Edit: ღDuღ
“Ai nha, không cho phép anh nhìn em như vậy.” Bạch Chỉ Ưu không chịu được ánh mắt quyến rũ của An Cẩn Dật, thẹn thùng mà lấy tay che khuất ánh mắt của anh.
An Cẩn Dật hơi nửa ngồi xuống, thả Bạch Chỉ Ưu trên mặt đất, hai cánh tay đặt ở trên vai của cô, dùng sức một chút đẩy cả người Bạch Chỉ Ưu lên trên vách tường hành lang, đầu hơi cúi xuống, mặt cách mặt của Bạch Chỉ Ưu vô cùng gần, hô hấp của nhau đều có thể cảm giác được.
“Bảo bối, bây giờ em là học sinh cấp 3? Hả?”
“Đúng, đúng vậy, anh muốn làm gì hả? Không được cách gần như vậy nha.” Bạch Chỉ Ưu xuất hiện dáng vẻ thiếu nữ mới biết yêu một lần nữa —— xấu hổ tim đập.
“È hèm bảo bối à, xem ra em học ngữ văn không được tốt, vừa rôi em còn nói ăn miếng trả miếng không phải là dùng như vậy.” Ánh mắt của An Cẩn Dật lóe ra tà khí bất cần đời.
“Bằng không thì dùng như thế nào đây?” Bạch Chỉ Ưu theo tính phản xạ mà hỏi lại, nhưng không ngờ lọt vào bẫy của An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật cong môi hài lòng cười cười, cúi đầu chiếm lấy đôi môi của Bạch Chỉ Ưu, nhẹ nhàng mà ôn nhu mút vào.
Ước chừng 30 giây, An Cẩn Dật đã rời khỏi môi Bạch Chỉ Ưu, tỉ mỉ dạy: “Giống như vừa rồi anh mới hôn em, em phải hôn lại anh.”
Bạch Chỉ Ưu biết mình lại bị đùa giỡn, biết rõ An Cẩn Dật chính là muốn trêu chọc để nhìn dấng vẻ mặt đỏ tim đập nhanh của cô, không biết dũng khí đến từ nơi nào, quyết định phải phản kích!!!
Vì vậy, bảo bối dũng cảm lấy hai tay ôm chặt cổ An Cẩn Dật, nhón chân lên hôn môi, chẳng qua cô cũng không để cho An Cẩn Dật trắng trợn chiếm tiện nghi, lúc rời khỏi môi anh, hung hăng cắn một cái.
Dáng tươi cười vô cùng giảo hoạt, thấy đôi môi An Cẩn Dật chảy máu, Bạch Chỉ Ưu thật là quá bội phục mình rồi, trong lòng đủ loại đắc ý dâng trào.
“Thì ra bảo bối cũng có một mặt hung hãn như vậy nha, chậc chậc chậc.” An Cẩn Dật giả bộ kinh ngạc mà lắc đầu, sau đó ôm ngang Bạch Chỉ Ưu lên, nói ra: “Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian về phòng bôi thuốc đi!”
“Ai nha, không cho phép anh nhìn em như vậy.” Bạch Chỉ Ưu không chịu được ánh mắt quyến rũ của An Cẩn Dật, thẹn thùng mà lấy tay che khuất ánh mắt của anh.
An Cẩn Dật hơi nửa ngồi xuống, thả Bạch Chỉ Ưu trên mặt đất, hai cánh tay đặt ở trên vai của cô, dùng sức một chút đẩy cả người Bạch Chỉ Ưu lên trên vách tường hành lang, đầu hơi cúi xuống, mặt cách mặt của Bạch Chỉ Ưu vô cùng gần, hô hấp của nhau đều có thể cảm giác được.
“Bảo bối, bây giờ em là học sinh cấp 3? Hả?”
“Đúng, đúng vậy, anh muốn làm gì hả? Không được cách gần như vậy nha.” Bạch Chỉ Ưu xuất hiện dáng vẻ thiếu nữ mới biết yêu một lần nữa —— xấu hổ tim đập.
“È hèm bảo bối à, xem ra em học ngữ văn không được tốt, vừa rôi em còn nói ăn miếng trả miếng không phải là dùng như vậy.” Ánh mắt của An Cẩn Dật lóe ra tà khí bất cần đời.
“Bằng không thì dùng như thế nào đây?” Bạch Chỉ Ưu theo tính phản xạ mà hỏi lại, nhưng không ngờ lọt vào bẫy của An Cẩn Dật.
An Cẩn Dật cong môi hài lòng cười cười, cúi đầu chiếm lấy đôi môi của Bạch Chỉ Ưu, nhẹ nhàng mà ôn nhu mút vào.
Ước chừng 30 giây, An Cẩn Dật đã rời khỏi môi Bạch Chỉ Ưu, tỉ mỉ dạy: “Giống như vừa rồi anh mới hôn em, em phải hôn lại anh.”
Bạch Chỉ Ưu biết mình lại bị đùa giỡn, biết rõ An Cẩn Dật chính là muốn trêu chọc để nhìn dấng vẻ mặt đỏ tim đập nhanh của cô, không biết dũng khí đến từ nơi nào, quyết định phải phản kích!!!
Vì vậy, bảo bối dũng cảm lấy hai tay ôm chặt cổ An Cẩn Dật, nhón chân lên hôn môi, chẳng qua cô cũng không để cho An Cẩn Dật trắng trợn chiếm tiện nghi, lúc rời khỏi môi anh, hung hăng cắn một cái.
Dáng tươi cười vô cùng giảo hoạt, thấy đôi môi An Cẩn Dật chảy máu, Bạch Chỉ Ưu thật là quá bội phục mình rồi, trong lòng đủ loại đắc ý dâng trào.
“Thì ra bảo bối cũng có một mặt hung hãn như vậy nha, chậc chậc chậc.” An Cẩn Dật giả bộ kinh ngạc mà lắc đầu, sau đó ôm ngang Bạch Chỉ Ưu lên, nói ra: “Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian về phòng bôi thuốc đi!”