Bác sĩ mặt không đổi sắc đi về, Đậu Đậu mặt đỏ bừng bừng nói xuống nhà làm cơm, rồi chạy nhanh như trốn vậy, cô vừa đi thì Lý Minh Triết cũng bò từ trên giường dậy, vừa lật xem văn kiện vừa gọi điêhn trao đổi công việc với trợ lý, Đậu Đậu nấu xong cháo thì quay lại kiểm tra, thấy người đáng nhẽ ra bây giờ phải nằm trên giường nghỉ ngơi kia lại đang làm việc!
Đậu Đậu đứng ở cửa tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lý Minh Triết.
Lý Minh Triết thở dài, đặt văn kiện xuống gác điện thoại, ngoan ngoãn quay lại giường nằm, Đậu Đậu bước những bước đi đầy phẫn nộ đến trước mặt anh “Tổng giám đốc, chức vụ của em chính là chăm sóc anh, anh muốn để em thất nghiệp à?”
Lý Minh Triết cười.
Thái độ chẳng ra làm sao như thế khiến Đậu Đậu tức đến mức muốn lấy dây trói luôn người ta lên giường, đã sốt nhẹ lâu như vậy mà cũng chẳng buồn quan tâm, cánh tay bị thương cũng chẳng biết giữ gìn, sức khỏe không tốt như vậy cũng chỉ biết làm việc, cơm cũng không biết đường ăn, lại còn thức cả đêm nữa, thật khiến người ta tức chết đi được!
Không được, phải quản thật chặt anh ấy, bắt anh ấy nghỉ ngơi.
Đậu Đậu đến bàn làm việc ôm tất cả đống văn kiện cần phê duyệt đi, ngay cả điện thoại của tổng giám đốc đại nhân cũng tịch thu luôn “Tổng giám đốc, em sẽ chuyển fax tất cả những văn kiện anh đã phê chuẩn đi, nếu như anh còn muốn làm nữa, em… em sẽ…”
Lý Minh Triết cười hai mắt sáng rực lên “Em sẽ làm gì?”
Đậu Đậu giậm chân, thở phì phì “Em sẽ….chuyển ra ngoài, không thèm nhìn không thèm để tâm đến nữa, hu ~~(╯﹏╰)b。”
Lý Minh Triết cười híp hết cả mắt lại.
Đậu Đậu tức giận chạy lạch phạch xuống nhà làm cơm, Lý Tiểu Lỗi dắt con chó chẳng biết đi chơi ở đâu nữa, lấy chỗ hải sâm lần trước Châu Long Phát mang đến thăm bệnh từ trong tủ lạnh ra, nấu món cháo hải sâm, luộc trứng gà để ăn với tương, làm bữa cơm đơn giản cho người bệnh.
Lý Minh Triết nằm trên giường vẫn không ngoan ngoãn, cầm điện thoại bàn gọi điện.
“Ừ, đúng.”
“Phiếu phát của sáng ngày mai, dự toán xong chưa?”
“Được, mọi người làm đi.”
Lý Minh Triết đặt điện thoại xuống, quay người nhìn Đậu Đậu đang đứng bên cạnh mặt hằm hằm, Đậu Đậu đặt bát xuống quay mặt bỏ đi, Lý Minh Triết nhảy từ trên giường xuống chặn lối của cô gái đang tức giận bỏ đi “Anh vừa mới bàn giao xong công việc, ở nhà nghỉ ngơi 3 ngày, 3 ngày này anh sẽ không gọi điện thoại.”
Đậu Đậu quay mặt “Thật không?”
Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu quay vào, ngồi lên giường, thở dài một cái mệt mỏi “Bị người ta quản… thật là, sao anh lại cảm thấy em là tổng giám đốc còn anh là thứ kí thế nhỉ?”
Đậu Đậu nhếch miệng cười, bưng bát cháo hải sâm đến “Ăn cơm thôi, ăn xong còn uống thuốc, sau đó thì đi ngủ.”
Lý Minh Triết ngẩng đầu lên “Anh có thể đọc báo một chút không?”
“Không được” Đậu Đậu kiên định lập trường “xem sách rất tiêu hao tinh thần, anh phải ngủ nhiều một chút ngày mai mới có thể hạ sốt được, không được làm loạn nữa, ấu trĩ lắm.”
Lý Minh Triết:…
Lý Minh Triết ăn hết bát cháo hải sâm, rồi ăn món trứng, ăn thấy rất thơm “Trứng gà cũng có thể ăn thế này ư, ngon đấy.”
Đậu Đậu rất vui vẻ “Sốt rất có hại cho nguyên khí, ăn trứng gà có thể bổ sung thể lực, nhưng trứng gà luộc không ngon, rán thì nhiều dầu rất ngấy, em làm như thế này, cho một chút vị chua.”
Lý Minh Triết vươn đầu ôm lấy đầu Đậu Đậu “Mềm như thế này, còn gầy như thế này.”
Đậu Đậu biện giải “Ai nói em gầy, Điền Tĩnh nói em thuộc họ cua, trong xương đều là thịt, thực ra là khung xương của em nhỏ, nhìn không béo.”
Lý Minh Triết gật đầu “Ừ, ôm vào thấy rất là mềm.”
Đậu Đậu bất giác nhớ lại buổi sáng hôm đó khi tỉnh dậy, mình bị ôm chặt trong cánh tay Lý Minh Triết, phần trên chẳng mặc gì cả, bên dưới chỉ mặc mỗi một chiếc… nhỏ, khụ khụ, mặt đột nhiên đỏ ửng lên, Đậu Đậu cúi đầu nắm chặt tay, đêm đó, anh ấy chẳng làm gì cả, khi tỉnh dậy, trên người anh ấy còn mặt áo sơ mi và quần âu, thật… thật thà.
Nếu như là Hồ Ly, chắc chắn đã ‘ăn’ sạch mình rồi, aiza, Hồ Ly à…
Ăn cơm xong, Lý Minh Triết uống thuốc, rồi duỗi cánh tay ra chờ người nào đó giúp anh bôi thuốc, Đậu Đậu rửa tay, dùng khăn ấm chườm một lát, rồi mới cho thuốc lên xoa.
Lý Minh Triết nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn, trên mặt toàn là ý cười.
“Khì…”
Đậu Đậu vội ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi “Đau là?”
Lý Minh Triết nhăn mày lại thể hiện cảm giác đau đớn, Đậu Đậu hơi lo “Không phải là em ấn nhầm chứ, aizzaa, có phải là lại bị thương rồi không, Minh Triết anh chịu đựng một chút nhé em đi gọi điện cho bác sĩ!”
Đậu Đậu đứng dậy định chạy ra ngoài, nhưng vừa mới đứng lên cả cơ thể đã bị kéo mạnh xuống, đổ luôn vào trong lòng ấm áp rắn chắc của ai đó, Lý Minh Triết xấu xa nhếch miệng lên, ôm chặt lấy Đậu Đậu, ép chặt người ta xuống bên dưới.
Môi Lý Minh Triết đột nhiên xích lại gần.
Đậu Đậu chớp chớp mắt, sau đó mặt đỏ ửng lên, giọng nói yếu ớt “Anh… đồ háo sắc!”
Lý Minh Triết cười gian xảo áp người xuống thấp.
Đôi môi gợi cảm, tỏa ra hương vị mê hoặc như là thuốc phiện vậy, khiến cho thần kinh của Đậu Đậu nhất thời ngừng hoạt động.
Đậu Đậu hoảng hốt rối bời, cố gắng vùng ra, nhe chiếc răng nhỏ ra để thị uy “Anh… anh đừng lại đây… em… em cắn anh đó!”
Lý Minh Triết lấy một tay giữ chặt hai cánh tay đang khua khoắng loạn xạ của cô, giơ một tay còn lại ra cù vào nách của cô, Đậu Đậu sợ nhất là buồn, tay Lý Minh Triết vừa chạm vào đã không chịu nổi rồi, người ngọ nguậy như con trạch nhỏ, muốn gào nhưng chẳng ra hơi nữa “A! Ha ha… đừng mà… đừng mà… a ha… wu?!”
Môi của anh, vẫn còn mang hương vị của cháo hải sâm, cứ như vậy phủ xuống.
Sự tiếp xúc dịu dàng, nụ hôn khẽ khàng hai làn môi chạm vào nhau, chiếc lưỡi ẩm ướt bắt đầu xâm nhập vào bên trong miệng cô, từ khe hở ở miệng luồn vào bên trong, tách hai hàm răng phòng vệ ra, để hút lấy chiếc lưỡi mềm mại đang ẩn nấp bên dưới hàm răng cứng rắn kia, mút lấy nó, cuộn lấy nó.
Nhiệt độ truyền vào xuyên qua lớp vải quần áo, Đậu Đậu đột nhiên cảm thấy có một vật cứng rắn đang đâm vào đùi mình.
“Wu… hộc hộc, anh…”
Toàn thân Đậu Đậu nóng bừng, ngây dại ngẩng đầu lên cau mày cắn chặt môi, ngẩng lên nhìn vào cặp mắt sâu thẳm như bị phủ một lớp sương mờ của anh, đẩy mạnh anh ra, mắt mở trừng ra, rồi đột nhiên lại nhắm chặt mắt lại quay người vùi đầu vào trong gối, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, Lý Minh Triết quay người ôm lấy cô, hôm lên mái tóc và gáy của cô, những nụ hôn nhẹ nhàng như đang chất vấn những âm thanh khẽ khàng mê hoặc bên tai cô “Thích không?”
Đậu Đậu ậm ừ một tiếng, càng vùi đầu mình chặt hơn.
Lý Minh Triết chán nản nhổm dậy bò sang phía đối diện với Đậu Đậu, ôm cô vào trong lòng, hôn thêm một lần nữa.
“Đừ… wu!”
Tiếng phản kháng yếu ớt đã bị dập tắt hẳn, sự dịu dàng qua đi rồi đến tình cảm kích thích mãnh liệt như lửa vậy, tiếng thở dốc nặng nhọc của người đàn ông phả vào mặt, nóng đến mức khiến cho trái tim hoảng loạn, nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi, dính chặt lấy nhau, dường như hút hết toàn bộ sinh khí trên người cô vậy, sau khi Đậu Đậu được thả ra cô vội vàng hít lấy hít để không khí, chẳng dám nhìn anh lấy một cái luống cuống xuống giường bỏ chạy.
Lý Minh Triết nằm trên giường, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Đậu Đậu chạy xuống lầu đúng lúc nhìn thấy Lý Tiểu Lỗi dắt con Đá đi vào, con Đá vừa nhìn thấy Đậu Đậu đã vui vẻ bổ nhào đến, nói thật lòng, nếu như con Đá mà nằm im dưới sàn nhà thì dường như chẳng thể phân biệt được đâu là đầu đâu là mông của nó nữa, trông nó giống như một cục lông vậy, lần này con Đá chạy như bay đến, Đậu Đậu nhìn thấy giữa đám lông thò ra một chiếc lưỡi lớn, liền ré lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.
“Oa… cứu tôi với!”
Người làm sao có thể chạy nhanh hơn chó, mới chạy được mấy bước Đậu Đậu đã bị con Đá nhào đến, con Đá thích thú liếm Đậu Đậu (đạp), đến khi Lý Tiểu Lỗi dùng hết sức kéo nó ra, Đậu Đậu mới lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, cau mặt hét với Lý Tiểu Lỗi “Cậu… cậu cố ý!”
Lý Tiểu Lỗi lau mồ hôi, hếch mũi nói “Cố ý đấy, thì sao chứ!”
Khắp mặt Đậu Đậu đều là nước dãi của con Đá, tức đến mức phát điên, bò dậy khỏi mặt đất, huých Lý Tiểu Lỗi một cái rồi bỏ đi, Lý Tiểu Lỗi không tránh, bị Đậu Đậu đẩy một cái, Đậu Đậu vừa lau nước dãi trên mặt vừa xả giận với Lý Tiểu Lỗi “Tôi cũng cố ý đó!”
Lý Tiểu Lỗi hét ầm lên phản đối, nhưng con Đá không ngoãn ngoãn giúp đỡ, vùng ra làm Lý Tiểu Lỗi lảo đảo, khiến Đậu Đậu đắc ý.
Kết quả, hai người đều như vừa bò lên từ hố phân vậy.
Lý Tiểu Lỗi tức giận lau mặt, chỉ vào Đậu Đậu hết “Cô có phải là con gái không, sao lại hung dữ như vậy!”
Đậu Đậu ‘hừm’ “là do cậu chứ!”
Lý Tiểu Lỗi tức điên lên bò dậy khỏi mặt đất, nhe nanh ra với Đậu Đậu bỏ đi, Đậu Đậu như chú mèo đang muốn trốn, thuận tiện đá vào cậu ra một cái, Lý Tiểu Lỗi đặc biệt giữ gìn bộ mặt lập tức quay mặt xuống nền nhà.
“Rắc…! !”
Nửa tiếng sau, Đậu Đậu bận rộn ở trong bếp, rửa gà cho vào nồi luộc, Lý Tiểu Lỗi ôm một bên mặt sưng to như cái bánh bao ở cửa bếp “Hừm, cho nhiều ớt vào đó!”
“Biết rồi.”
Đậu Đậu chân tay nhanh nhẹn gọt vỏ hành, phi với dầu, khi dầu nóng, thả hành vào, mùi thơm nức mũi bay lên, tắt lửa đi, cho ớt vào, cho thêm dầu đã chuẩn bị sẵn vào, gà sau khi luộc xong thì được vớt ra cho nguội, sau đó dùng dầu đỏ và tương ướp.
Lý Tiểu Lỗi đưa tay ra cầm một miếng cho vào miệng, nhai nhai “Hừm, khó ăn chết đi được.”
Đậu Đậu vừa nghe thấy liền giơ tay ra cướp cái đĩa lại “Khó ăn thì đừng ăn nữa, Đá, đến đây tao cho mày miếng gà!”
Con Đá ngoan ngoãn chạy lại.
Lý Tiểu Lỗi vội cướp lấy cái đĩa, giữ chặt trong lòng “Đồ con gái chết tiệt, đây là gà tôi mua chứ!” (Con Đá: Gà của tôi, hu gâu!)
Đậu Đậu “Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu, cậu ra ngoài mua gà thế nào vậy, cậu đi bộ à?”
“Lái xe.”
Lý Tiểu Lỗi ôm đĩa thức ăn giữ chặt trong lòng, ăn đến mức mồm mép đầu dầu, vừa chua vừa cay, còn có chút tê tê ngọt ngọt nữa, những miếng hành tỏa ra mùi hương thơm phức thật là kích thích mũi, ừm, tạm coi như hài lòng.
Đậu Đậu quỳ xuống hỏi “Cậu có bằng lái xe không?”
Lý Tiểu Lỗi ngậm đầy thịt gà trong mồm nhồm nhoàm “Đương nhiên không có, đúng rồi, tôi lái xe của anh cả đi, cô nói với anh ấy một tiếng, bảo anh ấy đến đồn cảnh sát nộp phạt nhé.”
“Sao?”
“Vượt đèn đỏ một lần, đi nhầm vào làn đường cho người đi bộ một lần, ồ, những phiếu phạt đó đều dán trên kính xe.”
“…”
Buổi tối, Đậu Đậu dọn dẹp bếp xong, muốn quay lại nhà trọ lấy đồ, nhưng muộn thế này gọi xe không tiện, đi ra ngoài gọi taxi là hơi xa, không phải Đậu Đậu ngại phiền phức, mà là trong đường kính chục km này đều thuộc khu biệt thự, những chỗ còn lại không phải là nước thì cũng là núi, Đậu Đậu lần trước bị bắt cóc sợ rồi, đành phải buồn bã ngồi trong biệt thự nhìn ra con đường lớn thở dài.
Quả nhiên là khu của người giàu, đến của hàng tạp hóa cũng chẳng có.
Lý Tiểu Lỗi dắt con Đá, hoặc có thể nói là con Đá dẫn Lý Tiểu Lỗi đến, duỗi chân đá đá vào bậc thềm chỗ Đậu Đậu ngồi “Này, cô gái, cô làm gì vậy?”
Đậu Đậu quay mặt lại, lườm cậu ta một cái “Tôi không phải tên là cô gái, tôi có họ có tên, là Hùng Đậu Đậu.”
Lý Tiểu Lỗi vui vẻ “Cô hóa ra là họ Hùng, thật hiếm thấy cái họ này, cha cô không phải tên là Hùng Hạt Tử (Hạt Tử: người mù) chứ.”
Đậu Đậu đang buồn phiền, không biết là vì nụ hôn sâu khiến người ta choáng váng kia, hay là vì thái độ của tổng giám đốc đại nhân đột nhiên thay đổi 120 độ, chán nản trả lời một câu “Cha cậu mới là Hạt Tử ý!”
Đột nhiên, bị đá mạnh một cái phía sau lưng.
Đậu Đậu tức giận vội đứng lên, quát Lý Tiểu Lỗi “Sao cậu lại đá tôi!”
Sắc mặt Lý Tiểu Lỗi xấu như bị ai đó bịt miệng vậy, lạnh lùng lườm Đậu Đậu một cái, kéo con Đá kêu ẳng ẳng đi vào nhà, đập cửa đánh ‘rầm’ một tiếng.
Đậu Đậu giật thốt một cái, đột nhiên nhớ ra cha mẹ Lý Tiểu Lỗi đã mất vì tai nạn máy bay.
Nói lỡ lời rồi…
Đậu Đậu ủ rũ quay lại phòng, tắm rửa qua loa rồi đi ngủ, vì không có quần áo ngủ, mặc quần bò thì không thoải mái, Đậu Đậu đành cởi quần bò và áo ra rồi chui luôn vào trong chăn, hu ~~(╯﹏╰)b… quả nhiên đi ngủ để trần là thoải mái nhất…
Ngày hôm sau, Đậu Đậu lười nhác vươn vai “Ưm a~ dễ chịu quá… ye?!”
Tay tiếp xúc vào một đồ vật không thuộc về cái gường.
Đậu Đậu vội choàng tỉnh mở to mắt ngồi dậy, chỉ nhìn thấy một cái mặt toàn lông, bên trên còn thò ra một cái lưỡi to đầy nước, thân hình to lớn đang nằm ngọ ngậy, khắp cả chiếc chăn đều là lông của nó, khắp người đều là nước dãi của nó cũng không cấp thiết lắm, vấn đề là, người nào nó bên trong chẳng mặc gì cả, mà con Đá lại là chó đực! ! !
Đậu Đậu mặt đằng đằng sát khí nhìn con Đá lông dài che kín cả răng “Đá, không cho phép mày nói ra ngoài.”
Con Đá duỗi cái đầu toàn lông ra, bất chấp sự phản kháng kiên quyết của ai đó nó xông vào liếm khắp mặt Đậu Đậu “Gâu gâu.”
Đậu Đậu nhổ nhổ đám lông trong miệng ra, ngẩng đầu gào thét “Lý Tiểu Lỗi — ”
Lý Minh Triết đã giảm sốt rồi, tinh thần cũng tốt hơn, tranh luận đòi xuống giường, nhưng Đậu Đậu chống hai tay vào hông, cầm chiếc xẻng đứng chắn trước cửa “Anh dám xuống giường, em sẽ đánh anh bất tỉnh, Đá, trông anh ấy cho tao!”
Con Đá lười nhác nằm ườn ở trước cửa, dùng cái mặt toàn là lông nhìn người ở trên giường.
Không biết là rốt cuộc nó có nhìn thấy không, nhưng Đậu Đậu đã nhìn thấy rất nhiều lần con Đá chạy loăng quăng rồi đâm đầu thẳng vào tường, mà tốc độ không hề giảm, thôi mặc kệ nó, Đá, mày cứ trông đi, đợi tao làm cơm xong thì sẽ thay ca cho mày.
Con Đá dùng móng vuốt lông rẽ chỗ lông trên mặt ra.
Lý Minh Triết:… (Chó cậy hơi chủ!)
Bạn nói xem, một người đàn ông 28 tuổi, khắp người trên dưới đều là sức khỏe tràn trề, ăn no rồi nằm ngủ một giấc bất luận là bệnh gì cũng chẳng sao cả, bây giờ lại bị giới hạn chỉ được hoạt động trên phạm vi của chiếc giường, báo, văn kiện, điện thoại đều không có, điều này làm cho người chuyên lấy công việc làm niềm vui như tổng giám đốc đại nhân làm sao có thể nằm yên được?
Khi Đậu Đậu làm xong cơm bưng lên, tổng giám đốc đại nhân đang nướng bánh quy trên giường.
Con Đá thì quỳ trước cửa liếm lông.
Ừm, cả hai ‘con’ đều tương đối ngoan, Đậu Đậu vừa vào đến cửa chỉ nhìn thấy Lý Minh Triết vội vàng định xuống giường, dép còn chưa kịp đi đã thấy con Đá lao đến như mũi tên, ngẩng mặt lên, xông vào tổng giám đốc đại nhân nhe hàm răng chó sáng loáng.
Lý Minh Triết:… (Tao muốn đi nhà vệ sinh!)
Con Đá:… (Tôi quản anh.)
Đậu Đậu:… ( Đá, rốt cuộc thì mắt của mày đặt ở đâu vậy…)
Bác sĩ mặt không đổi sắc đi về, Đậu Đậu mặt đỏ bừng bừng nói xuống nhà làm cơm, rồi chạy nhanh như trốn vậy, cô vừa đi thì Lý Minh Triết cũng bò từ trên giường dậy, vừa lật xem văn kiện vừa gọi điêhn trao đổi công việc với trợ lý, Đậu Đậu nấu xong cháo thì quay lại kiểm tra, thấy người đáng nhẽ ra bây giờ phải nằm trên giường nghỉ ngơi kia lại đang làm việc!
Đậu Đậu đứng ở cửa tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lý Minh Triết.
Lý Minh Triết thở dài, đặt văn kiện xuống gác điện thoại, ngoan ngoãn quay lại giường nằm, Đậu Đậu bước những bước đi đầy phẫn nộ đến trước mặt anh “Tổng giám đốc, chức vụ của em chính là chăm sóc anh, anh muốn để em thất nghiệp à?”
Lý Minh Triết cười.
Thái độ chẳng ra làm sao như thế khiến Đậu Đậu tức đến mức muốn lấy dây trói luôn người ta lên giường, đã sốt nhẹ lâu như vậy mà cũng chẳng buồn quan tâm, cánh tay bị thương cũng chẳng biết giữ gìn, sức khỏe không tốt như vậy cũng chỉ biết làm việc, cơm cũng không biết đường ăn, lại còn thức cả đêm nữa, thật khiến người ta tức chết đi được!
Không được, phải quản thật chặt anh ấy, bắt anh ấy nghỉ ngơi.
Đậu Đậu đến bàn làm việc ôm tất cả đống văn kiện cần phê duyệt đi, ngay cả điện thoại của tổng giám đốc đại nhân cũng tịch thu luôn “Tổng giám đốc, em sẽ chuyển fax tất cả những văn kiện anh đã phê chuẩn đi, nếu như anh còn muốn làm nữa, em… em sẽ…”
Lý Minh Triết cười hai mắt sáng rực lên “Em sẽ làm gì?”
Đậu Đậu giậm chân, thở phì phì “Em sẽ….chuyển ra ngoài, không thèm nhìn không thèm để tâm đến nữa, hu ~~(╯﹏╰)b。”
Lý Minh Triết cười híp hết cả mắt lại.
Đậu Đậu tức giận chạy lạch phạch xuống nhà làm cơm, Lý Tiểu Lỗi dắt con chó chẳng biết đi chơi ở đâu nữa, lấy chỗ hải sâm lần trước Châu Long Phát mang đến thăm bệnh từ trong tủ lạnh ra, nấu món cháo hải sâm, luộc trứng gà để ăn với tương, làm bữa cơm đơn giản cho người bệnh.
Lý Minh Triết nằm trên giường vẫn không ngoan ngoãn, cầm điện thoại bàn gọi điện.
“Ừ, đúng.”
“Phiếu phát của sáng ngày mai, dự toán xong chưa?”
“Được, mọi người làm đi.”
Lý Minh Triết đặt điện thoại xuống, quay người nhìn Đậu Đậu đang đứng bên cạnh mặt hằm hằm, Đậu Đậu đặt bát xuống quay mặt bỏ đi, Lý Minh Triết nhảy từ trên giường xuống chặn lối của cô gái đang tức giận bỏ đi “Anh vừa mới bàn giao xong công việc, ở nhà nghỉ ngơi ngày, ngày này anh sẽ không gọi điện thoại.”
Đậu Đậu quay mặt “Thật không?”
Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu quay vào, ngồi lên giường, thở dài một cái mệt mỏi “Bị người ta quản… thật là, sao anh lại cảm thấy em là tổng giám đốc còn anh là thứ kí thế nhỉ?”
Đậu Đậu nhếch miệng cười, bưng bát cháo hải sâm đến “Ăn cơm thôi, ăn xong còn uống thuốc, sau đó thì đi ngủ.”
Lý Minh Triết ngẩng đầu lên “Anh có thể đọc báo một chút không?”
“Không được” Đậu Đậu kiên định lập trường “xem sách rất tiêu hao tinh thần, anh phải ngủ nhiều một chút ngày mai mới có thể hạ sốt được, không được làm loạn nữa, ấu trĩ lắm.”
Lý Minh Triết:…
Lý Minh Triết ăn hết bát cháo hải sâm, rồi ăn món trứng, ăn thấy rất thơm “Trứng gà cũng có thể ăn thế này ư, ngon đấy.”
Đậu Đậu rất vui vẻ “Sốt rất có hại cho nguyên khí, ăn trứng gà có thể bổ sung thể lực, nhưng trứng gà luộc không ngon, rán thì nhiều dầu rất ngấy, em làm như thế này, cho một chút vị chua.”
Lý Minh Triết vươn đầu ôm lấy đầu Đậu Đậu “Mềm như thế này, còn gầy như thế này.”
Đậu Đậu biện giải “Ai nói em gầy, Điền Tĩnh nói em thuộc họ cua, trong xương đều là thịt, thực ra là khung xương của em nhỏ, nhìn không béo.”
Lý Minh Triết gật đầu “Ừ, ôm vào thấy rất là mềm.”
Đậu Đậu bất giác nhớ lại buổi sáng hôm đó khi tỉnh dậy, mình bị ôm chặt trong cánh tay Lý Minh Triết, phần trên chẳng mặc gì cả, bên dưới chỉ mặc mỗi một chiếc… nhỏ, khụ khụ, mặt đột nhiên đỏ ửng lên, Đậu Đậu cúi đầu nắm chặt tay, đêm đó, anh ấy chẳng làm gì cả, khi tỉnh dậy, trên người anh ấy còn mặt áo sơ mi và quần âu, thật… thật thà.
Nếu như là Hồ Ly, chắc chắn đã ‘ăn’ sạch mình rồi, aiza, Hồ Ly à…
Ăn cơm xong, Lý Minh Triết uống thuốc, rồi duỗi cánh tay ra chờ người nào đó giúp anh bôi thuốc, Đậu Đậu rửa tay, dùng khăn ấm chườm một lát, rồi mới cho thuốc lên xoa.
Lý Minh Triết nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn, trên mặt toàn là ý cười.
“Khì…”
Đậu Đậu vội ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi “Đau là?”
Lý Minh Triết nhăn mày lại thể hiện cảm giác đau đớn, Đậu Đậu hơi lo “Không phải là em ấn nhầm chứ, aizzaa, có phải là lại bị thương rồi không, Minh Triết anh chịu đựng một chút nhé em đi gọi điện cho bác sĩ!”
Đậu Đậu đứng dậy định chạy ra ngoài, nhưng vừa mới đứng lên cả cơ thể đã bị kéo mạnh xuống, đổ luôn vào trong lòng ấm áp rắn chắc của ai đó, Lý Minh Triết xấu xa nhếch miệng lên, ôm chặt lấy Đậu Đậu, ép chặt người ta xuống bên dưới.
Môi Lý Minh Triết đột nhiên xích lại gần.
Đậu Đậu chớp chớp mắt, sau đó mặt đỏ ửng lên, giọng nói yếu ớt “Anh… đồ háo sắc!”
Lý Minh Triết cười gian xảo áp người xuống thấp.
Đôi môi gợi cảm, tỏa ra hương vị mê hoặc như là thuốc phiện vậy, khiến cho thần kinh của Đậu Đậu nhất thời ngừng hoạt động.
Đậu Đậu hoảng hốt rối bời, cố gắng vùng ra, nhe chiếc răng nhỏ ra để thị uy “Anh… anh đừng lại đây… em… em cắn anh đó!”
Lý Minh Triết lấy một tay giữ chặt hai cánh tay đang khua khoắng loạn xạ của cô, giơ một tay còn lại ra cù vào nách của cô, Đậu Đậu sợ nhất là buồn, tay Lý Minh Triết vừa chạm vào đã không chịu nổi rồi, người ngọ nguậy như con trạch nhỏ, muốn gào nhưng chẳng ra hơi nữa “A! Ha ha… đừng mà… đừng mà… a ha… wu?!”
Môi của anh, vẫn còn mang hương vị của cháo hải sâm, cứ như vậy phủ xuống.
Sự tiếp xúc dịu dàng, nụ hôn khẽ khàng hai làn môi chạm vào nhau, chiếc lưỡi ẩm ướt bắt đầu xâm nhập vào bên trong miệng cô, từ khe hở ở miệng luồn vào bên trong, tách hai hàm răng phòng vệ ra, để hút lấy chiếc lưỡi mềm mại đang ẩn nấp bên dưới hàm răng cứng rắn kia, mút lấy nó, cuộn lấy nó.
Nhiệt độ truyền vào xuyên qua lớp vải quần áo, Đậu Đậu đột nhiên cảm thấy có một vật cứng rắn đang đâm vào đùi mình.
“Wu… hộc hộc, anh…”
Toàn thân Đậu Đậu nóng bừng, ngây dại ngẩng đầu lên cau mày cắn chặt môi, ngẩng lên nhìn vào cặp mắt sâu thẳm như bị phủ một lớp sương mờ của anh, đẩy mạnh anh ra, mắt mở trừng ra, rồi đột nhiên lại nhắm chặt mắt lại quay người vùi đầu vào trong gối, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, Lý Minh Triết quay người ôm lấy cô, hôm lên mái tóc và gáy của cô, những nụ hôn nhẹ nhàng như đang chất vấn những âm thanh khẽ khàng mê hoặc bên tai cô “Thích không?”
Đậu Đậu ậm ừ một tiếng, càng vùi đầu mình chặt hơn.
Lý Minh Triết chán nản nhổm dậy bò sang phía đối diện với Đậu Đậu, ôm cô vào trong lòng, hôn thêm một lần nữa.
“Đừ… wu!”
Tiếng phản kháng yếu ớt đã bị dập tắt hẳn, sự dịu dàng qua đi rồi đến tình cảm kích thích mãnh liệt như lửa vậy, tiếng thở dốc nặng nhọc của người đàn ông phả vào mặt, nóng đến mức khiến cho trái tim hoảng loạn, nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi, dính chặt lấy nhau, dường như hút hết toàn bộ sinh khí trên người cô vậy, sau khi Đậu Đậu được thả ra cô vội vàng hít lấy hít để không khí, chẳng dám nhìn anh lấy một cái luống cuống xuống giường bỏ chạy.
Lý Minh Triết nằm trên giường, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Đậu Đậu chạy xuống lầu đúng lúc nhìn thấy Lý Tiểu Lỗi dắt con Đá đi vào, con Đá vừa nhìn thấy Đậu Đậu đã vui vẻ bổ nhào đến, nói thật lòng, nếu như con Đá mà nằm im dưới sàn nhà thì dường như chẳng thể phân biệt được đâu là đầu đâu là mông của nó nữa, trông nó giống như một cục lông vậy, lần này con Đá chạy như bay đến, Đậu Đậu nhìn thấy giữa đám lông thò ra một chiếc lưỡi lớn, liền ré lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.
“Oa… cứu tôi với!”
Người làm sao có thể chạy nhanh hơn chó, mới chạy được mấy bước Đậu Đậu đã bị con Đá nhào đến, con Đá thích thú liếm Đậu Đậu (đạp), đến khi Lý Tiểu Lỗi dùng hết sức kéo nó ra, Đậu Đậu mới lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, cau mặt hét với Lý Tiểu Lỗi “Cậu… cậu cố ý!”
Lý Tiểu Lỗi lau mồ hôi, hếch mũi nói “Cố ý đấy, thì sao chứ!”
Khắp mặt Đậu Đậu đều là nước dãi của con Đá, tức đến mức phát điên, bò dậy khỏi mặt đất, huých Lý Tiểu Lỗi một cái rồi bỏ đi, Lý Tiểu Lỗi không tránh, bị Đậu Đậu đẩy một cái, Đậu Đậu vừa lau nước dãi trên mặt vừa xả giận với Lý Tiểu Lỗi “Tôi cũng cố ý đó!”
Lý Tiểu Lỗi hét ầm lên phản đối, nhưng con Đá không ngoãn ngoãn giúp đỡ, vùng ra làm Lý Tiểu Lỗi lảo đảo, khiến Đậu Đậu đắc ý.
Kết quả, hai người đều như vừa bò lên từ hố phân vậy.
Lý Tiểu Lỗi tức giận lau mặt, chỉ vào Đậu Đậu hết “Cô có phải là con gái không, sao lại hung dữ như vậy!”
Đậu Đậu ‘hừm’ “là do cậu chứ!”
Lý Tiểu Lỗi tức điên lên bò dậy khỏi mặt đất, nhe nanh ra với Đậu Đậu bỏ đi, Đậu Đậu như chú mèo đang muốn trốn, thuận tiện đá vào cậu ra một cái, Lý Tiểu Lỗi đặc biệt giữ gìn bộ mặt lập tức quay mặt xuống nền nhà.
“Rắc…! !”
Nửa tiếng sau, Đậu Đậu bận rộn ở trong bếp, rửa gà cho vào nồi luộc, Lý Tiểu Lỗi ôm một bên mặt sưng to như cái bánh bao ở cửa bếp “Hừm, cho nhiều ớt vào đó!”
“Biết rồi.”
Đậu Đậu chân tay nhanh nhẹn gọt vỏ hành, phi với dầu, khi dầu nóng, thả hành vào, mùi thơm nức mũi bay lên, tắt lửa đi, cho ớt vào, cho thêm dầu đã chuẩn bị sẵn vào, gà sau khi luộc xong thì được vớt ra cho nguội, sau đó dùng dầu đỏ và tương ướp.
Lý Tiểu Lỗi đưa tay ra cầm một miếng cho vào miệng, nhai nhai “Hừm, khó ăn chết đi được.”
Đậu Đậu vừa nghe thấy liền giơ tay ra cướp cái đĩa lại “Khó ăn thì đừng ăn nữa, Đá, đến đây tao cho mày miếng gà!”
Con Đá ngoan ngoãn chạy lại.
Lý Tiểu Lỗi vội cướp lấy cái đĩa, giữ chặt trong lòng “Đồ con gái chết tiệt, đây là gà tôi mua chứ!” (Con Đá: Gà của tôi, hu gâu!)
Đậu Đậu “Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu, cậu ra ngoài mua gà thế nào vậy, cậu đi bộ à?”
“Lái xe.”
Lý Tiểu Lỗi ôm đĩa thức ăn giữ chặt trong lòng, ăn đến mức mồm mép đầu dầu, vừa chua vừa cay, còn có chút tê tê ngọt ngọt nữa, những miếng hành tỏa ra mùi hương thơm phức thật là kích thích mũi, ừm, tạm coi như hài lòng.
Đậu Đậu quỳ xuống hỏi “Cậu có bằng lái xe không?”
Lý Tiểu Lỗi ngậm đầy thịt gà trong mồm nhồm nhoàm “Đương nhiên không có, đúng rồi, tôi lái xe của anh cả đi, cô nói với anh ấy một tiếng, bảo anh ấy đến đồn cảnh sát nộp phạt nhé.”
“Sao?”
“Vượt đèn đỏ một lần, đi nhầm vào làn đường cho người đi bộ một lần, ồ, những phiếu phạt đó đều dán trên kính xe.”
“…”
Buổi tối, Đậu Đậu dọn dẹp bếp xong, muốn quay lại nhà trọ lấy đồ, nhưng muộn thế này gọi xe không tiện, đi ra ngoài gọi taxi là hơi xa, không phải Đậu Đậu ngại phiền phức, mà là trong đường kính chục km này đều thuộc khu biệt thự, những chỗ còn lại không phải là nước thì cũng là núi, Đậu Đậu lần trước bị bắt cóc sợ rồi, đành phải buồn bã ngồi trong biệt thự nhìn ra con đường lớn thở dài.
Quả nhiên là khu của người giàu, đến của hàng tạp hóa cũng chẳng có.
Lý Tiểu Lỗi dắt con Đá, hoặc có thể nói là con Đá dẫn Lý Tiểu Lỗi đến, duỗi chân đá đá vào bậc thềm chỗ Đậu Đậu ngồi “Này, cô gái, cô làm gì vậy?”
Đậu Đậu quay mặt lại, lườm cậu ta một cái “Tôi không phải tên là cô gái, tôi có họ có tên, là Hùng Đậu Đậu.”
Lý Tiểu Lỗi vui vẻ “Cô hóa ra là họ Hùng, thật hiếm thấy cái họ này, cha cô không phải tên là Hùng Hạt Tử (Hạt Tử: người mù) chứ.”
Đậu Đậu đang buồn phiền, không biết là vì nụ hôn sâu khiến người ta choáng váng kia, hay là vì thái độ của tổng giám đốc đại nhân đột nhiên thay đổi độ, chán nản trả lời một câu “Cha cậu mới là Hạt Tử ý!”
Đột nhiên, bị đá mạnh một cái phía sau lưng.
Đậu Đậu tức giận vội đứng lên, quát Lý Tiểu Lỗi “Sao cậu lại đá tôi!”
Sắc mặt Lý Tiểu Lỗi xấu như bị ai đó bịt miệng vậy, lạnh lùng lườm Đậu Đậu một cái, kéo con Đá kêu ẳng ẳng đi vào nhà, đập cửa đánh ‘rầm’ một tiếng.
Đậu Đậu giật thốt một cái, đột nhiên nhớ ra cha mẹ Lý Tiểu Lỗi đã mất vì tai nạn máy bay.
Nói lỡ lời rồi…
Đậu Đậu ủ rũ quay lại phòng, tắm rửa qua loa rồi đi ngủ, vì không có quần áo ngủ, mặc quần bò thì không thoải mái, Đậu Đậu đành cởi quần bò và áo ra rồi chui luôn vào trong chăn, hu ~~(╯﹏╰)b… quả nhiên đi ngủ để trần là thoải mái nhất…
Ngày hôm sau, Đậu Đậu lười nhác vươn vai “Ưm a~ dễ chịu quá… ye?!”
Tay tiếp xúc vào một đồ vật không thuộc về cái gường.
Đậu Đậu vội choàng tỉnh mở to mắt ngồi dậy, chỉ nhìn thấy một cái mặt toàn lông, bên trên còn thò ra một cái lưỡi to đầy nước, thân hình to lớn đang nằm ngọ ngậy, khắp cả chiếc chăn đều là lông của nó, khắp người đều là nước dãi của nó cũng không cấp thiết lắm, vấn đề là, người nào nó bên trong chẳng mặc gì cả, mà con Đá lại là chó đực! ! !
Đậu Đậu mặt đằng đằng sát khí nhìn con Đá lông dài che kín cả răng “Đá, không cho phép mày nói ra ngoài.”
Con Đá duỗi cái đầu toàn lông ra, bất chấp sự phản kháng kiên quyết của ai đó nó xông vào liếm khắp mặt Đậu Đậu “Gâu gâu.”
Đậu Đậu nhổ nhổ đám lông trong miệng ra, ngẩng đầu gào thét “Lý Tiểu Lỗi — ”
Lý Minh Triết đã giảm sốt rồi, tinh thần cũng tốt hơn, tranh luận đòi xuống giường, nhưng Đậu Đậu chống hai tay vào hông, cầm chiếc xẻng đứng chắn trước cửa “Anh dám xuống giường, em sẽ đánh anh bất tỉnh, Đá, trông anh ấy cho tao!”
Con Đá lười nhác nằm ườn ở trước cửa, dùng cái mặt toàn là lông nhìn người ở trên giường.
Không biết là rốt cuộc nó có nhìn thấy không, nhưng Đậu Đậu đã nhìn thấy rất nhiều lần con Đá chạy loăng quăng rồi đâm đầu thẳng vào tường, mà tốc độ không hề giảm, thôi mặc kệ nó, Đá, mày cứ trông đi, đợi tao làm cơm xong thì sẽ thay ca cho mày.
Con Đá dùng móng vuốt lông rẽ chỗ lông trên mặt ra.
Lý Minh Triết:… (Chó cậy hơi chủ!)
Bạn nói xem, một người đàn ông tuổi, khắp người trên dưới đều là sức khỏe tràn trề, ăn no rồi nằm ngủ một giấc bất luận là bệnh gì cũng chẳng sao cả, bây giờ lại bị giới hạn chỉ được hoạt động trên phạm vi của chiếc giường, báo, văn kiện, điện thoại đều không có, điều này làm cho người chuyên lấy công việc làm niềm vui như tổng giám đốc đại nhân làm sao có thể nằm yên được?
Khi Đậu Đậu làm xong cơm bưng lên, tổng giám đốc đại nhân đang nướng bánh quy trên giường.
Con Đá thì quỳ trước cửa liếm lông.
Ừm, cả hai ‘con’ đều tương đối ngoan, Đậu Đậu vừa vào đến cửa chỉ nhìn thấy Lý Minh Triết vội vàng định xuống giường, dép còn chưa kịp đi đã thấy con Đá lao đến như mũi tên, ngẩng mặt lên, xông vào tổng giám đốc đại nhân nhe hàm răng chó sáng loáng.
Lý Minh Triết:… (Tao muốn đi nhà vệ sinh!)
Con Đá:… (Tôi quản anh.)
Đậu Đậu:… ( Đá, rốt cuộc thì mắt của mày đặt ở đâu vậy…)