An Cẩn Dật nhìn ánh mắt cầu cứu của Bạch Chỉ Ưu khiến tiếng lòng anh nhộn nhạo, trong lúc mọi người còn không có phản ứng kịp, đôi chân thon dài có lực khẽ đạp, cả người dẫm xuống thang lầu lập tức phóng đến lầu hai, đưa tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Bạch Chỉ Ưu vào trong ngực, động tác thật cẩn thận giống như đang ôm một báo vật trân quý vô giá nào đó.
Đôi mắt Bạch Chỉ Ưu trừng lớn, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, lúc chống lại ánh mắt dịu dàng như nước của An Cẩn Dật, đôi bích nhân không ngừng xoay tròn trên không trung, tốc độ nhanh đến mờ ảo giống như cảnh vật nơi đây ở trong mắt bọn họ không là gì cả.
Cảm giác đôi tay ôm cổ mình vô cùng khẩn căng, đó là một loại sợ hãi, An Cẩn Dật vô thức nở nụ cười.
Bạch Chỉ Ưu nhìn nụ cười mê người của An Cẩn Dật, trong nháy mắt như ngừng thở.
Một độ cung đẹp mắt, An Cẩn Dật ôm Bạch Chỉ Ưu vững vàng rơi xuống đất lầu một.
Người đàn ông mặc tây trang hoàn hồn, vừa muốn động thủ đuổi theo, liền nghe được giọng nói của An Cẩn Dật: “Lần sau nói với chủ nhân mấy người đừng chơi trò ngây thơ như vậy nữa, thương tổn người của tôi, lần sau không phải chỉ dùng tiền bạc thì có thể giải quyết rồi.”
Nghe vậy, người đàn ông không khỏi cảm thán An Cẩn Dật thật lợi hại, cũng không có đuổi theo bọn họ.
Đi ra khỏi phòng, trong lòng Bạch Chỉ Ưu vẫn còn sợ hãi, chẳng qua cô ý thức chính mình đang được một anh chàng đẹp trai ôm vào trong ngực, chóp mũi tràn ngập hương vị bạc hà dễ ngửi từ anh, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo cổ áo An Cẩn Dật, ánh mắt mê mang nhìn anh, hỏi: “Anh, anh thật sự là vị hôn phu của tôi sao?”
An Cẩn Dật nhìn nữ sinh giống như một đứa bé trong ngực, trong lòng cảm thấy cô rất đáng yêu, hơi thở bạc hà ấm áp cánh môi nhẹ nhàng ấn lên đôi mắt của Bạch Chỉ Ưu, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm nói: “Còn sợ không?”
Bạch Chỉ Ưu nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt đối diện với anh.
Chỉ nghe An Cẩn Dật khẽ cười một tiếng, “Trước kia có lẽ không phải, nhưng từ giờ trở đi mãi đến tương lai, anh là vị hôn phu của em....”
Trong lòng An Cẩn Dật nhớ lại, dùng một ngàn vạn Đô-la mua được vị hôn thê đáng yêu như vậy, quả thật không lỗ vốn!
Bạch Chỉ Ưu ngồi ở bên trong chiếc xe Bentley màu đen của An Cẩn Dật, nhưng ánh mắt vẫn không nháy mà nhìn chằm chằm An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật biết cô đang nhìn anh, chẳng qua lúc này anh chỉ bình tĩnh mà lái xe, không có đáp lại.
Trầm mặt một lát, mới nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Chỉ Ưu vang lên: “Có điều hình như tôi không biết anh.”
“An Cẩn Dật.” An Cẩn Dật nói ra tên của mình, nghiêng đầu nhìn cô nở nụ cười, “Bảo bối, em tên gì?”
“Tôi tên là Bạch Chỉ Ưu....” Nói xong, Bạch Chỉ Ưu vẫn đáng yêu chớp chớp mắt, giọng nói ngọt ngào kia quả thật khiến trái tim An Cẩn Dật ấm áp.
“Uh`m, vậy chúng ta đã biết nhau rồi đó. Anh vừa nói, từ đây về sau em sẽ là vị hôn thê của anh.” Trong giọng nói của An Cẩn Dật mang theo kiên định bá đạo, không đợi Bạch Chỉ Ưu nói câu tiếp theo, anh lại bổ sung thêm: “Bây giờ chỉ có anh mới có thể bảo vệ được em, em chỉ có thể ngoan ngoãn làm vị hôn thê của anh, những người đó mới không có cách làm khó dễ em.”
Bạch Chỉ Ưu ngẫm lại chính mình đơn độc một mình, không có người có thể bảo vệ mình, vì mạng nhỏ của bản thân, đành phải đi một bước tính một bước, cô nhận mệnh gật gật đầu
Vì thế con cừu nhỏ mơ hồ đã bị sói xám phúc hắc ngậm vào trong miệng rồi!
“Vừa rồi thật sự cám ơn anh, cám ơn anh trong lúc nguy hiểm vẫn tới cứu một người chưa từng gặp mặt như em, còn…. Còn hại anh tổn thất nhiều tiền như vậy! Em sẽ cố gắng làm công trả tiền cho anh!” Giọng nói của Bạch Chỉ Ưu mềm nhũn mang theo kiên định, nói xong lại vẫn nắm chặt tay, giống như muốn cho anh thấy quyết tâm của mình.
Chỉ nghe An Cẩn Dật nhẹ nhàng cười, nói: “Muốn báo ân không bằng bây giờ làm một hành động thực tế đi.”
Dứt lời, Bạch Chỉ Ưu chỉ cảm thấy xe ngừng lại, một bóng đen bao phủ lấy cô, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp.
Khi lấy lại tinh thần, ánh mắt Bạch Chỉ Ưu trừng lớn như chuông đồng, lông mi dài run lẩy bẩy vì kinh ngạc.
An Cẩn Dật chỉ nhẹ nhàng mà dán lên cánh môi của Bạch Chỉ Ưu, cánh môi mềm mại mang theo mùi vị thơm ngọt, để cho anh mê luyến không thôi.
Chỉ dừng lại 3 giây, liền đứng thẳng lên, tươi cười đầy ái muội nhìn vào đôi má đỏ rực của Bạch Chỉ Ưu.
Đôi mắt Bạch Chỉ Ưu trừng lớn, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, lúc chống lại ánh mắt dịu dàng như nước của An Cẩn Dật, đôi bích nhân không ngừng xoay tròn trên không trung, tốc độ nhanh đến mờ ảo giống như cảnh vật nơi đây ở trong mắt bọn họ không là gì cả.
Cảm giác đôi tay ôm cổ mình vô cùng khẩn căng, đó là một loại sợ hãi, An Cẩn Dật vô thức nở nụ cười.
Bạch Chỉ Ưu nhìn nụ cười mê người của An Cẩn Dật, trong nháy mắt như ngừng thở.
Một độ cung đẹp mắt, An Cẩn Dật ôm Bạch Chỉ Ưu vững vàng rơi xuống đất lầu một.
Người đàn ông mặc tây trang hoàn hồn, vừa muốn động thủ đuổi theo, liền nghe được giọng nói của An Cẩn Dật: “Lần sau nói với chủ nhân mấy người đừng chơi trò ngây thơ như vậy nữa, thương tổn người của tôi, lần sau không phải chỉ dùng tiền bạc thì có thể giải quyết rồi.”
Nghe vậy, người đàn ông không khỏi cảm thán An Cẩn Dật thật lợi hại, cũng không có đuổi theo bọn họ.
Đi ra khỏi phòng, trong lòng Bạch Chỉ Ưu vẫn còn sợ hãi, chẳng qua cô ý thức chính mình đang được một anh chàng đẹp trai ôm vào trong ngực, chóp mũi tràn ngập hương vị bạc hà dễ ngửi từ anh, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo cổ áo An Cẩn Dật, ánh mắt mê mang nhìn anh, hỏi: “Anh, anh thật sự là vị hôn phu của tôi sao?”
An Cẩn Dật nhìn nữ sinh giống như một đứa bé trong ngực, trong lòng cảm thấy cô rất đáng yêu, hơi thở bạc hà ấm áp cánh môi nhẹ nhàng ấn lên đôi mắt của Bạch Chỉ Ưu, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm nói: “Còn sợ không?”
Bạch Chỉ Ưu nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt đối diện với anh.
Chỉ nghe An Cẩn Dật khẽ cười một tiếng, “Trước kia có lẽ không phải, nhưng từ giờ trở đi mãi đến tương lai, anh là vị hôn phu của em....”
Trong lòng An Cẩn Dật nhớ lại, dùng một ngàn vạn Đô-la mua được vị hôn thê đáng yêu như vậy, quả thật không lỗ vốn!
Bạch Chỉ Ưu ngồi ở bên trong chiếc xe Bentley màu đen của An Cẩn Dật, nhưng ánh mắt vẫn không nháy mà nhìn chằm chằm An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật biết cô đang nhìn anh, chẳng qua lúc này anh chỉ bình tĩnh mà lái xe, không có đáp lại.
Trầm mặt một lát, mới nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Chỉ Ưu vang lên: “Có điều hình như tôi không biết anh.”
“An Cẩn Dật.” An Cẩn Dật nói ra tên của mình, nghiêng đầu nhìn cô nở nụ cười, “Bảo bối, em tên gì?”
“Tôi tên là Bạch Chỉ Ưu....” Nói xong, Bạch Chỉ Ưu vẫn đáng yêu chớp chớp mắt, giọng nói ngọt ngào kia quả thật khiến trái tim An Cẩn Dật ấm áp.
“Uh`m, vậy chúng ta đã biết nhau rồi đó. Anh vừa nói, từ đây về sau em sẽ là vị hôn thê của anh.” Trong giọng nói của An Cẩn Dật mang theo kiên định bá đạo, không đợi Bạch Chỉ Ưu nói câu tiếp theo, anh lại bổ sung thêm: “Bây giờ chỉ có anh mới có thể bảo vệ được em, em chỉ có thể ngoan ngoãn làm vị hôn thê của anh, những người đó mới không có cách làm khó dễ em.”
Bạch Chỉ Ưu ngẫm lại chính mình đơn độc một mình, không có người có thể bảo vệ mình, vì mạng nhỏ của bản thân, đành phải đi một bước tính một bước, cô nhận mệnh gật gật đầu
Vì thế con cừu nhỏ mơ hồ đã bị sói xám phúc hắc ngậm vào trong miệng rồi!
“Vừa rồi thật sự cám ơn anh, cám ơn anh trong lúc nguy hiểm vẫn tới cứu một người chưa từng gặp mặt như em, còn…. Còn hại anh tổn thất nhiều tiền như vậy! Em sẽ cố gắng làm công trả tiền cho anh!” Giọng nói của Bạch Chỉ Ưu mềm nhũn mang theo kiên định, nói xong lại vẫn nắm chặt tay, giống như muốn cho anh thấy quyết tâm của mình.
Chỉ nghe An Cẩn Dật nhẹ nhàng cười, nói: “Muốn báo ân không bằng bây giờ làm một hành động thực tế đi.”
Dứt lời, Bạch Chỉ Ưu chỉ cảm thấy xe ngừng lại, một bóng đen bao phủ lấy cô, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp.
Khi lấy lại tinh thần, ánh mắt Bạch Chỉ Ưu trừng lớn như chuông đồng, lông mi dài run lẩy bẩy vì kinh ngạc.
An Cẩn Dật chỉ nhẹ nhàng mà dán lên cánh môi của Bạch Chỉ Ưu, cánh môi mềm mại mang theo mùi vị thơm ngọt, để cho anh mê luyến không thôi.
Chỉ dừng lại 3 giây, liền đứng thẳng lên, tươi cười đầy ái muội nhìn vào đôi má đỏ rực của Bạch Chỉ Ưu.