Edit: ღDuღ
An Cẩn Dật hoàn hồn, vội vàng lấy gà ra, may mà chỉ nướng cháy da một chút, chỗ khác đều có thể ăn.
"Ưm, để em nếm thử trước." Bạch Chỉ Ưu không thể chờ đợi được, đưa tay trước muốn xé miếng thịt phía trên.
An Cẩn Dật tay mắt lanh lẹ, thân thể tránh qua một chút, giải thích: "Gà vừa nướng xong, rất nóng, chờ nguội chút rồi ăn."
"Được rồi." Bạch Chỉ Ưu bẹt miệng, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn gà nướng đang tỏa ra mùi thơm kia.
An Cẩn Dật không phải không nhìn thấy mất mác của Bạch Chỉ Ưu, vì vậy tự mình động thủ xé một cái đùi gà, đưa cho cô.
"Bảo bối, đói bụng không? Ăn đùi gà trước đi."
"Tốt quá!" Một giây trước, ánh mắt Bạch Chỉ Ưu còn ảm đạm, lúc này lại sáng rực lên, đưa tay muốn cầm lấy, lại bị An Cẩn Dật rụt về.
Bạch Chỉ Ưu căm tức: "Này! Anh đùa giỡn em hả.
An Cẩn Dật khẽ thở dài một cái, "Em không cần nóng vội, trước thổi đùi gà một chút, không thì cẩn thận miệng bị phỏng thành lạp xưởng."
"Vù vù vù." Bạch Chỉ Ưu thật cẩn thận tới gần đùi gà, chu miệng, chậm rãi thổi.
"Ây da, có thể ăn rồi!" Bạch Chỉ Ưu thổi một lát thì không kiên nhẫn, cầm lấy đùi gà, cười giảo hoạt rất giống một con hồ ly nhỏ!
"Em đó, thật sự là tham ăn." Đối mặt với Bạch Chỉ Ưu “nóng lòng muốn ăn.” An Cẩn Dật chỉ có thể cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc.
Chẳng qua cô là tuýp người đáng yêu lại không làm ra vẻ, hấp dẫn anh, hãm sâu trong đó, không cách nào thoát ra được.
An Cẩn Dật sợ Bạch Chỉ Ưu nóng, nên bản thân tự mình động thủ xé thịt cho cô ăn.
Ăn một hồi, Bạch Chỉ Ưu không cẩn thận nhìn thấy ngón cái và ngón trỏ của An Cẩn Dật đều sưng đỏ, nhất định là do xé thịt cho mình nên bị phỏng!
"Trời ạ, An Cẩn Dật, ngón tay của anh sưng đỏ hết rồi!" Bạch Chỉ Ưu sợ hãi kêu một tiếng, sau đó vứt bỏ miếng thịt trong miệng, nâng tay của An Cẩn Dật lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn, tình trạng vừa đỏ vừa sưng làm cho Bạch Chỉ Ưu lương thiện có một cảm giác tội lỗi.
"An Cẩn Dật, người ngốc nghếch này, tay bị phỏng còn tiếp tục xé thịt cho em, cũng không nói cho em biết, anh muốn em áy náy chết sao." Kỳ thật Bạch Chỉ Ưu có chút tức giận, tức giận An Cẩn Dật không thương tiếc bản thân.
An Cẩn Dật hoàn hồn, vội vàng lấy gà ra, may mà chỉ nướng cháy da một chút, chỗ khác đều có thể ăn.
"Ưm, để em nếm thử trước." Bạch Chỉ Ưu không thể chờ đợi được, đưa tay trước muốn xé miếng thịt phía trên.
An Cẩn Dật tay mắt lanh lẹ, thân thể tránh qua một chút, giải thích: "Gà vừa nướng xong, rất nóng, chờ nguội chút rồi ăn."
"Được rồi." Bạch Chỉ Ưu bẹt miệng, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn gà nướng đang tỏa ra mùi thơm kia.
An Cẩn Dật không phải không nhìn thấy mất mác của Bạch Chỉ Ưu, vì vậy tự mình động thủ xé một cái đùi gà, đưa cho cô.
"Bảo bối, đói bụng không? Ăn đùi gà trước đi."
"Tốt quá!" Một giây trước, ánh mắt Bạch Chỉ Ưu còn ảm đạm, lúc này lại sáng rực lên, đưa tay muốn cầm lấy, lại bị An Cẩn Dật rụt về.
Bạch Chỉ Ưu căm tức: "Này! Anh đùa giỡn em hả.
An Cẩn Dật khẽ thở dài một cái, "Em không cần nóng vội, trước thổi đùi gà một chút, không thì cẩn thận miệng bị phỏng thành lạp xưởng."
"Vù vù vù." Bạch Chỉ Ưu thật cẩn thận tới gần đùi gà, chu miệng, chậm rãi thổi.
"Ây da, có thể ăn rồi!" Bạch Chỉ Ưu thổi một lát thì không kiên nhẫn, cầm lấy đùi gà, cười giảo hoạt rất giống một con hồ ly nhỏ!
"Em đó, thật sự là tham ăn." Đối mặt với Bạch Chỉ Ưu “nóng lòng muốn ăn.” An Cẩn Dật chỉ có thể cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc.
Chẳng qua cô là tuýp người đáng yêu lại không làm ra vẻ, hấp dẫn anh, hãm sâu trong đó, không cách nào thoát ra được.
An Cẩn Dật sợ Bạch Chỉ Ưu nóng, nên bản thân tự mình động thủ xé thịt cho cô ăn.
Ăn một hồi, Bạch Chỉ Ưu không cẩn thận nhìn thấy ngón cái và ngón trỏ của An Cẩn Dật đều sưng đỏ, nhất định là do xé thịt cho mình nên bị phỏng!
"Trời ạ, An Cẩn Dật, ngón tay của anh sưng đỏ hết rồi!" Bạch Chỉ Ưu sợ hãi kêu một tiếng, sau đó vứt bỏ miếng thịt trong miệng, nâng tay của An Cẩn Dật lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn, tình trạng vừa đỏ vừa sưng làm cho Bạch Chỉ Ưu lương thiện có một cảm giác tội lỗi.
"An Cẩn Dật, người ngốc nghếch này, tay bị phỏng còn tiếp tục xé thịt cho em, cũng không nói cho em biết, anh muốn em áy náy chết sao." Kỳ thật Bạch Chỉ Ưu có chút tức giận, tức giận An Cẩn Dật không thương tiếc bản thân.