Edit: Du
An Cẩn Dật tiếp tục thoa thuốc, trong lúc da thịt tiếp xúc với nhau, làm cho da mặt mỏng Bạch Chỉ Ưu xấu hổ đến mức não cũng nóng lên.
Rõ ràng người ấy thoa thuốc mát lạnh, nhưng sao cô cảm thấy cả người nóng lên, thật nóng.
Bạch Chỉ Ưu nằm sấp căn bản không nhìn tới vẻ mặt của An Cẩn Dật, lúc này hồ ly bụng dạ đen tối đang cười vô cùng tà ác, ngón tay đặt ở trên lưng Bạch Chỉ Ưu cố ý mập mờ vuốt ve, anh thấy rõ thân thể Bạch Chỉ Ưu run run, còn có nổi da gà.
Chậc, đứa nhỏ đáng thương, bị hồ ly to lớn ngậm vào trong miệng cũng không biết.
Ngón tay thon dài của An Cẩn Dật một lần rồi một lần mơn trớn da thịt boáng loáng kia, cảm xúc đó làm anh lưu luyến không muốn rút tay về.
Lưu luyến đến ngay cả Bạch Chỉ Ưu cũng cảm thấy An Cẩn Dật thoa thuốc lâu đến có chút quá phận, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: "An Cẩn Dật, có phải anh thoa thuốc lâu quá hay không?"
Người nào đó bình tĩnh mà thu tay lại, vẫn mạnh miệng, bình tĩnh nói, "Sau lưng của em rất nghiêm trọng, cho nên phải thoa thuốc thật đều."
Thật sự nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
"Được rồi, em ngủ ở phòng anh một lát, anh đi thư phòng, chờ anh trở lại cùng ngủ với em." An Cẩn Dật dặn dò, liền đi khỏi phòng.
Bạch Chỉ Ưu ôm gối, nằm ở trên giường to có thể ngủ được mười người của An Cẩn Dật lăn quan lăn lại, trong lòng còn âm thầm hừ nói: Rõ ràng An Cẩn Dật ngủ giường lớn còn mềm như vậy, để cho cô ngủ giường!... Ách, có vẻ cũng không tệ, nhưng không có giường thoải mái như vậy!
Tiến vào thư phòng khuôn mặt của An Cẩn Dật lạnh băng, đâu còn vẻ mặt ấm áp đùa giỡn với Bạch Chỉ Ưu!
Trong thư phòng còn có một đám người mặc âu phục màu đen, thấy An Cẩn Dật đi tới, toàn bộ chỉnh tề cúi đầu chín mươi độ, kính trọng kêu lên: "Điện hạ!"
"Hừ." An Cẩn Dật hừ lạnh một tiếng, đi đến ghế xoay bên cạnh ngồi xuống, ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn,bầu không khí nghiêm túc giống như đang chờ đợi tuyên án tử vong, người đàn ông mặc âu phục đứng ở một bên, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.
An Cẩn Dật tiếp tục thoa thuốc, trong lúc da thịt tiếp xúc với nhau, làm cho da mặt mỏng Bạch Chỉ Ưu xấu hổ đến mức não cũng nóng lên.
Rõ ràng người ấy thoa thuốc mát lạnh, nhưng sao cô cảm thấy cả người nóng lên, thật nóng.
Bạch Chỉ Ưu nằm sấp căn bản không nhìn tới vẻ mặt của An Cẩn Dật, lúc này hồ ly bụng dạ đen tối đang cười vô cùng tà ác, ngón tay đặt ở trên lưng Bạch Chỉ Ưu cố ý mập mờ vuốt ve, anh thấy rõ thân thể Bạch Chỉ Ưu run run, còn có nổi da gà.
Chậc, đứa nhỏ đáng thương, bị hồ ly to lớn ngậm vào trong miệng cũng không biết.
Ngón tay thon dài của An Cẩn Dật một lần rồi một lần mơn trớn da thịt boáng loáng kia, cảm xúc đó làm anh lưu luyến không muốn rút tay về.
Lưu luyến đến ngay cả Bạch Chỉ Ưu cũng cảm thấy An Cẩn Dật thoa thuốc lâu đến có chút quá phận, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: "An Cẩn Dật, có phải anh thoa thuốc lâu quá hay không?"
Người nào đó bình tĩnh mà thu tay lại, vẫn mạnh miệng, bình tĩnh nói, "Sau lưng của em rất nghiêm trọng, cho nên phải thoa thuốc thật đều."
Thật sự nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
"Được rồi, em ngủ ở phòng anh một lát, anh đi thư phòng, chờ anh trở lại cùng ngủ với em." An Cẩn Dật dặn dò, liền đi khỏi phòng.
Bạch Chỉ Ưu ôm gối, nằm ở trên giường to có thể ngủ được mười người của An Cẩn Dật lăn quan lăn lại, trong lòng còn âm thầm hừ nói: Rõ ràng An Cẩn Dật ngủ giường lớn còn mềm như vậy, để cho cô ngủ giường!... Ách, có vẻ cũng không tệ, nhưng không có giường thoải mái như vậy!
Tiến vào thư phòng khuôn mặt của An Cẩn Dật lạnh băng, đâu còn vẻ mặt ấm áp đùa giỡn với Bạch Chỉ Ưu!
Trong thư phòng còn có một đám người mặc âu phục màu đen, thấy An Cẩn Dật đi tới, toàn bộ chỉnh tề cúi đầu chín mươi độ, kính trọng kêu lên: "Điện hạ!"
"Hừ." An Cẩn Dật hừ lạnh một tiếng, đi đến ghế xoay bên cạnh ngồi xuống, ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn,bầu không khí nghiêm túc giống như đang chờ đợi tuyên án tử vong, người đàn ông mặc âu phục đứng ở một bên, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.