Ngay sau đó, anh nâng cao hai chân của cô, không hề có chút lưu tình mà đem đút vào. Anh thấy mấy năm qua vẫn tuân theo chuyên gia dinh dưỡng phải duy trì vóc dáng, Lâm Gia Doanh vì không muốn để anh cảm thấy khó chịu, những năm gần đây cũng cùng anh thực hiện sau năm giờ rưỡi chiều không ăn thêm bất cứ đồ nào, nếu thật sự đói bụng đến mức không thể chịu nổi nữa thì nhiều lắm chỉ ăn củ nhược một vài lần theo hướng dẫn, vì vậy Lâm Gia Doanh dù không phải là nghệ sĩ nhưng vóc dáng đều đều rất mảnh mai. Hơn nữa vợ chồng hai người cùng thường cùng nhau đi chăm sóc toàn diện, cho nên da thịt Lâm Gia Doanh cũng mềm mại trơn mịn hơn trước, làn da trắng min, không thua kém những minh tinh ngay cả khi thức đêm thường xuyên.
Tôn Minh Hạo cầm hai chân của cô, chỉ cảm thấy tay như đang chạm vào một thứ gì đó mềm nhẵn trơn mịn, cảm xúc dâng trào không nói lên lời, thân thể phía dưới ôm chặt lấy anh, mút lấy nơi u huyệt mềm mại khiến anh thoải mái mà chiếm cứ, không nhịn được lại đẩy tăng nhanh tốc độ cùng sức lực mà đút vào.
Cơn đau đớn hòa lẫn với khoái cảm khổng lồ khiến Lâm Gia Doanh không nhịn được mà kinh hô: “A… Ông xã… Chỗ đó… chỗ đó...”
Nhiều năm làm vợ chồng ăn ý khiến Tôn Minh Hạo hiểu rõ Lâm Gia Doanh ám chỉ cái gì, anh điều chỉnh lại tư thế của hai người, đem hai chân của Lâm Gia Doanh đặt lên hai vai mình, đôi tay nâng cao vùng eo của cô, để cho bản thân có thể tiến sâu hơn vào cô, chuẩn xá để cô ở nơi mình muốn.
Tư thế mới khiến nụ hoa màu hồng của Lâm Gia Doanh phơi bày ngay trước mắt Tôn Minh Hạo, tư thế động tình ngượng ngùng tràn đầy mật dịch, làm nước sáng loáng sắc màu, anh bao dung mà chiếm lấy.
Đỉnh đầu Tôn Minh Hạo chỉ cần mãnh liệt một chút, nụ hoa mảnh mai kia liền xót thương liền vô dụng mà ngọ nguậy, co quắp, vừa đáng thương vừa đáng yêu, không biết vì sao lại khiến người ta nghi ngờ mà tiếp tục xung động lấn tới.
Tôn Minh Hạo nhìn phía trước mà mê muội, một tay khẽ xoa nắn bộ ngực sữa, lại lấy đầu ngón tay đâm khẽ vào nụ hoa, tới tới lui lui xoa nắn đùa giỡn.
“A… Không được rồi… đã ra rồi...” Anh ác ý trêu đùa khiến thân thể Lâm Gia Doanh không ngừng run rẩy, anh ngược lại lại tiếp tục đẩy nhanh tiến độ.
“Ô...” Lâm Gia Doanh phát ra một tiếng không thể phân biệt được là thoải mái, khổ sở hay là gào thét, hoa huy*t giữa hai chân vừa được rút ra lại bị đâm trở vào, dùng toàn lực mà thu phóng.
Trước mắt là hình dáng xinh đẹp khiến phía dưới của Tôn Minh Hạo càng thêm căng thẳng, cặp mắt bùng lên ngọn lửa đỏ rực, mang vẻ nguy hiểm mà vẫn hấp dẫn. Anh dùng lực đem mình tiến sâu hơn vào bên trong cô “Không sao cả… Em đến trước đi!”
“A… Nhưng mà… nhưng… ai nha...” Lâm Gia Doanh vì bất ngờ gặp nhiều khoái cảm mà văn vẹo, những ngón tay thon dài bấu chặt trên bắp thịt và bả vai tráng kiện.
Cô muốn cùng anh cùng nhau, nhưng anh lại cuồng nhiệt công kích khiến cô không kịp nói thành tiếng.
“Không sao đâu, em trước đi.” Anh nói.
Đã lâu không có hoan ái khiến người yêu như củi khô đang bốc cháy nhưng Tôn Minh Hạo săn sóc nhẹ nhàng không để cô phải chịu tổn thương. Biết cô vẫn còn kém một chút nữa, Tôn Minh Hạo càng cố ý thêm lực đạo ở bộ vị nhạy cảm của cô.
Lực của anh thật là mạnh, ra vào thật tốt, thật nhanh, thật sâu, một thứ khổng lồ dâng trào không hề lưu tình xuyên qua cô, khiến phần bụng dưới của cô như muốn nứt ra.
“Ô a a a...” Ma sát kịch liệt mang lại khoái cảm điên cuồng, cô không tự chủ được mà phát ra những thanh âm đầy khêu gợi dục vọng.
Qúa nhiều vui thích do hai người tương liên hòa hợp nhập vào nhau lan khắp toàn thân. Cô run rẩy, co quắp, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Biết cô hiện tại còn quá nhạy cảm, Tôn Minh Hạo săn sóc trên cơ thể cô, không tiếp tục tiến công, một mặt thu phóng hưởng thụ trong cơ thể cô.
“Ông xã… Em thật yêu anh… rất yêu anh…” Lâm Gia Doanh sụt sùi khóc nấc lên.
“Anh cũng yêu em, bảo bối… bảo bối của anh.” Tôn Minh Hạo buông hai chân cô xuống, nghiêng người hôn cô.
Anh dịu dàng ôm cô, khe khẽ hôn mặt cô, đôi tay khẽ vuốt ve bầu ngực sữa trắng muốt của cô, trấn an tinh thần của cô, cho đến khi cô tỉnh táo tinh thần hơn một chút.
“Khá hơn chút nào không, bà xã thân yêu của anh?”
Lâm Gia Doanh xấu hổ gật đầu, chú ý tới anh vẫn còn ở trong cơ thể mình không có ý muốn rút ra, “Ông xã, anh… còn không…”
“Không quan hệ.” Tôn Minh Hạo chạm khẽ môi cô.
Ọc ọc ọc ọc……
Bụng hai người lại tiếp tục đánh trống biểu tình.
“Bây giờ… làm sao đây…” Lâm Gia Doanh xấu hổ hỏi.
Mới vừa rồi hai người cũng chưa kịp ăn bữa sáng, lạ còn “vận động” một hồi, hiện tại đã đói hơn rồi! Nhưng tình huống trước mắt thật ngượng ngùng, rốt cuộc là muốn ăn điểm tâm sáng, cũng không phải là muốn tiếp tục “vận động” đó chứ.
Tôn Minh Hạo kéo chân cô vòng qua bám chắc vào vòng eo rắn chắc của mình, nói với cô một tiếng, “Ôm cho chắc” rồi liền bế cả người cô lên.
“A!” Lâm Gia Doanh kêu lên một tiếng, đôi tay thon dài nhiệt tình ôm lấy Tôn Minh Hạo, rất sợ anh không chú ý sẽ làm té cô mất.
Tư thế này khiến Lâm Gia Doanh cảm nhận được bộ phận đó của anh vẫn còn chôn sâu trong cơ thể cô mà tiếp tục gắng gượng! Theo anh đi lại, từng phần nhạy cảm chống đỡ bên trong cô.
“Oh….” Lâm Gia Doanh toàn thân run rẩy, bên trong không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Tôn Minh Hạo khẽ cười một tiếng, cố ý cúi xuống liếm vành tai trắng noãn của cô, cười nhạo cô nói: “Bà xã à, em lại có cảm giác rồi. Em ham muốn quá đó!”
Cô vừa xấu hổ vừa trừng mắt nhìn anh, không ngờ anh không những không sợ, thậm chí… thậm chí cái thứ được chôn trong cơ thể còn phình to ra thêm một chút.
“Anh!” Cô kêu lên một tiếng, mắt đỏ trừng hắn, “Anh mới là ham muốn! Bất ngờ… bất ngờ lại…”
Mặc dù hai người đã là vợ chồng, Lâm Gia Doanh vẫn thẹn thùng không nói ra được.
“Lần thứ nhất anh không có tới, thế nào lại nói là anh háo sắc đây? Em xem em, mới vừa lên cao trào, thế mà đã lại có phản ứng, hình như là đang muốn nói ‘Em còn muốn, em còn muốn’.” Tôn Minh Hạo nói xong, còn cố ý nhích lên 2 lần, kích thích Lâm Gia Doanh thu vào.
“Uhm…” Làm như vậy cảm giác giống như khoái cảm đang treo trên không trung, khiến Lâm Gia Doanh than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm tố cáo, “Rõ ràng… đều do anh…”
“Được được, đều do anh, là anh háo sắc! Tuyệt đối không phải do ham muốn của em.” Tôn Minh Hạo cười cười hôn môi cô, bế cô đến bân ghế dựa cạnh bàn ăn ngồi xuống.
Chỉ là khi ngồi xuống, anh cố ý thoát ra khỏi cơ thể cô, xoay người để cô ngồi quay lưng trên đùi mình.
“Ông xã… anh?” Cô không rõ ý tứ quay đầu lại nhìn anh.
Anh rõ ràng là còn đang rất muốn không phải sao? Sao lại đi ra đấy?
Mà Tôn Minh Hạo lại đeo cái mặt như thể không có chuyện gì xảy ra, một tay vòng qua ôm eo mảnh khảnh của Lâm Gia Doanh, một tay vươn về phía trước, chụp lấy cốc sữa đậu nành trên bàn đưa tới miệng cô, thủ thỉ dỗ dành nói: “Em khát rồi phải không? Nào, uống một hớp sữa đậu nành đi.”
Cái bộ phận to lớn của phái nam của Tôn Minh Hạo không có tiến vào cô, lại còn đang bị cái mông trắng nõn nà của Lâm Gia Doanh ngồi đè lên, cự vật đang nóng dục hỏa kia đang cố chống cự ở bên dưới, cũng không tiến vào.
Đối với Lâm Gia Doanh mà nói, mặc dù rõ ràng không có tiến vào, nhưng trạng thái như vậy lại càng làm cho người ta để ý.
Chỉ là cô đang thật sự rất đói bụng. Trước mắt bày ra cốc sữa đậu nành thơm ngon ngọt ngào, cô hé mồm ngậm ống hút, không nhịn được tu một hơi uống hết phân nửa ly.
“Uống ngon không, bà xã.” Tôn Minh Hạo ở bên tai cô dịu dàng nói.
“Uhm… Nhưng mà…” Lâm Gia Doanh còn chưa nói xong một câu, Tôn Minh Hạo liền đem bánh trôi nước đưa cho cô.
“Nào, bà xã, đây là bánh trôi nước mà em rất thích ăn, mau nhanh ăn đi!” Nói xong, anh cũng cầm lên một miếng, há mồm cắn một miếng to.
Lâm Gia Doanh cũng muốn ăn bữa sáng thật ngon lành, nhưng… nhưng anh như vậy, bảo cô làm sao có thể ăn được đây?
“Sao em lại không ăn? Không phải đói bụng sao?” Anh một mặt tỏ vẻ đã lâu chưa được ăn bữa sáng truyền thống, một mặt “tốt bụng” hỏi cô.
Đến đây, Lâm Gia Doanh cũng biết anh đang nghĩ cái gì, cô cắn môi, nghĩ cách liền ủy khuất nói “Anh… rất quá đang! Đột nhiên lại như vậy…”
Lâm Gia Doanh mắt đỏ mắt ngấn nước như muốn khóc. Anh đương nhiên tình nguyện nén dục vọng bản thân, nếu như cô có thể nói ra câu “Muốn anh” thì tốt!
“Bà xã thân yêu, em nói câu này là thật sự khiến anh đau lòng quá rồi, anh không phải là luôn một lòng làm theo ý kiến của em hay sao?” Tôn Minh Hạo bày ra khuôn mặt vô tội nói.
Rốt cuộc thấy bộ dạng giả ngu ngốc của anh, Lâm Gia Doanh đáng thương nói: “Ông xã, anh không cần… không nên bức người ta như vậy!”
“Anh đã ép buộc gì em sao? Em chẳng phải là muốn ăn sáng sao?” Tôn Munh Hạo thổi hơi vào tai cô hỏi: “Vậy rốt cuộc thì em muốn cái gì đây?”
“Anh….”
“Em phải nói ra, anh mới biết a!” Tôn Minh Hạo nói xong, lại dùng lưỡi liếm vành tai của cô.
Thân thể nóng như lửa mạnh mẽ bao quanh cô, ngọn lửa nóng như thép nung đang thiêu đốt linh hồn cô, kể cả lý trí của cô cũng bị đốt sạch.
“Muốn… Người ta muốn…” Cô nói đứt quãng.
“Muốn cái gì?” Tôn Minh Hạo không hiểu ý hỏi cô. “Em phải nói cho rõ ràng nha!”
“Muốn… Anh đi vào… Người ta muốn làm.”
Từ khi kết hôn đến giờ, bọn họ từ đó phải qua một tháng mới có thể gặp nhau, còn không như lần này, tới ba tháng không có thân thiết. Nếu như là bình thường thì những lời nói thân thiết cô vẫn còn có thể khắc chế, nhưng đang trải qua thời gian làm người ta điên cuồng sung sướng như vậy, căn bản chỉ có một lần là không đủ!
Cô hiện tại giống như bị người ta bỏ đói quá lâu, lời nói còn có thể nhẫn nại cũng không cần ăn, thế nhưng hiện giờ cô đã hoàn toàn không thể nhẫn nại được nữa rồi.
Tôn Minh Hạo hài lòng hôn xuống chiếc cổ mảnh khảnh của Lâm Gia Doanh, thoáng nâng cái mông của cô lên để có chỗ thoáng cho cái cự vật đang chống đỡ bên dưới hoa tâm của cô, ngay sau đó một hơi xuyên vào nơi mềm mại sâu nhất của cô.
“A a…….” Trong nháy mắt cảm giác bị cắm vào chỗ sâu nhất, kịch liệt khiến Lâm Gia Doanh không thể kìm chế mà thét chói tai.
Cô lửa nóng nơi nội bộ ướt mềm chặt chẽ bao vậy lấy nơi lửa nóng của anh, hoa kính nhẵn mềm không ngừng co rút, tựa như cái miệng nhỏ nhắn của con nít không ngừng mút anh, không khỏi khiến anh phát ra thanh âm thỏa mãn.
“A… Thật là sâu… Ông xã… Ô ô…” Lâm Gia Doanh nửa thân trên nằm trên bàn ăn, thần trí đã có chút mơ hồ kêu khóc.
“Bà xã, em thật nhiệt tình, kẹp cũng thật chặt nha! Bà xã, em thật là giỏi!” Tôn Minh Hạo thở dài một tiếng, một mặt thu phóng hưởng thụ trong cơ thể cô, một mặt gặm cắn sống lưng cô, để lại một hàng thẳng những vết hôn đỏ tươi.
hoa huy*t bị cự vật phái nam cắm sâu vào bên trong, thật sâu căng đầy tư vị tốt đẹp mà khó có thể hình dung thông qua ngôn ngữ bình thường, thân thể Lâm Gia Doanh không tự chủ được co quắp, không thể tiếp tục nhẫn nại.
“Mau… ông xã, nhanh lên chút… cho em…” Cô đã không còn thỏa mãn với tư thế này, đưa tay đẩy anh.
“Không thành vấn đề, bà xã thân yêu.” Tôn Minh Hạo hài lòng không bận tâm mặt mũi ra sao, cuối cùng không còn theo ý mình nữa, đôi tay nâng cặp mông trắng nõn của cô, từng đợt từng đợt từng đợt dội vào, tận tình hưởng thụ trên thân thể cô thật tốt.
Toàn thân không mặc đồ nằm trên bàn ăn, bị nam nhân to lớn cứng rắn không ngừng đút vào mà dâng trào, không bận tâm bản thân đang nằm trên bàn ăn cơm đang thành cái bộ dạng gì, chỉ có thể thuận theo khát vọng mà kêu khóc khẩn cầu, “Thật tuyệt! Ông xã… dùng thêm sức một chút…”
Tôn Minh Hạo thuận theo ý của cô tăng thêm một chút sức lực, trong miệng cũng phát ra những câu loạn xạ: “Bà xã… Em thật đáng yêu… tốt lắm…”
Thật ra thì anh cũng sớm đã bị dục vọng trói chặt, hận không thể nhanh chóng tận tình hòa nhập trên cơ thể cô, chỉ là cô thật đã lâu không có cùng anh thân mật, nếu như quá lỗ mãng, có thể sẽ làm tổn thương cơ thể mảnh mai của cô, cho nên anh mới biết cẩn thận từ từ mà khai phá cô, dẫn dụ cô.
“Thật thoải mái… Ông xã, cầu xin anh… em còn muốn…” Thân thể vui thích cũng thật là tốt, Lâm Gia Doanh khẩn cầu đồng thời khẽ vặn vẹo nâng eo của mình, mong muốn đặt được hoan lạc lớn hơn.
Lâm Gia Doanh quá mức nhiệt tình, ái dịch tràn ra đem chỗ giao hợp của hai người được một phen ướt át. Theo sức động của anh, giữa hai chân của cô cũng càng ngày càng ướt.
Hai người đồng thời cảm thấy dục tiên phiêu diêu, hoặc như là dung vi liễu nhất thể.
“A… Ông xã, chỗ đó… Không! A… Thật tuyệt!” Lâm Gia Doanh không cách nào khống chế theo kịp sự kịch liệt của Tôn Minh Hạo mà sụt sùi khóc rên rỉ.
Tôn Minh Hạo dồn sức mới có lực, mỗi lần xông tới đều khiến Lâm Gia Doanh tiến về phía trước, trên mặt đất phát ra kịch liệt những tiếng va chạm, nếu không phải bọn họ sử dụng căn nhà đã xử lí cách âm, hàng xóm lầu dưới sớm đã đi lên kháng nghị rồi.
Tôn Minh Hạo đứng lên thở hổn hển, đôi tay giữ chặt hông của cô, kịch liệt đong đưa vùng eo, “Trong này đúng không? Em thích nhất trong này đúng không?”
Lâm Gia Doanh bị hoan ái kịch liệt đến hai chân nhũn ra, cơ hồ đừng không vững, chỉ có thể dựa vào cánh tay tráng kiện của Tôn Minh Hạo mà chống đỡ.
Trong chốc lát, Lâm Gia Doanh liền co quắp, cơ thể trắng nõn uốn éo, bụng phập phồng kịch liệt, trong hoa kính lần nữa bị kịch liệt thu phóng đi tới.
“A… Ông xã, ông xã…” Cô vô dụng kêu.
Bên trong thân thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt, do hai người giao hợp, lửa nóng dục vọng đã hoàn toàn chiếm cứ lấy lý trí của Lâm Gia Doanh, chỉ có thể theo bản năng mà phát ra những tiếng rên rỉ.
Biết cô đã đạt tới cao trào, Tôn Minh Hạo càng thêm không chút sợ hãi, ngược lại tăng thêm lực công kích cùng sức lực, cuồng nhiệt yêu thương cô.
Tôn Minh Hạo vẫn luôn cảm thấy thâm thể của Lâm Gia Doanh mĩ lệ phi thường, đặc biệt yêu đường cong ở phần lưng thanh thoát xinh đẹp, mỗi lần do hậu phương xâm nhập nội bộ cô thì cô theo động tác của anh mà phập phồng ngọ nguậy khiến mị thái càng thêm đẹp đến khiến anh phải thở dài.
Mà khi cô đạt tới cao trào thì cặp mông điên cuồng chủ động lắc lư đón lấy động tác của anh, sẽ càng khiến tấm lòng nam nhân như anh càng thêm tự hào.
“A…” Lâm Gia Doanh đột nhiên ngẩng đầu phát ra tiếng kêu nhẹ, liền không thể duy trì nổi nữa mà toàn thân xụi lơ xuống.
Thấy cô lần nữa đặt tới cao trào, Tôn Minh Hạo mặc dù đầu đã đầy mồ hôi, bên môi vẫn nở nụ cười thỏa mãn.
Anh liền chuyển tư thế vẫn chôn trong cơ thể mà ôm lấy cô, ôm cô đến phòng ngủ đặt nhẹ nhàng lên trên chiếc giường lớn, lần nữa nhẹ nhàng thoát ra khỏi thân thể cô.
“A…” Chôn sâu trong cơ thể, cơ hồ chưa thể quen với sự tác động của nam nhân đã bị rút ra, mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhàng, vậy mà vẫn kinh động đến cô, không để cho cô thích nghi phát ra một tiếng kêu khẽ. Tôn Minh Hạo nhẹ nhàng lật người cô qua, để cho cô nằm ngửa, tiếp tục tách hai đùi của cô ra, nắm hai chân của cô đặt mình ở chính giữa, để cho nụ hoa của cô không hề giấu diếm mà lộ ra trước mặt anh, mặc anh tận tình thưởng thức.
Lâm Gia Doanh bởi vì ở trong bộ dạng mắc cỡ này mà e lệ không dứt, cự vật nóng to và dài của Tôn Minh Hạo đã gắng gượng cực hạn tiếp tục đâm vào lần nữa thật sâu, không chút lưu tình mà xuyên qua cô.
“Em đã vì anh mà nở rộ rồi!” Tôn Minh Hạo nhìn chằm chằm vào chỗ hai người đang giao hợp, nơi đỏ tươi nở rộ mật ngọt của cô, “Đã mềm nhũn thế này chắc sẽ không đau chứ?”
Tôn Minh Hạo nói xong, liền cuồng mãnh nâng eo của cô lên, mãnh liệt đút vào trong cơ thể cô, không ngừng đụng, mỗi một lần là vào chỗ sâu nhất của cô.
“A… Không được… Đủ rồi…” Hơi thở của cô vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, trong cơ thể hỏa dục đã lần nữa bị anh kích thích.
Anh đã nhẫn nại quá lâu, không thể tiếp tục kìm nén, cho nên giờ phút này, anh cũng không nghe được Lâm Gia Doanh thương tâm cầu xin bản thân tha cho cô mà khóc, chỉ có thể liều chết mà tiếp tục.
Anh đút vào đến tận cùng rồi lại nhanh chóng rút ra mãnh liệt, giống như vĩnh viễn không thể ngừng lại mà muốn sủng cô, muốn đụng chạm tới cô.
Không biết qua bao lâu, Tôn Minh Hạo mới gầm nhẹ mà phó mặc bản thân, tinh dịch nóng bỏng mới hoàn toàn rót vào sâu trong tử cung của Lâm Gia Doanh, mà Lâm Gia Doanh theo bản năng cũng ưỡn thẳng lưng mà hứng lấy tất cả nhiệt tình của anh.
“A… a...” Nàng nâng cao eo mình khát khao khẩn cầu anh, tựa như mảnh đất khô khốc được dòng nước mát dịu bao phủ.
“Bà xã, bà xã!” Lâu rồi chưa được ném lại tư vị ngọt ngào, khiến anh mê man chờ đợi.
Sau một thời gian kịch liệt yêu thương trôi qua khiến Lâm Gia Doanh toàn thân vô lực xụi lơ trên giường, mệt mỏi đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.
Tôn Minh Hạo nằm bên cạnh cô, đưa tay đem cô ôm vào trong lòng khẽ hôn, hai tay vuốt ve mọi chỗ mẫn cảm trên người cô.
Nhiều lần cao trào cùng mệt mỏi vận động, khiến Lâm Gia Doanh rất buồn ngủ, nhưng ngay khi cô cơ hồ chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, anh lần nữa lửa nóng dâng trào mà xông vào cơ thể cô.
“A… Ô...” Lâm Gia Doanh mất hồn trong miệng phát ra tiếng khổ sở cùng hoan ái mà rên rỉ.
Cũng là nói do tiểu biệt thắng tân hôn, Lâm Gia Doanh cũng khao khát dục vọng với Tôn Minh Hạo, nhưng quá nhiều kịch liệt hoan ái ngược lại trở thành hành hạ.
Chỉ là mặc dù Lâm Gia Doanh mơ hồ cảm giác bản thân đã không được rồi, nhưng phía dưới mật huyệt vẫn không ngường thu vào mà hút lấy anh nhiệt tình, giống như là liều mạng đem anh thật sâu vào bên trong.
“Bà xã, em giỏi thật... quá giỏi rồi!” Tôn Minh Hạo không nhịn được mà tán thưởng cô.
Mặc dù anh cả đời này cũng chỉ có một người phụ nữ là cô, nhưng anh tin tưởng cho dù là cả thế giới này, sẽ không có người nào thích hợp với anh hơn cô.
“Ông xã… không chịu nổi nữa rồi… Không được…” Lâm Gia Doanh không chịu nổi cầu xin tha thứ.
Cô thật sự mệt mỏi, nhưng cô biết chỉ cần mỗi lần sau khi anh quay xong, chỉ được thả vài ngày, luôn là vô lực khắc chế bản thân.
“Lại một lần nữa là được rồi! Bà xã… Cho anh thêm một lần nữa là được rồi!” Tôn Minh Hạo một mặt dùng sức đút vào, một mặt cúi xuống hôn trán cô dụ dỗ nói.
Anh đối xử rất dịu dàng với cô, những mỗi lần như thế này, anh luôn không thể dừng lại!
“Chỉ… một lần nữa thôi đó!” Lâm Gia Doanh mắt ngấn lệ, rưng rưng nhìn anh chỉ muốn khóc.
“Lại một lần nữa… một lần nữa thôi!” Cự vật của Tôn Minh Hạo không ngừng rút ra đút vào, cúi người hôn lên người cô, đem toàn bộ sự ngọt ngào của cô nuốt trọn vào bụng mình.
Anh mặc dù trong lòng rất thương cô, nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp khắc chế bản thân mà yêu mến vẻ đẹp của cô, cứ như vậy lại một lần nữa mà “hết cả ngày”.
Vừa mới hoàn thành tuần lưu diễn đã phải trở lại thời gian biểu diễn của Tôn Minh Hạo, khó có được thời gian nghỉ phép của Tôn Minh Hạo. Nên sau khi dồn hết ba ngày nghỉ ở trong nhà, mới chuẩn bị ra cửa đi công tác. Nhưng anh cũng không muốn thông báo, chỉ là buổi sáng cùng công ty thảo luận một chút về kế hoạch và hành trình nội bộ sang năm.
Lâm Gia Doanh thắt cho Tôn Minh Hạo một cái cà vạt thật đẹp, vẫn không quên nhắc nhở: “Ông xã, đi thong thả đó!”
“Hôm nay hành trình cũng không có gì đặc biệt, anh sẽ mau chóng trở lại.” Tôn Minh Hạo nói xong, khẽ hôn lên khuôn mặt Lâm Gia Doanh, lúc này mới mở cửa đi làm.
Hôm nay Tôn Minh Hạo mặc tây trang bảo thủ, đầu tóc cũng chải gọn gàng quy củ, trên tay xách theo cặp tài liệu màu đen, nhìn qua hoàn toàn là một thành phần tri thức trưởng thành.
Qua phòng bảo vệ thì cảnh vệ mỉm cười nói: “Tôn tiên sinh, ngài đi làm à?”
“Đúng vậy!” Tôn Minh Hạo quay đầu lại cười một tiếng.
Tôn Minh Hạo đi theo đoàn người lên xe buýt, nhưng anh chỉ đi một trạm là đã xuống xe. Anh đi tiếp qua hai hẻm nhỏ, đi tới bên cạnh một chiếc xe màu đen cỡ chín người ngồi, gõ nhẹ vào cửa kính xe hai cái.
“Alan, đã lâu không gặp!” Cửa kính xe mở ra, một vị đại tỉ xinh đẹp hướng Tôn Minh Hạo chào hỏi.
Tôn Minh Hạo leo lên xe, nở nụ cười nói: “Ôi trời! Hôm nay có gió thổi hay sao? Đích thân Phó tổng tự mình đến đón tôi thế này?”
“Thế nào? Tôi đến đón anh không tốt sao?” Solane nhướng mày hỏi anh.
“Tôi rất lo sợ nha!” Tôn Minh Hạo cười nói.
Tôn Minh Hạo ngồi sau xe vào chỗ của mình, Solane bảo tài xế Tiểu Chung lái xe trực tiếp đến đài KTV.
“Y phục của anh đặt ở bên cạnh, thay quần áo trước đi!” Solane chỉ một bên thuộc về “y phục của Alan”, “Sau đó tôi có hai tin tức, một tốt, một xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
Bởi vì ngoài cưa sổ hiện lên nhiều màu sắc, Tôn Minh Hạo cũng không kiêng dè, kéo dèm phía trước, sau đó ngồi giữa vải mành, trực tiếp ở sau xe mà thay y phục.
“Uhm… Chị nói tin xấu trước đi!”
“Phụ tá của anh bí mật chụp ảnh anh hình “người không nhận ra”, muốn bán cho tạp chí lá cái kiếm ít tiền, bị tôi đuổi việc rồi.” Solane chỉ nói đến vậy.
Tôn Minh Hạo nghe xong, chỉ “À” một tiếng, không nói gì thêm.
Người trẻ tuổi ngày nay thật không hiểu chuyện! Chẳng lẽ hắn không biết toàn bộ tạp chí lớn nhỏ nơi đây, ít nhiều cũng có giao tình với vị “Tô Đại tỉ” Solane này sao?
Solane không chỉ giới ở giới giải trí, hay tài chính, thương giới cũng có vị trí nhất định, nếu thật sự làm nàng phát bực, đừng nói là giới văn nghệ sĩ, kể cả có chuyển nơi ở cũng không thể làm ăn sinh tồn được!
Người xưa nói chọc long chọc hổ, ngàn vạn lần đừng chọc đúng chỗ! Thế mà người này không hiểu được đạo lý ngàn vạn năm đó, Tôn Minh Hạo nghĩ thầm.
“Còn tin tốt là gì?” Tôn Minh Hạo hỏi.
“Lần này diễn hòa nhạc rất thành công! Triệu tổng bên đối tác rất hài lòng.” Solane nói.
“Ừm!” Tôn Minh Hạo thuận miệng đáp, tây chân nhanh nhẹn đã thay xong y phục.
“Thế nào không phải cậu nên vui mừng sao?”
“Biểu diễn hòa nhạc không thành công thì tốt sao? Điều này cũng có thể xem là một tin tốt.” Anh vừa nói vừa sửa sang lại đầu tóc.
Mặc dù anh không có biện pháp để tóc như khi chuẩn bị lên biểu diễn, nhưng dẫu gì cũng không thể bổ đôi theo kiểu “Đánh chết tức là đánh chết” mà đến công ty đi.
“Trừ thù lao bên ngoài, Triệu tổng quyết định cân nhắc lại tiền hoa hồng mà anh nhận được, cái này liệu đã đủ chưa?” Solane chỉ hỏi ngược lại anh.
Anh biểu diễn hòa nhạc lần này rất tự tin, những người nghe tham dự vượt qua cả triêu lần dự tính. Coi như tỉ lệ dự đoán là không cao, cũng là một khoản thu nhập thêm vào.
“Điểm này lại thật sự là tin tức tốt nha.” Tôn Minh Hạo cười nói.
“Biết là tin tốt, còn không mau chiếu cố đến số người ái mộ chết mê chết mệt ngoài kia.”
“Nói đến đây, Lô đại ca đâu rồi?” Nói về hành trình của mình, Tôn Minh Hạo mới nghĩ đến người đại diện Lô đại ca đột nhiên không tới đón mình.
“Hắn đang giúp ngươi chọn phụ tá mới. Cái này là lịch trình hôm nay của cậu.” Solane nói xong, đưa phần lịch trình cho anh.
Tôn Minh Hạo choáng ngợp với mớ lịch trình. Buổi sáng phải cùng cả đám nhân viên thảo luận kế hoạch sang năm, buổi trưa cùng ăn trưa với bên tài trợ quảng cáo, buổi chiều nghe thử bản Demo một chút.
Anh vui mừng nói: “Xem ra hôm nay có thể không về nhà quá muộn rồi!”