Hai người đàn ông bận vest đen, biểu cảm lạnh tanh tóm lấy hai bả vai Quốc Khang bắt cậu quỳ xuống.
Uyên Kha chẳng khá khẩm hơn, cô bị một người khác giữ lấy, phẫn nộ và hốt hoảng khiến cô hét lên:
"Thả cậu ấy ra, các người muốn gì?"
Người đàn sau lưng không dám làm cô bị thương: "Tiểu thư, đây là lệnh của lão đại, mong cô hiểu cho."
"Câm miệng! Các người dám đụng vào cậu ấy.
Chỗ nào cậu ấy bị thương, tôi sẽ liều chết với mấy người."
Quốc Khang cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.
Trong đầu cậu bây giờ trống rỗng, không ngờ người đó lại thâm sâu đến vậy.
Rõ ràng ông ta đăng giăng bậy cho cậu và Uyên Kha, chờ bọn họ rơi vào mới đến thu lưới.
Cậu cười chua xót: "Uyên Uyên! Xin lỗi, mình khiến cậu liên lụy rồi!"
"Không..Không đâu.
Là mình hạ cậu, là mình..."
Hai mắt cô đỏ hoe, bất chợt cô nhớ lại hình ảnh người phụ nữ xấu số kia.
Không thể được, cô không thể để bọn họ hành hạ Quốc Khang.
Uyên Kha dùng sức xô ngã người đằng sau, lảo đảo chạy đến chiếc xe sang trọng hòa mình trong đêm đen.
Cô dùng sức đập mạnh cửa sổ xe,cô biết cha nuôi đang ngồi bên trong.
Từ đầu chí cuối hắn đều ngồi một bên xem kịch vui.
"Cha...cha nuôi...người mau ra đây..."
Uyên Kha gần như mất hết lí trí, suy nghĩ duy nhất là cứu cậu ấy.
Cô vừa khóc vừa vỗ mạnh tay.
Cảm giác bỏng rát rồi hai tay đỏ ửng không khiến Uyên Kha ngừng lại.
Quốc Khang không đành lòng nhìn tiếp cảnh đó, cậu nhắm lẩm bẩm gọi tên cô.
Tự trách bản thân đẩy cô vào hoàn cảnh rối ren bây giờ.
Những tên thuộc hạ không lên tiếng cũng không ngăn cản.
Họ hờ hững, vô cảm đứng một bên quan sát.
Đến khi Uyên Kha la khản cả giọng, tiếng nấc nghẹn đáng thương rấm rứt phát ra.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra.
Đôi giày da đen bóng loáng xuất hiện đầu tiên, kế tiếp thân hình cao lớn rời khỏi hẳn chỗ ngồi.
Đường Vũ Thuần đứng thẳng trước mặt cô.
Uyên Kha đối diện chằm chằm nhìn hắn, kí ức về người cha nuôi đáng kính ít ỏi đến mức cô có thể ghi nhớ từng chi tiết.
Đây là lần đầu tiên, Uyên Kha thật sự được nói chuyện trực tiếp với hắn, có chút sợ hãi.
"Cha..."
Nghe tiếng gọi nhỏ như mèo kêu phát ra từ miệng Uyên Kha, gương mặt hắn không có tí phản ứng nào.
Đường Vũ Thuần rất đẹp, phải nói là kiểu đẹp chí mạng.
Hắn khiến người ta ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên.
Gương mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn tú.
Chân mày đậm cùng cặp mắt hững hờ toát lên vẻ có chút lười biếng cũng có chút mị hoặc.
Đôi môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường thẳng.
"Cha nuôi, con...con biết sai rồi!"
Cô cúi đầu, hắn càng không lên tiếng càng khiến cô cảm thấy áp lực bủa vây mình.
Trước đây, Trần Lệ nhiều lần cảnh cáo không được rời khỏi tòa thành.
Lần này, cô đụng phải cấm kị còn bị bắt tại trận, e rằng cha nuôi sẽ tức giận.
Nếu chỉ có một mình, sống chết cô cũng chẳng chịu lép vế cúi đầu với người mất nhân tính này để nhận tội.
Thế nhưng hiện tại vẫn còn Quốc Khang, cô lo cha nuôi làm khó cậu ấy.
"Sai ở đâu?" - Hắn từ tốn hỏi, âm thanh trầm khàn tỏa hàn khí.
Không rõ hắn đang vui hay đang phẫn nộ.
Suy nghĩ một lát, Uyên Kha bấm bụng chân thành nhận tội: "Con không nên tự ý rời khỏi tòa thành."
"..."
"Không nên làm mọi người lo lắng."
Cô cắn môi, bộ dạng nhu thuận ngoan ngoãn.
Mong hắn mềm lòng bỏ qua.
Quả thực, Đường Vũ Thuần khá hài lòng: "Lần này ta không truy cứu.
Nhưng tuyệt đối không có lần sau."
Uyên Kha chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn lại trầm giọng gằn thêm từng chữ: "Từ trước đến nay, con gái ta luôn là người hiểu lí lẽ.
Chắc hẳn có kẻ phía sau lôi kéo dụ dỗ khiến con muốn tập tành thói hư tật xấu, bỏ nhà đi.
Tội này không thể không xử."
Thoáng chốc, cô tái mặt, vội bước đến dùng hai tay nắm vạt áo đắt tiền của hắn: "Đừng! Là do con.
Chính con bảo cậu ấy làm vậy.
Cha, người đừng tính toán với bạn ấy, lỗi do con con tự chịu."
Hắn nhíu mày, thiếu nhẫn nại gạt Uyên Kha sang một bên: "Đừng khiến ta tức giận.
Mau ngoan ngoãn trở về nhà."
"Cha." - Đường Uyên Kha bỏ qua lời cảnh cáo, cô cố chấp quỳ hai chân trên mặt đường lạnh lẽo: "Cầu xin người, cầu xin người tha cho Quốc Khang.
Từ giờ con sẽ vâng lời, con sẽ không bỏ trốn nữa.
Cầu xin người..Con xin người..."
Uyên Kha liên tục dập đầu, chưa bao giờ cô phải cầu xin bất cứ ai.
Hắn không đáp, dứt khoát xoay người lên xe.
Tên thuộc hạ ban nãy tiến đến vô cảm nói với cô: "Tiểu thư, cô đừng khiến lão đại khó xử nữa.
Mau lên xe đi ạ!"
"Không..." - Đường Uyên Kha đờ đẫn hét vào mặt gã rồi tiếp tục dập đầu.
Trán cô cọ xát mặt đường thô ráp bị trầy xước một mảng đỏ.
"Lên xe, bằng không đừng trách ta đổi ý."
Rốt cuộc hắn chọn thỏa hiệp.
Uyên Kha như nhận được đặc ân, không dám chậm trễ trèo lên hàng ghế sau ngồi cạnh hắn.
Tuy có được sự đảm bảo từ hắn, cô vẫn không an tâm.
Đến tận khi ngồi trên xe, Uyên Kha nhìn qua tấm kính xác nhận bọn thuộc hạ không tiếp tục làm khó Quốc Khang thì mới nhẹ nhõm thở ra.
Không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở.