Edit: Du
"Lần đó ở trên núi anh bị độc rắn cắn em cũng không có vứt bỏ anh, anh là một người đàn ông, thì càng thêm không có khả năng bỏ em lại đây, bỏ mặc vị hôn thê của mình!"
Giọng nói kiên định của An Cẩn Dật làm cho Bạch Chỉ Ưu rung động, cô không biết nên nói gì.
Bởi vì cô biết, lúc này tâm tình của An Cẩn Dật giống như cô lúc ở trên núi không bỏ mặc anh.
Cuối cùng, An Cẩn Dật không đợi kịp, anh dứt khoát giẫm lên ngăn tủ này, đi tới, dùng tốc độ nhanh như chớp ôm ngang Bạch Chỉ Ưu đứng lên giẫm trở về.
"An Cẩn Dật! Chân của anh..." Bạch Chỉ Ưu đau lòng, chân của anh đạp trên ván gỗ bị cháy lớn, nhất định rất đau...
"Không có gì quan trọng bằng em." An Cẩn Dật lời ít ý nhiều, rốt cuộc thuận lợi cứu Bạch Chỉ Ưu ra rồi!
An Cẩn Dật buông Bạch Chỉ Ưu, khẩn trương kiểm tra thân thể của Bạch Chỉ Ưu.
Sau đó, hai người không hẹn cùng hỏi đối phương: "Anh/em không sao chứ?"
Hai người lại đồng thời ngẩn người, Bạch Chỉ Ưu không nhịn được nín khóc mỉm cười, hai cánh tay ôm cổ An Cẩn Dật, đầu tựa ở trên vai của anh, mang theo giọng nỉ non nói: "Em không sao."
"Không có việc gì là tốt rồi." An Cẩn Dật cảm thấy vô cùng may mắn, lực ôm Bạch Chỉ Ưu không tự chủ tăng thêm, anh sờ sờ tóc cô, lại hôn trên mặt cô.
"Điện hạ, điện hạ, hiệu trưởng cho mời vị hôn thê của ngài..." Một giáo viên khẽ run bước ra nói chuyện, cắt đứt không khí ngọt ngào của hai người.
An Cẩn Dật không dấu vết nhíu mày, thấp giọng nói: "Đã biết."
"A? Hiệu trưởng có phải muốn đuổi em hay không..." Khuôn mặt Bạch Chỉ Ưu đau khổ, lại buồn bực gãi đầu, đáng thương nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học…Lại chọc phiền toái lớn như vậy."
An Cẩn Dật buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt đen của Bạch Chỉ Ưu, đắc ý nói: "Chồng em để trang trí sao? Có anh ở đây, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Lần đó ở trên núi anh bị độc rắn cắn em cũng không có vứt bỏ anh, anh là một người đàn ông, thì càng thêm không có khả năng bỏ em lại đây, bỏ mặc vị hôn thê của mình!"
Giọng nói kiên định của An Cẩn Dật làm cho Bạch Chỉ Ưu rung động, cô không biết nên nói gì.
Bởi vì cô biết, lúc này tâm tình của An Cẩn Dật giống như cô lúc ở trên núi không bỏ mặc anh.
Cuối cùng, An Cẩn Dật không đợi kịp, anh dứt khoát giẫm lên ngăn tủ này, đi tới, dùng tốc độ nhanh như chớp ôm ngang Bạch Chỉ Ưu đứng lên giẫm trở về.
"An Cẩn Dật! Chân của anh..." Bạch Chỉ Ưu đau lòng, chân của anh đạp trên ván gỗ bị cháy lớn, nhất định rất đau...
"Không có gì quan trọng bằng em." An Cẩn Dật lời ít ý nhiều, rốt cuộc thuận lợi cứu Bạch Chỉ Ưu ra rồi!
An Cẩn Dật buông Bạch Chỉ Ưu, khẩn trương kiểm tra thân thể của Bạch Chỉ Ưu.
Sau đó, hai người không hẹn cùng hỏi đối phương: "Anh/em không sao chứ?"
Hai người lại đồng thời ngẩn người, Bạch Chỉ Ưu không nhịn được nín khóc mỉm cười, hai cánh tay ôm cổ An Cẩn Dật, đầu tựa ở trên vai của anh, mang theo giọng nỉ non nói: "Em không sao."
"Không có việc gì là tốt rồi." An Cẩn Dật cảm thấy vô cùng may mắn, lực ôm Bạch Chỉ Ưu không tự chủ tăng thêm, anh sờ sờ tóc cô, lại hôn trên mặt cô.
"Điện hạ, điện hạ, hiệu trưởng cho mời vị hôn thê của ngài..." Một giáo viên khẽ run bước ra nói chuyện, cắt đứt không khí ngọt ngào của hai người.
An Cẩn Dật không dấu vết nhíu mày, thấp giọng nói: "Đã biết."
"A? Hiệu trưởng có phải muốn đuổi em hay không..." Khuôn mặt Bạch Chỉ Ưu đau khổ, lại buồn bực gãi đầu, đáng thương nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học…Lại chọc phiền toái lớn như vậy."
An Cẩn Dật buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt đen của Bạch Chỉ Ưu, đắc ý nói: "Chồng em để trang trí sao? Có anh ở đây, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."