Edit: Du
"Hihi, Xảo Yên." Bạch Chỉ Ưu và An Xảo Yên vô cùng thân thiện chào hỏi nhau, cô từ trong đáy lòng rất thích nữ sinh tự nhiên hào phóng như vậy.
Sau khi thấy Y Thịnh đi theo phía sau An Xảo Yên, Bạch Chỉ Ưu nhìn anh gật đầu, Y Thịnh cũng cười chào cô.
"Chị dâu, hai người đứng ở chỗ này làm gì vậy?” An Xảo Yên bỏ qua khuôn mặt đen thui của An Cẩn Dật, chỉ lo nói chuyện với Bạch Chỉ Ưu.
"Bên ngoài mưa lớn, chúng tôi không mang theo dù, đành phải chờ người chạy xe ra." Bạch Chỉ Ưu bất đắc dĩ giải thích nói.
"Ha ha, em thì không muốn dùng dù che mưa." An Xảo Yên tùy tiện cười, sau đó nháy mắt với Bạch Chỉ Ưu mấy cái, cả người đã chạy vào trong mưa, nhận lấy cơn mưa lớn tẩy lễ.
Thấy An Xảo Yên cười vui vẻ trong mua, còn tự do tự tại xoay quanh, Bạch Chỉ Ưu không nhịn được hâm mộ nói: "Xảo Yên như một tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, luôn thoải mái vui vẻ tươi cười."
An Cẩn Dật cúi đầu cắn vành tai của Bạch Chỉ Ưu, nói: "Em mới là thiên sứ không dính bụi bẩn trần gian, ngàn vạn lần đừng lẫn lộn một chỗ với nhỏ nhóc kia, học nó nổi điên trong mưa."
Bạch Chỉ Ưu im lặng, mặc dù rất hâm mộ, nhưng cô tự nhận mình không có phần cam đảm kia.
"Theo tôi nghĩ, em không nên học theo Yên nhi, thì đã là người bình thường rồi. Tôi đi trước, miễn cho đợi lát nữa em ấy chạy trong mưa mà phải ngã bệnh." Y Thịnh bất đắc dĩ nói, sau đó chạy vào trong mưa, ôm lấy An Xảo Yên đang "Nổi điên", cường ngạnh ôm cô, bảo vệ cô trong ngực đi về phía bãi đỗ xe.
"Oa.. Y Thịnh thật sự rất đau Xảo Yên." Nhìn hai người đang gắn bó trong mưa, Bạch Chỉ Ưu không nhịn được hạnh phúc cảm thán.
"È hèm?" An Cẩn Dật khó chịu hừ lạnh, lời này anh không thích nghe chút nào.
"Hihi, Xảo Yên." Bạch Chỉ Ưu và An Xảo Yên vô cùng thân thiện chào hỏi nhau, cô từ trong đáy lòng rất thích nữ sinh tự nhiên hào phóng như vậy.
Sau khi thấy Y Thịnh đi theo phía sau An Xảo Yên, Bạch Chỉ Ưu nhìn anh gật đầu, Y Thịnh cũng cười chào cô.
"Chị dâu, hai người đứng ở chỗ này làm gì vậy?” An Xảo Yên bỏ qua khuôn mặt đen thui của An Cẩn Dật, chỉ lo nói chuyện với Bạch Chỉ Ưu.
"Bên ngoài mưa lớn, chúng tôi không mang theo dù, đành phải chờ người chạy xe ra." Bạch Chỉ Ưu bất đắc dĩ giải thích nói.
"Ha ha, em thì không muốn dùng dù che mưa." An Xảo Yên tùy tiện cười, sau đó nháy mắt với Bạch Chỉ Ưu mấy cái, cả người đã chạy vào trong mưa, nhận lấy cơn mưa lớn tẩy lễ.
Thấy An Xảo Yên cười vui vẻ trong mua, còn tự do tự tại xoay quanh, Bạch Chỉ Ưu không nhịn được hâm mộ nói: "Xảo Yên như một tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, luôn thoải mái vui vẻ tươi cười."
An Cẩn Dật cúi đầu cắn vành tai của Bạch Chỉ Ưu, nói: "Em mới là thiên sứ không dính bụi bẩn trần gian, ngàn vạn lần đừng lẫn lộn một chỗ với nhỏ nhóc kia, học nó nổi điên trong mưa."
Bạch Chỉ Ưu im lặng, mặc dù rất hâm mộ, nhưng cô tự nhận mình không có phần cam đảm kia.
"Theo tôi nghĩ, em không nên học theo Yên nhi, thì đã là người bình thường rồi. Tôi đi trước, miễn cho đợi lát nữa em ấy chạy trong mưa mà phải ngã bệnh." Y Thịnh bất đắc dĩ nói, sau đó chạy vào trong mưa, ôm lấy An Xảo Yên đang "Nổi điên", cường ngạnh ôm cô, bảo vệ cô trong ngực đi về phía bãi đỗ xe.
"Oa.. Y Thịnh thật sự rất đau Xảo Yên." Nhìn hai người đang gắn bó trong mưa, Bạch Chỉ Ưu không nhịn được hạnh phúc cảm thán.
"È hèm?" An Cẩn Dật khó chịu hừ lạnh, lời này anh không thích nghe chút nào.