Edit: ღDuღ
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ánh mặt trời sáng lạn, làn gió thật mát mẻ, Bạch Chỉ Ưu lẳng lặng hưởng thụ cảm giác tốt đẹp do thiên nhiên mang lại.
Hai cánh tay gắt gao ôm eo An Cẩn Dật, dán sát mặt mình ở phía sau lưng anh, hai chân nhỏ vui vẻ đong đưa.
Cảm nhận được cô gái nhỏ phía sau kề sát thân thể vào mình, nhiệt độ cơ thể truyền đến người, trong lòng An Cẩn Dật cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Mặc dù bản thân là hoàng tử tôn quý, nhưng cũng không thể cảm nhận được hạnh phúc vui sướng này.
An Cẩn Dật đưa ra một bàn tay, một cánh tay kia khoát lên tay của Bạch Chỉ Ưu đang ôm eo mình, cầm chặt, sức mạnh dường như bắt được cả đời của mình.
"Ay dui, An Cẩn Dật! Anh nắm tay em đau!" Bạch Chỉ Ưu cảm giác tay mình sắp bị gãy, không nhịn được phá hủy sự yên lặng này, nhìn về phía An Cẩn Dật lên án.
An Cẩn Dật chỉ nhẹ nhàng cười, "Đương nhiên, hạnh phúc muốn dựa vào chính mình bắt lấy, thả lỏng một cái, nó trốn thì sao."
Bạch Chỉ Ưu nghe lời nói đầy thâm ý của An Cẩn Dật như lọt vào sương mù, cho nên không biết nói tiếp như thế nào.
Cưỡi xe khoảng nửa tiếng, xa xa có một mảnh cỏ xanh nhạt, đi phía trước thì có một toà núi nhỏ, không lớn nhưng rất được.
Xa xa cũng có thể thấy bộ dáng cây cối tươi tốt xanh biếc ở khắp núi, hoa tươi màu sắc rực rỡ, hít một hơi không khí trong lành, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
"Oa, đẹp quá đi!" Đôi mắt trong suốt của Bạch Chỉ Ưu chiếu ngược ra cảnh đẹp trước mắt, không chút nào che dấu tán thưởng, kinh ngạc thích thú rất rõ ràng.
"An Cẩn Dật, chúng ta đi chơi diều!" Bạch Chỉ Ưu quay đầu hưng phấn nói với An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật gật đầu, "Em vui là được."
Bạch Chỉ Ưu từ trong bao lấy ra một cái diều, phía trên vẽ một hình thiên sứ, có một đôi cánh thiên sứ trắng tinh.
"Thiên sứ! Tôi muốn đưa cậu bay lên trời!" Bạch Chỉ Ưu nói với diều, sau đó đưa cho An Cẩn Dật.
"Anh cầm nó chạy nha, em thả dây...!"
Hai người phân công hợp tác, con diều rất nhanh đã bay rất cao rất xa.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ánh mặt trời sáng lạn, làn gió thật mát mẻ, Bạch Chỉ Ưu lẳng lặng hưởng thụ cảm giác tốt đẹp do thiên nhiên mang lại.
Hai cánh tay gắt gao ôm eo An Cẩn Dật, dán sát mặt mình ở phía sau lưng anh, hai chân nhỏ vui vẻ đong đưa.
Cảm nhận được cô gái nhỏ phía sau kề sát thân thể vào mình, nhiệt độ cơ thể truyền đến người, trong lòng An Cẩn Dật cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Mặc dù bản thân là hoàng tử tôn quý, nhưng cũng không thể cảm nhận được hạnh phúc vui sướng này.
An Cẩn Dật đưa ra một bàn tay, một cánh tay kia khoát lên tay của Bạch Chỉ Ưu đang ôm eo mình, cầm chặt, sức mạnh dường như bắt được cả đời của mình.
"Ay dui, An Cẩn Dật! Anh nắm tay em đau!" Bạch Chỉ Ưu cảm giác tay mình sắp bị gãy, không nhịn được phá hủy sự yên lặng này, nhìn về phía An Cẩn Dật lên án.
An Cẩn Dật chỉ nhẹ nhàng cười, "Đương nhiên, hạnh phúc muốn dựa vào chính mình bắt lấy, thả lỏng một cái, nó trốn thì sao."
Bạch Chỉ Ưu nghe lời nói đầy thâm ý của An Cẩn Dật như lọt vào sương mù, cho nên không biết nói tiếp như thế nào.
Cưỡi xe khoảng nửa tiếng, xa xa có một mảnh cỏ xanh nhạt, đi phía trước thì có một toà núi nhỏ, không lớn nhưng rất được.
Xa xa cũng có thể thấy bộ dáng cây cối tươi tốt xanh biếc ở khắp núi, hoa tươi màu sắc rực rỡ, hít một hơi không khí trong lành, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
"Oa, đẹp quá đi!" Đôi mắt trong suốt của Bạch Chỉ Ưu chiếu ngược ra cảnh đẹp trước mắt, không chút nào che dấu tán thưởng, kinh ngạc thích thú rất rõ ràng.
"An Cẩn Dật, chúng ta đi chơi diều!" Bạch Chỉ Ưu quay đầu hưng phấn nói với An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật gật đầu, "Em vui là được."
Bạch Chỉ Ưu từ trong bao lấy ra một cái diều, phía trên vẽ một hình thiên sứ, có một đôi cánh thiên sứ trắng tinh.
"Thiên sứ! Tôi muốn đưa cậu bay lên trời!" Bạch Chỉ Ưu nói với diều, sau đó đưa cho An Cẩn Dật.
"Anh cầm nó chạy nha, em thả dây...!"
Hai người phân công hợp tác, con diều rất nhanh đã bay rất cao rất xa.