Edit: ღDuღ
An Cẩn Dật sợ Bạch Chỉ Ưu nửa đêm khi ngủ lộn xộn, đụng phải miệng vết thương, vì vậy cũng không có ý định trở về phòng để đi ngủ, chỉ nằm ở một bên góc giường của của cô ngủ là được.
Không nghĩ tới chính là, nữ sinh nghịch ngợm giống như Bạch Chỉ Ưu vậy, ngủ rất yên tĩnh, ngay cả nhẹ trở mình cũng không có.
Vì vậy An Cẩn Dật nằm ngủ ở bên cạnh, cũng xem như một đêm mộng đẹp rồi.
Bạch Chỉ Ưu ngủ một giấc thật ngon đến hừng đông, vừa mở mắt ngồi xuống, chỉ thấy An Cẩn Dật vẫn nằm sấp ở bên cạnh giường của mình, trong lòng ấm áp, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra chút tươi cười.
Đưa tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ An Cẩn Dật, “An Cẩn Dật, tỉnh tỉnh, đừng nằm sấp ngủ ở đó, sẽ lạnh đó.”
An Cẩn Dật không nhúc nhích, tiếp tục ngủ!
Kêu một hồi lâu, Bạch Chỉ Ưu ủ rũ mà thở ra một hơi, nhỏ giọng oán trách: “Còn nói em giống như heo, rõ ràng anh ngủ giống như một con heo chết tiệt, hừ hừ.”
Bạch Chỉ Ưu mơ hồ không có phát hiện, lúc cô nói lời này, khóe miệng hồ ly xấu xa có bụng dạ đen tối nào đó len lén cong lên.
Bạch Chỉ Ưu là một đứa nhỏ lương thiện, sợ An Cẩn Dật cảm lạnh, vì vậy dùng cánh tay gầy teo của bản thân dốc sức liều mạng mà ôm An Cẩn Dật vào giường.
Kỳ thật cũng không thể nói là ôm, hẳn là lôi.
Cuối cùng cũng đẩy An Cẩn Dật lên giường, hai tay Bạch Chỉ Ưu ôm bụng, thở mạnh.
Một người vô lương nào đó, giơ tay níu lại mắt cá chân của Bạch Chỉ Ưu.
“A ——” hét thảm một tiếng, cả người Bạch Chỉ Ưu ngã về phía chính giữa giường lớn, An Cẩn Dật nhanh tay ôm lấy cô, để tránh đụng phải miệng vết thương.
Bạch Chỉ Ưu an toàn “Chạm đất”, chỉ là cảm giác trên người mình là lạ..
“Này này, tay của anh để chỗ nào vậy hả?!” Bạch Chỉ Ưu hổn hển nhìn người đàn ông yêu nghiệt dưới thân.
“A...? Tay hả? không phải là ngực chứ? Nhỏ như vậy!” Vẻ mặt An Cẩn Dật kinh ngạc, miệng thì nói như vậy, trong lòng cũng không nghĩ như vậy, mặc dù là không có lớn, có điều xúc cảm thật mềm.” Có thịt, sờ thật thoải mái!
“Lưu manh bại hoại a a a ——” Bạch Chỉ Ưu tiếp tục thét lên.
An Cẩn Dật cảm giác lỗ tai của mình gần như bị điếc luôn rồi, đành phải bắt tay di chuyển dời xuống dưới, ôm lấy eo nhỏ nhắn của Bạch Chỉ Ưu.
--- ------ ------ ------ -----
An Cẩn Dật sợ Bạch Chỉ Ưu nửa đêm khi ngủ lộn xộn, đụng phải miệng vết thương, vì vậy cũng không có ý định trở về phòng để đi ngủ, chỉ nằm ở một bên góc giường của của cô ngủ là được.
Không nghĩ tới chính là, nữ sinh nghịch ngợm giống như Bạch Chỉ Ưu vậy, ngủ rất yên tĩnh, ngay cả nhẹ trở mình cũng không có.
Vì vậy An Cẩn Dật nằm ngủ ở bên cạnh, cũng xem như một đêm mộng đẹp rồi.
Bạch Chỉ Ưu ngủ một giấc thật ngon đến hừng đông, vừa mở mắt ngồi xuống, chỉ thấy An Cẩn Dật vẫn nằm sấp ở bên cạnh giường của mình, trong lòng ấm áp, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra chút tươi cười.
Đưa tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ An Cẩn Dật, “An Cẩn Dật, tỉnh tỉnh, đừng nằm sấp ngủ ở đó, sẽ lạnh đó.”
An Cẩn Dật không nhúc nhích, tiếp tục ngủ!
Kêu một hồi lâu, Bạch Chỉ Ưu ủ rũ mà thở ra một hơi, nhỏ giọng oán trách: “Còn nói em giống như heo, rõ ràng anh ngủ giống như một con heo chết tiệt, hừ hừ.”
Bạch Chỉ Ưu mơ hồ không có phát hiện, lúc cô nói lời này, khóe miệng hồ ly xấu xa có bụng dạ đen tối nào đó len lén cong lên.
Bạch Chỉ Ưu là một đứa nhỏ lương thiện, sợ An Cẩn Dật cảm lạnh, vì vậy dùng cánh tay gầy teo của bản thân dốc sức liều mạng mà ôm An Cẩn Dật vào giường.
Kỳ thật cũng không thể nói là ôm, hẳn là lôi.
Cuối cùng cũng đẩy An Cẩn Dật lên giường, hai tay Bạch Chỉ Ưu ôm bụng, thở mạnh.
Một người vô lương nào đó, giơ tay níu lại mắt cá chân của Bạch Chỉ Ưu.
“A ——” hét thảm một tiếng, cả người Bạch Chỉ Ưu ngã về phía chính giữa giường lớn, An Cẩn Dật nhanh tay ôm lấy cô, để tránh đụng phải miệng vết thương.
Bạch Chỉ Ưu an toàn “Chạm đất”, chỉ là cảm giác trên người mình là lạ..
“Này này, tay của anh để chỗ nào vậy hả?!” Bạch Chỉ Ưu hổn hển nhìn người đàn ông yêu nghiệt dưới thân.
“A...? Tay hả? không phải là ngực chứ? Nhỏ như vậy!” Vẻ mặt An Cẩn Dật kinh ngạc, miệng thì nói như vậy, trong lòng cũng không nghĩ như vậy, mặc dù là không có lớn, có điều xúc cảm thật mềm.” Có thịt, sờ thật thoải mái!
“Lưu manh bại hoại a a a ——” Bạch Chỉ Ưu tiếp tục thét lên.
An Cẩn Dật cảm giác lỗ tai của mình gần như bị điếc luôn rồi, đành phải bắt tay di chuyển dời xuống dưới, ôm lấy eo nhỏ nhắn của Bạch Chỉ Ưu.
--- ------ ------ ------ -----