Mấy hôm nay cô phiền não hết sức, không biết có nên nói cho Doãn Quang Huy biết chuyện cô bắt gặp Lý Chấn ở cầu thang hay không?
Nếu nói với Doãn Quang Huy thì hình như cô sẽ bị tình nghi muốn phá hoại tình cảm của anh và Lý Chấn. Nếu không nói cho Doãn Quang Huy biết, tới một mức độ nào đó, cô lại cảm thấy mình giống như phạm tội, hợp tác với Lý Chấn để lừa gạt anh.
Thậm chí ‘ác ma’ Lăng Lỵ nghĩ tới chuyện, cô định tự nhiên gần gũi với Doãn Quang Huy, cũng như phóng khoáng chấp nhận tình cảm của anh. Nếu như dần dần bọn họ có thể ở chung với nhau, có lẽ khi Doãn Quang Huy biết được sự phản bội của Lý Chấn thì sẽ không cần đau lòng nhiều như vậy…
Trời oi, tại sao cô lại có tư tưởng hèn hạ đến như vậy?
Lăng Lỵ càng nghĩ càng hoảng sợ, vì vậy để khỏi phải suy nghĩ nhiều, thay vì tiêu hao tâm trí, không bằng tiêu hao sức lực, vùi đầu cọ cửa phòng tắm.
Chưa tới bảy giờ sáng, cô đã giặt xong đồ, lau nhà, ngay cả chuyện nhà cũng không bỏ sót. Doãn Quang Huy nhìn bộ dạng bận rộn của cô, rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng hỏi từ bên ngoài phòng tắm.
“Lăng Lỵ, em đừng làm nữa. Em đã chà phòng tắm cả trăm lần rồi, sàn nhà có thể làm gương soi rồi đó.” Trên thực tế, không chỉ có gạch sứ của phòng tắm, mà tất cả sàn nhà đều bóng loáng. Anh biết có lẽ Lăng Lỵ đang căng thẳng, còn có chút khẩn trương. Chỉ là phản ứng lo lắng của cô lại có chút đáng yêu.
Lăng Lỵ giương mắt nhìn Doãn Quangn Huy, cau mày, mím môi. Đôi môi mấp máy liên tục, muốn nói cái gì nhưng lại thôi, cuối cùng thở ra một hơi dài, buông bàn chải trong tay ra, đi ngang qua người của Doãn Quang Huy, nói giống như không còn hơi sức: “Tôi muốn ra ngoài.”
“Sáng sớm như vậy mà em muốn đi đâu? Dầu gì cũng nên ăn sáng trước đã.” Doãn Quang Huy kéo cánh tay của Lăng Lỵ lại. Sáng sớm như vậy ai mà gọi sớm thế? Trợ lý chụp hình không phải cũng đang còn ngủ hay sao?
Mấy ngày nay, rõ ràng là Lăng Lỵ đang trốn lánh anh. Anh vốn không biết là vì sao, sau đó Lý Chấn mới nói cho anh biết, trong lúc vô tình, Lăng lỵ bắt gặp tình cảnh kia, anh mới hiểu ra.
Lăng Lỵ nhất định phiền não vì chuyện này, không biết có nên nói cho anh biết không chứ gì? Cô luôn nhìn anh bằng một cặp mắt vô cùng luống cuống, rất thông cảm, rất thương xót, rất nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy mình không nên thông cảm, thương xót, nghi ngời như vậy.
Doãn Quang Huy nghĩ, có lẽ anh nên thừa dịp này nói cho Lăng Lỵ biết, anh và Lý Chấn không có quan hệ tình cảm. Về phần lý do, lý do… Thì nói cá tính bọn họ không hợp nhau, đường ai nấy đi, có được không?
“Tôi thật sự phải đi ra ngoài. Hôm nay chụp ngoại cảnh, thông báo lúc sáng sớm.” Đi ngoại cảnh là sự thật. Không muốn ở chung với Doãn Quang Huy cũng là sự thật. Nội tâm của Lăng Lỵ bị dày vò, muốn phát điên lên rồi. Cô cầm túi xách, chạy nhanh ra cửa, để lại bộ mặt dở khóc dở cười của Doãn Quang Huy.
“Em chụp ngoại cảnh xong rồi sao? Có thể giúp tôi một chút không?” Không đúng, như vậy không tốt, không có trọng điểm.
“Khi nào em về nhà? Tôi có chuyện muốn nói với em.” Ai da, giống như có chỗ nào là lạ thì phải? Bộ dáng muốn tìm Lăng Lỵ để nói chuyện.
“Thật ra thì, gần đây xảy ra chút chuyện khiến tôi rất khó xử…” Tình cảm với Lý Chấn có chút phức tạp, Lăng Lỵ chấp nhận lý do này sao?
Kết thúc một ngày làm việc ở ‘Lệ Ảnh’, Doãn Quang Huy rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị tan sở. Anh vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, khởi động LIVE Windows (Windows Live Messenger, giống như iMessage của iphone vậy), gõ tin nhắn, rồi lại xóa, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Mặc dù anh rất muốn tùy cơ ứng biến, một là nói rõ với Lăng Lỵ, anh và Lý Chấn từ đầu tới cuối đều chỉ yêu thích phụ nữ, lừa gạt cô chỉ vì muốn cô đồng ý gả cho anh; hay là tiếp tục gạt cô, coi như anh bị Lý Chấn đá văng, như vậy, anh và Lăng Lỵ sẽ không rơi vào tình trạng nữa vời như thế này nữa, không có một chút không gian để phát triển.
Le&quy&don
Nhưng mà lúc trước gạt cô là một chuyện, bây giờ gạt cô lại là một chuyện khác. Có thể nói lúc đó, anh vì muốn Lăng Lỵ thoát khỏi cha của mình, nên không thể không làm ra quyết định đó. Nhưng bây giờ thì sao? Là vì sinh tình với cô nên muốn gạt cô lần nữa sao?
Doãn Quang Huy không thể lựa chọn cái nào hết.
Anh có chút phiền não, cúi đầu lướt lướt trên màn hình điện thoại di động. Lướt chưa được một nữa, anh thất kinh nhảy lùi về phía sau vài bước, vội vàng trốn ở đằng sau ngõ quẹo hành lang.
Lăng Lỵ! Anh nhìn thấy Lăng Lỵ!
Là ảo giác sao?
Doãn Quang Huy nhướng cổ, len lén nhìn về phía trước. Thật sự là Lăng Lỵ, anh không có nhìn lầm.
Lăng Lỵ chụp ngoại cảnh xong rồi à? Hơn nữa còn ở lại trong công ty của anh?
Chọn ngày không bằng tình cờ gặp mặt. Nếu đã gặp ở đây, thì nên chào hỏi cô trước đã.
Lăng Lỵ nói không thể tới thăm cô ở chỗ làm, tan sở cũng không được tìm cô để ăn tối, nhưng vô tình gặp gỡ chắc là không thành vấn đề chứ? Tuy rằng Doãn Quang Huy vẫn chưa biết làm thế nào để giải thích chuyện của Lý Chấn, nhưng, khà, vô tình gặp gỡ cũng là một cơ hội. Ông trời đối xử với anh không tệ chút nào.
Doãn Quang Huy cởi áo vest ra, tháo cà vạt xuống, quậy xù tóc mình lên rồi dí theo Lăng Lỵ.
“Lăng Lỵ, Lăng Lỵ!” Anh gọi cô.
“Doãn Quang Huy? Sao anh lại ở đây? Lăng Lỵ ngoái đầu nhìn lại, không thể tin được nhìn anh. Mới vừa rồi cô còn tưởng là mình nghe lầm.
“Tôi hả? Ha ha ha…Vì sao tôi lại xuất hiện ở đây? Đó là vì…” Doãn Quang Huy cười khanTa là cái gì xuất hiện tại nơi này? Đó là bởi vì. . . . . ." Doãn Quang Huy cười gượng. Mới vừa rồi anh vui mừng chạy tới nên trong giây lát quên mất lý do anh muốn gặp cô.
“Bởi vì, tháng sau công ty này có mấy hoạt động muốn tìm văn phòng bong bóng bay của chúng tôi để trang trí.” Anh đã nói anh nên tham gia thi ứng xử trong kỳ thi hoa hậu thế giới đi! Trong nguy cấp có thể nghĩ ra cách ứng phó giỏi như vậy, Doãn Quang Huy thật đắc ý.
“Vậy à…” Tháng sau có hoạt động? Sắp hết năm rồi, có lẽ công ty tổ chức tiệc cuối năm sao? Lăng Lỵ thầm nghĩ.
“Em thì sao? Không phải em đang chụp ngoại cảnh sao?” Doãn Quang Huy hỏi ngược lại cô.
“Xong rồi. Vẫn còn sớm nên tôi trở về đây làm việc.” Cô tới đây ký hợp đồng.
“Em còn đi đâu nữa không? Chúng ta về nhà chung đi?” Doãn Quang Huy vui mừng hỏi.
“Không, không đi đâu nữa... Ưm.. Ừ.” Cô không có tiết mục nào tiếp theo, nên về nhà thôi. Mặc dù cô không muốn tiếp xúc quá thân mật với Doãn Quang Huy, nhưng nếu đã gặp thì không còn lý do nào khác để tránh né. Lăng Lỵ do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.
“Vậy chúng ta đi nơi này.”
Doãn Quang Huy dẫn Lăng Lỵ đi về phía cửa hông mà thường ngày có ít người đi.
Anh cũng không phải là ngu ngốc. Giờ tan việc, ai cũng dùng cửa chính, làm sao biết được không có người nào đó tự nhiên nhào ra, chào ‘Tổng giám đốc’ chứ? Anh còn vừa mới nhìn thất có vài nhân viên liếc mắt nhìn anh đi cùng với Lăng Lỵ nữa.
Lăng Lỵ đoán là Doãn Quang Huy đậu xe ở cửa hông, không chút nghi ngờ đi theo anh.
Hai người đi một lát, thì lại bị nhiều tiếng ồn ào thu hút sự chú ý.
Đồng thời bọn họ cũng phát hiện hai người đang giằng co không hơn không kém chính là cha của Lăng Lỵ và Lý Chấn.
“Ông Lăng, ông không thể tự tiện xông vào. Nếu ông muốn tìm gặp Tổng giám đốc thì mời gọi điện thoại hẹn thời gian trước.” Sắc mặt Ly Chấn lạnh lùng, một câu cũng không nể tình.
Nếu không phải nể mặt cha Lăng là cha vợ của Doãn Quang Huy, anh đã sớm báo cảnh sát rồi, không ở đây dây dưa với ông ta lâu như vậy.
“Thật tức cười! Tao muốn gặp con rể tao mà cũng phải hẹn trước hả? Được, mày không cho tao vào đúng không? Vậy thì gọi tên Doãn Quang Huy kia ra cho tao! Nếu không thì tao ở đây náo loạn ba ngày ba đêm, đến tai ký giả, cho tụi bây được lên báo luôn!”
*DĐ*LQD*DN* Toàn thân cha Lăng nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt đỏ ửng, cất giọng hét to, bộ dạng không còn biết trời trăng gì nữa.
“......” Lý Chấn thật sự muốn mời cha Lăng tránh đi, ai mà tin lời nói của một kẻ say chứ? Đáng tiếc anh là một vệ sĩ chuyên nghiệp, anh không thể nào nói năng lỗ mãng với cha Lăng được, cũng như không thể một đấm, trực tiếp đục vào mặt của cha Lăng...
“Cha?!” Doãn Quang Huy còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì Lăng Lỵ đã chạy vội về phía người cha đang làm loạn của mình.
Kể từ lúc cô kết hôn với Doãn Quang Huy, mỗi tuần cô đều gởi cho cha chi phí sinh hoạt, cho nên cha cô đã bớt tìm cô yêu cầu tiền bạc.
Trong lòng cô âm thầm mừng rỡ, đúng như cô nghĩ lúc trước khi đám cưới, cha cô là người truyền thống, vì mặt mũi sẽ không xin tiền con gái đã xuất giá, cho nên càng ngày càng giảm đi cơ hội uống rượu cùng cờ bạc. Thế nhưng không biết tại sao hôm nay lại đến đây gây chuyện?
Theo bản năng, Lăng Lỵ nghĩ tới chuyện chạy tới nói xin lỗi, xin lỗi luôn cả người mà cha cô đang gây lộn.
Nhưng mà cô chưa kịp lên tiếng thì ngược lại cha cô đã nhìn thấy Doãn Quang Huy ở đằng sau cô, giận đùng đùng xông tới trước mặt anh.
“Doãn Quang Huy, cái thằng lừa gạt này! Mày giả dạng thành một thằng nghèo khổ xin tao gả con cho mày, nửa lừa gạt nửa dụ dỗ cưới đi con gái của tao. Lâu như vậy tao mới biết mày là ông chủ của một công ty lớn như vậy. Sớm biết mày có tiền nhiều như thế này, thì tao dại gì thâu mày chỉ có ba mươi sáu vạn? Ba mươi sáu vạn một cái là tiêu hết, không đủ để tao nhét kẽ răng!”
Cha Lăng muốn níu lấy cổ áo của Doãn Quang Huy, nhưng trong nháy mắt, không biết Lý Chấn từ chỗ nào xông tới, đẩy ông ta ra, khiến thân mình thấp bé của ông ta ngã bịch trên mặt đất.
“Cha, cha đang nói cái gì vậy? Cha không sao chứ?” Lăng Lỵ vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cha mình dậy.
Cha không bị thương, nhưng cô nghe không hiểu bất cứ câu nào của ông cả.
Lúc dạm hỏi, rõ ràng cha cô không hề nhắc tới tiền thù lao gì. Cô cũng đã bí mật dò hỏi qua Doãn Quang Huy, xem cha có thật có không có đòi tiền cưới của anh không. Doãn Quang Huy nói giống như đinh đóng cột là không có. Hôm nay tự nhiên lại lòi ra ba mươi sáu vạn là chuyện gì? Doãn Quang Huy lại còn là ông chủ lớn nữa?
Chẳng lẽ gần đây ông ấy không tìm cô đòi tiền là do trong tay đã có ba mươi sáu vạn tiền sính lễ rồi sao?
“Lăng Lỵ, em hãy nghe tôi nói---”
Thảm rồi! Thời điểm muốn nói rõ chân tướng với cô đã đến rồi. Doãn Quang Huy đã sớm muốn tìm một ngày nào đó nói rõ mọi chuyện cho cô nghe, lại vạn lần không ngờ phải ở trong tình huống khó xử này.
Doãn Quang Huy ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Lỵ, muốn nói chuyện với cô, nhưng không ngờ bị cha Lăng đẩy ra, tay còn lại thô lỗ kéo cô sang một bên.
“Nghe mày nói cái gì chứ? Mày toàn là ba xạo, không có một câu nào là thật. Nếu như không phải ông chủ quán mì đặt tờ tạp chí này trên bàn, không biết chúng tao sẽ bị mày lừa gạt cho tới bao giờ? Con gái à, nghe lời cha, đừng thèm nghe nó nói!” Cha Lăng ném quyển tạp chí trên mặt đất.
Lăng Lỵ đưa mắt nhìn. Đó là một tờ tuần san thương mại rất nổi tiếng. Tuy rằng trên trang đầu không có hình người chụp, nhưng nhân vật phỏng vấn của bài viết kỳ này chính là Doãn Quang Huy.
Tầm mắt của Doãn Quang Huy cũng hướng về phía quyển tạp chí trên mặt đất, hối hận không kịp. Sớm biết như thế này, lúc chị Hà nói chuyện, anh không nên đồng ý tiếp nhận phỏng vấn với bạn của cha mình.
Đây là... cái gì?
Lăng Lỵ còn chưa kịp tiêu hóa bất kỳ chữ nào trên tờ tạp chí, cha Lăng đã giận dữ lôi kéo cô đứng lên, miệng sùi bọt mép chỉ vào mũi của Doãn Quang Huy.
“Công ty này là của cha nó mở đó! Cha của nó mở một vài công ty, đây là một trong những công ty đó. Mỗi công ty còn kiếm rất nhiều tiền, vô cùng thành công, thành công đến nỗi tạp chí cũng muốn viết về họ!” Cha Lăng tức giận nói. Thật nực cười! Cha nó có nhiều tiền như vậy, nó cũng có nhiều tiền như vậy, lại còn chạy tới tao giả đò nghèo!
Cha của Doãn Quang Huy? Cha chồng? Mở vài công ty? Công ty này? Công ty này là ám chỉ ‘Lệ Ảnh’ sao?
Lăng Lỵ đưa mắt nhìn Doãn Quang Huy một cách ngờ vực.
“Lăng Lỵ, em nghe tôi giải thích.” Nói là giải thích, nhưng thật ra Doãn Quang Huy thật là rối loạn, căn bản không biết phải giải thích từ chỗ nào.
“Giải thích cái con khỉ! Mày nói đi, tiền sính lễ phải tính sao? Có phải nên cho thêm chúng tao vài căn nhà không? Xe cũng phải thêm mấy cái chứ? Còn nữa, mấy người có tiền bọn bây không phải thích ký cái gì hiệp định thỏa thuận trước hôn nhân sao? Con gái của tao sinh cho mày một đứa bé thì mày sẽ cho tụi tao bao nhiêu tiền? Sinh con trai thì cho bao nhiêu, sinh con gái thì cho bao nhiêu, phải nói rõ? Còn tiền nuôi dưỡng thì bao nhiêu đây? Tiền chi phí ăn học nữa, những thứ này đều phải ghi xuống rõ ràng, giấy trắng mực đen! Ah! Đúng rồi, còn có.. còn có... tiền che dấu chuyện mày lừa gạt bọn tao nữa...
“Cha, cha nói bậy cái gì vậy! Ông đừng nói nữa có được không!”
Mặt Lăng Lỵ đỏ tới tận mang tai. Nghe cha nói một loạt giống như vậy thì cô vừa mắc cỡ vừa xấu hổ vô cùng. Cha cô xem cô là cái gì vậy? Xem Doãn Quang Huy là loại người nào?
Cô không biết cha cô nói về bối cảnh gia thế của Doãn Quang Huy có đúng hay không, cũng không biết cuốn tạp chí bị ném ở dưới đất kia viết những gì. Nhưng cô biết cô không thích cha mình nổi khùng lăng nhục người khác, cũng như cử chỉ há mồm ngậm miệng đều đòi tiền của ông.