Edit: Du
"Cốc cốc cốc." An Cẩn Dật và Bạch Chỉ Ưu đi tới phòng hiệu trưởng, liếc nhau một cái, Bạch Chỉ Ưu cố lấy dũng khí gõ cửa.
"Mời vào." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên.
An Cẩn Dật nắm tay Bạch Chỉ Ưu thật chặt, thấp giọng nói một câu: "Không có chuyện gì đâu."
Lúc này Bạch Chỉ Ưu mới gật đầu, thấy chết không sờn mở cửa đi vào.
Hiệu trưởng thấy An Cẩn Dật cũng đi theo, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không có biểu hiện ra ngoài, dù sao người ta là vợ chồng chưa cưới, chung hoạn nạn cũng có đạo lý.
An Cẩn Dật đi vào không khách khí ngồi ở trên ghế sofa, vẫn thoải mái nhàn nhã bắt chéo chân.
Bạch Chỉ Ưu bị hành động của An Cẩn Dật làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo anh, ý bảo anh đứng lên.
"Bảo bối, em cũng ngồi xuống." Không nghĩ tới An Cẩn Dật càng thêm làm càn kêu Bạch Chỉ Ưu ngồi xuống.
Bạch Chỉ Ưu nào có lá gan này, người làm sia là cô, cho nên cô biểu hiện vô cùng cung kính, cúi đầu xuống, vẻ mặt sám hối, dáng vẻ đáng thương dường như nói "Tôi sai rồi".
Hiệu trưởng đẩy gọng kính vàng ông đang đeo, sau đó hắng giọng một cái, bắt đầu giáo huấn: "Khụ khụ khụ, bạn học Bạch Chỉ Ưu, ngày đầu tiên chuyển trường em phóng lửa đốt phòng hóa học, này là sao?"
Bạch Chỉ Ưu kiên trì trả lời: "Em muốn học làm thí nghiệm, nhưng không nghĩ tới xảy ra ngoài ý muốn..." Càng nói càng không có lực, Bạch Chỉ Ưu vẫn sử dụng phương pháp chuyên dụng nhất, "Hiệu trưởng em sai rồi, thầy tha thứ cho em đi, em sai rồi."
"Em làm thí nghiệm có giáo viên ở đó sao?" Hiệu trưởng hỏi.
"Không có..." Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Vậy em làm thí nghiệm có được giáo viên đồng ý không?" Khí thế của Hiệu trưởng rất mạnh mẽ!
"Không có..." Bạn nhỏ Tiểu Bạch rõ ràng đang ở thế hạ phong.
An Cẩn Dật nào nhẫn tâm để bảo bối bị người áp chế như vậy, vì vậy đi thẳng vào vấn đề: "Hiệu trưởng, thầy cứ nói thẳng đi, thầy muốn như thế nào?"
Hiệu trưởng nhíu mày một cái, nói: "Làm hư phòng hóa học, cần phải bồi thường cho trường."
"Cốc cốc cốc." An Cẩn Dật và Bạch Chỉ Ưu đi tới phòng hiệu trưởng, liếc nhau một cái, Bạch Chỉ Ưu cố lấy dũng khí gõ cửa.
"Mời vào." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên.
An Cẩn Dật nắm tay Bạch Chỉ Ưu thật chặt, thấp giọng nói một câu: "Không có chuyện gì đâu."
Lúc này Bạch Chỉ Ưu mới gật đầu, thấy chết không sờn mở cửa đi vào.
Hiệu trưởng thấy An Cẩn Dật cũng đi theo, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không có biểu hiện ra ngoài, dù sao người ta là vợ chồng chưa cưới, chung hoạn nạn cũng có đạo lý.
An Cẩn Dật đi vào không khách khí ngồi ở trên ghế sofa, vẫn thoải mái nhàn nhã bắt chéo chân.
Bạch Chỉ Ưu bị hành động của An Cẩn Dật làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo anh, ý bảo anh đứng lên.
"Bảo bối, em cũng ngồi xuống." Không nghĩ tới An Cẩn Dật càng thêm làm càn kêu Bạch Chỉ Ưu ngồi xuống.
Bạch Chỉ Ưu nào có lá gan này, người làm sia là cô, cho nên cô biểu hiện vô cùng cung kính, cúi đầu xuống, vẻ mặt sám hối, dáng vẻ đáng thương dường như nói "Tôi sai rồi".
Hiệu trưởng đẩy gọng kính vàng ông đang đeo, sau đó hắng giọng một cái, bắt đầu giáo huấn: "Khụ khụ khụ, bạn học Bạch Chỉ Ưu, ngày đầu tiên chuyển trường em phóng lửa đốt phòng hóa học, này là sao?"
Bạch Chỉ Ưu kiên trì trả lời: "Em muốn học làm thí nghiệm, nhưng không nghĩ tới xảy ra ngoài ý muốn..." Càng nói càng không có lực, Bạch Chỉ Ưu vẫn sử dụng phương pháp chuyên dụng nhất, "Hiệu trưởng em sai rồi, thầy tha thứ cho em đi, em sai rồi."
"Em làm thí nghiệm có giáo viên ở đó sao?" Hiệu trưởng hỏi.
"Không có..." Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Vậy em làm thí nghiệm có được giáo viên đồng ý không?" Khí thế của Hiệu trưởng rất mạnh mẽ!
"Không có..." Bạn nhỏ Tiểu Bạch rõ ràng đang ở thế hạ phong.
An Cẩn Dật nào nhẫn tâm để bảo bối bị người áp chế như vậy, vì vậy đi thẳng vào vấn đề: "Hiệu trưởng, thầy cứ nói thẳng đi, thầy muốn như thế nào?"
Hiệu trưởng nhíu mày một cái, nói: "Làm hư phòng hóa học, cần phải bồi thường cho trường."