Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đỗ Lôi Ti tỉnh dậy đã thấy Bùi Vũ khoanh tay trước ngực đứng ở cửa nhìn cô, cô sợ hết hồn, vội vàng lấy tay vỗ về trái tim nhò, nói “Cậu chủ, sao cậu đứng ở ngoài mà không lên tiếng?”
Bùi Vũ ngẩng đầu nhìn cô nói “Tại sao hôm qua tôi không thấy cô?”
“A, hôm qua tôi đi ra ngoài cùng cô chủ, buổi tối mới về!” Đỗ Lôi Ti nhìn thằng bé trả lời.
“Cô và cô tôi ra ngoài làm gì? Sao lại về trễ như vậy?” Tiểu Vũ tiếp tục hỏi.
Mẹ kiếp, đây là một đứa bé mới hơn mười tuổi sao, tại sao lại hỏi kỹ như vậy?
“Cô chủ đi ra ngoài mua đổ chuẩn bị cho bữa tiệc!”
“A, cô phải nhanh khỏi một chút, tôi còn muốn cô đưa tôi đi học, biết không?” Bùi Vũ ra lệnh.
Dựa vào cái gì chứ, thật sự chính là có ba như nào thì con sẽ như vậy, quả là không sai, sao hai cha con nhà này lại giống nhau như vậy chứ?
Sau khi nói chuyện Bùi Vũ đi ra phòng khách, ngồi lên xe hơi cao cấp, đi đến trường!
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy bóng lưng thằng bé bất đắc dĩ lắc đầu, theo thói quen giơ tay nhìn đồng hồ, king ngạc “a” một tiếng, Oh my god, thời gian trôi thật nhanh, chỉ mải nói chuyện với thằng bé, giờ thì tốt rồi, đã đến giờ gọi tổng thống dậy.
Cô bước nhanh lên lầu, đi tới phòng tồng thống, nhìn thấy cơ thể tuyệt mỹ của người đàn ông nằm trên giường lộ ra ngoài, cô chợt nghĩ đến tình huống hôm qua lúc gọi tổng thống dậy, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ như trái cà chua.
Bùi Tuấn Vũ giật mình tỉnh dậy nhìn thấy cô đứng đó, vẫn nhìn chằm chằm cơ thể anh, nhếch miệng “Thế nào? Hôm qua nhìn vẫn chưa đủ sao?”
Nói xong, anh cởi trần ngồi dậy nhìn cô.
Đỗ Lôi Ti đỏ mặt “Tôi......tôi.......không có nhìn anh, tôi chỉ, chỉ muốn gọi anh dậy......”
“Sau đó thì sao?” Bùi Tuấn Vũ tiếp tục hỏi.
Mẹ kiếp, sáng sớm hai cha con nhà này đã giống nhau như vậy!
Đỗ Lôi Ti khẩn trương nói “Không có, không có gì!” Nói xong chạy như làn khói ra khỏi phòng.
Bùi Tuấn Vũ nhìn bóng dáng chạy ra ngoài của cô mỉm cười, đi vào phòng tắm.
Bùi Mộng Na vừa mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô đỏ mặt “Lôi Ti, sao mặt cô lại đỏ như vậy? Có phải lại nhìn thấy gì không?”
“Không có, không có, cô chủ, nhanh xuống ăn sáng!” Đỗ Lôi Ti cà lăm nói.
Bùi Mộng Na cười cười, rõ ràng trong lòng đã biết lại còn hỏi.
Cứ như vậy hai người vừa nói vừa cười đi xuống lầu, Đỗ Lôi Ti thấy Lâm Thanh ngồi bên bàn ăn, cung kính nói “Công chúa, chào buổi sáng!”
Lâm Thanh nhìn cô một cái, lại tiếp tục nghĩ tới kế hoạch kia.
Đỗ Lôi Ti thấy công chúa không gây rắc rối cho mình, nhìn Bùi Mộng Na nói “Cô chủ, tôi đi tới phòng ăn dành cho người giúp việc!”
Tiểu Thanh đứng sau lưng Lâm Thanh, mặt hả hê nhìn Đỗ Lôi Ti, đôi mắt lộ ra tia sắc lạnh.
“Công chúa, nếu không có chuyện gì nữa tôi cũng xin phép đi tới phòng ăn dành cho người giúp việc!” Tiểu Thanh khom người hỏi.
“Được!”
Bùi Mộng Na thật không ngờ, người giúp việc trong nhà lại gần gũi với mụ phù thủy kia như vậy, xem ra nhất định là không có chuyện gì tốt lành.
Bùi Vũ ngẩng đầu nhìn cô nói “Tại sao hôm qua tôi không thấy cô?”
“A, hôm qua tôi đi ra ngoài cùng cô chủ, buổi tối mới về!” Đỗ Lôi Ti nhìn thằng bé trả lời.
“Cô và cô tôi ra ngoài làm gì? Sao lại về trễ như vậy?” Tiểu Vũ tiếp tục hỏi.
Mẹ kiếp, đây là một đứa bé mới hơn mười tuổi sao, tại sao lại hỏi kỹ như vậy?
“Cô chủ đi ra ngoài mua đổ chuẩn bị cho bữa tiệc!”
“A, cô phải nhanh khỏi một chút, tôi còn muốn cô đưa tôi đi học, biết không?” Bùi Vũ ra lệnh.
Dựa vào cái gì chứ, thật sự chính là có ba như nào thì con sẽ như vậy, quả là không sai, sao hai cha con nhà này lại giống nhau như vậy chứ?
Sau khi nói chuyện Bùi Vũ đi ra phòng khách, ngồi lên xe hơi cao cấp, đi đến trường!
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy bóng lưng thằng bé bất đắc dĩ lắc đầu, theo thói quen giơ tay nhìn đồng hồ, king ngạc “a” một tiếng, Oh my god, thời gian trôi thật nhanh, chỉ mải nói chuyện với thằng bé, giờ thì tốt rồi, đã đến giờ gọi tổng thống dậy.
Cô bước nhanh lên lầu, đi tới phòng tồng thống, nhìn thấy cơ thể tuyệt mỹ của người đàn ông nằm trên giường lộ ra ngoài, cô chợt nghĩ đến tình huống hôm qua lúc gọi tổng thống dậy, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ như trái cà chua.
Bùi Tuấn Vũ giật mình tỉnh dậy nhìn thấy cô đứng đó, vẫn nhìn chằm chằm cơ thể anh, nhếch miệng “Thế nào? Hôm qua nhìn vẫn chưa đủ sao?”
Nói xong, anh cởi trần ngồi dậy nhìn cô.
Đỗ Lôi Ti đỏ mặt “Tôi......tôi.......không có nhìn anh, tôi chỉ, chỉ muốn gọi anh dậy......”
“Sau đó thì sao?” Bùi Tuấn Vũ tiếp tục hỏi.
Mẹ kiếp, sáng sớm hai cha con nhà này đã giống nhau như vậy!
Đỗ Lôi Ti khẩn trương nói “Không có, không có gì!” Nói xong chạy như làn khói ra khỏi phòng.
Bùi Tuấn Vũ nhìn bóng dáng chạy ra ngoài của cô mỉm cười, đi vào phòng tắm.
Bùi Mộng Na vừa mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô đỏ mặt “Lôi Ti, sao mặt cô lại đỏ như vậy? Có phải lại nhìn thấy gì không?”
“Không có, không có, cô chủ, nhanh xuống ăn sáng!” Đỗ Lôi Ti cà lăm nói.
Bùi Mộng Na cười cười, rõ ràng trong lòng đã biết lại còn hỏi.
Cứ như vậy hai người vừa nói vừa cười đi xuống lầu, Đỗ Lôi Ti thấy Lâm Thanh ngồi bên bàn ăn, cung kính nói “Công chúa, chào buổi sáng!”
Lâm Thanh nhìn cô một cái, lại tiếp tục nghĩ tới kế hoạch kia.
Đỗ Lôi Ti thấy công chúa không gây rắc rối cho mình, nhìn Bùi Mộng Na nói “Cô chủ, tôi đi tới phòng ăn dành cho người giúp việc!”
Tiểu Thanh đứng sau lưng Lâm Thanh, mặt hả hê nhìn Đỗ Lôi Ti, đôi mắt lộ ra tia sắc lạnh.
“Công chúa, nếu không có chuyện gì nữa tôi cũng xin phép đi tới phòng ăn dành cho người giúp việc!” Tiểu Thanh khom người hỏi.
“Được!”
Bùi Mộng Na thật không ngờ, người giúp việc trong nhà lại gần gũi với mụ phù thủy kia như vậy, xem ra nhất định là không có chuyện gì tốt lành.