Trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy, nghe rất bình thường. Tạm thời cô không nên lo lắng cho Doãn Quang Huy. Mà trong tay của cô đang cầm con búp bê Nga mà Doãn Quang Huy tặng cho cô.
Cô đã từng thấy qua búp bê Nga một lần. Là con búp bê Nga đã khiến cô và Doãn Quang Huy gặp gỡ…
Lăng Lỵ cụp mắt xuống, cẩn thận từng ly từng tí mở hộp giấy, lấy búp bê được gói trong giấy bong bóng ra để trong lòng bàn tay. Bất ngờ không kịp đề phòng, gió từ bên ngoài cửa sổ lồng vào, thổi bay tờ giấy bong bóng không có gam lượng nào tới bên cạnh cái ghế bành duy nhất trong phòng của Doãn Quang Huy.
Lăng Lỵ đi tới bên cạnh ghế bành, lục tìm giấy bong bóng.
Ghế bành rất bình thường, bên cạnh ghế bành có một cái đèn đứng, cũng rất bình thường. Nhưng cái gì đang đặt trên cái bàn bên cạnh đèn đứng vậy cà?
Lăng Lỵ đến gần, xác định là cô không có hoa mắt nhìn lầm. Đó là lịch năm nay của một trang web bán đấu giá nữ trang mà cô cùng nhiều người mẫu khác hợp tác chụp chung để dùng làm quà tặng sản phẩm.
Dĩ nhiên Doãn Quang Huy không cần mua nữ trang. Người yêu của anh lại là đàn ông, càng không thể có liên quan tới nữ trang. Như vậy, lịch này từ đâu mà có?
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, Lăng Lỵ nhìn trên bàn dò tìm. Cẩn thận nhìn lên, phía trên còn có mấy tạp chí cũ mà bao năm qua cô làm việc cho họ. Mỗi cuốn đều có đánh dấu vài chỗ đã lật xem. Thậm chí còn có tạp chí của nhiều năm trước mà ngay chính cả cô cũng không còn cất giữ.
Tại sao nhiều như vậy? Doãn Quang Huy muốn những thứ này để làm cái gì?
Nếu là tình cờ, vì sao cuốn nào cũng có cô trong đó?
Lăng Lỵ càng xem càng cảm thấy đỏ mặt nóng tai, không dám tiếp tục suy nghĩ nhiểu nữa, lật đật lượm rồi nhét hết giấy bong bóng, kể cả búp bê Nga vào trong hộp giấy, cô phải đè nó tụi nó xuống thì mới đóng chặt được cái hộp.
Cô sẽ không ở gần Doãn Quang Huy nữa. Ở bên cạnh anh thật quá nguy hiểm. Cô rất muốn đắm chìm nhưng lại không thể. Rõ ràng là cô đang sa ngã nhưng lại không thể thoát ra được.
Cô vừa hi vọng anh thích cô, vừa sợ hãi anh thích cô…
“Doãn Quang Huy?”
Lăng Lỵ gõ cửa phòng tắm, muốn tránh anh trốn về phòng của mình. Đáng lẽ là anh phải tắm xong rồi chứ? Cô vừa mới nghe tiếng nước chảy ngừng lại mà.
Không có tiếng trả lời từ sau cánh cửa mỏng.
"Doãn Quang Huy? Doãn Quang Huy?" Lăng Lỵ lại gõ nhẹ hai lần nữa. Đằng sau cánh cửa vẫn im lặng như cũ, không một tiếng động, khiến cô không khỏi không lo lắng.
Lăng Lỵ kề tai lên cửa phòng tắm. Phía sau cửa im ắng, hoàn toàn không có một tiếng động nào. Quả thật là không có động tĩnh gì, không có tiếng máy sấy tóc đang thổi, cũng không có tiếng đánh răng súc miệng.
…Chẳng lẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?
Lăng Lỵ thử xoay xoay núm cửa. Thật là may, Doãn Quang Huy nghe lời cô, không khóa trái cửa lại. Cô đẩy cánh cửa, hé ra một chút rồi hé một con mắt nhìn vào trong.
Chỉ thấy phòng tắm hoa sen riêng vẫn còn ướt, cửa kéo đã mở ra, cả phòng tràn đầy hơi nóng. Những nơi có thể nhìn thấy lại không có bóng dáng của anh.
Bên trong phòng tắm hoa sen không có, bồn rửa tay bên cạnh cũng không có… Làm sao có thể?
Lăng Lỵ đảo mắt nhìn tới nhìn lui mấy lần cũng không thấy, càng tìm càng hoảng hốt. Đến khi cụp mắt xuống thì mới phát hiện Doãn Quang Huy quần áo chỉnh tề đang nằm lăn ở dưới đất.
“Doãn Quang Huy?!” Bị té bất tỉnh? Ngủ gục? Hay là trúng độc ô-xít-các-bon? Lăng Lỵ vội vàng mở toang cửa ra, ngồi xỗm xuống bên cạnh anh, quên luôn hộp giấy đựng búp bê Nga, vội vàng lấy một ngón tay thăm dò hơi thở của anh…
Không có hô hấp? Làm sao có thể?!
Sắc mặt Lăng Lỵ trắng bạch, bị Doãn Quang Huy dọa sợ, cô đưa tay chạm vào mặt của anh, rồi lại thăm dò mũi của anh một lần nữa. Không có hô hấp, thật không có, vẫn là không có!
Làm sao bây giờ? Cô đã từng học qua thuật hô hấp nhân tạo nhiều năm trước lúc còn đi học, nhưng cô đã sớm quên thao tác thực tế như thế nào rồi…
Lăng Lỵ vô cùng hoảng hốt, quyết định chạy ra phòng khách, gọi xe cứu thương, rồi trở lại nhớ xem phải cấp cứu như thế nào.
Cô vừa xoải bước lao ra khỏi phòng tắm thì cái chân thình lình bị một bàn tay chụp lại!
“Hù!” Vốn là đang hoảng sợ, Lăng Lỵ bị hù đến lợi hại hơn, mặt trắng bệch ra, cơ hồ trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ánh mắt hoảng sợ của cô từ từ nhìn xuống đất, rõ ràng lúc nãy cái người nằm trên mặt đất, Doãn Quang Huy, đã không còn hô hấp, bây giờ đang cười lăn lộn.
“Em nha Lăng Lỵ, chồng em té bất tỉnh nằm trong phòng tắm như vậy mà em lại bỏ chạy, không phải là mất đạo nghĩa lắm sao? Ha ha ha!"
Lăng Lỵ nhìn Doãn Quang Huy, kinh ngạc không thốt nên lời, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Vốn là tôi muốn thừa dịp lúc em đang hô hấp nhân tạo thì sẽ bật dậy hù em chơi. Không ngờ em lại có thể chạy ra ngoài cửa, không có tôi cơ hội nào để biểu hiện. Thật là, hại tôi ngừng thở lâu như vậy." Tính cách đùa giỡn của Doãn Quang Huy nổi lên, cười đến mức khiến người khác thật muốn nổi khùng.
Lăng Lỵ chậm lụt vài nhịp, rốt cuộc mới ý thức được mới vừa rồi là cô bị Doãn Quang Huy trêu đùa. Anh biến cô thành một trò đùa khổng lồ, hơn nữa lại còn cười khoái trá như thế.
"Anh gạt tôi? Tại sao anh lại dùng những chuyện này mà đùa giỡn như vậy hả?”
Lăng Lỵ không thể tưởng tượng nổi nhìn anh chằm chằm. Sắc mặt trắng bệch dần dần chuyển đỏ, nhưng mà đỏ kiểu này là dấu hiệu của sự tức giận.
“Tôi chỉ đùa một chút thôi, muốn xem phản ứng của em như thế nào mà thôi.” Doãn Quang Huy vẫn còn cười, hoàn toàn không phát hiện trên mặt cô sắp nổi phong ba.
Đùa chút thôi? Đùa chút thôi?! Chuyện này mà cũng đùa được sao?!
Lăng Lỵ tức đến nổi cầm búp bê Nga trên tay đập anh!
“Chuyện này không đáng cười! Chỗ nào buồn cười hả? Tại sao anh có thể quá đáng như vậy? Loại người như anh hành động quả thật… quả thật là ác đức mà!” Lăng Lỵ tức giận lên án!
Mới vừa rồi máu trong người cô như sắp bị rút sạch, tim tưởng chừng như bị ngừng đập. Vậy mà anh còn nói đây chỉ là trò đùa nhỏ! Lăng Ly tăng sức đánh túi bụi lên người anh một hồi.
“A a a ! Hà Hà hà!” Thì ra lúc cô nóng giận đánh người quả thật là buồn cười,lại đáng yêu. Cử chỉ trẻ con của Lăng Ly chọc cười Doãn Thanh Huy, khiến anh bật cười lớn hơn.
“Được rồi, được rồi, được rồi! Em đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ phá hư búp bê Nga đó. Tôi sợ em rồi.” Doãn Quang Huy cười xin khoan dung, nhưng Lăng Ly lại cười không nổi.
“Sợ? anh biết sợ là gì sao? Anh biết tôi sợ kề tai vào cửa như thế nào không? Anh có biết tôi rất sợ sau khi mở cửa, không biết cái gì sẽ chờ đợi tôi đằng sau cánh cửa không? Vì sao anh có thể gạt tôi như vậy?!” Sau khi mở cửa, chờ cô là sự mất tích của mẹ, hay là những lời mắng và đòn hiểm không thể tránh khỏi của cha?
Trò đùa của Doãn Quang Huy hoàn toàn đạp lên nỗi khổ sở của Lăng Ly, gợi lên những ký ức thê thảm, nặng nề không thể gánh nổi của cô, khiến cô khống chế không được mà tức giận chỉ trích, khóc lóc loạn lên mà không hề báo trước.
Doãn Quang Huy bị nước mắt bất ngờ của cô dọa tới mức giật mình.
Lăng Ly chưa bao giờ khóc. Cho dù bị cha cô đánh, cho dù lúc anh đồng ý kết hôn giả với cô, cùng lắm thì cô chỉ ứa nước mắt; hôm nay anh lại làm cho cô khóc thảm đến như thế này.
Anh chỉ muốn đùa với cô một tí, muốn xem cái dáng hốt hoảng của cô ra sao. Anh không nghĩ đến mình hù cô tới phát khóc…Doãn Quang Huy nhớ lại lúc mới quen Lăng Ly, bộ dạng hoảng sợ của cô đứng bên ngoài lắng nghe động tĩnh bên trong nhà; hồi tưởng tình cảnh kinh khủng khi cô bị cha mình kéo tóc đập vào tường…
Chết rồi! Anh đùa cái gì không đùa, lại đùa chuyện này? Làm sao bây giờ?!
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Không, không sao, tôi…tôi sẽ không còn như vậy nữa. Tôi sẽ hại em khổ sợ như thế này…” Lăng Ly khóc đến nổi trong lòng Doãn Quang Huy rối loạn, tay chân luống cuống, nói chuyện lắp bắp.
“Tôi tin anh mới là lạ đó. Anh lúc nào cũng trêu chọc tôi!” Lăng Ly càng khóc càng lớn.
“Tôi chưa hề trêu chọc em, càng không có lúc nào cũng.” Sự lên án này rất nghiêm trọng nha. Chân tình của anh có nhật nguyệt chứng giám đó.
“Anh chính là trêu chọc tôi. Trong phòng của anh để một đống tạp chí của tôi, lại không biết đi đâu trộm được lịch mới của trang web. Còn không hiểu vì sai lại chạy tới thăm dò, tìm người ta đi ăn cơm, chăm sóc đến nổi khiến người ta không thể bắt bẻ được, còn cho người ta một đống đồ này nọ…” Lăng Ly khóc huhu, càng về sau lại càng không biết cô đang chỉ trích lung tung cái gì.
Đều là tại anh khiến cô không biết phải làm cái gì, một lòng từ trên xuống dưới, chợt buồn chợt vui…
“Những tạp chí kia là do người ta gởi kèm cho tôi, còn lịch là do tôi email người bán hỏi có thể đặc biệt bán lại cho tôi không. Sở dĩ tôi thu nhập những thứ này là vì có em trong đó. Tôi thật sự thích em, không hề đùa cợt em. Lăng Ly, tôi thích em, rất là yêu thích em.” Nghe Lăng Ly nói, Doãn Quang Huy sững sờ một chút. Sau đó mới từ từ nhớ ra rằng anh đã để những thứ này ở trong phòng, đương nhiên là cô có thể nhìn thấy.
Vậy nếu đã bị nhìn thấy thì còn giấu diếm làm gì, đành tỏ rõ tâm ý thôi.
Lo lắng cho sự vui vẻ của cô như vậy, Lăng Ly nhất định sẽ tha thứ cho anh, mà không nổi khùng với anh nữa chứ hả?
“Anh đang nói cái khỉ gió gì vậy? Làm sao anh có thể thích tôi được? Lý Chấn kia đâu? Phản ứng của cô cùng với phỏng đoán của Doãn Quang Huy hoàn toàn khác nhau. Lăng Ly nghe anh nói thì càng ngày càng tức giận.
“Tại sao tôi không thể thích em?” Doãn Quang Huy hoàn toàn không hiểu vì sao cô khóc, không biết nên làm cái gì cho đúng. Anh hận không thể móc tim của cô ra nhìn cho rõ, quên mất nguyên nhân là vì Lý Chấn kia.
Doãn Quang Huy đi tới trước mặt của Lăng Ly, mắt nhìn cô một cách mong chờ, hết sức trịnh trong nói:”Lăng Ly, tôi thật yêu thích em. Lần trước nghe em nói với cha em đừng đánh mặt em lúc tức giận, tôi chỉ nghĩ tới chuyện mau cưới em về. Như vậy thì tóc, gương mặt, thân thể,tay, chân của em đều là của tôi, không người nào được phép đánh, cũng không người nào…
“Rốt cuộc là anh đang nói cái gì vậy?” Lăng Ly kinh ngạc nhìn anh.
Tại sao anh có thể nói thích cô? Tại sao có thể nói những lời tỏ tình nhột nhạt này với cô? Rõ ràng là anh đã có người yêu mà!
“Tôi nói vậy còn không rõ ràng hay sao? Em muốn tôi nói tiếp, tôi còn có thể nói lại nữa đó.” Doãn Quang Huy cười, rồi tiếp tục nói tiếp.
“Tôi thật sự rất thich em, thường xuyên nhớ tới em, muốn nhìn em cười, muốn bảo vệ em, muốn cho em rất nhiều, rất nhiều…Lúc tôi tới thăm em, nhìn em ăn mặc ít như vậy mà vẫn còn chụp hình, tôi rất đau lòng rất muốn bảo em không cần chụp nữa, tôi”
“Doãn Quang Huy, anh uống say rồi. Tôi muốn về phòng ngủ sớm. Ngủ ngon!” Lăng Ly cắt ngang lời anh, lắc đầu, không muốn nghe nữa.
Giọng nói đa tình của anh khiêu khích nhịp đập trái tim của cô hỗn loạn, cơ hồ sẽ mất lúc nào không hay biết.
Lăng Ly muốn trốn khỏi không gian chật hẹp trong phòng tắm, nhưng lại bị Doãn Quang Huy cản đường lại, ép cô sát vào cạnh tường, hai cánh tay chống đỡ bên người của cô.
“Tôi không có say. Tôi có chỗ nào giống như uống say đây?” Anh nói chuyện có trât tự như vậy, làm sao mà giống con ma men? Doãn Quang Huy cúi người chăm chú nhìn cô.
Mặt của cô rất nhỏ, da thịt trong suốt óng ánh, không tỳ vết. Mặt mũi tinh xảo lại xinh đẹp, thanh nhã khiến nhiều người thương xót. Anh luôn cho rằng Lăng Ly xinh đẹp, nhưng lại không biết vẻ đẹp của cô càng ngày càng tăng trưởng theo thời gian, càng ngắm càng làm cho lòng người hỗn loạn.
Anh rất thích nhìn cô. Có lẽ nhìn cô như vậy, có thể nhìn đến cả đời.
“Doãn Quang Huy, từ đầu tới chân anh đều giống như người uống say.” Đương nhiên Lăng Ly không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Hai má cô đỏ hồng. Hai mắt long lanh vì vừa mới khóc, xem ra có chút ngượng ngùng; cô cách anh thật gần, bị vậy ở giữa hai cánh tay của anh. Chỉ cần gần thêm chút xíu nữa thì anh có thể đụng vào đôi môi mềm mại của cô; thì anh có thể hoàn toàn ôm cô vào lòng.
Doãn Quang Huy không cách nào khắc chế kìm lòng không được, cúi người hôn cô.
Khoảng cách giữa anh và cô rất gần, càng ngày càng gần. Đôi mắt sâu sắc anh phản phất ý tình, như muốn cuốn cô vào trong xoáy đen tối không thấy đáy. Anh gần tới nổi cơ hồ nghe được hơi thở của cô…
Bụp! Đột nhiên Lăng Ly cầm cái hộp đựng búp bê Nga, đập vào mặt của Doãn Quang Huy,chui dưới cánh tay của anh chạy trối chết.
“Ngủ ngon!”
Lăng Ly chạy như bay ra khỏi phòng của anh, chỉ để lại Doãn Quang Huy với sống mũi may mắn không bị gãy một lần nữa. Đập bể mũi người ta mà còn la lối rồi nhảy cà tưng. Đây là không có đạo đức!
Rõ ràng Doãn Quang Huy có người yêu! Tại sao có thể hôn môi với cô chứ?
Có lẽ là anh uống say. Nhưng cô lại không có say, tại sao có thể cùng anh làm loạn như vậy?
Một đêm rối loạn, tâm tình của Lăng Ly lại càng rối loạn hơn.
Trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy, nghe rất bình thường. Tạm thời cô không nên lo lắng cho Doãn Quang Huy. Mà trong tay của cô đang cầm con búp bê Nga mà Doãn Quang Huy tặng cho cô.
Cô đã từng thấy qua búp bê Nga một lần. Là con búp bê Nga đã khiến cô và Doãn Quang Huy gặp gỡ…
Lăng Lỵ cụp mắt xuống, cẩn thận từng ly từng tí mở hộp giấy, lấy búp bê được gói trong giấy bong bóng ra để trong lòng bàn tay. Bất ngờ không kịp đề phòng, gió từ bên ngoài cửa sổ lồng vào, thổi bay tờ giấy bong bóng không có gam lượng nào tới bên cạnh cái ghế bành duy nhất trong phòng của Doãn Quang Huy.
Lăng Lỵ đi tới bên cạnh ghế bành, lục tìm giấy bong bóng.
Ghế bành rất bình thường, bên cạnh ghế bành có một cái đèn đứng, cũng rất bình thường. Nhưng cái gì đang đặt trên cái bàn bên cạnh đèn đứng vậy cà?
Lăng Lỵ đến gần, xác định là cô không có hoa mắt nhìn lầm. Đó là lịch năm nay của một trang web bán đấu giá nữ trang mà cô cùng nhiều người mẫu khác hợp tác chụp chung để dùng làm quà tặng sản phẩm.
Dĩ nhiên Doãn Quang Huy không cần mua nữ trang. Người yêu của anh lại là đàn ông, càng không thể có liên quan tới nữ trang. Như vậy, lịch này từ đâu mà có?
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, Lăng Lỵ nhìn trên bàn dò tìm. Cẩn thận nhìn lên, phía trên còn có mấy tạp chí cũ mà bao năm qua cô làm việc cho họ. Mỗi cuốn đều có đánh dấu vài chỗ đã lật xem. Thậm chí còn có tạp chí của nhiều năm trước mà ngay chính cả cô cũng không còn cất giữ.
Tại sao nhiều như vậy? Doãn Quang Huy muốn những thứ này để làm cái gì?
Nếu là tình cờ, vì sao cuốn nào cũng có cô trong đó?
Lăng Lỵ càng xem càng cảm thấy đỏ mặt nóng tai, không dám tiếp tục suy nghĩ nhiểu nữa, lật đật lượm rồi nhét hết giấy bong bóng, kể cả búp bê Nga vào trong hộp giấy, cô phải đè nó tụi nó xuống thì mới đóng chặt được cái hộp.
Cô sẽ không ở gần Doãn Quang Huy nữa. Ở bên cạnh anh thật quá nguy hiểm. Cô rất muốn đắm chìm nhưng lại không thể. Rõ ràng là cô đang sa ngã nhưng lại không thể thoát ra được.
Cô vừa hi vọng anh thích cô, vừa sợ hãi anh thích cô…
“Doãn Quang Huy?”
Lăng Lỵ gõ cửa phòng tắm, muốn tránh anh trốn về phòng của mình. Đáng lẽ là anh phải tắm xong rồi chứ? Cô vừa mới nghe tiếng nước chảy ngừng lại mà.
Không có tiếng trả lời từ sau cánh cửa mỏng.
"Doãn Quang Huy? Doãn Quang Huy?" Lăng Lỵ lại gõ nhẹ hai lần nữa. Đằng sau cánh cửa vẫn im lặng như cũ, không một tiếng động, khiến cô không khỏi không lo lắng.
Lăng Lỵ kề tai lên cửa phòng tắm. Phía sau cửa im ắng, hoàn toàn không có một tiếng động nào. Quả thật là không có động tĩnh gì, không có tiếng máy sấy tóc đang thổi, cũng không có tiếng đánh răng súc miệng.
…Chẳng lẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?
Lăng Lỵ thử xoay xoay núm cửa. Thật là may, Doãn Quang Huy nghe lời cô, không khóa trái cửa lại. Cô đẩy cánh cửa, hé ra một chút rồi hé một con mắt nhìn vào trong.
Chỉ thấy phòng tắm hoa sen riêng vẫn còn ướt, cửa kéo đã mở ra, cả phòng tràn đầy hơi nóng. Những nơi có thể nhìn thấy lại không có bóng dáng của anh.
Bên trong phòng tắm hoa sen không có, bồn rửa tay bên cạnh cũng không có… Làm sao có thể?
Lăng Lỵ đảo mắt nhìn tới nhìn lui mấy lần cũng không thấy, càng tìm càng hoảng hốt. Đến khi cụp mắt xuống thì mới phát hiện Doãn Quang Huy quần áo chỉnh tề đang nằm lăn ở dưới đất.
“Doãn Quang Huy?!” Bị té bất tỉnh? Ngủ gục? Hay là trúng độc ô-xít-các-bon? Lăng Lỵ vội vàng mở toang cửa ra, ngồi xỗm xuống bên cạnh anh, quên luôn hộp giấy đựng búp bê Nga, vội vàng lấy một ngón tay thăm dò hơi thở của anh…
Không có hô hấp? Làm sao có thể?!
Sắc mặt Lăng Lỵ trắng bạch, bị Doãn Quang Huy dọa sợ, cô đưa tay chạm vào mặt của anh, rồi lại thăm dò mũi của anh một lần nữa. Không có hô hấp, thật không có, vẫn là không có!
Làm sao bây giờ? Cô đã từng học qua thuật hô hấp nhân tạo nhiều năm trước lúc còn đi học, nhưng cô đã sớm quên thao tác thực tế như thế nào rồi…
Lăng Lỵ vô cùng hoảng hốt, quyết định chạy ra phòng khách, gọi xe cứu thương, rồi trở lại nhớ xem phải cấp cứu như thế nào.
Cô vừa xoải bước lao ra khỏi phòng tắm thì cái chân thình lình bị một bàn tay chụp lại!
“Hù!” Vốn là đang hoảng sợ, Lăng Lỵ bị hù đến lợi hại hơn, mặt trắng bệch ra, cơ hồ trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ánh mắt hoảng sợ của cô từ từ nhìn xuống đất, rõ ràng lúc nãy cái người nằm trên mặt đất, Doãn Quang Huy, đã không còn hô hấp, bây giờ đang cười lăn lộn.
“Em nha Lăng Lỵ, chồng em té bất tỉnh nằm trong phòng tắm như vậy mà em lại bỏ chạy, không phải là mất đạo nghĩa lắm sao? Ha ha ha!"
Lăng Lỵ nhìn Doãn Quang Huy, kinh ngạc không thốt nên lời, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Vốn là tôi muốn thừa dịp lúc em đang hô hấp nhân tạo thì sẽ bật dậy hù em chơi. Không ngờ em lại có thể chạy ra ngoài cửa, không có tôi cơ hội nào để biểu hiện. Thật là, hại tôi ngừng thở lâu như vậy." Tính cách đùa giỡn của Doãn Quang Huy nổi lên, cười đến mức khiến người khác thật muốn nổi khùng.
Lăng Lỵ chậm lụt vài nhịp, rốt cuộc mới ý thức được mới vừa rồi là cô bị Doãn Quang Huy trêu đùa. Anh biến cô thành một trò đùa khổng lồ, hơn nữa lại còn cười khoái trá như thế.
"Anh gạt tôi? Tại sao anh lại dùng những chuyện này mà đùa giỡn như vậy hả?”
Lăng Lỵ không thể tưởng tượng nổi nhìn anh chằm chằm. Sắc mặt trắng bệch dần dần chuyển đỏ, nhưng mà đỏ kiểu này là dấu hiệu của sự tức giận.
“Tôi chỉ đùa một chút thôi, muốn xem phản ứng của em như thế nào mà thôi.” Doãn Quang Huy vẫn còn cười, hoàn toàn không phát hiện trên mặt cô sắp nổi phong ba.
Đùa chút thôi? Đùa chút thôi?! Chuyện này mà cũng đùa được sao?!
Lăng Lỵ tức đến nổi cầm búp bê Nga trên tay đập anh!
“Chuyện này không đáng cười! Chỗ nào buồn cười hả? Tại sao anh có thể quá đáng như vậy? Loại người như anh hành động quả thật… quả thật là ác đức mà!” Lăng Lỵ tức giận lên án!
Mới vừa rồi máu trong người cô như sắp bị rút sạch, tim tưởng chừng như bị ngừng đập. Vậy mà anh còn nói đây chỉ là trò đùa nhỏ! Lăng Ly tăng sức đánh túi bụi lên người anh một hồi.
“A a a ! Hà Hà hà!” Thì ra lúc cô nóng giận đánh người quả thật là buồn cười,lại đáng yêu. Cử chỉ trẻ con của Lăng Ly chọc cười Doãn Thanh Huy, khiến anh bật cười lớn hơn.
“Được rồi, được rồi, được rồi! Em đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ phá hư búp bê Nga đó. Tôi sợ em rồi.” Doãn Quang Huy cười xin khoan dung, nhưng Lăng Ly lại cười không nổi.
“Sợ? anh biết sợ là gì sao? Anh biết tôi sợ kề tai vào cửa như thế nào không? Anh có biết tôi rất sợ sau khi mở cửa, không biết cái gì sẽ chờ đợi tôi đằng sau cánh cửa không? Vì sao anh có thể gạt tôi như vậy?!” Sau khi mở cửa, chờ cô là sự mất tích của mẹ, hay là những lời mắng và đòn hiểm không thể tránh khỏi của cha?
Trò đùa của Doãn Quang Huy hoàn toàn đạp lên nỗi khổ sở của Lăng Ly, gợi lên những ký ức thê thảm, nặng nề không thể gánh nổi của cô, khiến cô khống chế không được mà tức giận chỉ trích, khóc lóc loạn lên mà không hề báo trước.
Doãn Quang Huy bị nước mắt bất ngờ của cô dọa tới mức giật mình.
Lăng Ly chưa bao giờ khóc. Cho dù bị cha cô đánh, cho dù lúc anh đồng ý kết hôn giả với cô, cùng lắm thì cô chỉ ứa nước mắt; hôm nay anh lại làm cho cô khóc thảm đến như thế này.
Anh chỉ muốn đùa với cô một tí, muốn xem cái dáng hốt hoảng của cô ra sao. Anh không nghĩ đến mình hù cô tới phát khóc…Doãn Quang Huy nhớ lại lúc mới quen Lăng Ly, bộ dạng hoảng sợ của cô đứng bên ngoài lắng nghe động tĩnh bên trong nhà; hồi tưởng tình cảnh kinh khủng khi cô bị cha mình kéo tóc đập vào tường…
Chết rồi! Anh đùa cái gì không đùa, lại đùa chuyện này? Làm sao bây giờ?!
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Không, không sao, tôi…tôi sẽ không còn như vậy nữa. Tôi sẽ hại em khổ sợ như thế này…” Lăng Ly khóc đến nổi trong lòng Doãn Quang Huy rối loạn, tay chân luống cuống, nói chuyện lắp bắp.
“Tôi tin anh mới là lạ đó. Anh lúc nào cũng trêu chọc tôi!” Lăng Ly càng khóc càng lớn.
“Tôi chưa hề trêu chọc em, càng không có lúc nào cũng.” Sự lên án này rất nghiêm trọng nha. Chân tình của anh có nhật nguyệt chứng giám đó.
“Anh chính là trêu chọc tôi. Trong phòng của anh để một đống tạp chí của tôi, lại không biết đi đâu trộm được lịch mới của trang web. Còn không hiểu vì sai lại chạy tới thăm dò, tìm người ta đi ăn cơm, chăm sóc đến nổi khiến người ta không thể bắt bẻ được, còn cho người ta một đống đồ này nọ…” Lăng Ly khóc huhu, càng về sau lại càng không biết cô đang chỉ trích lung tung cái gì.
Đều là tại anh khiến cô không biết phải làm cái gì, một lòng từ trên xuống dưới, chợt buồn chợt vui…
“Những tạp chí kia là do người ta gởi kèm cho tôi, còn lịch là do tôi email người bán hỏi có thể đặc biệt bán lại cho tôi không. Sở dĩ tôi thu nhập những thứ này là vì có em trong đó. Tôi thật sự thích em, không hề đùa cợt em. Lăng Ly, tôi thích em, rất là yêu thích em.” Nghe Lăng Ly nói, Doãn Quang Huy sững sờ một chút. Sau đó mới từ từ nhớ ra rằng anh đã để những thứ này ở trong phòng, đương nhiên là cô có thể nhìn thấy.
Vậy nếu đã bị nhìn thấy thì còn giấu diếm làm gì, đành tỏ rõ tâm ý thôi.
Lo lắng cho sự vui vẻ của cô như vậy, Lăng Ly nhất định sẽ tha thứ cho anh, mà không nổi khùng với anh nữa chứ hả?
“Anh đang nói cái khỉ gió gì vậy? Làm sao anh có thể thích tôi được? Lý Chấn kia đâu? Phản ứng của cô cùng với phỏng đoán của Doãn Quang Huy hoàn toàn khác nhau. Lăng Ly nghe anh nói thì càng ngày càng tức giận.
“Tại sao tôi không thể thích em?” Doãn Quang Huy hoàn toàn không hiểu vì sao cô khóc, không biết nên làm cái gì cho đúng. Anh hận không thể móc tim của cô ra nhìn cho rõ, quên mất nguyên nhân là vì Lý Chấn kia.
Doãn Quang Huy đi tới trước mặt của Lăng Ly, mắt nhìn cô một cách mong chờ, hết sức trịnh trong nói:”Lăng Ly, tôi thật yêu thích em. Lần trước nghe em nói với cha em đừng đánh mặt em lúc tức giận, tôi chỉ nghĩ tới chuyện mau cưới em về. Như vậy thì tóc, gương mặt, thân thể,tay, chân của em đều là của tôi, không người nào được phép đánh, cũng không người nào…
“Rốt cuộc là anh đang nói cái gì vậy?” Lăng Ly kinh ngạc nhìn anh.
Tại sao anh có thể nói thích cô? Tại sao có thể nói những lời tỏ tình nhột nhạt này với cô? Rõ ràng là anh đã có người yêu mà!
“Tôi nói vậy còn không rõ ràng hay sao? Em muốn tôi nói tiếp, tôi còn có thể nói lại nữa đó.” Doãn Quang Huy cười, rồi tiếp tục nói tiếp.
“Tôi thật sự rất thich em, thường xuyên nhớ tới em, muốn nhìn em cười, muốn bảo vệ em, muốn cho em rất nhiều, rất nhiều…Lúc tôi tới thăm em, nhìn em ăn mặc ít như vậy mà vẫn còn chụp hình, tôi rất đau lòng rất muốn bảo em không cần chụp nữa, tôi”
“Doãn Quang Huy, anh uống say rồi. Tôi muốn về phòng ngủ sớm. Ngủ ngon!” Lăng Ly cắt ngang lời anh, lắc đầu, không muốn nghe nữa.
Giọng nói đa tình của anh khiêu khích nhịp đập trái tim của cô hỗn loạn, cơ hồ sẽ mất lúc nào không hay biết.
Lăng Ly muốn trốn khỏi không gian chật hẹp trong phòng tắm, nhưng lại bị Doãn Quang Huy cản đường lại, ép cô sát vào cạnh tường, hai cánh tay chống đỡ bên người của cô.
“Tôi không có say. Tôi có chỗ nào giống như uống say đây?” Anh nói chuyện có trât tự như vậy, làm sao mà giống con ma men? Doãn Quang Huy cúi người chăm chú nhìn cô.
Mặt của cô rất nhỏ, da thịt trong suốt óng ánh, không tỳ vết. Mặt mũi tinh xảo lại xinh đẹp, thanh nhã khiến nhiều người thương xót. Anh luôn cho rằng Lăng Ly xinh đẹp, nhưng lại không biết vẻ đẹp của cô càng ngày càng tăng trưởng theo thời gian, càng ngắm càng làm cho lòng người hỗn loạn.
Anh rất thích nhìn cô. Có lẽ nhìn cô như vậy, có thể nhìn đến cả đời.
“Doãn Quang Huy, từ đầu tới chân anh đều giống như người uống say.” Đương nhiên Lăng Ly không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Hai má cô đỏ hồng. Hai mắt long lanh vì vừa mới khóc, xem ra có chút ngượng ngùng; cô cách anh thật gần, bị vậy ở giữa hai cánh tay của anh. Chỉ cần gần thêm chút xíu nữa thì anh có thể đụng vào đôi môi mềm mại của cô; thì anh có thể hoàn toàn ôm cô vào lòng.
Doãn Quang Huy không cách nào khắc chế kìm lòng không được, cúi người hôn cô.
Khoảng cách giữa anh và cô rất gần, càng ngày càng gần. Đôi mắt sâu sắc anh phản phất ý tình, như muốn cuốn cô vào trong xoáy đen tối không thấy đáy. Anh gần tới nổi cơ hồ nghe được hơi thở của cô…
Bụp! Đột nhiên Lăng Ly cầm cái hộp đựng búp bê Nga, đập vào mặt của Doãn Quang Huy,chui dưới cánh tay của anh chạy trối chết.
“Ngủ ngon!”
Lăng Ly chạy như bay ra khỏi phòng của anh, chỉ để lại Doãn Quang Huy với sống mũi may mắn không bị gãy một lần nữa. Đập bể mũi người ta mà còn la lối rồi nhảy cà tưng. Đây là không có đạo đức!
Rõ ràng Doãn Quang Huy có người yêu! Tại sao có thể hôn môi với cô chứ?
Có lẽ là anh uống say. Nhưng cô lại không có say, tại sao có thể cùng anh làm loạn như vậy?
Một đêm rối loạn, tâm tình của Lăng Ly lại càng rối loạn hơn.