Chương 774
“Mày không biết tao nhưng tao thì lại biết mày!” Giọng nói của tên cướp lại vang lên: “Người tao muốn tìm chính là mày, tổng giám đốc Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu! Năm năm trước tao đã lấy hết tài sản để mua cổ phiếu của tập đoàn Ngôn Diệu, lúc đó mày đảm bảo với cổ đông bọn tao thế nào. Mày nói bọn tao nhất định phải tin tưởng mày, mày sẽ không để tiền mồ.
hôi xương máu của bọn tao đổ sông đổ biển, nhưng mày tự vấn lương tâm mình xem mày đã làm gì đi!”
Giọng nói của tên cướp nghe rất gay gắt.
“Tập đoàn Ngôn Diệu đột nhiên bị rò rỉ bí mật kinh doanh, cổ phiếu lao dốc, tao mất hết cả vốn liếng! Vợ cũng ôm con rời đi, còn lại một mình tao lang bạt khắp nơi suốt những năm qua, sống cuộc sống đơn độc không nơi nương tựa. Tất cả đều là do.
thằng súc sinh không bằng heo chó mày hại. Nếu không phải tại mày thì sao tao lại sa sút đến tình cảnh bây giờ! Nhưng mày thì sao? Mày lại có thể tiếp tục sống cuộc sống giàu có của mày như một con chó đội lốt người. Người như mày căn bản không đáng được sống, mày nên xuống địa ngục mới phải!”
Hóa ra là vì cái quỹ kia!
Tên cướp vừa dứt lời, Trình Thư Nghỉ liền nghe bên trong truyền ra tiếng kêu kinh ngạc của đám người, trong đó còn xen lẫn tiếng cười báo thù của tên cướp và tiếng rên rỉ đau đớn của Cố Mặc Ngôn.
Trình Thư Nghỉ lo lắng cho sự an toàn của Cố Mặc Ngôn, cô sốt ruột đứng dậy muốn đến gần hơn một chút để nhìn rõ tình hình trong đại sảnh, nhưng lại bị Hà Kim Minh ở bên cạnh kéo lại.
“Em làm gì vậy? Cho dù em không quan tâm đến an nguy của mình thì cũng phải nghĩ cho Manh Bảo! Bây giờ chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi rồi báo cảnh sát, tạm thời đừng lo lắng chuyện không cần thiết.”
Hà Kim Minh nắm chặt tay Trình Thư Nghi, sắc mặt anh ta rất lo lắng, ở đây thêm một phút đồng nghĩa với việc thêm một phút nguy hiểm. Bây giờ anh ta vẫn chưa sẵn sàng mạo hiểm tính mạng vì người khác đâu.
Hơn nữa, anh ta cũng chỉ quan tâm đến sự an toàn của Trình Thư Nghi và Manh Bảo, còn sống chết của những người khác không liên quan gì đến anh ta hết, anh ta cũng chẳng tội gì phải mạo hiểm tính mạo để cứu họ.
“Không phải chuyện không cần thiết!” Manh Bảo tức giận trừng mắt nhìn Hà Kim Minh, sau đó rơm rớm nước mắt quay đầu nhìn Trình Thư Nghĩ: “Mẹ ơi, chúng ta đi cứu ba đi được không?”
Nhìn Manh Bảo trong lòng, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng hạ quyết tâm lập tức rời đi. Cho dù thế nào, cô cũng không thể để Manh Bảo rơi vào nguy hiểm. Còn Cố Mặc Ngôn… thôi đi! Dù sao.
bây giờ người này cũng không liên quan gì với mình.
Trình Thư Nghi hạ quyết tâm, cô bế Manh Bảo chuẩn bị rời đi cùng Hà Kim Minh, nhưng câu nói lọt vào tai lại khiến cô khựng người lại “Thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu năm đó là chính mày tự tiết lộ ra ngoài đúng không?”
Sau khi nghe câu nói này, trong lòng Trình Thư Nghi kinh hãi vô.
cùng. Năm đó, lúc thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu.
bị tiết lộ, cô vừa trải qua vụ bắt cóc do Trình Thu Uyển lên kế hoạch, vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
Cô vẫn nhớ khoảng thời gian đó Cố Mặc Ngôn bận rất nhiều việc vì chuyện này, đến mức gần như không thể dành thời gian để ở bệnh viện cùng cô. Sao có thể là chính anh tiết lộ thông tin khách hàng như tên cướp nói chứ?
Trong lòng nghỉ hoặc, Trình Thư Nghỉ thoáng dừng bước.
Tên cướp tiếp tục nói: “Mày nói với bên ngoài là bị hacker xâm nhập gì đó, nhưng căn bản chỉ là mấy lời nhảm chó thôi! Tao đã điều tra rõ ràng rồi, mày làm vậy là vì con vợ mày!”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.