Edit: ღDuღ
Đợi đến lúc An Cẩn Dật ôm Bạch Chỉ Ưu trở lại phòng, máu trên miệng vết thương đã khô bết dính lại, nhìn vào thấy vô cùng đáng sợ.
“A..., không biết chân có để lại sẹo hay không?” Miệng nhỏ nhắn của Bạch Chỉ Ưu khẽ cắn ngón trỏ của mình, dáng vẻ như đang suy nghĩ.
“Sợ xấu hả? Đừng sợ, dù xấu anh cũng sẽ không ghét bỏ em.” Vẻ mặt An Cẩn Dật nghiêm túc nói.
Bạch Chỉ Ưu có chút nhăn mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mới không thèm anh đâu.”
Hiếm thấy An Cẩn Dật cười đến nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt lưu manh, “Em không thèm anh cũng không sao, anh thích là được rồi.”
“Ừ, không phải trong phim đều nói, trước khi kết hôn đều có một buổi cầu hôn lãnh mạn sao!” Bạch Chỉ Ưu lấy ngón trỏ xoe xoe lộn tóc của mình, mắt to trong veo như nước đảo tới đảo lui rồi nhìn trần nhà.
“Em muốn ám chỉ cho anh phải làm một buổi cầu hôn lãnh mạn với em hả?” Hai tay An Cẩn Dật khẽ chống, cả người ngồi ở trên sàn nhà.
“Cắt, chuyện này phải là do nam sinh chủ động, anh hỏi em làm gì chứ.” Bạch Chỉ Ưu tức giận nói, trừng An Cẩn Dật.
Chẳng qua An Cẩn Dật cười cười, giơ lọ thuốc mỡ trong tay mình lên, nói: “Được rồi được rồi, nên thoa thuốc trước.”
Không biết vì cái gì, khi An Cẩn Dật nói sang chuyện khác, trong lòng Bạch Chỉ Ưu có chút mất mát.
“Hí...iiiiii ——” bắp chân truyền đến cảm giác đau nhức chua xót để cho Bạch Chỉ Ưu không nhịn được nhẹ rên rỉ lên tiếng, bàn tay nhỏ bé vô lực chỉ có thể chăm chú mà cầm chặt bả vai An Cẩn Dật, hàm răng cắn chặc môi dưới, trán trơn bóng đã toát ra một chút mồ hôi lạnh.
“Bảo bối, rất đau sao?” Cảm giác được Bạch Chỉ Ưu không khỏe, An Cẩn Dật tranh thủ thời gian dừng lại động tác trong tay, đau lòng mà nhìn cô, ngón tay dịu dạng nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi lạnh trên mặt Bạch Chỉ Ưu.
“A... Ừm ừm.” Đôi mắt Bạch Chỉ Ưu tràn đầy nước mắt, dáng vẻ rất tôi nghiệp.
“Không được cắn miệng của mình, anh sẽ đau lòng.” Ngón tay An Cẩn Dật nhẹ chống đỡ đôi môi mềm mại Bạch Chỉ Ưu, nhẹ nhàng gẩy hàm răng đang cắn chặt môi dưới của Bạch Chỉ Ưu, không cho cô cắn nữa.
“Sợ đau thì cắn tay của anh nè.” An Cẩn Dật hào phóng mà bỏ tay của mình vào trong miệng Bạch Chỉ Ưu.
Đợi đến lúc An Cẩn Dật ôm Bạch Chỉ Ưu trở lại phòng, máu trên miệng vết thương đã khô bết dính lại, nhìn vào thấy vô cùng đáng sợ.
“A..., không biết chân có để lại sẹo hay không?” Miệng nhỏ nhắn của Bạch Chỉ Ưu khẽ cắn ngón trỏ của mình, dáng vẻ như đang suy nghĩ.
“Sợ xấu hả? Đừng sợ, dù xấu anh cũng sẽ không ghét bỏ em.” Vẻ mặt An Cẩn Dật nghiêm túc nói.
Bạch Chỉ Ưu có chút nhăn mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mới không thèm anh đâu.”
Hiếm thấy An Cẩn Dật cười đến nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt lưu manh, “Em không thèm anh cũng không sao, anh thích là được rồi.”
“Ừ, không phải trong phim đều nói, trước khi kết hôn đều có một buổi cầu hôn lãnh mạn sao!” Bạch Chỉ Ưu lấy ngón trỏ xoe xoe lộn tóc của mình, mắt to trong veo như nước đảo tới đảo lui rồi nhìn trần nhà.
“Em muốn ám chỉ cho anh phải làm một buổi cầu hôn lãnh mạn với em hả?” Hai tay An Cẩn Dật khẽ chống, cả người ngồi ở trên sàn nhà.
“Cắt, chuyện này phải là do nam sinh chủ động, anh hỏi em làm gì chứ.” Bạch Chỉ Ưu tức giận nói, trừng An Cẩn Dật.
Chẳng qua An Cẩn Dật cười cười, giơ lọ thuốc mỡ trong tay mình lên, nói: “Được rồi được rồi, nên thoa thuốc trước.”
Không biết vì cái gì, khi An Cẩn Dật nói sang chuyện khác, trong lòng Bạch Chỉ Ưu có chút mất mát.
“Hí...iiiiii ——” bắp chân truyền đến cảm giác đau nhức chua xót để cho Bạch Chỉ Ưu không nhịn được nhẹ rên rỉ lên tiếng, bàn tay nhỏ bé vô lực chỉ có thể chăm chú mà cầm chặt bả vai An Cẩn Dật, hàm răng cắn chặc môi dưới, trán trơn bóng đã toát ra một chút mồ hôi lạnh.
“Bảo bối, rất đau sao?” Cảm giác được Bạch Chỉ Ưu không khỏe, An Cẩn Dật tranh thủ thời gian dừng lại động tác trong tay, đau lòng mà nhìn cô, ngón tay dịu dạng nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi lạnh trên mặt Bạch Chỉ Ưu.
“A... Ừm ừm.” Đôi mắt Bạch Chỉ Ưu tràn đầy nước mắt, dáng vẻ rất tôi nghiệp.
“Không được cắn miệng của mình, anh sẽ đau lòng.” Ngón tay An Cẩn Dật nhẹ chống đỡ đôi môi mềm mại Bạch Chỉ Ưu, nhẹ nhàng gẩy hàm răng đang cắn chặt môi dưới của Bạch Chỉ Ưu, không cho cô cắn nữa.
“Sợ đau thì cắn tay của anh nè.” An Cẩn Dật hào phóng mà bỏ tay của mình vào trong miệng Bạch Chỉ Ưu.