thân cô phát run.
Thế nhưng, không đau thì sao vết thương khỏi được đây?
“Mọi người yên lặng, yên lặng đã nào…” Người đấu giá ra hiệu mọi người dưới sân khấu yên lặng, sau đó nói về lai lịch của chiếc nhẫn này.
“Vật phẩm này là của cô cả Trình Thư Nghi của tập đoàn Trình Thị, chiếc nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt với cô ấy. Bây giờ xin mời cô Trình Thư Nghỉ lên sân khấu giới thiệu với mọi người.”
Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Trình Thư Nghi đứng dậy bước lên sân khấu. Nhìn Trình Thư Nghỉ bước từng bước lên bục triển lãm, Cố Mặc Ngôn lại cảm thấy cô đang rời xa mình từng bước một.
“Chào mọi người, tôi là Trình Thư Nghi, cũng chính là chủ nhân của chiếc nhắn này. Giống như người đấu giá vừa mới nói, chiếc.
nhẫn này có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi. Mà giờ tôi muốn đấu giá nó, đồng thời tôi cũng muốn tặng một câu nói cho chủ nhân tiếp theo của chiếc nhẫn: Chỉ cần bạn nhịn đau buông tay thì có thể bắt đầu lại cuộc đời mới của mình. Cảm ơn mọi người.”
Trình Thư Nghỉ hơi khom lưng với mọi người dưới sân khấu, sau đó quay người đi xuống bục, quay trở về chỗ ngồi của mình.
Tuy rằng Tô Thư Nghỉ, không đúng, nên là Trình Thư Nghỉ rồi, Cố Mặc Ngôn cười khổ một tiếng.
Tuy rằng Trình Thư Nghi đi từ trên bục xuống bục, từ đấu tới cuối chẳng nhìn mình lấy một cái, nhưng anh lại cảm nhận được cô nói lời này để anh tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhịn đau buông tay? Cô ấy muốn vứt bỏ quan hệ với anh sao?
Không thể nào, anh tuyệt đối không cho phép!
“Được rồi, bây giờ bắt đầu đấu giá. Theo như yêu cầu của cô.
Trình, giá khởi điểm của chiếc nhắn này là 0, mọi người có thể ra giá tùy ý.”
“Sáu mươi triệu.”
“Chín mươi triệu.”
“Một trăm năm mươi triệu.”
Tuy mọi người đều coi thường chiếc nhẫn này trông bình thường, chất liệu cũng tâm thường, nhưng giờ biết nó là đồ của cô cả nhà họ Trình rồi, để giữ thể diện cho nhà họ Trình, vẫn lần lượt bắt đầu ra giá.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.